Đồng Tiền Kham Thế

quyển 3 chương 41: điếm tiểu nhị (tiểu nhị ở quán trọ) – 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tờ bố cáo này vô cùng cổ quái, dưới bức chân dung trừ miêu tả đơn giản về đặc thù tướng mạo và tuổi tác thì chẳng có gì nữa, ngay cả người trong tranh phạm tội gì, cớ gì phải truy tìm khắp nơi như vậy cũng chưa từng nói rõ, chỉ mập mờ nói người này cực kỳ nguy hiểm, nếu gặp được thì phải báo quan phủ bắt sống, chớ hành động thiếu suy nghĩ.

Đám Giang Thế Ninh hai mặt nhìn nhau, sửng sốt một hồi lâu, lại cúi đầu nghiên cứu bức họa lần nữa ——

“Mắt nhỏ hơn đại sư một chút.” Thạch Đầu Trương nghẹn nửa ngày mới bật ra được một câu, hắn vừa nói xong, lại cố gắng tìm thêm điểm khác biệt trên bức họa. Sau khi dừng một lát, hắn chỉ vào đuôi mày của người trên bức họa như thể phát hiện đại lục: “Nhìn kỹ nè, chỗ này có một nốt ruồi nhỏ, chỗ này của đại sư không có nốt ruồi, mũi cũng tẹt hơn của đại sư một ít.”

Tiết Nhàn nhìn vào cái gọi là nốt ruồi ở đuôi mày, nói thật, đó không chừng chỉ là người vẽ tranh run tay mà ra thôi.

Giang Thế Ninh thì lại chỉ vào văn tự dưới bức họa: “Đừng chỉ nhìn chằm chằm vào tranh, xem chỗ này nè. Trong này có nhấn mạnh một lần, xương gò má của tăng nhân này rất cao, chóp mũi hơi khoằm như chim ưng.”

Hắn vừa dứt lời, bốn cặp mắt đồng loạt nhìn vào xương gò má và chóp mũi của Huyền Mẫn.

Huyền Mẫn: “……….”

Hắn rất không quen bị nhìn chòng chọc không kiêng dè gì như vậy, thoáng nhăn mày, trưng ra bản mặt lạnh như băng, trở nên không dễ thân cận.

Đám Giang Thế Ninh ngượng ngùng thu mắt lại, Tiết Nhàn thì ngược lại chẳng hề sợ Huyền Mẫn, trực tiếp vươn tay, đẩy đẩy mặt Huyền Mẫn hướng sang bên, để y thấy rõ hơn, “Cái mũi này chẳng khoằm chút nào.”

Huyền Mẫn gạt cái móng vuốt vô pháp vô thiên của y ra, cau mày nhìn chằm chằm bức họa kia.

“Không nói cái khác, chỉ xem biểu tình của đại sư là đã thấy không giống người bố cáo muốn tìm. Kẻ phạm tội sao có thể mang vẻ không hề hay biết như thế này được? Vậy cũng diễn quá giỏi rồi!” Địa vị của Thạch Đầu Trương trong nhóm xếp dưới đáy, cho nên một khi bắt được cơ hội là liền bắt đầu múa mép khua môi vuốt mông ngựa, “Huống hồ người trong tranh có đôi chút tương tự với đại sư, nhưng bộ dạng hung dữ hơn đại sư, nhìn mắt cũng không có chính phái như đại sư ——”

Hắn kéo dài giọng, cũng không dám thò tay đi chỉ vào mặt Huyền Mẫn, chỉ cẩn thận dựng thẳng đầu ngón tay tỏ ý: “Xem tướng mạo thế này, sao có thể là người đại hung đại ác được.”

Trong lúc hắn giải thích, Tiết Nhàn cười lạnh trong lòng: Cái bộ dáng không chút nào hay biết của lừa trọc là diễn chỗ nào chứ, với cái bệnh một lời không hợp liền mất trí nhớ của hắn, dù có thật sự phạm tội thì chắc cũng quên hết sạch rồi, đương nhiên không biết vì sao mình lại bị lùng bắt. Tuy nhiên……..

Mũi ưng vào xương gò má cao thì đúng thật là không giống, bức họa chỉ có chính diện, không thể hiện được hai điểm này.

Khi y còn đang thầm cân nhắc trong lòng, tiếng bàn luận rì rầm từ một bàn cách đó không xa lọt vào trong tai y. Tiết Nhàn bất động thanh sắc nhìn lướt qua.

“Có phải hòa thượng này có hơi giống người trong bố cáo không?” Một người trong đó ngắm Huyền Mẫn, ghé vào tai người kia nhẹ giọng nói.

Có điều nhĩ lực của Tiết Nhàn lợi hại, nghe được rõ ràng lời thì thầm này.

“Từ lúc hắn vừa vào cửa ta đã nhìn rồi, nhưng mà khẳng định không phải đâu.” Một người kia thấp giọng trả lời, “Huyện ta cách bến sông gần nhất, mỗi ngày người đến người đi, có bao nhiêu hòa thượng đi qua bị đưa đến quan phủ ngươi cũng không phải không phát hiện, mới hôm trước đấy thôi, bộ dạng giống y đúc hòa thượng trong tranh, người của quan phủ đều phủ định, người cần tìm có xương gò má cao hơn một ít cơ ——”

Người nọ khẽ bĩu môi hướng về phía Huyền Mẫn: “Xương gò má của người này còn không cao bằng kẻ hôm qua đâu, căn bản chẳng cần nghĩ, huống hồ trước đó những hòa thượng khả nghi đều bị thủ vệ bắt lại ở cửa thành rồi, sao có thể đợi đến bây giờ! Tỷ phu của ta làm trong nha môn còn gì? Hôm qua nghe nói bên trên lại thêm một ít mô tả khác, bố cáo này hai ngày nữa lại phải đổi mới.”

“Lại đổi nữa? Bố cáo này nửa tháng nay đã đổi ba lần rồi, có còn chính xác hay không vậy? Người kiểu gì thế, ngoại hình mà cũng biến dạng được?”

“Ai mà biết!” Người nọ lắc đầu, “Mấy ngày đầu người trên huyện phàm là thấy hòa thượng đều chú ý, nhưng đổi hai lần rồi, ngươi xem bây giờ còn bao nhiêu người đi quản cái việc này?”

Nhìn tờ bố cáo này, lại nghe hai người kia nói chuyện, Tiết Nhàn coi như đã hiểu lúc trước thủ vệ ở cửa thành vì sao lại nhìn chằm chằm Huyền Mẫn mấy lần, cuối cùng lại phất tay thả cho bọn họ đi.

Nếu là người không biết Huyền Mẫn, chỉ riêng lời bàn luận của những người đó và mấy điểm khác biệt giữa Huyền Mẫn và bức họa, đã đủ để loại trừ Huyền Mẫn ra rồi, dù sao khí chất của hắn thực sự có chút mông lung xuất trần, người bình thường thấy hắn đa phần đều sẽ bị khí chất của hắn hù dọa trước, sau đó mới chú ý đến diện mạo của hắn. Người có loại khí chất này, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ sẽ làm việc đại gian đại ác.

Nhưng Tiết Nhàn thì không giống những người xa lạ kia, y còn biết một mặt khác của Huyền Mẫn —— thuật pháp sâu không lường được mà ký ức lại không nguyên vẹn.

Một người chỉ có đôi chút điểm tương tự với bức họa, còn có rất nhiều chi tiết khác biệt, mọi người thường sẽ có khuynh hướng cho rằng không phải cùng một người.

Nhưng nếu là một người không chỉ có vẻ ngoài mang vài phần tương tự với bức họa, hắn còn có lai lịch không rõ, cao thâm bí hiểm, trên người mang bệnh cổ quái, mà bởi vì một ít duyên cớ nên quên mất chuyện cũ…….. Nhiều sự tình như vậy hội tụ ở một người, còn có thể chỉ dùng bộ dáng trùng hợp có hơi giống nhau để giải thích ư?

Chậc —— Rốt cuộc có phải hay không?

Tiết Nhàn híp mắt, vừa uống một ngụm trà nóng, vừa nhìn chằm chằm Huyền Mẫn. Có điều Huyền Mẫn vẫn đang nhìn bức họa, không chú ý đến ánh mắt của y.

“Khách quan, đồ ăn của ngài đến rồi đây ——” Tiểu nhị trong quán này đều kinh nghiệm, một tay bưng một cái khay gỗ, bên trên đặt bốn món ăn vững vàng, một chút nước canh cũng không sánh ra ngoài.

Song tiểu nhị mang đồ ăn cho đám Tiết Nhàn không giống người lúc trước rót trà gọi món cho bọn họ. Trong những quán như thế này đều có một vài quy củ bất thành văn, khách nhân khi mới vào quán là do người nào tiếp đón, tiếp đó vẫn sẽ là hắn, rất ít khi đổi người, bởi vì nếu gặp được lão gia hào phóng, hầu hạ tốt động tác nhanh nhẹn miệng lưỡi lại dẻo, không chừng có thể nhận được mấy đồng tiền boa.

“Hở? Tiểu ca lúc trước đâu rồi?” Cái miệng Thạch Đầu Trương không chịu ngồi yên, cái gì cũng phải xen vào một câu, thấy tiểu nhị bưng thức ăn đến, bèn hỏi một câu.

Tiểu nhị cười nói: “À, Thất Cân vừa nãy lúc bưng đồ ăn ở dưới bếp thì bị vại sành làm bỏng tay, sợ hầu hạ không chu toàn được nên nhờ ta thay hắn. Món bún thịt này vừa mới ra nồi, có hơi nóng, khách quan cẩn thận một chút nhé.”

Hắn nói câu “Dùng bữa thong thả” rồi tươi cười khom lưng lui xuống.

Mọi người trên bàn không nghĩ nhiều, huống hồ đói bụng cả một ngày, không thấy đồ ăn thì thôi, nhưng thức ăn nóng hổi vừa được bưng lên, mùi hương thơm phức nhiệt khí hôi hổi phả vào mặt, con sâu tham ăn nghẹn cả một ngày tức thì bị đánh thức, rục rịch thèm thuồng, ai còn đầu óc mà nghĩ chuyện khác.

Bởi vì lần trước Huyền Mẫn mua đồ ăn, lần này tất cả đồ ăn đều do Tiết Nhàn chính miệng gọi.

Bún thịt thơm mềm, canh gà vại sành đậm đà, miến xào trong suốt, cả một bàn đầy đồ ăn, khi canh đậu hủ nấm được bưng lên còn tỏa hơi nóng ngào ngạt, rồi cả bánh bao thịt bò bóng vàng cắn vào nóng hôi hổi……..

Thạch Đầu Trương sắp thành quỷ chết đói cảm giác mình hạnh phúc đến độ sắp ngất xỉu, ngay cả Lục Nhập Thất cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.

“Sao nhà ai có món đặc sản gì ngươi cũng biết thế?” Giang Thế Ninh là dã quỷ, ngồi trong góc khuất tối, chẳng ăn được miếng nào, nhìn mấy món ăn nóng hổi này, trong lòng có chút oán niệm, chỉ có thể không lạnh không nóng hỏi móc Tiết Nhàn.

“Đừng có trưng ra cái mặt viếng mộ nữa.” Tiết Nhàn hất hất cằm, “Ngươi cứ…….. ngửi mùi thơm đi.”

Trước đây lúc chân cẳng y còn tốt, mặc dù không thích ở lâu trong chốn phố phường, nhưng vẫn rất quen thuộc với các tiệm ăn quán rượu ở nhân gian. Mỗi lần có việc, với cước trình của y, bay trong mây nhoáng một cái là có thể đi từ Nam đến Bắc, từ Đông đến Tây. Nhưng y lúc đi thì vội vàng, đường về lại không gấp gáp, luôn thích men theo đường đi chọn một vài huyện thành để đặt chân, ăn chút mỹ vị chưa ai biết danh.

Ngay cả nửa năm nay hóa thành liệt nửa người, y cũng không bạc đãi bản thân, nghĩ mọi biện pháp sai sử người khác đi kiếm mấy món đặc sản cho y, kết quả……. Từ lúc gặp phải Huyền Mẫn, y bỗng dưng phải hai ba ngày mới được yên ổn ăn một bữa, biết nói lý với ai đây?

Nghĩ đến chuyện này, y liền có chút tức giận, đôi đũa càng thoăn thoắt, tư thế như muốn ăn bù lại hết thảy thức ăn đã bỏ lỡ.

Huyền Mẫn vốn còn đang để tâm đến bố cáo, nhưng bất đắc dĩ vị tổ tông bên cạnh lại làm quá nhiều động tác, hết đũa này đến đũa khác không ngơi nghỉ, quấy rầy khiến hắn chẳng thể nào tiếp tục suy nghĩ, chỉ có thể gấp bố cáo cất đi.

Quán này thực sự rất tốt, mỗi món đều rất đủ đầy, bún thịt có cả một tô đầy ắp, canh đậu hủ nấm thì như thể bưng cả nồi lên.

Huyền Mẫn nhìn lướt sơ qua, cảm thấy ăn hết cả bàn này thì chắc nằm vật ra mất.

Bản thân hắn luôn ăn cực ít, múc lấy một chén canh đậu hủ nhỏ, chậm rãi ăn từng thìa từng thìa, đối lập rõ ràng với Tiết Nhàn ngồi bên cạnh.

Huyền Mẫn ăn xong chén canh đậu hủ, liền đặt thìa xuống.

“Ngươi là mèo hả? Ăn có hai miếng như thế thì sao mà no được?” Tiết Nhàn hỏi.

Huyền Mẫn liếc nhìn về phía góc bàn của y —— Xương đã chất thành núi, hơn nữa tổ tông này còn chẳng thành thật tí nào, có vẻ y cảm giác một mình mình nhả ra nhiều xương như vậy thì có hơi quá mức, bèn dùng một đầu đũa khác gạt ra một nửa, đẩy về phía Huyền Mẫn, giả vờ đó là hai đống khác nhau.

Huyền Mẫn: “……….”

Từng gặp hòa thượng nào nhả xương bao giờ chưa?

Đám Thạch Đầu Trương trơ mắt nhìn Tiết Nhàn gặm xong một khúc xương gà trên tô thịt, thừa dịp Huyền Mẫn quay đầu, giả bộ lơ đãng để lên chỗ Huyền Mẫn.

Đến khi Huyền Mẫn quay lại nhìn, phát hiện đống của mình vượt xa đống khác.

Như thể có đứa nào bị ngu mới tin……..

Giang Thế Ninh chắp tay với Tiết Nhàn, “Bội phục.”

Tiết Nhàn không để ý đến hắn.

Người khác khi đói thì lượng cơm ăn vẫn là lượng cơm của người bình thường, cho nên đúng như Huyền Mẫn dự liệu, bàn đồ ăn này mới ăn được một nửa, bọn họ đã no căng bụng. Tiết Nhàn thì ngược lại vẫn vung đũa không ngừng.

Tướng ăn của y trái lại không phải là xấu, trông không hề vội vàng, thanh nhã biếng nhác, xứng với khuôn mặt kia của y, dứt khoát có thể xem là cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng………

Tổ tông này quả thực ăn quá nhiều!

Chẳng những cả bàn thức ăn này bị y chén sạch, ăn xong còn gọi thêm một phần gà hầm vại sành, lại thản nhiên thong thả xử lý hết.

Huyền Mẫn cau mày nhìn y ăn xong một miếng cuối cùng, nhịn không được nói: “Ngươi còn ngồi thẳng được không đó?” Ngụ ý………. Ngươi còn ăn được nữa không vậy?

“Dù sao cũng không phải ta tự ngồi thẳng, chẳng bằng ngươi lo xem lực cánh tay của mình có đủ lớn hay không.” Cả đoạn đường này lên xe xuống xe Tiết Nhàn bị bế không ít lần, cho nên phá bình tử phá suất, “Với cả, chút ấy mới là nếm thử hương vị thôi, nếu chơi thật thì như ngươi có đóng gói mười tên vô hộp, ta có thể một hơi nuốt trọn không dư thừa luôn. Ta thế này đã là kìm giữ lắm rồi, biết không hả?”

Y vừa nói vừa múa tay mô tả đầu Huyền Mẫn với cái hộp đồ ăn, đầu ngón tay dính dầu kia mấy lần xẹt qua ngay sát mặt Huyền Mẫn.

“………” Huyền Mẫn mặt không biểu cảm cầm cái khăn vải trên bàn lên, thuận tay bọc lại mấy cái móng vuốt kia, ấn về mặt bàn, “Lau sạch đi rồi hẵng động.”

Tiết Nhàn tức giận nói: “Ngươi lắm chuyện quá đấy……..”

Ban đêm tuyết vẫn không ngừng, xe ngựa thuê phải sáng mai mới tới được. Bọn họ đặt mấy gian phòng trong quán trọ, tính toán tạm thời nghỉ lại đây một đêm, đợi trời sáng rồi lên đường đến huyện Thanh Bình, đi tìm trưởng tỷ của Giang Thế Ninh trước, siêu độ cho cha mẹ hắn, rồi nhờ Lục Nhập Thất bói toán, tìm kẻ đã sai khiến Thạch Đầu Trương.

Khi cả nhóm lên lầu, ánh mắt Tiết Nhàn đảo qua, thấy ở một góc phía cầu thang đi thông ra bếp có một người đang đứng.

Tiết Nhàn nhìn thấy tay hắn quấn băng, nghĩ đây là tiểu nhị lúc trước tiếp đón bọn họ, tên là gì ấy nhỉ……..

A, đúng rồi, hình như tên là Thất Cân, chắc là lấy cân nặng lúc sinh đặt làm tiểu danh cho dễ nuôi. (Một cân của Trung Quốc bằng khoảng nửa kg nhé, tức là ông này nặng tầm , kg chứ ko phải kg nha)

Ánh mắt tiểu nhị nọ đối diện với Tiết Nhàn, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gượng gạo gật đầu, vội vàng xoay người quẹo vào bếp.

Tiết Nhàn thì ngược lại không để ở trong lòng, y đang suy nghĩ một việc khác —— Bởi vì y đi lại không tiện, ban đêm nếu muốn đứng lên sẽ có chút phiền phức, vậy nên Huyền Mẫn cùng phòng với y, tiện giúp đỡ. Như vậy cũng vừa khéo, y đang muốn hỏi kỹ Huyền Mẫn một phen về chuyện mất trí nhớ, xem xem người quan phủ muốn tìm có phải con lừa trọc này hay không.

Khi bọn họ lên lầu chia phòng, ở một góc hẻo lánh trong bếp, tiểu nhị tên Thất Cân kia đang sờ ngón tay bị bỏng, nói chuyện với tiểu nhị da đen làm thay hắn.

“Ngươi chắc chứ?” Tiểu nhị da đen thấp giọng hỏi.

“Ta từng thấy một lần rồi…….” Thất Cân chần chừ một lát, “Huống hồ ngươi cũng biết đó, lần nào tế trời quốc sư cũng mang mặt nạ, căn bản nhìn không thấy mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Lúc ấy ta đứng rất gần, lại bị người khác xô đẩy, suýt chút nữa va vào đội ngũ tế trời. Quốc sư…….. Quốc sư lúc ấy liếc nhìn ta, làm ta sợ tới mức không dám động đậy. Nói như thế nào nhỉ ——”

Hắn hơi khó xử, khoa tay múa chân nói: “Đôi mắt đó nhìn ngươi một lần, cả đời này ngươi phỏng chừng không thể quên được, lúc đó ta vã mồ hôi lạnh. Vừa rồi khi người khách kia liếc nhìn ta, ta cũng có cảm giác giống y như vậy, bắp chân nhũn cả ra.”

“Nhưng mà ——” Tiểu nhị da đen vẫn nửa tin nửa ngờ.

“Hơn nữa, mặc dù không nhìn thấy bộ dáng của quốc sư, nhưng ta có nhìn dáng người, cảnh tượng đó, bóng dáng đó, đến chết ta cũng không quên được. Người khách ban nãy bất luận là dáng người hay tư thế đi đường, ta thấy đều giống vị kia như đúc!”

“Không lý nào, quốc sư mà lại đến chỗ chúng ta thật ư? Vả lại không phải người người đều nói quốc sư đang bế quan sao?”

“Ngươi nói xem, gần đây bố cáo dán đầy đường, đều tìm một tăng nhân, có điểm tương tự với vị khách kia, có khi nào……..”

Tiểu nhị da đen vẻ mặt rối rắm suy nghĩ hồi lâu, nói: “Thôi, hay là lát nữa quán nghỉ rồi, chúng ta đến nha môn một chuyến?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio