"Tần Lam, ngươi đúng là nữ nhân ghê tởm nhất mà ta từng gặp."
Ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt cô ngập tràn sự căm hận.
"Ngươi không còn câu cảm thán nào mới mẻ hơn sao?" Ngón tay không nhanh không chậm nâng cằm cô lên, Tần Lam hứng thú xoa xoa gò má trắng mịn.
Ngô Cẩn Ngôn dứt khoát gạt tay nàng.
"Bỏ cái thứ bẩn thỉu ấy của ngươi ra khỏi người ta."
"Bẩn thỉu?" Tần Lam hơi nhướn mày, sau đó tự xòe tay ngắm nhìn một lúc, cuối cùng gật đầu tỏ ý đồng tình. "Ừ, công nhận nó cũng chẳng sạch sẽ gì. Ta nhớ bản thân lần đầu tiếp xúc với máu là năm tuổi. Vì một người."
Đoạn, nàng bâng quơ hỏi: "Ngươi hiểu phải không? Môi trường sống của chúng ta ấy."
"Dù là hắc đạo đi chăng nữa, thì cha ta và Ngô gia cũng chưa từng tàn sát người vô tội." Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa lùi về sau vài bước.
"Ngươi chắc chứ?"
Cô im lặng.
Mắt thấy tiểu nữ hài đã á khẩu, Tần Lam hài lòng bổ sung: "Ngô Cẩn Ngôn, ngươi còn quá nhỏ. Mà sự thật về Ngô gia cùng Thẩm gia các người lại vô cùng nhiều."
"Ngươi sẽ không bao giờ biết được trong quá khứ, cha mẹ ngươi đã tàn nhẫn như thế nào đâu."
"Tần Lam, ngươi im miệng ngay! Ngươi nói họ tàn nhẫn, nhưng ngươi đừng quên rằng đến cuối cùng, họ đều chết thảm trong tay ngươi."
Kẻ giết cha mẹ mình hiện tại đang ở trước mặt mình khoa trương, nếu như bản thân không có phản ứng, thì cô đúng là Bồ Tát tái thế.
"Đó là cái giá mà bọn họ phải trả." Nàng cắt ngang lời cô.
Ngô Cẩn Ngôn tự giễu nở nụ cười: "Ác nhân luôn nghĩ ra lý do để biện minh cho sự dã man của bản thân."
Đoạn, cô dùng sức đẩy mạnh ghế ăn khiến nó đổ xuống đất, sau đó xoay người rời đi.
Tỉnh lại sau khi kết thúc trừng phạt, Tô Thanh chống tay muốn ngồi dậy, thế nhưng Xa Thi Mạn đang túc trực bên giường nhanh chóng giữ nàng lại.
"Em đừng nháo, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng thêm một thời gian."
"Em không sao thật mà." Nàng cười. "Chút thương tích nhỏ này đã không chịu đựng được, sao có thể xứng đáng là tứ đại hộ pháp bên cạnh đương gia?"
Vỗ vỗ vai trấn an chị, nàng tự tin tỏ ra mình ổn.
Xa Thi Mạn cũng thôi không ngăn cản nàng nữa, chị chỉ cầm lấy lọ thuốc bôi hôm trước Tần Lam đưa, vừa đổ ra giúp nàng xoa lên vết thương vừa nói: "Sau này đừng vì Ngô Cẩn Ngôn mà chọc giận đương gia. Em hiểu phải không? Dù hôm nay cô ấy chỉ dùng em để đánh vào tâm lý của con bé, song chung quy chúng ta không thể lường trước được khi nào cô ấy thực sự tức giận."
"Vâng."
"Chị càng lúc càng muốn giết chết con bé đó."
"Chị điên rồi, chị ngàn vạn lần không thể giữ loại suy nghĩ như vậy trong đầu. Chúng ta đều biết đương gia cố ý chừa lại mạng của Ngô Cẩn Ngôn là có mục đích."
"Mục đích ư? Nếu không phải do Thẩm Lan cầu xin..."
"Đừng, Mạn tỷ, coi như em chân chính van chị." Tô Thanh khẩn khoản giữ tay Xa Thi Mạn. "Nó dù sao cũng là đứa trẻ đáng thương."
"Đáng thương nhưng không có nghĩa là chúng ta hoàn toàn dung túng. Em không thể tin được sáng nay nó đã hành xử với đương gia thế nào đâu."
"Đương gia không để bụng, chúng ta để bụng làm gì?"
"Chị thấy bất bình thay cô ấy."
"Em hiểu, em hiểu. Tuy nhiên chúng ta còn phải chung sống cùng nhau lâu dài.Cứ coi như nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao."
Kết thúc cuộc đối thoại trong trạng thái bất đồng quan điểm, Xa Thi Mạn trở lại thư phòng theo lệnh của Tần Lam.
Hứa Khải cùng Vương Quán Dật đã ra ngoài làm nhiệm vụ, bởi vậy thời điểm chị bước vào, chỉ có mình nàng đang ngồi trước bàn làm việc trầm tư.
"Đương gia có điều gì khó xử sao?"
Theo nàng kể từ khi nàng chỉ là thiếu nữ vừa tròn , trải qua vô vàn biến động cuộc đời, bất kể là thói quen hay từng cử chỉ hoặc biểu cảm trên khuôn mặt nàng. Chị chỉ cần liếc qua một lần là có thể nhận ra.
Rất nhanh khôi phục dáng vẻ lãnh đạm thường ngày. Tần Lam khẽ nở nụ cười: "Còn điều gì có thể khiến tôi khó xử hơn chuyện năm đó?"
"Đều đã qua cả rồi, cô đừng nghĩ nữa."
"Nhưng Thi Mạn, tôi không quên được, đến chết cũng không quên được."
Hai người đồng dạng im lặng nhìn đối phương. Qua một lúc, nàng chầm chậm rũ mi, thanh âm cũng nhỏ hơn so với ban nãy.
"Gọi chị tới là muốn hỏi chị tình hình phía Long gia."
Cảm nhận được tâm trạng không tốt của nàng, Xa Thi Mạn đành phụ họa chuyển đề tài.
"Bến cảng Thuận Giang từ trước tới nay luôn là miếng mồi béo bở của các thế lực ở thành Nam. Đặc biệt là sau cái chết của Ngô Thái Minh, hàng loạt bang phái dưới trướng hắn đều rục rịch ngóc đầu dậy mở rộng địa bàn. Cho nên Long gia yêu cầu lợi nhuận phải chia - , vì chúng cam kết sẽ giúp nhà họ Tần kiểm soát toàn bộ bến cảng." Chị đơn giản báo cáo.
"Đừng mơ." Đôi môi đỏ kiên quyết phun ra hai chữ, Tần Lam siết chặt ly vang trắng trong tay. "Dù không phải địa bàn chính, song nhân lực của Tần gia vẫn đủ để quản lý toàn bộ Thuận Giang. Long Thời Nhậm kia căn bản chỉ muốn dựa vào nguồn nước đục này để cùng Tần gia ký hợp đồng, coi như về sau sẽ phần nào nhúng chân vào chuyện làm ăn của chúng ta."
Xa Thi Mạn gật đầu: "Cũng vì suy nghĩ như vậy, cho nên tháng qua tôi vẫn cố gắng kéo dài thời gian. Dù sao Thuận Giang cũng coi như là địa bàn của nhà họ Long đó."
"Nên chấm dứt đi." Nàng nói. "Ngày mai lên đường. Tôi sẽ đích thân cùng hắn đàm phán."
"Vâng."
"Mang theo cả Ngô Cẩn Ngôn nữa."
Lời vừa dứt, nàng đã thành công đổi lấy sự kinh ngạc của Xa Thi Mạn.
"Đương gia, ý cô là..."
"Không sai. Tôi muốn xem xem lá gan của con bé có thể lớn tới mức nào."
Ngô Cẩn Ngôn vừa kết thúc ồn ào không lâu, cuối cùng lại được mời tới thư phòng. Mặc dù trong lòng không cam, tuy nhiên dưới sức ép của Xa Thi Mạn, cô đành miễn cưỡng xuất hiện trước mặt nàng.
"Đừng cả ngày khó chịu như vậy. Thả lỏng tinh thần chút đi."
Trên tay vẫn cầm tẩu ngọc quen thuộc, Tần Lam cười nhắc nhở.
"Ngươi muốn gì?" Ngô Cẩn Ngôn thiếu kiên nhẫn hỏi.
Đừng nói cô phải ở đây bồi chuyện cùng nữ nhân chết bầm này, bởi vì chỉ cần phải đứng cạnh nàng ta thôi, cô đã cảm thấy phi thường chán ngấy.
"Ta đồng ý."
"..."
"Ngày mai ngươi cùng ta tới Nam thành một chuyến. Coi như ta đồng ý thỏa mãn ước mong được ra ngoài của ngươi."
"Hừ..."
"Ngươi không thích?"
"Tại sao ta phải thích? Khi hiện tại ngươi coi ta chẳng khác nào con chó của ngươi?"
"Ta có nói thế sao?"
"Thôi đi, ta sẽ không cùng ngươi chung một chỗ. Ít nhất thì ngươi cứ việc giam ta đến chết trong tòa lâu đài này."
"Ngươi không muốn bỏ trốn ư?"
Ánh mắt vũ mị của Tần Lam lại một lần nữa đặt trên người cô.
Ngô Cẩn Ngôn vô thức cúi đầu.
Muốn.
Đương nhiên rất muốn.
"TẦN - LAM"
Chết tiệt, nàng ta liên tục dùng khát vọng này để công kích cô.
Thản nhiên ngả lưng ra sau ghế, Tần Lam cười đáp: "Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngày mai tại thành Nam, nếu ngươi có thể thành công trốn thoát, ta sẽ vĩnh viễn để ngươi đi."
"Ngươi chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho ta." Cô khẳng định.
"Sao ngươi đoán được cơ chứ? Từ trước tới giờ cảm xúc của ta tương đối thất thường, ai biết đâu ngày mai ta sẽ rộng lượng thì sao?" Hàng mi dài của nàng khẽ rung.
Chợt, cô ngẩng đầu, thái độ kiên định cùng nàng đối mặt.
"Còn nếu ta không trốn thoát được?" Cô hỏi.
"Để xem... nếu như ngươi không trốn được, thì cứ như luật cũ mà làm. Ngươi phải giao ra một bộ phận trên cơ thể ngươi."
Ngày đăng: ..