Ngô Cẩn Ngôn thực sự đã bị giam cầm ở địa phương chết tiệt này.
Mỗi buổi sáng, cô đều phải cố gắng tỉnh dậy trong căn phòng nồng nặc mùi formalin. Xung quanh ngoại trừ chiếc đồng hồ và TV treo tường màu đen, thì mọi thứ còn lại chỉ đơn sắc giống hệt khu biệt giam trắng.
Vài ngày trước, qua lời khẳng định của Tô Thanh cùng ánh mắt thương hại mỉa mai của đám thuộc hạ nhà họ Tần. Cô đã phần nào tin rằng Ngô gia thực sự đã bị phóng hỏa - những gì còn sót lại bây giờ chỉ là đống đổ nát hoang tàn.
Ngô Cẩn Ngôn xác thực đã mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Ấy thế nhưng càng nghĩ, cô lại càng không hiểu. Càng không hiểu đến tột cùng ba mẹ mình đã đắc tội gì với nữ nhân tên Tần Lam đó, mà kết quả phải gánh chịu lại khủng khiếp tới vậy?
Tần Lam đã tỉ mỉ lên kế hoạch giết sạch gia đình cô, thiêu rụi toàn bộ trang viên, tàn nhẫn phá nát đường sinh của Ngô thị.
Nàng ta chẳng khác nào con quỷ. Một con quỷ vô tâm vô phế đúng nghĩa.
Sang tuần kế tiếp, Ngô Cẩn Ngôn chính thức được xuất viện.
Tô Thanh đích thân tới giúp cô thăm khám lần cuối - trước khi bàn giao cô cho người phụ nữ gọi là "Mạn tỷ".
"Mạn tỷ" này tính tình tương đối trầm lặng, bởi vì kể từ khi xuất hiện tới giờ, ngoại trừ thông báo lý do bản thân thay mặt đương gia tới đón người và giới thiệu cái tên "Xa Thi Mạn", thì hầu như chị không hé môi nói thêm bất cứ điều gì khác.
"Mạn tỷ là một trong tứ đại hộ pháp bên cạnh đương gia. Chị ấy cũng là người được đương gia tín trọng nhất." Tô Thanh giới thiệu.
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng âm thầm phỉ báng. Đừng nói tứ đại hộ pháp hay tam đại hộ pháp. Bây giờ chỉ cần là người thuộc quản lý của nhà họ Tần, cô đều cảm thấy buồn nôn.
Xa Thi Mạn đủ tinh tế để quan sát và đọc vị biểu cảm trên khuôn mặt của tiểu nữ hài. Tuy nhiên chị cũng không thẳng tay vạch trần, mà ra hiệu cho cấp dưới nâng cô dậy.
"Buông ra. Tôi có chân." Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày giãy giụa.
"Biết điều một chút, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn."
Xa Thị Mạn huyền ngoại chi âm, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Cô được đưa tới đại bản doanh nằm ở phía Đông thành phố. Nơi này có địa thế vô cùng hiểm trở, không chỉ bao gồm những khúc cua trải dài trên khắp sườn đồi, mà bên dưới còn bao quanh bởi biển sâu và vực thẳm.
Phía Đông - địa phương được ví như rừng thiêng nước độc, cũng là địa phương quy tụ của hầu hết các bang phái lớn nhỏ, mà lãnh chúa không ai khác chính là gia tộc tồn tại vững chãi lâu đời nhất - Tần gia.
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn đặt chân xuống mảnh đất không phải Tây thành quen thuộc, ngoại trừ Mạn tỷ cùng vài thuộc hạ đã gặp nhau trên xe. Thì tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc phương Tây rộng lớn này chẳng có mấy bóng người.
Song cô hiểu, bề sâu của nó không hề đơn giản như thế.
Lấy tính cách của Tần Lam mà nói, nàng ta hẳn đã tỉ mỉ phân bố loạt súng bắn tỉa cùng sát thủ ẩn nấp khắp bốn phương tám hướng tòa lâu đài này.
"Từ nay về sau ngươi sẽ sống ở đây. Chờ thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ ngươi."
Đứng đằng sau cô, Xa Thi Mạn lạnh nhạt thông báo.
Ngô Cẩn Ngôn chợt nở nụ cười.
"Dạy dỗ? Ta mới không cần đám ác nhân các ngươi dạy dỗ."
Cũng chẳng quản thái độ ương bướng. Chị ra hiệu cho cấp dưới đem cô vào nhà, không quên buông lời cảnh cáo:
"Ngoan ngoãn một chút, Tô Thanh rất nhanh sẽ tới đây cùng ngươi bầu bạn. Có điều nàng cũng sẵn sàng tặng ngươi vài mũi an thần nếu ngươi cứ tiếp tục cứng đầu như bây giờ."
"Buông ta ra, buông ta ra lũ khốn."
Mặc kệ ngón tay cùng cánh tay đang phải bó thạch cao, Ngô Cẩn Ngôn điên cuồng gào thét:
"Các ngươi giả nhân giả nghĩa cái gì? Các ngươi và Tần Lam đều là ác quỷ, khốn nạn... KHỐN NẠN..."
Phần gáy đột nhiên nhói lên một cái, cảnh vật trước mắt cô cũng theo đó mà hoa lên rồi tối sầm lại.
Đánh xong, gã thuộc hạ bình thản hỏi Xa Thi Mạn: "Mạn tỷ, chúng ta thực sự phải nuôi cẩu tạp chủng này sao?"
"Lệnh của đương gia không thể thắc mắc." Chị đáp.
"Đương gia... không phải đã lú lẫn rồi chứ...? Con bé là nữ nhi của địch nhân, là mầm tai họa về sau nếu chúng ta giữ lại."
"Nhị Thập, ngươi ăn hùm mật gấu hay sao mà dám mở miệng nói đương gia như vậy?" Kẻ bên cạnh tái mặt huých vai.
"Ta không có ý gì khác, ta chỉ cảm thấy việc này đối với đương gia chẳng được chút lợi lộc nào cả."
Vốn đang thủy chung giữ im lặng, Xa Thi Mạn đột nhiên lên tiếng: "Ngươi vừa nói đương gia lú lẫn?"
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau. Thầm nghĩ tên Nhị Thập này hôm nay đúng là quá đỗi ngu xuẩn rồi.
Nhị Thập nuốt khan: "Mạn tỷ... tôi... tôi không phải ý đó..."
"Kể từ khi kế vị đến giờ, đương gia có từng để nhà họ Tần phải chịu tổn thất gì không?" Chị cắt ngang.
"Dạ... không..."
"Đương gia có từng để nhà họ Tần rơi vào nguy hiểm gì không?"
"Không..."
"Đương gia có từng để chúng ta bị dồn vào mức đường cùng nào không?"
"Không..."
"Ngươi làm việc dưới trướng Tần gia bao lâu rồi?"
"Từ năm tôi mười tuổi... tới nay đã sắp sửa tròn hai mươi năm..."
"Đương gia luôn dạy thuộc hạ như thế nào?"
"Đương gia thường nói 'Ngôn vị cập chi nhi ngôn vị chi táo'..."
"Ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?"
"Mạn tỷ, tôi đã biết."
"Nếu ngươi tái phạm?"
"Nếu tái phạm, không chỉ chịu gia pháp trong hai tiếng, mà tôi sẽ lập tức tự kết liễu bản thân."
Ồn ào qua đi, Xa Thi Mạn rốt cuộc cũng để thuộc hạ đưa Ngô Cẩn Ngôn vào trong.
"Chết tiệt."
Ngô Cẩn Ngôn nhìn hai chân bị xích chặt nơi cuối giường, đôi đồng tử căm phẫn hằn lên tia máu.
Tô Thanh vừa mới tới đại bản doanh không lâu. Chứng kiến cảnh tiểu nữ hài đang cố gắng dùng tay trái giật giật dây xích sắt, có chút không đành lòng an ủi.
"Mạn tỷ sợ em thức dậy sẽ náo loạn, cho nên mới để thuộc hạ làm vậy với em."
Thời điểm nàng dứt câu, Ngô Cẩn Ngôn động tác thoáng ngưng trệ, nhưng rồi lại thản nhiên vờ như không nghe thấy, tiếp tục dùng sức giật thật mạnh để khiến thanh âm lanh lảnh ngân vang.
"Nếu không phải đương gia hạ lệnh không được làm tổn thương ngươi, ta chắc chắn sẽ đem đôi tay ngu xuẩn đó của ngươi phế đi."
Từ bên ngoài bước vào, Xa Thi Mạn lạnh lùng đánh giá độ gan lì của tiểu nữ hài.
"Haha..." Trào phúng cười một tiếng, cô chẳng ngại châm chọc vài câu: "Đương gia, đương gia, đương gia. Đương gia của các người là thánh thần hiển linh ư? Chớ cả ngày đem nàng ra để dọa ta, bởi vì hạng nữ nhân sẵn sàng kết liễu chính anh trai ruột của mình, thì đừng nói là thánh thần, ngay cả súc vật cũng không xứng làm."
Lời vừa dứt, tiếng lên đạn đã kề ngay bên tai cô. Và cũng chẳng biết từ khi nào, họng súng đen tuyền đã áp sát vào thái dương.
Lạnh buốt.
"Ngươi thực sự muốn chết?" Xa Thi Mạn âm trầm hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn từ chối trả lời.
Hai người giằng co rất lâu. Thẳng tới khi mắt thấy tình hình càng lúc càng nguy cấp, Tô Thanh lập tức chen vào giữa, đem khẩu súng trên tay chị đẩy xuống.
"Mạn tỷ, chị bình tĩnh đã. Nó dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi vừa trải qua kinh động."
Nghe xong, mặc dù vẫn còn phẫn nộ. Tuy nhiên cánh tay đang cầm súng của Xa Thi Mạn cũng dần buông lỏng, chị chẳng hề che giấu cái nhìn chòng chọc vào khuôn mặt cô. Cả giọng nói lẫn ánh mắt đều mang theo hàn khí bức người.
"Ngươi. Tốt nhất hãy học cách khắc chế cổ họng của mình."
Huyền ngoại chi âm: Trong lời nói có ám chỉ.
Ngôn vị cập chi nhi ngôn vị chi táo: Trích trong "Luận ngữ" của Khổng Tử. Có nghĩa là: "Chưa đến lúc nói đã tranh nói, gọi là nôn nóng hấp tấp".
Ngày đăng: ..