Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

chương 17-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu

Editor: Cáo

_____

Tạ Sầm nhìn người đến, sắc mặt trong nháy mắt khó coi vô cùng: "Tớ mới nhắc hắn mà cậu đã tới rồi?"

Khương Hành lạnh lùng nhìn cậu ta, không nói chuyện. Hoa khôi Tam Trung dịu dàng ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho Tạ Sầm. Tạ Sầm thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm Khương Hành.

Khương Hành thở dài: "Tạ Sầm, đây là lần cuối cùng, về sau chúng ta không cần gặp lại nhau nữa."

Phòng bệnh yên tĩnh.

Hơn nửa ngày, đôi mắt Tạ Sầm dần đỏ, không cam lòng hỏi: "Khương Hành, rốt cuộc cậu có từng thích tớ hay không?"

Khương Hành không biết nên trả lời thế nào, trầm mặc một lát: "Chắc là không."

Cô đúng là không thích cậu ta.

Đến cả "Khương Hành" cô cũng không cảm thấy đó là yêu. Cùng lắm chỉ là nữ sinh ngoan ngoãn mê mẩn khí chất phản nghịch không kềm chế được của Tạ Sầm.

Nói hết lời này liền xoay người đi ra cửa.

Tạ Sầm nhìn bóng dáng cô, sắc mặt trắng bệch. Cậu ta biết đây là kết thúc thật rồi.

Khương Hành ra cửa, quay đầu coi chừng Tu Hạc. Người vẫn còn đứng ở cửa, bước chân cũng chưa xê dịch chút nào.

Mặt hắn không có biểu cảm gì, Khương Hành nhỏ giọng hỏi: "Không việc gì chứ?"

Nam sinh lắc đầu, sau đó nói: "Tôi......"

"Không cần phải nói gì hết, tớ tin cậu."

Vừa mới nói xong, đột nhiên phòng bệnh truyền đến tiếng đồ vật bị rơi vỡ.

Trong mắt Cố Tu Hạc hiện lên một tia sáng.

Nhưng thần sắc Khương Hành lại rất bình tĩnh: "Đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm."

Lập tức kéo người đi.

Niềm tin ban đầu của cô với Cố Tu Hạc đến từ tiểu thuyết. Trong sách nói hắn là một thiếu niên tính tình nặng nề mà thiện lương, ngoài lạnh trong nóng. Lại trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô cảm thấy hắn đúng là như thế. Mặt ngoài nhìn bất cận nhân tình nhưng nội tâm thuần lương, chú thím hắn đối xử với hắn như vậy nhưng khi hắn gặp em họ bị hại vẫn không lo nghĩ gì mà cứu người. Người bình thường chỉ sợ cũng không thể làm được như hắn.

Đối lập như vậy, cảm thấy hắn tốt hơn Tạ Sầm cả một vạn lần.

Hai người tìm một tiệm mì ở gần bệnh viện ăn.

Khi Cố Tu Hạc ăn mì đột nhiên hỏi: "Lần này là chia tay thật?"

Thật ra hỏi như vậy có chút thừa thãi, vừa rồi hắn đều nghe được.

Chỉ là hắn muốn nghe chính miệng cô nói.

Phải đoạn tuyệt hoàn toàn.

Hắn không thích bên người cô có những người khác, chỉ một cái tên cũng không được.

Khương Hành gật đầu: "Ừ, tớ nói rất rõ ràng rồi. Chắc là cậu ta sẽ không đến tìm tớ nữa."

Cố Tu Hạc nhìn cô một cái, không biết nghĩ tới cái gì mà cong khóe miệng. Sau đó gắp một miếng thịt sang bát của Khương Hành, vờ lơ đãng khuyên nhủ: "Đừng đau lòng, về sau sẽ gặp được người tốt hơn. Đang còn nhỏ mà yêu sớm thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu tổn thương thôi."

Khương Hành không cảm thấy không đúng chỗ nào, ngược lại nghĩ hắn nói vô cùng có lý. Rất nhiều học sinh bị yêu sớm quấn thân mà hỏng tiền đồ, liền ra sức gật đầu với hắn, cười nói: "Tớ rõ mà, cậu yên tâm đi. Tớ sẽ không yêu sớm đâu, tớ yêu học tập."

Không giải quyết được chuyện hắn và Mục Cảnh Sơ thì cô nào có tâm tư làm chuyện khác.

Nghe xong lời này, khoé miệng Cố Tu Hạc đang cong cong chợt cứng đờ.

Nhưng chỉ là lướt qua trong giây lát.

Bởi vì sớm hay muộn rồi cô sẽ biết, khi gặp được hắn, rất nhiều chuyện đều sẽ không được như mong muốn đâu.

......

Đi học.

Sáng sớm Khương Hành liền đến trường học. Chỗ ngồi sau khai giảng là tự mình chọn. Lớp học đã tới không ít người, Cố Tu Hạc như rất thích cái vị trí cạnh cửa sổ kia, hắn lại ngồi ở chỗ đó.

Bên cạnh trống không.

Khương Hành tự nhiên ngồi xuống, chào hỏi xong liền lấy bài tập nghỉ đông ra điên cuồng làm.

Mấy ngày nay phát sốt, bài tập cũng chưa làm xong.

Cố Tu Hạc vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, biết là cô liền xoay đầu nhìn thoáng qua. Tầm mắt dừng trên sách luyện tập nghỉ đông, ánh mắt mang theo vài phần bó tay.

Nhưng thật ra hắn đã thấy nhiều rồi, cũng không trách được. Ngày thường cô còn thường xuyên chép bài mà.

Khương Hành nhìn hắn không có chuyện gì làm, còn lấy bài tập tiếng Anh của mình ra: "Mau, mau giúp tớ với."

"Tôi chưa làm."

"......" Tin cậu mới là quỷ.

Cuối cùng dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Khương Hành, Cố Tu Hạc ra điều kiện ba bữa cơm rồi đồng ý giúp cô chép bài tập. Thật ra việc này hắn đã từng làm rồi. Khi còn nhỏ ăn không đủ no, hắn liền ở trường học giúp bạn học làm bài tập, mỗi ngày bỏ ra một hai tệ mua bánh mì ăn. Khi đó còn chưa biết gì, chỉ tự nhủ làm bài tập thật tốt mới có người tìm đến hắn. Tự mình ôn tập, đây cũng là lí do thành tích hắn rất tốt.

Vốn nghĩ chuyện này đã xảy ra từ lâu rồi, không ngờ lại thấy từ Khương Hành một lần nữa.

Chủ nhiệm lớp tới muộn, lớp bên cạnh đều đã đi lấy sách.

Khương Hành chăm chỉ chép, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy thân ảnh Mục Cảnh Sơ lấy sách đi ngang qua cửa. Ánh mắt nam sinh dừng trên người bọn họ, có vẻ không tốt.

Cô nhịn không được nhíu mày, khi nhìn kỹ lại thì người đã đi rồi.

Mấy ngày nay Khương Hành rất sốt ruột. Nếu cô nhớ không lầm tình tiết trong sách thì học kỳ này Mục Cảnh Sơ sẽ hành động nhiều hơn một chút.

Đây không phải là điều Khương Hành lo lắng nhất, cô lo nhất là bởi vì bây giờ có cô nhúng tay vào, rất nhiều chỗ đã không còn giống trong sách, nhưng bất biến duy nhất chính là Mục Cảnh Sơ vẫn thích Cố Tu Hạc như cũ. Người nọ là một người điên, cứ nhìn trình độ khủng bố trong sách sau khi Cố Tu Hạc chết là biết. Người này không còn tam quan nữa.

Ai biết giờ cậu ta yêu mà không được đáp lại thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Thật ra Khương Hành biết hành vi ban đầu của mình có chút mạo hiểm. Nếu Mục Cảnh Sơ không yêu Cố Tu Hạc, cô chọn ngăn cách hai người là không sai, dù sao đây cũng là biện pháp nhất lao vĩnh dật. Ai biết được cô giúp Cố Tu Hạc thoát chết một lần, có thể còn có lần thứ hai hay không?

Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Nhưng cô không nghĩ đến tình tiết trong sách lại không đáng tin như vậy, hoặc phải nói là rất nhiều chỗ tác giả viết không tới. Cô không nghĩ được rằng Mục Cảnh Sơ vốn đã thích Cố Tu Hạc từ rất sớm.

Hiện tại cô không có cách nào tiếp cận Mục Cảnh Sơ vì lúc này chỉ sợ cậu ta đã hận chết cô. Cô chỉ có thể xuống tay với Cố Tu Hạc. Cũng may quan hệ của cô và Cố Tu Hạc phát triển tốt đến không ngờ. Hai người còn trở thành bạn tốt, cứ như vậy thì ít nhất cô có thể bảo đảm cơ hội để Cố Tu Hạc sống đến cuối cùng là rất lớn.

Chỉ cần hắn cách xa Mục Cảnh Sơ.

Không biết Mục Cảnh Sơ có thể hắc hoá luôn hay không, Khương Hành có chút chột dạ.

Nhưng năng lực của một mình cô là hữu hạn, nếu cuối cùng cậu ta vẫn hắc hoá, cô liền ẩn núp bên người cậu ta, tìm người đánh ngất rồi nhốt lại. Tất nhiên đây chỉ là hạ sách, không phải bất đắc dĩ lắm thì cô sẽ không làm như vậy.

Cứ suy nghĩ vớ vẩn đến khi chủ nhiệm lớp lại đây, bảo lớp trưởng cùng một ít nam sinh đi lấy sách.

Cố Tu Hạc thuộc ban cán bộ cũng đi.

Lớp học trong nháy mắt trống hơn phân nửa.

Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, đột nhiên mở miệng nói: "Tháng ba này thành phố có cuộc thi, ai có hứng có thể báo danh tham gia."

Nói xong thuận tay đưa một tờ giấy đưa cho Khương Hành ngồi hàng trên, để cô xem xong rồi truyền cho những người khác.

Khương Hành nhìn tiền thưởng trước, chợt nhớ trong sách có nhắc tới việc này. Vì sinh nhật Cố Tu Hạc cũng vào ngày này.

Trong sách không nói tại sao Mục Cảnh Sơ lại biết được sinh nhật hắn, cố ý mua bánh sinh nhật tặng Cố Tu Hạc. Nhưng Cố Tu Hạc không gặp cậu ta. Tối đó lại có mưa nhỏ, Mục Cảnh Sơ một mình lẻ loi đứng cả đêm, cuối cùng còn sinh bệnh.

Lúc này Cố Tu Hạc tuy lạnh nhạt nhưng sau khi biết cậu ta sinh bệnh lại yên lặng mua thuốc trị cảm cho cậu ta.

Lúc trước đọc sách đến cảnh này còn rất cảm động, cảm thấy Cố Tu Hạc bị dày vò không hề ít hơn Mục Cảnh Sơ. Khác với Mục Cảnh Sơ, hắn không phải không dám theo đuổi mà rõ ràng là không yêu Mục Cảnh Sơ, không thể đáp lại người ta nhưng nội tâm lại rất quý trọng đoạn tình cảm này.

Rất nhiều người còn nói truyện đam mỹ này cực chân thật, nam chính không phải một phát liền cong, không phải lập tức may mắn gặp được đúng người.

Cố Tu Hạc bên ngoài lạnh nhạt, nội tâm cực độ khát vọng ấm áp yêu thương. Nhưng hắn biết rõ thứ Mục Cảnh Sơ cho hắn cùng thứ hắn muốn là hai điều khác nhau, dù sa vào vẫn đứng vững. Đối với một người luôn cất bước trong đêm tối mà nói là chuyện rất đau khổ.

Thật ra hai người đều đáng thương.

Chẳng qua Cố Tu Hạc đã quen che giấu cảm xúc và tình cảm của mình, hơn nữa tác giả vận bút mực không nhiều lắm nên rất nhiều người chỉ nhìn thấy Mục Cảnh Sơ yêu mà không được, lại không thấy nỗi tuyệt vọng cùng giãy giụa của hắn.

Nam sinh ban hai nhiều, sách lấy rất nhanh.

Buổi sáng còn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Mọi người đều biết lớp là thời gian then chốt, thậm chí có thể nói thành tích mà cao thì lên lớp sẽ ổn ngay.

Hiện tại lớp đã học được nửa năm, lớp trưởng lấy lí do chậm trễ học tập mà từ chức.

Việc này chủ nhiệm lớp cũng không giữ lại được.

...... Sau đó không hiểu sao Khương Hành lại trở thành lớp trưởng mới của ban hai. Nguyên nhân là cô thường xuyên nói chuyện, làm việc riêng quá nhiều, hy vọng cô có thể sửa sai, trở thành tấm gương sáng của ban hai.

"......"

Cảm giác ngày tháng tươi đẹp đã chấm dứt rồi.

Trong đôi mắt Cố Tu Hạc ngồi bên cạnh chứa ý cười, khuôn mặt mang theo vài phần vui sướng khi người khác gặp họa.

Nhưng rất nhanh hắn liền cười không nổi, vì sau khi Khương Hành thành lớp trưởng thì lập tức trở nên bận rộn. Trưa hôm đó phải tham gia buổi họp của trường, không có thời gian bồi hắn.

Khi Khương Hành về lớp đã gần chiều.

Mệt đến mức nằm bò ra bàn.

Cố Tu Hạc bên cạnh quay đầu nhìn. Mái tóc tinh tế mềm mại có vài sợi đáp trên cánh tay hắn, đuôi tóc nghịch ngợm cong thành vòng có chút giống cô khi cười cong mắt. Hắn hơi ngẩn người, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà vươn tay kéo kéo.

Khương Hành không vui hừ một tiếng nhưng không ngẩng đầu, người đã ngủ rồi.

Đúng là ngủ trong vài giây.

Khoé miệng Cố Tu Hạc khẽ giật.

......

Ban hai có mười người đi thi, Khương Hành thống kê danh sách rồi giao cho chủ nhiệm lớp.

Cô cũng báo danh, không phải vì tiền thưởng mà là nghĩ nếu ngày đó không đi thì chẳng lẽ để Mục Cảnh Sơ tặng bánh kem cho Cố Tu Hạc à?

Cô cũng tặng! Còn muốn tặng cái to hơn nữa cơ!

Khương Hành vốn định tặng cho Cố Tu Hạc một bất ngờ, không nghĩ tới hắn lại chuẩn bị mua.

Khi tan học, nam sinh một bên cúi đầu làm bài tập, một bên lơ đãng hỏi cô: "Bánh kem sinh nhật cậu lần trước mua ở tiệm nào?"

Khương Hành nghe xong lời này cũng không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: "Baby room, làm sao vậy?"

Nam sinh đầu cũng không nâng: "Ừ, không có gì, thứ bảy này sinh nhật tôi, chuẩn bị mua một cái nếm thử."

Ngữ khí nhàn nhạt như kiểu đang bàn luận về thời tiết hôm nay như thế nào.

Khương Hành vừa nghe xong liền nóng nảy: "Cậu đừng mua."

Cố Tu Hạc làm bộ làm tịch xoay đầu nhìn cô.

Khương Hành tức giận trừng hắn: "Vốn định cho cậu một bất ngờ cơ đấy. Tớ chuẩn bị buổi sáng đặt bánh kem, sau đó thi xong chúng ta liền đi lấy rồi ăn sinh nhật cậu ở thịt nướng Quả Quả mà......"

Cố Tu Hạc nhìn cô một lúc lâu mới quay đầu, hỏi: "Cậu biết tôi muốn ăn sinh nhật?"

Giọng nói nhẹ đi một chút.

Như sợ biểu lộ cảm xúc của mình.

"Biết chứ."

Khương Hành đã sớm nghĩ kỹ: "Hiện giờ tớ là lớp trưởng, tư liệu của cậu tớ đều biết."

Nam sinh khẽ ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Nhưng khi cúi đầu khóe miệng lại dần cong lên.

Thật tốt.

Sớm biết vậy hắn đã không nhắc thừa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Tu Hạc lại có vài phần ảo não.

......

Đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Trước kỳ thi Olympic Toán một ngày, cha Khương lại bị thương, tuy không bị thương nặng nhưng cũng phải nằm viện hai ba ngày.

Khương Hành không đi thi. Cô biết khả năng của mình đến đâu. Bình thường làm vài bài thi còn có thể, nhưng bảo cô tranh đua cùng một đám học bá thì cơ hội thắng không lớn.

Dứt khoát không đi nữa, nấu cơm sáng mang cho cha Khương mẹ Khương.

Buổi sáng gọi cho Cố Tu Hạc một cuộc điện thoại nói việc này: "Cậu thi tốt nhé, hôm nay nhớ phải mang ô vì trời như muốn mưa ấy. Xin lỗi nhé, tớ không thể cùng cậu ăn cơm được, quà thì thứ hai sẽ mang cho cậu, sang năm nhất định sẽ ăn sinh nhật với cậu."

Tuy nói vậy nhưng Khương Hành nghĩ lát nữa vẫn đi mua bánh kem, buổi tối rời bệnh viện vừa lúc có thể đưa qua cho hắn.

Nam sinh bên kia ngoan ngoãn đồng ý: "Ừ."

Dừng một chút: "Tuần sau mời tôi ăn cơm."

Khương Hành cười: "Được nhé."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio