Lâm Hề ngẩn ngơ ngồi dưới đất, chân mềm nhũn đến mức không đứng dậy nổi. Trong lòng cô biết rõ ràng, nếu hôm nay đứa trẻ đó không chết thì người chết chính là cô và Vô Song, vừa rồi nếu cô đánh thức Vô Song tỉnh dậy được, đứa trẻ này cũng tránh không được vận rủi hồn phi phách tán, nhưng chết cháy thì rất tàn nhẫn…
Lâm Hề bịt mũi lại, trong không khí tựa hồ còn có mùi hương cháy khét khiến cho cô buồn nôn.
Một bóng người không biết từ khi nào thì đã đứng phía sau lưng cô, giọng thanh niên trong sáng vọng vào tai cô: “Ngay cả tộc Phi Tặc yếu nhất cũng không đối phó được sao, đồng thể của Tử Thần thật yếu đến mức đáng thương.”
Lâm Hề cứng ngắc quay đầu, thấy một thiếu niên mặt áo đỏ, thoạt nhìn cùng lắm thì anh ta cũng chỉ khoảng mười mười sáu mười bảy tuổi, nhưng khóe miệng lại lộ nụ cười tàn nhẫn không hợp với lứa tuổi, tựa như vừa rồi anh ta chỉ đốt một tờ giấy, chuyện nhỏ như gãi ngứa.
“Bị hù dọa rồi sao?” Thiếu niên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Lâm Hề, mái tóc ngắn màu vàng kim và chiếc hoa tai hình đinh khoa trương làm cho anh ta thoạt nhìn giống như thiếu niên bất lương du cô du đãng bên ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Lâm Hề, thiếu niên vươn tay không khách khí nắm lấy cằm Lâm Hề, đưa khuôn mặt của cô xoay qua xoay lại: “Thật sự là ngốc đến mức bất ngờ nha, cô cứ ngây ngốc nhìn tôi như vậy chỉ sẽ khiến cho tôi muốn hủy đi đôi mắt xinh đẹp của cô mà thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Hề tinh tế cảm nhận thấy bàn tay thiếu niên đang nắm cằm cô bắt đầu nóng lên, cơ hồ muốn làm bỏng cô, Lâm Hề lập tức quay đầu đi, ánh mắt dừng lại nhìn Vô Song đang ngủ như chết, hận bản thân mình không có một đôi mắt hoả nhãn kim tinh có thể đục thủng một lỗ trên da Vô Song.
Thiếu niên nhìn theo ánh mắt của cô, thấy Vô Song đang ngủ như chết trên sô pha.
Trong lòng Lâm Hề căng thẳng, tình huống như vậy, mặc kệ là cô hay là Vô Song cũng không thể đánh thắng được anh ta… Lâm Hề yên lặng nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay. Đang nghĩ xem có nên liều chết một lần hay không, đột nhiên thiếu niên mở miệng nói:
“Cô hạ độc gì cho tên kia thế?”
“A?”
“Bằng không vì sao tiếng động lớn như vậy mà hắn vẫn chưa tỉnh?”
Anh ta muốn Vô Song tỉnh lại? Lâm Hề có chút mơ hồ không rõ tình huống, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy giết chết bọn họ như vậy rất dễ dàng sao…
Thiếu niên khó xử nói: “Thật mất hứng, vất vả lắm mới tìm được Tử Thần, hắn cư nhiên ngủ bất tỉnh, vậy làm sao tỷ thí đây?”
Tỷ thí? Lâm Hề thấy kỳ lạ nhìn hắn, người này… không phải tới giết bọn họ sao?
Thiếu niên suy tư trong chốc lát nói: “Nhìn hắn ngủ một lúc lâu cũng chưa tỉnh lại, cũng tốt, trói cô đem đến chỗ tôi, chờ hắn tỉnh dậy đuổi theo, chúng ta có thể đánh nhau thoải mái ở một chỗ rộng rãi hơn.”
Nói xong, anh ta cũng không quản Lâm Hề có đồng ý hay không, lập tức nắm lấy áo cô, vác cô lên vai: “A! Từ từ, tình huống gì thế này, đi chỗ nào?” Bị người ta vác lên khiến cho Lâm Hề cực kỳ khó chịu, nhưng cô còn chưa kịp oán giận, đã thấy thiếu niên vung tay lên, ném một ngọn lửa vào vách tường của phòng khách, ở trên mặt tường bùng lên những chữ viết bằng vệt lửa, lưu lại một địa chỉ, Lâm Hề nhìn thấy mà mắt lồi miệng há, đợi đến lúc có phản ứng lại thì đánh mạnh vào lưng thiếu niên, mắng: “Giấy dán tường rất mắc a! Anh bồi thường tiền cho tôi! Chủ cho thuê nhà sẽ giết tôi mất, tên khốn kiếp!”
Thiếu niên cũng không để ý đến cô cất bước đi về phía ban công, chờ đến khi thiếu niên nhảy qua tay vịn ban công, lúc này Lâm Hề đang tức giận vô cùng mới nhận ra có chỗ không đúng, cô vội túm chặt lấy đai lưng của thiếu niên: “Từ từ, anh muốn làm gì? Anh chưa nói cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đồng Thể của Tử Thần sao lại nói nhiều lời dư thừa thế chứ.” Thiếu niên bỗng nhiên nhếch miệng cười. “Cô không muốn nhảy xuống với tôi, vậy cô tự nhảy xuống trước đi.” Nói xong anh ta tùy tay ném đi, lập tức ném Lâm Hề ra khỏi ban công lầu sáu.
Trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm, cảm giác không trọng lực, tiếng gió vù vù, sợi tóc tung bay còn có hình ảnh nụ cười xấu xa của thiếu niên kia giống như dừng lại trước mắt cô. Khiến cô quên mất cả việc thét chói tai, nàng chỉ đành mở mắt há miệng to, nghĩ thầm rằng, uổng công… Cô tranh đấu nhiều lần như vậy, cư nhiên vẫn không thể sống đến ngày thi cao học, ông trời bất nhân!
Một ngọn lửa phút chốc bao lấy toàn thân Lâm Hề, trong ánh lửa chói mắt, bóng Lâm Hề biến mất ở giữa không trung, trên ban công lầu sáu cũng không có một bóng người, chỉ có một anh chàng đang ngủ trong căn phòng khách sáng đèn, dường như anh đang nói mớ mà lẩm bẩm nói: “Chậc, đồ ngốc…”
.
Lúc Lâm Hề tỉnh dậy đã là ban ngày, nóc nhà màu đen vừa cao vừa cũ, cách đó không xa là một chiếc quạt máy mang nét cũ kỹ, Lâm Hề ngồi dậy, quan sát đánh giá mọi thứ xung quanh, phát hiện nơi này đúng là một nhà xưởng đã bị bỏ hoang.
“Tỉnh dậy rồi à?”
Giọng nói của thiếu niên vang vọng trong khoảng không nhà xưởng, trong lòng Lâm Hề sợ hãi, cô đứng dậy, đề phòng nhìn thiếu niên ngồi ở trên một đống phế liệu kim loại.
“Tôi nói rồi tôi không thích người khác nhìn tôi chằm chằm.” Thiếu niên tùy rút một thanh kim loại phế liệu ra, nắm trong tay, chẳng mất thời gian bao lâu thanh kim loại đã bị nung nóng đỏ, biến thành chất lỏng từ lòng bàn tay anh ta chảy xuống. “Nếu cô muốn bị đốt thành tro, thì không cần nhớ những lời tôi nói.”
Lâm Hề nuốt nước miếng, lập tức xoay đầu đi. Cô nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: “Vì sao bắt tôi đến nơi này?”
“Tôi chưa từng nói qua sao, vì muốn dẫn dụ Tử Thần đến đây để đánh một trận.” Hình như thiếu niên nhớ tới cái gì đó nên nói. “A, nói không chừng bây giờ Tử Thần chắc đang vội vàng tìm cô, cô chẳng còn công dụng gì nữa, trở về đi.”
Lâm Hề nửa tin nửa ngờ liếc nhìn thiếu niên kia: “Thật sự thả tôi đi?”
“Đương nhiên, tôi không giống đám cặn bã kia, tôi Tự Diễm muốn cái gì thì nhất định phải tự tay lấy, dựa vào việc giết chết đồng thể để thắng được Tử Thần thì chẳng quang minh gì, tôi mới không thèm làm. Tôi muốn giết hắn thì sẽ đường đường chính chính giết hắn, để cho người khác không có cách nào nghi ngờ năng lực của tôi.”
Câu nói này khiến cho Lâm Hề cảm động đến rơi nước mắt, nếu mỗi người đều giống suy nghĩ của anh ta thì thế giới kia sẽ rất hòa bình! Nhưng mà… Lâm Hề lại liếc mắt nhìn anh ta: “Nếu như vậy, anh đuổi theo tới thế giới này làm gì?”
“Đương nhiên là vì không cho người khác giết chết Tử Thần trước tôi.” Tự Diễm cười lớn. “Hắn là đối thủ của tôi.”
Lâm Hề không quan tâm đến tâm tính của thiếu niên đang thời kỳ trưởng thành nóng lòng chứng minh năng lực của bản thân mình, chỉ cần thật lòng để cho cô rời khỏi thì những chuyện khác cô cũng chẳng cần chú ý đến. Lâm Hề không lo lắng cho Vô Song, cô rất hiểu, cho dù Vô Song đến đây, cô cũng chỉ có thể ôm chân sau của anh, còn không bằng thừa dịp thiếu niên kia chưa thay đổi chủ ý thì nhanh chân chạy đi. Lâm Hề mỉm cười nịnh hót: “Thật sự là chí hướng vĩ đại, nếu như vậy, tôi đi trước nha, hẹn gặp lại.” Cô gần như vội vàng chạy ra khỏi nhà xưởng.
Thiếu niên ngồi ở trên đống kim loại mỉm cười không rõ ý vị ra sao.
Lâm Hề một lòng muốn mau mau rời khỏi, nhưng nào ngờ mới đi ra đến cửa nhà xưởng, mu bàn chân không biết vướng phải sợi tơ gì, chỉ nghe “lộp bộp” một tiếng, một đám gì đó màu đen ào ào rơi xuống đỉnh đầu, Lâm Hề theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống. “Oanh” một tiếng bụi than đá màu đen chôn vùi cô.
Tự Diễm vỗ đùi cười ha ha, Lâm Hề từ trong đám bụi than kinh hoảng giãy dụa, cô không biết mình bị cái gì vùi lấp, chỉ sợ là cái gì đó kỳ quái làm cho toàn thân cô hư thối, tay chân cô dùng hết sức bò ra ngoài, rất chật vật, chờ đến khi bò ra đống bụi than thì cả khuôn mặt đen thui chỉ nhìn thấy rõ tròng trắng.
Tự Diễm vui vẻ nhìn Lâm Hề lau mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại trò đùa dai của trẻ con này anh cảm thấy rất thú vị sao?”
“Trò đùa dai?” Tự Diễm vừa mỉm cười, ánh mắt đã lạnh đi. “Xem ra cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, bây giờ chỉ cần dùng một chút lửa, không cần tôi ra tay, cô sẽ nhanh chóng bốc cháy.”
Lời này khiến cho Lâm Hề thức tỉnh, cô kích động phủ đám bụi trên người, Tự Diễm tiếp tục nói: “Tử Thần cũng không phải là quân tử gì, không có nhược điểm, hắn sẽ thành thành thật thật tỷ thí với tôi sao?”
“A, anh cảm thấy được cô ấy là nhược điểm của tôi sao?” Bỗng nhiên giọng nói của Vô Song xuất hiện trong căn nhà xưởng trống rỗng, nhưng Lâm Hề nhìn quanh lại không phát hiện bóng dáng của anh, trong nháy mắt, không biết Tự Diễm đang tránh né cái gì, bỗng dưng từ trên đống kim loại lăn xuống, Vô Song nắm liêm đao đứng ở chỗ Tự Diễm vừa ngồi lúc nãy, lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên phía dưới nói. “Anh đánh giá cao cô ấy rồi đấy, đây rõ ràng chính là phiền phức.”
Tuy rằng trong lời nói của Vô Song mang theo vô số sự chán ghét, nhưng Lâm Hề lại cảm động đến rơi nước mắt, thật tốt quá, cho dù lần này chết đi, cũng không phải chết một mình rồi!
.
Ánh mắt của Vô Song liếc nhìn Tự Diễm rồi từ từ chuyển sang hướng Lâm Hề: “Không, tôi cảm thấy gọi là tai họa thì thỏa đáng hơn.”
Buổi sáng vừa tỉnh dậy chỉ nhìn thấy một căn phòng không có một bóng người, còn vách tường thì bị cháy xém hiện ra nét chữ, anh lập tức biết là không hay rồi, chắc là Tự Diễm tên điên mê võ kia đã tìm đến cửa. Anh xoay người đứng lên đi tìm người, nào ngờ lúc anh nhảy thẳng từ ban công xuống đất như lúc thường ngày thì bị té ngã, bị người qua đường bao vây nhìn một hồi thì anh mới nhịn nổi cơn đau mà đứng lên, rượu hoa quế kia lại có thể giống như chất độc khiến anh hôn mê bất tỉnh, ngày hôm sau còn làm cho tay chân anh cứng ngắc ảnh hưởng đến hành động.
Trong lòng Vô Song nửa giận nửa tức, trong đó còn có một thứ tình cảm phức tạp, ngày hôm qua nếu người đến không phải là Tự Diễm, chỉ sợ bọn họ đã chết từ sớm rồi. Cô gái kia dám hạ độc anh, thật sự không biết nặng nhẹ!
Đối mặt với ánh mắt căm tức của Vô Song, Lâm Hề cũng hiểu được, rất ủy khuất: “Tôi nói uống rượu không tốt đâu, là anh tự uống mà.”
“Chậc, câm miệng.” Vô Song liếc nhìn cô từ trên xuống dưới. “Xấu chết được.”
“Nếu không tại anh ta thì sao mà tôi bị biến thành bộ dạng như vầy được!”
Tự Diễm bình tĩnh nhìn Vô Song, trong ánh mắt đều là khát vọng mong chờ chiến đấu: “Tử Thần Vô Song, lần này anh cũng đừng đánh cho có lệ với tôi.” Lời còn chưa dứt, Tự Diễm vung tay lên, trong tay anh ta đã nắm lấy hai đoản kiếm như ngọn lửa chói sáng, anh ta không cho Vô Song thời gian do dự, nhảy lên, từ phía trên nhắm thẳng ngay trán Vô Song đánh tới.
Thế công của anh ta cuồn cuộn, hai thanh đoản kiếm bùng cháy thiêu đốt đao bán nguyệt lạnh lẽo của Vô Song, Vô Song lập tức bị anh ta ngăn chặn.
Hàn quang chợt lóe lên trong đôi mắt màu đen sâu thẳm, hai đầu gối Vô Song khuỵu xuống, đưa liêm đao dời sang bên hông, Tự Diễm cũng bị lực kéo ép của anh dời đoản kiếm sang một bên, Vô Song thừa cơ hội lúc này, thân hình chợt lóe, rơi xuống phía trước Lâm Hề năm thước, anh nhẹ giọng căn dặn: “Ở bên ngoài, phía bên trái cách đây không xa có một hồ cá.”
Dường như trong nháy mắt Lâm Hề đã hiểu được dụng ý của anh, có hồ cá là có nước, có nước có thể rửa đi bụi than trên người, còn thể có xách nước đến ngăn chặn thế công của Tự Diễm. Cô chẳng đợi đến câu thứ hai đã xoay người chạy ra bên ngoài. Mà lúc này cuối cùng Tự Diễm cũng được giao đấu với đối thủ mong ước của mình, đang phấn khởi cười ha ha, chẳng còn quan tâm Lâm Hề chạy đi nơi nào nữa, anh ta phi thân đến, song kiếm không ngừng giáng xuống người Vô Song.
Chiêu số của Tự Diễm rất mạnh mẽ, phá chiêu cũng rất đơn giản, vấn đề khó giải quyết duy nhất chính là khi anh càng đánh thì vũ khí càng bị nung nóng, còn nữa, nhiệt độ cả người anh như đang bị thiêu cháy, tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang lên mấy trăm lần, Vô Song lại thoái lui, trên trán thấm đầy mồ hôi, liêm đao Hàn Nguyệt nắm trong tay cũng nóng rực đến mức khiến cho anh cầm không nổi.
Anh khẽ nheo mắt: “Không hổ là bộ tộc thiện chiến nhất trong bảy tộc Cận Vương.”
“Ha ha ha ha, Tử Thần Vô Song quả nhiên danh bất hư truyền, thật thống khoái!” Hoa tai hình đinh của Tự Diễm tỏa ra hào quanh mạnh mẽ, mái tóc vàng óng ánh bắt đầu dấy lên ngọn lửa màu vàng nhạt, đại biểu cho ý chí chiến đấu ngày càng cao của anh ta.
Vô Song nhíu mày, âm thầm tắc lưỡi, ánh mắt lướt nhẹ sang phía cửa xưởng, cô gái kia thật sự vô dụng, ngay cả xách chút nước cũng chậm chạp như vậy!
Kỳ thật Vô Song không biết, Lâm Hề bị cái mà anh gọi là “hồ cá” mà bước đường trở nên khó khăn. Nhìn thấy nước cái ao tù kia còn sền sệt hơn cả nước cháo, Lâm Hề hoàn toàn đánh mất ý muốn ngâm mình trong đó, xách nước thì không thành vấn đề, nhưng nếu thật sự xách thứ nước dường như có thể sinh ra khí mê tan trở về… chắc là sẽ khiến cho lửa của Tự Diễm càng đốt càng mạnh…
Hết đường xoay xở, khóe mắt Lâm Hề bỗng nhiên đảo qua một bình chữa lửa nằm trong hộp kính trên bức tường của khu nhà xưởng cũ nát. Cô vui vẻ trong lòng, vội vàng chạy qua đó, lấy tảng đá đập vỡ kính, Lâm Hề kéo ra một bình chữa lửa, xem ra lâu rồi không có tu sửa, bình chữa lửa như vậy có lẽ không dùng được nữa, hơn nữa có thể bởi vì áp lực mà nổ mạnh, nhưng cho dù có thể chết, Lâm Hề vẫn đồng ý đánh cược.
Cô dựa theo quy trình kỹ thuật đọc được trong sách thử dùng bình chữa lửa phun một ít khí ra, vui sướng phát hiện thứ này còn dùng tốt, cô thở hổn hển khiêng bình chữa lửa đi.
Đi đến cửa xưởng, còn chưa vào đã nghe Tự Diễm cười to ha hả, giống như là đang cực kỳ vui sướng, cô tránh ở bên ngoài lặng lẽ liếc nhìn vào bên trong, bỗng nhiên, một quả cầu lửa bay sượt qua tai cô, Lâm Hề lập tức ngửi thấy mình cháy khét của tóc mình, cô cuống quít vỗ vỗ tóc mình, may mà quả cầu lửa vừa rồi chỉ sượt qua mà không trực tiếp thiêu cháy tóc cô, Lâm Hề nơm nớp lo sợ nhìn vào bên trong, nhất thời liền bị dọa ngây người.
Chỉ thấy giờ phút này cả người thiếu niên tóc vàng đều rừng rực ngọn lửa cực nóng, không khí xung quanh anh ta dường như đều bị nướng chín đến mức thay đổi hình dạng, luồng khí uốn lượn lan tỏa bốn phía, mà động tác của anh ta càng nhanh hơn gấp bội, liêm đao Hàn Nguyệt trong tay Vô Song đã có chút đỏ lên, Lâm Hề thận trọng nhìn tay đang cầm vũ khí của Vô Song hình như bị tổn thương đến độ sưng đỏ rồi, nhưng sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt như trước, thoạt nhìn vẫn là đang ngang tài ngang sức với Tự Diễm, nhưng Lâm Hề biết hơn phân nửa là do anh đang cậy mạnh…
.
Vô Song biết tình huống không ổn, tác dụng của chất cồn đối với cơ thể anh vẫn chưa hoàn toán mất hẳn, động tác của anh chậm hơn hẳn so với bình thường, cộng thêm Tự Diễm vốn là đối thủ rất khó đối phó, trong khoảng thời gian thoáng chốc này, binh khí va chạm vào nhau ít nhất đã hơn ngàn lần, nếu tiếp tục như vậy thì liêm đao Hàn Nguyệt cũng không chống chịu được bao lâu, lúc đó anh chỉ có cách thu hồi vũ khí, đấu tay với Tự Diễm, nhưng độ nóng trên người Tự Diễm, ai dám đánh…
Đúng lúc, ánh mắt Vô Song lơ đãng lướt qua vai của Tự Diễm, thấy Lâm Hề đang cầm một thứ kỳ quái quơ quơ lên với anh ở phía cửa xưởng, tuy rằng không biết cô đang biểu diễn cái gì, nhưng anh cũng hiểu được ý của Lâm Hề.
Sắc mặt Vô Song ngưng trọng, nắm liên đao Hàn Nguyệt vung trong không trung hai cái làm cho nó hạ nhiệt độ một chút, lập tức tay nắm chặt, chủ động tiến lên, hai mắt Tự Diễm sáng ngời: “Ha ha ha, không hổ là đối thủ mà tôi xem trọng! Được lắm!”
Song kiếm rực lửa trong tay Tự Diễm vụt lớn hơn, Vô Song còn chưa tiếp cận anh ta thì đã cảm nhận thấy nhiệt khí bức người, anh cầm phần cuối cùng của liêm đao, xem liêm đao như một chiếc roi mà quất xuống, ép dần Tự Diễm lui về phía cửa, Lâm Hề điều chỉnh thật tốt bình chữa lửa, tính toán khoảng cách, đợi đến khi cô cũng cảm nhận được luồng nhiệt của ngọn lửa, cô liền xách bình chữa lửa chạy vào, dùng sức nhấn một cái, luồng khí thuần trắng chữa lửa được phun ra. “Xịt” một tiếng, sương khói bốc lên, Lâm Hề vốn không nhìn rõ cái gì phía trước, cô chỉ ngừng thở, híp mắt phun thẳng vào nơi tỏa ra ánh sáng nhiều nhất.
Tự Diễm quát mắng: “Đây là đồ quỷ gì vậy!”
Vô Song cũng hơi ngẩn ra: “Ừm, xem ra thế giới này có rất nhiều loại đồ chơi hay.”
Sương mù giăng phủ, Lâm Hề vứt bình chữa lửa sang bên cạnh, tự mình xoay người chạy ra ngoài, hô to: “Chốc nữa anh ta sẽ cháy không nổi nữa, giao cho anh!”
Chỉ thấy trong một mảnh trắng xoá có một người trắng tinh đang đứng, lửa quanh thân Tự Diễm đều bị tắt, chỉ còn duy nhất ngọn lửa trên đầu vẫn còn nhảy nhót bập bùng, nhưng chỉ được hai ba lần vùng vẫy thì cũng tắt mất. Vô Song nhíu mày, muốn cười châm chọc đôi chút.
Tự Diễm nhìn thứ màu trắng bám vào người, lửa toàn thân đều bị nghẹn trong lồng ngực, anh ta ghét nhất là trong lúc đánh nhau lại bị kẻ khác quấy rối, cô gái kia dám…
Trong đôi mắt màu đen của Tự Diễm dấy lên vệt máu màu đỏ, anh ta phóng đôi song kiếm cầm trong tay, đúng lúc Lâm Hề vừa mới chạy ra tới cửa xưởng, anh ta phóng một kiếm lướt qua bên tai Lâm Hề, một thanh kiếm khác xuyên qua ống quần chân trước của cô, đóng đinh Lâm Hề ngay tại cửa xưởng.
Lâm Hề kinh hoảng, theo bản năng lấy tay cầm chuôi kiếm, Vô Song nhíu mày: “Đừng chạm vào!” Lúc nghe thấy giọng nói của anh thì Lâm Hề đã bị bỏng nên lập tức buông tay, người Tự Diễm vừa động trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Hề, thấy khuôn mặt lạnh lẽo và ánh mắt màu máu của anh ta khiến cho Lâm Hề bị dọa ngây người giống như đang chăm chú nhìn anh ta.
Tay Tự Diễm đặt trên chuôi kiếm, nói: “Đã quên rồi sao, không được nhìn tôi chằm chằm.” Nói xong, rút đoản kiếm ra, nhanh chóng đâm về hướng đôi mắt của Lâm Hề.
Mũi kiếm dừng ngay trán của Lâm Hề, nếu tiến thêm một phân nữa thì mắt trái của cô sẽ bị hủy hoàn toàn. Độ nóng trên thân kiếm khiến cho mắt Lâm Hề khô khốc, nhưng cô cũng không dám chớp mắt, chỉ cứng ngắc di chuyển nhãn cầu, thấy Vô Song giữ lấy cổ tay của Tự Diễm, giọng lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói một lần, không được phép ra tay với cô ấy.”
Mũi kiếm từ từ rời đi, Lâm Hề chỉ cảm thấy cả người có chút mất hết sức lực dựa vào cánh cửa xưởng.
“Tôi quên mất, cô ta là đồng thể của anh. Không thể đâm mù mắt được.” Tự Diễm thoái lui hai bước, Vô Song đứng ở phía trước Lâm Hề, che chắn cho cô, Tự Diễm trầm tư một lúc lâu mới nói. “Nhưng mà, bây giờ tôi không dùng lửa được, chúng ta đã quyết định quyết đấu công bằng, anh cũng nên lựa chọn.”
Lâm Hề chưa hiểu lời này, chỉ cảm thấy Vô Song đang đứng phía trước tiến vào trạng thái phòng bị, cô sửng sốt, hình như cảm thấy vai mình hơi lạnh, có cái gì đó chui vào trong thịt, sau đó cơn đau đớn dữ dội truyền đến, vừa nóng vừa đau, giống như muốn thiêu cháy cô, Lâm Hề ôm vai, kêu rên một tiếng, trượt ngồi xuống.
Bị… đao đâm rồi…
Lâm Hề đau đến đầu óc mơ mơ hồ hồ, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên người trong giang hồ dù sao ai cũng phải chịu mấy đao…
Vô Song cảm nhận vai mình đang chảy máu, anh nhìn lại, mới phát hiện là một thanh kiếm khác của Tự Diễm đã đâm vào sau lưng Lâm Hề. Đồng tử của anh co lại, trong mắt in rõ sắc mặt tái nhợt của Lâm Hề.
Tự Diễm cười nói. “Khiến cho cô ta bị thương anh sẽ không đau, tôi thiêu đốt vết thương của cô ta đối với anh cũng chẳng có ảnh hưởng to tác gì nhưng lại hạn chế hành động của anh, chúng ta lại đánh một lần nữa đi.”
Mắt Vô Song trở nên lạnh lẽo, sát khí mạnh mẽ trong đáy mắt: “Rút đao.”
Đôi mắt Tự Diễm sáng ngời: “Cô ấy bị thương làm cho anh động lòng sao, ha ha ha, vậy sớm nên như thế!” Tiếng anh ta vừa dứt, Lâm Hề ở phía sau lại kêu rên một tiếng, sợi vải trên quần áo đã bị đốt, lộ ra bả vai của cô, miệng vết thương bị cháy đến mức rõ ràng có thể nhìn thấy được.
Liêm đao kề lên cổ Tự Diễm: “Rút thanh kiếm đó ra.”
“Anh thắng thì tôi rút nó ra.” Thân hình Tự Diễm chợt lóe tránh thoát chiêu thức lấy đầu của Vô Song, anh ta chỉ nắm một thanh đoản kiếm, trong lòng thầm nghĩ cách để cho Vô Song ném thanh liêm đao cản trở kia xuống, muốn tiếp cận anh để có thể đánh nhau kịch liệt hơn. Bỗng nhiên trong lúc đó, có một bóng đen chợt lướt đến trước mặt anh ta, trên mặt bị giáng một quyền, lực đạo mạnh đến mức đánh anh ta văng vào đống kim loại phế liệu.
Tự Diễm bị chôn ở trong đó có chưa bò ra thì đã bị liêm đao lạnh ngắt kề sát cổ, dùng một chút lực, máu tươi lập tức chảy ra, khuôn mặt Vô Song cao cao tại thượng, mang theo vẻ xơ xác tiêu điều và lạnh lùng, một màn này rất giống với trong tưởng tượng của Tự Diễm, anh ta ngẩn ngơ đến thất thần.
Thấy anh ta có chỗ không thích hợp, sát khí Vô Song nổi lên, lúc này vốn phải lấy mạng của anh ta, nhưng hình ảnh cái chết của Đồng Lăng không biết vì sao đã xâm nhập vào trong đầu óc của anh, trong nháy mắt này thế nhưng không hiểu sao anh lại không xuống tay được.
Trong lúc hai người đang ngây ra, đột nhiên có một giọng nói truyền vào tai Tự Diễm: “Song Không Chi Tâm xuất hiện rồi.”
Trong chớp mắt Tự Diễm đã tỉnh táo lại, anh ta thấy Vô Song nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì đó, lấy đoản kiếm vung qua, ngăn trở cán liêm đao, lộn hai cái ra sau, rơi xuống bên cạnh Lâm Hề đang ở cửa xưởng, anh ta ôm lấy Lâm Hề đã đau đến ngất xỉu, ngọn lửa quanh thân bùng lên: “Hôm nay chúng ta còn chưa toàn lực thi đấu với nhau, lần sau tiếp tục, thẻ cược này tôi mang đi.”
“Mơ tưởng!” Pháp lực lan tỏa quanh thân tựa như từng đợt sóng hung hăng vỗ vào vách đá mà vách đá kia chính là ngọn lửa của Tự Diễm, hai nguồn năng lượng chạm vào nhau tạo nên tiếng vang chói tai, sau khi luồng ánh sáng va chạm màu trắng chiếu sáng mạnh mẽ thì không còn thấy bóng dáng của Tự Diễm và Lâm Hề ở cửa xưởng nữa.
Nguyệt liêm trong tay biến mất, Vô Song cắn răng căm hận nói: “Vô liêm sỉ!” Máu trên vai lại chảy ra, Vô Song chạm vào vết thương mà cả bàn tay dính đầy máu, trên nét mặt có ba phần phẫn nộ, bảy phân vô cùng lo lắng.