[Đôi lời của tác giả: Hôm nay mình vừa biết được tin bộ này của mình bị đem đi cover lại thành ver Seulrene trên Mangatoon, hơn nữa còn là dùng chất xám của mình để thu lợi nhuận. Cho nên khẩn mong mọi người nếu đọc được dòng chữ này thì làm ơn hãy tôn trọng công sức của mình, tôn trọng mồ hôi xương máu của mình. Mình KHÔNG ĐỒNG Ý CHUYỂN VER.
Mình chỉ đăng truyện duy nhất ở Wattpad và Wordpress, còn lại đều không phải.
Sống có đức tí đi mấy bạn, làm vậy chẳng khác nào giết mình cả.]
---
"Dừng tay."
Thanh âm lành lạnh trấn định toàn bộ tiếng ồn xung quanh khu trang viên nằm ở phía Tây thành phố.
Mà hiện tại, từ cổng chính trải dài tới phòng khách, hàng chục thi thể mặc âu phục đen nhuốm đầy huyết dịch nằm la liệt trên nền đất lạnh. Có người may mắn nhắm mắt, song cũng có những kẻ bất hạnh đôi đồng tử vẫn đang mở thật to.
Thản nhiên nhấc chân bước qua hai cỗ xác chết trước mặt. Nữ nhân khoác lên mình bộ sườn xám trắng thuần, tựa tiếu phi tiếu đưa mắt quét một vòng xung quanh đống bầy nhầy vừa mới được dựng lên.
"Đương gia." Trông thấy nàng, một vài thuộc hạ cung kính cúi đầu.
"TẦN LAM, NGƯƠI NỮ NHÂN KHỐN NẠN..."
Tuyệt vọng gào lên thật lớn. Nam nhân toàn thân bê bết máu đang bị trấn giữ chẳng khác nào loài thú hoang trực chờ cơ hội sổ lồng.
"Giúp hắn câm miệng lại."
Đầu ngón tay sơn đỏ tùy tiện nhấc cao. Ngay lập tức, nam nhân vừa mới ồn ào liền bị chặn họng bởi đống giẻ lau bẩn thỉu.
"Thái Minh."
Người phụ nữ cam chịu quỳ bên cạnh bật khóc.
Đoạn, nàng hướng về phía nàng, lời nói nức nở van lơn:
"Tiểu Lam. Coi như chị cầu xin em, chị nguyện ý dùng mạng sống của mình để chuộc lỗi với em. Em làm ơn... em làm ơn tha cho Thái Minh và tiểu Ngôn được không...?"
"Tha?" Tần Lam hơi nhướn mày. "Chị đừng quên chuyện của chị từ lâu đã không còn liên quan đến em."
Nghe xong, người phụ nữ thống khổ ôm lấy ngực trái. Mới vừa rồi nàng còn là Ngô phu nhân - hiền thê của Ngô lão đại. Thật không ngờ chỉ chớp mắt thôi, đại họa diệt môn đã từ trên trời ập xuống.
Nhìn con gái vô tội nằm bất động bên cạnh, Ngô phu nhân một lần nữa xuống nước cầu xin.
"Tiểu Lam... chị biết đời này chị nợ em nhiều lắm. Nhưng bây giờ chỉ cần em giữ lại mạng sống của Thái Minh và tiểu Ngôn. Chị thề kiếp sau, kiếp sau chị nhất định sẽ làm trâu làm ngựa mặc em sai khiến."
"Thẩm Lan, em điên rồi. Sao em phải hạ mình với hạng nữ nhân bẩn thỉu này?" Ngô Thái Minh quật cường nghiến lợi. "Cho dù hôm nay Ngô gia có sụp đổ dưới tay anh, anh nhất định cũng sẽ không cầu xin nhà họ Tần."
"Khí phách. Thật là khí phách."
Tựa hồ mình đối với màn tuyên thệ trước mặt này chẳng hề liên quan, Tần Lam thậm chí còn hào phóng vỗ tay.
"Tiểu Lam, em đừng thế nữa được không? Em biết Tiểu Ngôn là tất cả của chị... em biết chị không thể mất con bé. Chị xin em, tiểu Lam, em có thể hận chị, em có thể căm thù chị. Nhưng chị xin em lần này thôi. Hãy cứu tiểu Ngôn. Hãy cứu con bé..."
Thẩm Lan máu tươi từ khóe miệng chảy xuống. Một thân chật vật túm lấy góc sườn xám không chút bụi trần của nàng.
"Cứu Ngô Cẩn Ngôn cũng được. Chỉ là..." Đăm chiêu nhìn vết máu dính trên y phục mình, nàng có chút ghét bỏ.
"Em mau đưa điều kiện đi, chị nhất định sẽ hoàn thành dù thế nào chăng nữa."
"Chị nói thật chứ?"
"Thật."
"Hứa Khải, đem tới đây."
Nghiêng đầu nói với cánh tay đắc lực. Quả nhiên người được gọi Hứa Khải kia lập tức hiểu ý, hắn nhanh chóng đặt khẩu lục đen vào lòng bàn tay nàng.
"Giết hắn." Ném khẩu súng xuống trước mặt Thẩm Lan. Tần Lam không nhanh không chậm mở miệng. "Tự tay chị."
Thẩm Lan im lặng.
"Sao? Chị nói với em rằng chị nhất định sẽ thực hiện toàn bộ yêu cầu của em kia mà?"
"Tiểu Lam... chị..."
"Chị lại thất hứa." Vài tia chua xót nhanh chóng lướt qua khuôn mặt nàng. "Chị lúc nào cũng vậy. THẨM - LAN."
Dứt khoát lùi về sau vài bước, mặc kệ cánh tay máu me của Thẩm Lan dừng tại không trung. Tần Lam trầm giọng hạ lệnh: "Rút quân."
"Đừng, tiểu Lam, đừng đi..." Thẩm Lan luống cuống run rẩy.
"Chị tự tay giết hắn, em sẽ không đi." Nàng đáp.
Ngô Thái Minh phẫn nộ giãy giụa. Tần Lam - ả đàn bà đáng chết đó nhất định sẽ gặp quả báo.
Ngô phu nhân nhìn khẩu súng, nhìn chồng, rồi lại nhìn cô con gái duy nhất mới tròn tuổi.
Cuối cùng, nàng run rẩy chĩa nòng súng về phía Ngô Thái Minh, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Ưm... ưm..." Ngô Thái Minh kịch liệt giãy giụa, máu từ miệng vết thương hắn không ngừng ứa ra.
Đường đường là Ngô lão đại - dành phân nửa cuộc đời chỉ để tiếp quản và phát triển sự nghiệp. Ấy vậy mà giờ đây lại phải nhục nhã bởi đầu súng của một người đàn bà. Mà người đó còn là thê tử đã cùng mình đồng sàng cộng chẩm gần hai mươi năm qua.
"Tháo giẻ xuống, để bọn họ trăng trối lần cuối cùng."
Nhàn nhã ngồi xuống phần sạch sẽ nhất của bộ bàn ghế làm từ gỗ đàn hương. Tần Lam dáng vẻ thập phần thưởng thức.
Giẻ vừa rút khỏi miệng, Ngô Thái Minh lập tức quát:
"Tần Lam, con đàn bà chết tiệt."
CHÁT.
Âm thanh chát chúa vang vọng khắp đại sảnh, bởi Vương Quán Dật đã thuận tay nện thật mạnh vào gò má Ngô Thái Minh.
"Xúc phạm đương gia là tội chết."
"Tiểu Lan... em sẽ giết anh thật ư?"
Mặc kệ Vương Quán Dật cùng thân thể đau đớn. Tầm mắt hắn chầm chậm dừng trên người nàng.
Thẩm Lan siết chặt cây súng, thanh âm nghèn nghẹn nơi cổ họng:
"Thái Minh. Em xin lỗi."
Dứt lời, tiếng nổ chấn động cùng viên đạn xuyên thẳng vào Ngô Thái Minh ngực trái.
Hắn khựng lại vài giây. Chỉ kịp mở to đôi mắt nhìn vợ mình rồi ngã xuống nền đất lạnh.
Tần Lam thái độ phi thường hài lòng: "Chị làm rất..."
Đoàng...
Thời điểm nàng còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ lớn nữa lại vang lên.
Lần này là Thẩm Lan run rẩy gục ngã. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nàng gắng gượng thều thào với người phụ nữ thanh lãnh trước mặt:
"Tiểu Lam... chị đã thực hiện lời hứa rồi. Hiện tại chị cầu xin em... hãy cứu lấy tiểu Ngôn..."
Ngày đăng: ..
Tác giả: Sau gần ba tháng kết thúc Thân Yêu, mặc dù bận đến đầu bù tóc rối. Thế nhưng bạn Lãng lại ngứa tay quá mà quay lại với mọi người rồi đây =)))))
Chúc độc giả (đặc biệt là độc giả nữ) của mình có một ngày lễ vui vẻ. Ai có người thương thì ra sức thương, ai mà chưa có thì tiếp tục chờ thôi Và còn nữa, đừng quên chúc mừng những người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời.
Cuối cùng là về thời gian đăng truyện. Bởi quỹ thời gian càng lúc càng eo hẹp, cho nên mình đành mạn phép keo kiệt tuần đăng từ - chương.
Vậy ha. Vẫn là câu nói cũ: "Mọi người đọc truyện vui vẻ. Yêu mọi người ~" ️