Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười ba năm trước Lục gia đến đây, Lục Viên góa vợ định cư ở phía Đông con đê bên bờ sông. Vợ mất sớm, ông một mình nuôi hai đứa con trai, đậu một chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông, sống bằng nghề đánh cá. Tuy rằng mặt ông hơi mang hung tướng mãng phu, song tính tình lại hàm hậu thật thà, gặp ai cũng cười, hung tướng cũng dịu đi mấy phần.
Hàng xóm láng giềng thường nói, hai đứa con trai của Lục Viên trông chẳng giống người nhà Lục gia.
Bởi vì Lục Viên là người cao to cường tráng. Có lẽ do quanh năm kéo lưới đánh cá nên cánh tay rất cơ bắp rắn rỏi, trông rất hữu lực. Mà hai đứa con của ông thì không như thế.
Khi ông mới đến khu Đông, đứa con lớn bốn tuổi, đứa nhỏ hai tuổi, một ốm yếu một gầy gò. Đứa con nhỏ dù gầy nhưng giữa mi nhãn vẫn còn có chút bóng dáng của Lục Viên, lộ vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh năng động. Đứa lớn thì quả thật chẳng có chỗ nào giống Lục Viên cả.
Ba cha con đứng cùng nhau, đứa con lớn tên Thập Cửu kia luôn dễ khiến người khác chú ý nhất, vì nó trắng quá mức, gần như bệnh trạng.
Lục Thập Cửu này không chỉ dáng vẻ không giống người nhà Lục gia, cả tính tình cũng không giống. Lục Viên là người nhiệt tình, đứa con út Lục Nhập Thất cũng thích làm ầm ĩ, rất bướng bỉnh, chẳng chịu nghe lời, tuổi còn nhỏ mà đã cứng đầu cứng cổ, không ít lần bị Lục Viên dạy dỗ. Còn đứa lớn Lục Thập Cửu thì cực kỳ ít nói, không hề giống trẻ con.
Bình thường Lục Thập Cửu thực sự có vẻ rất hiểu chuyện, nhưng có đôi khi, nó sẽ bất chợt làm ra vài hành động cổ quái, kết hợp với dáng vẻ tái nhợt suy yếu kia, trông càng thêm quỷ khí, đương nhiên chẳng mấy ai thích nó.
Vậy nên láng giềng thỉnh thoảng cũng chơi đùa với Lục Nhập Thất, nhưng ít khi chơi với Lục Thập Cửu.
Những người hàng xóm không biết rằng, Lục Thập Cửu quả thực không phải con ruột của Lục Viên.
Trong nhà Lục Viên chẳng còn ai, trưởng bối đã mất từ lâu. Sau khi vợ cả mắc bệnh qua đời, Lục Viên suy sụp mất một năm, trong nhà thiếu thốn rách nát, đứa con trai Nhập Thất mới tròn một tuổi chẳng có đủ ăn, trên người không có tí thịt nào, gầy đến đáng thương. Vì vậy ông dứt khoát từ bỏ căn nhà cũ, mang theo con trai đến huyện Ngọa Long, bởi nơi này có một dòng sông không tồi, cá nước dồi dào, đủ để mưu sinh.
Trước khi vào thành, ông mang theo con trai nghỉ chân ở một ngôi miếu thổ địa cũ, gặp Thập Cửu bị bỏ rơi trong núi.
Một đứa trẻ thoạt nhìn mới ba bốn tuổi, một thân một mình ở trong ngôi miếu cũ, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường.
Lục Viên hỏi Thập Cửu vài vấn đề đơn giản, liền đoán được đại khái.
Thập Cửu vốn sống ở huyện Cát cách nơi này cả trăm dặm, anh chị em trong nhà thực sự quá nhiều, lại gặp phải năm hạn hán, cha mẹ nó chắc là nuôi không nổi, chỉ có thể vứt đi mấy đứa. Vốn muốn đem bán đi, song bộ dáng Thập Cửu lại ốm yếu bệnh tật, trông như không nuôi sống nổi, bẩm sinh lại có tật ở mắt, mới bốn tuổi nhưng mắt đã rất mờ, có bán cũng chẳng bán được.
Bán không được thể chỉ có thể vứt, nếu vứt ở gần thì có khi sẽ tìm về nhà được, bèn dứt khoát vứt ở xa hơn trăm dặm. Miếu thổ địa thỉnh thoảng có người lui tới nghỉ chân, có khi sẽ gặp được người tốt mang nó theo.
Đây vốn là suy nghĩ quá mức lạc quan, dù sao ở trên núi trộm cướp thú dữ còn nhiều hơn người hảo tâm, trước khi được người ta mang đi, càng có khả năng bị sơn phỉ bắt hoặc bị thú dữ ăn thịt.
Song Thập Cửu tốt số, nó gặp được Lục Viên.
Lục Viên nghĩ nuôi một đứa cũng là nuôi, hai đứa cũng là nuôi, Nhập Thất lại có thêm bạn, bèn mang Thập Cửu theo cùng luôn.
Nhưng sau này ông phát hiện Lục Thập Cửu có vẻ không thích chơi đùa với bạn bè lắm, bởi vì so với ra ngoài nô đùa, nó lại thích im lặng hơn. Song Thập Cửu là đứa con ngoan, mặc dù hai mắt không thấy rõ nhưng ngày nào nó cũng lần mò giúp Lục Viên bắt tôm bắt cá, hoặc là bưng chiếc ghế nhỏ đứng ở bếp lò nấu canh.
Vậy nên dù Lục Viên từng mắng Nhập Thất, nhưng chưa từng đụng đến một ngón tay của Thập Cửu, ngược lại còn rất thương xót cho đứa nhỏ này.
Trẻ con luôn thích bám theo chơi cùng những người lớn hơn mình một chút, Nhập Thất cũng không ngoại lệ. Tuy rằng tính tình Thập Cửu kiệm lời ít nói, nhưng Nhập Thất vẫn thích bám dính lấy nó. Trong mắt Nhập Thất là đi theo giúp đỡ, còn trong mắt Thập Cửu thì hoàn toàn là gây thêm phiền toái ——
Tỷ như khi Thập Cửu đun một chậu nước sôi đặt ở sát cạnh tường, định giúp cha thay áo cởi giày khi thấy nóng, gột bớt đi mùi cá. Kết quả Nhập Thất hí hửng chạy đến bên bếp lò, nằng nặc đòi giúp, sau đó trượt chân ngồi phịch mông vào trong chậu nước sôi, gào khóc y như heo bị chọc tiết.
Lại tỷ như trên cái cây cạnh nhà có xác sâu, ảnh hưởng đến trái cây, Thập Cửu ôm cái chổi định quét xác sâu xuống dưới, Nhập Thất lại hí hửng chạy đến đòi giúp, kết quả quét một hồi liền cảm thấy xác sâu chơi rất vui, cầm một cái đặt lên miệng làm còi thổi. Tiếng còi rất vang, Nhập Thất mừng rỡ vui vẻ, nhưng đến khi miệng nó sưng to tổ chảng, lại gào khóc y như heo bị chọc tiết.
Ban đầu Thập Cửu cứ thấy nó là lại đau đầu, sau này mắt ngày càng mờ, chẳng nhìn rõ được, vậy nên cũng quen dần.
Kể từ khi mắt mờ đi gần như không nhìn thấy gì, Thập Cửu phát hiện mình có thể nhìn thấy một vài thứ kỳ quái, cũng có thể nghe thấy một ít âm thanh kỳ quái. Có đôi khi nó nhịn không được đi theo âm thanh đó, tìm kiếm xung quanh, song tìm mãi vẫn không biết âm thanh đó phát ra từ nơi nào, đành lẳng lặng quay về tiếp tục làm việc.
Năm nó chín tuổi, Nhập Thất vừa tròn bảy tuổi. Buổi trưa một ngày nọ, nó lại nghe thấy âm thanh cổ quái đó, nhịn không được đi ra khỏi gian bếp, lần mò đến bên bờ sông. Khi đó Nhập Thất đã ngoan ngoãn hơn trước đây, có lẽ là do anh trai đã nửa mù nên rốt cuộc cũng hiểu chuyện hơn một ít, thỉnh thoảng còn biết giúp đỡ người khác. Nó vừa thấy Thập Cửu đi ra ngoài, liền vội vàng đuổi theo, cằn nhằn cả đoạn đường bảo Thập Cửu quay về.
Nhưng Thập Cửu cứ như bị trúng tà vậy, chẳng mảy may phản ứng gì.
Chính vào buổi trưa đó, Thập Cửu giật mình nhìn thấy bóng dáng một con rồng khổng lồ giữa màn hơi nước trên sông, nhưng chưa kịp sợ hãi kêu lên thì giây tiếp theo, nó đã ngã xuống nước.
Nhập Thất theo bản năng cũng nhảy xuống, muốn kéo người anh mắt mù của mình lên bờ, lại phát hiện mọi chuyện vẫn như vô số lần từng xảy ra —— Nó cho rằng mình đến giúp đỡ, nhưng thực ra là đến quấy rối, nó thiếu chút nữa cũng bỏ mạng.
Chỗ nước nơi hai người rơi xuống là một chỗ tương đối hoang vu bên bờ sông, thuyền đánh cá hay thuyền chở khách đều không thấy bóng dáng. Nếu không phải có một đôi vợ chồng bán rau tình cờ đi ngang qua, sợ là hai người bọn họ đã chết đuối dưới sông mà chẳng ai biết.
Ông bác bán cá không biết bơi, nhưng nhận ra Nhập Thất.
“Khi cha chạy tới, Nhập Thất còn chẳng giãy dụa được nữa.” Lục Thập Cửu chậm rãi nói: “Ngày đó sông nước không yên ổn, một lần cứu hai người rất nguy hiểm. Ông ấy đẩy ta lên, khiến ta miễn cưỡng thông khí được, rồi sau đó đưa Nhập Thất lên bờ trước. Khi đang định quay lại cứu ta, trong nước không biết vì sao nổi sóng lớn. Ta cảm thấy được dưới chân có xoáy ngầm, xoáy ngầm dường như hút lấy cổ chân ông ấy, chìm chìm nổi nổi sặc không ít nước.”
Y hít một hơi, cau mày nhẹ nhàng thở ra, nói: “Khi ta được đẩy lên bờ, ông ấy bị xoáy ngầm hút lấy, trực tiếp kéo xuống dưới sông, sau đó chẳng nổi lên nữa.”
“Kể từ đấy, cha không còn, Nhập Thất cứ thấy nước là sợ, cũng không bám lấy ta cả ngày nữa.” Thập Cửu bình thản nói.
Y có vẻ sẽ không khóc cũng sẽ không lộ ra cảm xúc quá mức rõ ràng, khi nói lời này, giọng điệu bình tĩnh tựa như đang kể lại chuyện của người khác, thậm chí khóe mắt cũng chẳng hề phiếm hồng, song lại khiến người ta thấy không quá thoải mái, như thể kìm lòng không đặng muốn chịu khổ thay cho y.
Huyền Mẫn ở bên cạnh cất đi hai phiến đá khắc phù văn, bỗng dưng lên tiếng nói: “Chỉ tay của Lục Nhập Thất, ta từng nhìn sơ qua, năm sáu tuổi có vết đứt, lại bị người ta cố ý kéo dài thêm một đoạn.”
Thập Cửu nhìn Nhập Thất, không mở mắt, cũng không nói chuyện.
Qua hơn nửa ngày, thấy Nhập Thất vẫn không có động tĩnh, y mới thấp giọng nói: “Khi ấy ta còn không hiểu rõ, cho rằng cứ nghĩ cách nối vào là được, cho dù……… đệ ấy lớn chậm một chút, nhưng có thể sống là tốt rồi, cho dù cuộc sống ra sao cũng được, chỉ cần bọn họ đều sống tiếp. Thế nhưng………”
Thế nhưng không ngờ Nhập Thất được nối mệnh, Lục Viên lại gặp kiếp.
Mua bán đồng giá.
Y nói xong, rốt cuộc giương mắt nhìn Huyền Mẫn: “Mộ này không tới đầu, đi tiếp về trước một đoạn là có thể ra ngoài, cũng không có nguy hiểm gì, có thể giúp ta một việc được không, mang Nhập Thất theo một đoạn.”
Huyền Mẫn liếc mắt nhìn y: “Mối vướng bận cuối cùng?”
Thập Cửu ngạc nhiên, khẽ “Ừm” một tiếng, lại thở dài nói: “Nếu không, chuyến này của ta sẽ uổng phí.”
Huyền Mẫn mở miệng, còn chưa kịp nói tiếp thì Tiết Nhàn nằm trong túi đã lên tiếng: “Hồ này sâu ít nhất cũng hơn mười trượng, làm sao đi lên được?”
Hỏi xong câu này, còn chưa cho người khác cơ hội trả lời, y lại tặc lưỡi tiếp tục nói: “Có muốn………… Ta phun nước ra lần nữa, cho các ngươi nổi lên không? Cách này tốt biết bao, tiết kiệm thời gian lại đỡ tốn sức!”
Thập Cửu: “………..”
Huyền Mẫn lạnh nhạt nói: “Không nhọc phí tâm, nếu đã hút vào rồi thì ngoan ngoãn giữ lấy đi.”
Tiết Nhàn tức điên.
Bọn họ đang nói chuyện, Lưu lão đầu chưa từng lên tiếng chợt vỗ nhẹ Thập Cửu, nâng tay chỉ về một nơi nào đó.
Đám Huyền Mẫn nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ đến, liền thấy trên vách hồ, có một bóng đen cao cao.
Bọn họ đi lên vài bước, đến gần chỗ vừa thấy, phát hiện đó là một cánh cửa bằng sắt.
Có điều không biết cánh cửa đã ngâm trong này bao lâu, khóa và khe cửa đều đã hoen gỉ nặng nề, mà lá phù của Huyền Mẫn lại không thể dùng được nữa, vì thế mọi người phải tốn sức một hồi mới dùng đá đập vỡ được ổ khóa gỉ sét ra.
Tiếng ma sát phát ra khi mở cửa sắt cực kỳ chói tai, vậy nên Nhập Thất nằm hôn mê nửa ngày cũng mở mắt ra.
“Tỉnh rồi à?” Thập Cửu quay đầu nhìn cậu ta, “Đứng dậy được không? Đứng được thì đừng nằm, muốn đi thì tự mình đi, ở đây không ai cõng đệ được đâu.”
“Ta biết.” Nhập Thất đã uống phải mấy ngụm nước, tư vị của đống nước kia chẳng tốt là bao, khiến cổ họng cậu hơi khàn. Nếu là trước đây, nghe lời nói không lạnh không nóng như vậy của Thập Cửu, Nhập Thất đương nhiên sẽ đáp trả mấy câu, sắc mặt cũng không được tốt. Nhưng lần này cậu ta lại phá lệ không đáp trả, im lặng không lên tiếng, thất tha thất thểu bò dậy, vuốt ngực ho khan một lát, nhổ ra nước còn dư trong cổ họng.
Cách chân cậu ta không xa, Giang Thế Ninh trong trạng thái giấy da đã hong khô một lát, không đến mức chạm vào là nát.
Huyền Mẫn đi tới, nhặt hắn lên bỏ vào trong túi, để hắn ở cùng với viên châu vừa uống một bụng nước, bấy giờ mới cùng mọi người đi qua cửa sắt.
Phía sau cửa sắt là một cầu thang hướng thẳng lên trên, có lẽ là do thợ xây lưu lại khi xây dựng mộ thất, để lát xong gạch đá là có thể từ dưới hồ đi ra ngoài. Đầu kia của cầu thang dừng ở một nơi khác trong mộ đạo, hình như là đối xứng với mộ đạo lúc trước.
Đúng như lời Thập Cửu, phía trước dường như cũng không nguy hiểm. Trên bậc dài dài này ngay cả hình vẽ làm người ta sợ hãi cũng không có, hẳn sẽ an toàn đi ra.
Khi sắp đến đầu kia của cầu thang, lá phù của Huyền Mẫn rốt cuộc cũng bùng cháy.
Song ngay khi ngọn lửa dấy lên, một mùi hương cổ quái bị ngọn lửa làm lan ra, từ từ tản ra xung quanh.
Giang Thế Ninh nằm trong túi đột nhiên lên tiếng: “Khoan hẵng đi tiếp! Mùi hương này không ổn!”