Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có điều tiếng hít thở kia rất cổ quái, nhẹ như thể sắp tắt thở đến nơi, lại đều đều có tiết tấu.
Tiếng thở hổn hển mỏng manh mà chậm chạp kia sau ba hơi thì ngưng bặt, không xuất hiện thêm bất cứ động tĩnh nào nữa.
“Có lẽ chính là kẻ chúng ta muốn tìm, sao tự dưng lại không có thanh âm, đừng bảo là chết rồi nhé?” Tiết Nhàn nhướn mày.
Cái xe lăn xui xẻo của y vẫn còn đang ở bên ngoài trúc lâu, hiện tại cũng không có cách nào tự do hành động được, chỉ có thể ngồi trên bàn quan sát. Huyền Mẫn ở bên cạnh thì ngược lại chẳng hề do dự, trực tiếp đi tới chỗ Tiết Nhàn chỉ.
Chiếc đèn dầu trên bàn không biết vì sao, từ lúc sụp xuống tầng đất bên dưới này, đột nhiên mờ đi rất nhiều, ngọn lửa nho nhỏ như hạt đậu, vô cùng yếu ớt, như thể sẽ lụi tắt bất cứ lúc nào, đương nhiên không thể chiếu xuyên qua bóng tối u ám dưới đất.
Nhìn từ những chỗ ánh lửa có thể miễn cưỡng soi đến, nơi này là một căn phòng đá hình vuông, chiều rộng xấp xỉ căn phòng bên trên, song ngọn lửa le lói này không chiếu được đến phần cuối, tạm thời không nhìn ra được căn phòng đá này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Bóng dáng Huyền Mẫn rất nhanh chìm vào bóng tối nơi ánh đèn không chiếu được đến, hắn đi đường luôn lặng yên không một tiếng động, vậy nên trong khoảnh khắc đó, thoạt nhìn như thể cả người đều bị bóng tối thôn phệ, không còn chút tăm tích.
Lòng Tiết Nhàn bất giác căng thẳng, song không phải là kích động, suy cho cùng đời này y cũng chẳng có mấy lần nếm trải tư vị “kích động” ra sao. Nó giống như là cảm nhận được chút gì đó cổ quái hơn……
Trong giây phút đó, đỉnh đầu y lại đột nhiên vang lên âm thanh máy móc, “Keng ——” một tiếng.
Mi tâm Tiết Nhàn giật nảy, ngẩng phắt đầu lên, song chỉ thấy một bóng đen to lớn bao phủ lấy phần đỉnh vốn trống không, theo tiếng “Ken két” vang lên, đan xen kín kẽ lại với nhau, tạo thành mặt sàn mới cho căn phòng bên trên…… cùng với trần của căn phòng đá dưới lòng đất này.
“…….” Nếu không phải Huyền Mẫn mất trí nhớ, Tiết Nhàn thật muốn hỏi một câu: Cái nhà này của ngươi là xây để đối địch với người ta hở? Người còn chưa đi ra ngoài, cửa ra vào đã đóng hết lại, đây là đang đùa cái gì thế?
Nếu không phải cố kỵ nơi này là của Huyền Mẫn, y đã sớm nâng tay xốc tung cái trần phòng vừa đóng lại này!
Song cuộc đời Tiết Nhàn đã quen nhìn mấy cảnh kinh tâm động phách, chỉ một cái trần phòng đóng mở, với y mà nói, ngoại trừ có chút đáng ghét, thì cũng chẳng tính là chuyện to tát gì. Đóng thì cứ đóng đi, đợi bắt được kẻ cần bắt rồi, lại cân nhắc xem làm sao mở trần phòng cũng không muộn.
Vì thế y miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn vào trong bóng tối phía trước.
Có điều trong khoảnh khắc ấy, y đột nhiên cảm thấy có chút bất ổn, dường như thiếu thiếu cái gì đó……
Phải rồi, quá yên tĩnh, ngay cả cái tên Thạch Đầu Trương ầm ĩ không ngừng kia hình như cũng đóng miệng rồi —— Không đúng!
Thạch Đầu Trương đâu?!
Mi tâm Tiết Nhàn nhíu lại, nhanh chóng nhìn quét một vòng, chỗ ánh đèn rọi tới ngay cả vật sống cũng không thấy, nào có bóng dáng của Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất?!
“Lừa trọc!” Tiết Nhàn hướng tới bóng tối phía trước gọi một tiếng, “Thạch Đầu Trương và tiểu tử Lục Nhập Thất kia không thấy đâu cả.”
Giây phút đó, y thậm chí hoài nghi rằng ngay cả Huyền Mẫn cũng cùng biến mất.
Song may là từ góc hẻo lánh u ám không thấy ánh sáng ấy truyền đến giọng nói xưa nay luôn bình tĩnh của Huyền Mẫn, có điều nội dung lời nói của hắn thì chẳng thể khiến người ta bình tĩnh nổi: “Kẻ trốn ở đây cũng không thấy đâu.”
“Ngươi không tìm được người sao?” Mi tâm Tiết Nhàn nhăn lại càng sâu hơn.
Khi nói chuyện, Huyền Mẫn một thân bạch y từ trong bóng tối đi ra, hắn trở về bên bàn, cầm lấy ngọn đèn dầu kia, lại lần nữa đi tới góc mà Tiết Nhàn nghe được tiếng hô hấp.
Ngọn đèn dầu kia thực sự yếu ớt, le lói chập chờn kéo dài hơi tàn, theo bước chân của Huyền Mẫn, từng chút từng chút chiếu sáng con đường phía trước. Phạm vi ánh sáng thực sự rất nhỏ, gần như chỉ vòng quanh chân Huyền Mẫn, thoạt nhìn như thế vạt tăng bào của Huyền Mẫn phát ra ánh sáng.
Mà nơi Tiết Nhàn ngồi thì càng lúc càng mờ, dần dần trở thành một mảnh tối đen.
Trong bóng tối, y gần như giơ tay không thấy năm ngón, thấy Huyền Mẫn dừng bước, bàn tay cầm đèn đảo qua đảo lại hai cái, chiếu sáng nơi đó một lượt —— Đó là trần của gian phòng đá, khi Huyền Mẫn cố ý soi lên, hai bên góc tường đều hiện ra rõ ràng.
Xác thật không có một bóng người.
Nhĩ lực của Tiết Nhàn, từ trước đến nay chưa từng sai lầm bao giờ. Y có thể khẳng định, tiếng hít thở lúc trước quả thực là ở nơi này, tuyệt đối không sai, hơn nữa chỉ riêng khí tức kia nghe vào tai, cũng biết là kéo dài hơi tàn, có lẽ cũng giống như ngọn đèn mà Huyền Mẫn cầm, tràn đầy dấu hiệu dầu cạn đèn tắt.
Kẻ như thế, còn có thể trốn đi nhanh như vậy ngay dưới mắt y và Huyền Mẫn?
Vừa rồi Huyền Mẫn còn chưa chắc lắm, suy cho cùng mặt đất sụp xuống quá nhanh, mà toàn bộ lực chú ý của hắn lại bị tiếng hít thở kia hấp dẫn, vậy nên căn bản không để ý tới Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất. Hắn thậm chí còn hoài nghi có phải hai người này hoàn toàn không cùng sụp xuống mà lưu lại bên ngoài hay không.
Song hiện tại người biến mất lại thêm kẻ ẩn trốn này……
Nếu còn chưa phát hiện trong đó có quỷ, vậy cái đầu mọc trên cổ này ngoại trừ dựng cho cao thì chẳng còn tác dụng gì khác.
“Xem ra có kẻ vì tránh họa, mà đang giả thần giả quỷ.” Tiết Nhàn nói, hất hất cằm về phía Huyền Mẫn, “Chỗ đó đã nhìn kỹ chưa? Có sơ hở gì không?”
Không có xe lăn chính là bất tiện như vậy đấy, mọi việc đều phải ỷ lại vào người ngoài, dù rằng y không nghi ngờ năng lực của Huyền Mẫn, nhưng bị kẹt trong bóng tối chờ người khác kết luận, quả thực có chút không thoải mái. Tiết Nhàn không ngồi yên nổi, y không chút suy nghĩ liền nâng tay áo phất một cái vào chiếc bàn bên dưới, toàn bộ cái bàn gỗ liền bị nhấc phắt lên.
Trong chớp mắt, cả người Tiết Nhàn lẫn cái bàn liền “Ầm” một tiếng, lao tót đến bên cạnh Huyền Mẫn.
Động tĩnh lớn như vậy, Tiết Nhàn lại vẫn ngồi vững vàng, khi trận gió nâng bàn xông về phía góc tường, hất tung tay áo của Huyền Mẫn, lại được Tiết Nhàn vừa hạ cánh xuống đất thu lại, phòng đá trở về yên tĩnh.
Huyền Mẫn giơ ngọn đèn, như thể có chút cạn lời với y, song cũng không hề nói thêm gì, chỉ dùng ánh đèn cẩn thận chiếu lên góc tường và mặt đất một lượt, ngay cả một chút tơ nhện cũng chưa từng bỏ qua.
“Chỗ này có một giọt máu.” Tiết Nhàn chỉ vào một điểm nho nhỏ ở khe hở sát góc tường, nói.
Huyền Mẫn nghe vậy liền nhìn kỹ, lại bỗng dưng xoay người chiếu vào một góc khác như thể nhớ tới gì đó, “Chỗ này cũng có.”
Hắn nâng tay với Tiết Nhàn, ý bảo y đợi một chút, rồi một mình giơ đèn sải bước đi tới một góc tường khác, sau khi nhìn lướt qua, liền quay đầu nói với Tiết Nhàn trong bóng tối: “Kẻ nọ bày trận.”
Tiết Nhàn hiểu ra: “Quả nhiên, chạy không thoát liền bắt đầu giả thần giả quỷ. Đây là trận gì?”
Y không am hiểu mấy cái pháp trận linh tinh bằng Huyền Mẫn, dù sao y rất ít khi cần dùng đến mấy thứ này, đương nhiên cũng chưa đạt đến độ chỉ bằng vài giọt máu và vị trí mà phán đoán ra đây là trận gì, loại chuyện này vẫn phải dựa vào lừa trọc.
“Cũng không phải pháp trận nguy cơ tứ phía, chỉ là rất mất thời gian thôi.” Huyền Mẫn giơ ngọn đèn, một lần nữa đi trở về.
“Có mỗi một gian phòng đá thế này, muốn tứ phía cũng chẳng được. Nhưng mà sao lại mất thời gian?” Tiết Nhàn nhíu mày hỏi.
“Trận này tên là Cửu Liên Hoàn.” Huyền Mẫn đặt ngọn đèn về bên bàn, nhàn nhạt nói: “Không có cách phá trận.”
Tiết Nhàn: “…….Không có cách phá trận là sao? Chẳng lẽ vào rồi thì đừng mong ra ngoài nữa?”
“Trận cục bình thường đều có cửa, bát môn tuy biến ảo vô thường, nhưng chỉ cần tìm đúng, liền có thể thoát ra khỏi trận cục.” Huyền Mẫn dùng ngữ khí trầm hoãn giải thích: “Mà Cửu Liên Hoàn trận thì không cửa, cũng không vì năng lực của người bị nhốt cao hay thấp mà thay đổi, trận này thường được dùng để thoát thân trong hiểm cảnh, có thể duy trì một canh giờ, sau một canh giờ, không đánh cũng tự đổ.” Huyền Mẫn nói.
“…….” Tiết Nhàn thực sự buồn cười, “Bị nhốt trong này một canh giờ rồi mới ra ngoài, có là con vịt nấu chín thì cũng bay mất rồi.”
Y cũng không có kiên nhẫn mà uổng phí một canh giờ ở cái chỗ quỷ quái này, Tiết Nhàn cười lạnh lùng, đồng thời nâng tay vẫy một cái.
“Gượm đã!” Huyền Mẫn vừa thấy y như vậy, liền cau mày lên tiếng ngăn cản.
Nhưng mà vẫn chậm một bước, trong góc phòng đá nho nhỏ đột nhiên lóe lên mấy luồng sáng tím trắng, mỗi đạo đều mang theo khí thế khủng khiếp chém bổ vào mặt tường của phòng đá. Khi bạch quang và mặt tường va chạm, tiếng nổ vang kinh thiên động địa, ầm ầm không ngừng.
Hiển nhiên, tổ tông này bị chọc tức. Trận cục không có cửa, vậy y liền cường phá, bao giờ bổ ra lỗ thủng thì thôi.
Nhưng Cửu Liên Hoàn trận này thực sự rất quỷ quái, sấm sét tán loạn trong phòng đá chẳng những không thể bổ ra lỗ thủng, ngược lại còn tạo ra lôi hỏa, hỏa diễm đỏ tươi cuồn cuộn quét qua nơi mỗi đạo thiên lôi đánh xuống, trong chớp mắt, bốn góc tường đều phủ đầy đại hỏa ngút trời.
Ngọn lửa kia lan rộng, gần như sắp bén đến ống tay áo của y và Huyền Mẫn.
Đây cũng chưa phải chuyện rắc rối nhất, phiền phức nhất là, biển lửa bốn phía tỏa ra nhiệt khí không ngớt, chỉ giây lát đã tràn đầy cả căn phòng đá, nếu cứ tiếp tục cháy như vậy thì sẽ biến thành cái bếp lò mất.
Khoảnh khắc đó, Tiết Nhàn cảm giác như thể mình lại trở về trong viên kim châu kia, bị eo bụng của Huyền Mẫn thiêu cho lăn qua lộn lại.
Y quanh năm làm bạn với vân lôi, lên trời xuống biển, luôn thích lạnh thích nước, chán ghét nhất là lửa nóng đầm đìa mồ hôi.
Giữa lúc bị nướng, chiếc bàn bên cạnh Tiết Nhàn đột nhiên bị người chống lấy, hơi hơi rung chuyển một chút. Y nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Huyền Mẫn đang khép hai mắt, mi tâm nhíu chặt, một tay chống ở mép bàn.
Hỏng rồi, công hiệu của long tiên còn chưa tan, hắn vốn đã nóng vô cùng, đang đè ép một trận hỏa khí trong thân thể, giờ lại bị đại hỏa và nhiệt khí ở bên ngoài cùng hun nóng, e rằng không chỉ khó chịu, chân nguyên tan rã tẩu hỏa nhập ma cũng đều có khả năng.
Tiết Nhàn không chút nghĩ ngợi, lập tức thu tay.
Sấm sét vang rền tức khắc biến mất vô tung, đại hỏa ở vách tường bốn phía cũng dần dần lụi tắt. Trên vách tường thậm chí còn chẳng hề lưu lại vết cháy đen, tựa như hết thảy vừa rồi đều chưa từng xảy ra…… mới là lạ.
Móa nó lửa thì tan rồi, nhưng nhiệt khí thì không hề rút đi, vẫn cuồn cuộn hôi hổi hun nóng hai người.
Mà rắc rối là, ngọn đèn yếu ớt le lói kia rốt cuộc cũng đến cực hạn, “Phụt” một tiếng, buông tay nhân gian.
Cả gian phòng đá lại lần nữa rơi vào bóng tối u ám vươn tay không thấy năm ngón.
Trong bóng tối cực độ, nhất là lúc cực tĩnh, mỗi khi có một chút động tĩnh nho nhỏ thôi cũng đều bị phóng đại lên mấy lần. Tiết Nhàn vốn có ngũ cảm cực kỳ sắc bén, lúc này thật muốn chết, bởi vì hô hấp của Huyền Mẫn ở trong bóng tối có vẻ càng trở nên rõ ràng, bị vách tường xung quanh dội lại hồi âm bốn phía, xông thẳng vào tai Tiết Nhàn, quả thực như thể muốn chôn sống y vào trong đó.
Tiết Nhàn bị nóng thì đầu óc liền trở nên trống rỗng, phản ứng cũng theo đó mà trì trệ, thực sự chịu không nổi sóng nhiệt cuồn cuộn không ngừng và tiếng hít thở dày đặc ở bên tai.
“Cửu Liên Hoàn trận như kỳ danh……” Thanh âm của Huyền Mẫn rất thấp, nặng nề vang lên bên tai Tiết Nhàn, “Mỗi một lần cường hành phá trận, người trong trận sẽ bị vây thêm một tầng, tổng cộng có thể vây chín tầng.”
“…….”
Chỉ mới một tầng mà đã đau đầu như vậy, bọc lên chín tầng, y và Huyền Mẫn hẳn sẽ chín luôn. Tiết Nhàn mơ hồ nghĩ như vậy.
Y cắn đầu lưỡi, vừa thầm oán giận vì sao là lửa mà không phải nước, vừa có chút lo lắng cho tình trạng của Huyền Mẫn. Từ thanh âm vừa nghe được, cho thấy tình trạng của hắn cực kém.
Phải nghĩ biện pháp……
Mặc kệ cái khác, ít nhất phải khiến lừa trọc này ổn định lại chút đã.
Tiết Nhàn mơ hồ nghĩ vậy, nhưng trận này lại không thể cường phá, trên đầu y cũng không tìm được thuốc thang giúp được hoặc là ——
Khoan đã.
Trong mớ hỗn loạn y miễn cưỡng nhớ tới một chuyện —— Y là chân long, tất nhiên một thân đều là bảo vật, tùy tiện lấy ra một thứ, với phàm nhân đều là chí trân chí bảo. Vảy rồng hay sừng rồng thì tạm thời y cũng không lấy được, cái chỗ chết tiệt này vốn nhỏ hẹp, nếu y biến trở về long thân, Huyền Mẫn phỏng chừng sẽ thật sự tắt thở…… vì bị ép.
Huống hồ dù nghĩ cách lấy được, hai thứ này cũng không thể trực tiếp tọng vào miệng, còn phải xay bột làm thuốc, vô cùng phiền toái. Nhưng ngoại trừ vảy và sừng rồng, thứ có thể dùng để cứu người chỉ còn nước miếng và máu rồng.
Đúng rồi, còn có máu mà.
Nhưng có giáo huấn của long tiên lúc trước, bây giờ Tiết Nhàn không dám liều lĩnh nữa. Y nâng bàn tay đẫm mồ hôi, ở bên cạnh sờ soạng một phen, vỗ vỗ Huyền Mẫn nói: “Máu rồng…… Máu có công hiệu phiền toái nào không?”
Huyền Mẫn im lặng một lúc mới nói: “Không có.”
“Vậy là được rồi, ta lấy một ít cho ngươi.” Tiết Nhàn cũng hổn hển thở ra một ngụm khí nóng ướt, đang nghĩ xem nên cắt từ chỗ nào, liền nghe thấy trong tiếng hít thở đan xen, Huyền Mẫn mơ mơ hồ hồ hỏi một câu: “Thật sao?”
Giây phút đó, Tiết Nhàn có chút sửng sốt.
Nhưng còn chưa đợi cái đầu bị nóng choáng váng của y quay trở lại, y liền cảm giác cằm của mình bị người nắm lấy.
Y theo bản năng nghiêng đầu một chút theo lực đạo của ngón tay kia, tiếp đó liền có thứ gì đó dán lên gáy y.
Hô hấp của Tiết Nhàn ngừng lại, cánh tay vô thức giật giật, nhưng không nâng lên, mà chỉ siết chặt lấy mép bàn.
Có thứ gì đó sống động như thật, còn có một loại cảm giác cổ quái khác quanh quẩn không dứt trong tâm trí hỗ loạn của y, lại cứ mãi không tìm thấy lối ra.
Xúc cảm bên gáy rõ ràng đến độ gần như có thể che lấp hết thảy những thứ khác, thật giống như có cái gì đó nhẹ nhàng đặt trên da y, chỉ cần thêm một chút lực nữa, thì chỉ trong chớp mắt, sẽ phá vỡ làn da mà áp vào……
“Không đúng.” Trong khoảnh khắc đó, Tiết Nhàn đột nhiên nhận ra chỗ cổ quái rốt cuộc là gì —— Với tính tình cực đoan khắc cẩn của Huyền Mẫn, dù thật sự rơi vào tình trạng này, cũng sẽ chỉ đứng cách xa y một chút, tuyệt đối không thể nào dễ dàng đáp ứng uống long huyết như vậy, lại càng không có khả năng chọn cổ mà hạ miệng.
Đầu óc nóng đến hỗn loạn của y lập tức thanh tỉnh, sắc mặt nhanh chóng phát lạnh, nâng tay muốn đẩy kẻ trước mặt ra.
Y quen dùng lực đạo lớn, nhất là khi đột nhiên bùng nổ, lực đạo thường không khống chế. Bất cứ người bình thường nào bị y đẩy như vậy, đều có thể va nát vách tường đối diện đến chia năm xẻ bốn, nhưng tiếng trầm đục khi nhục thể va chạm vào vách tường lại không vang lên.
Thay vào đó là thanh âm như thể tiếng hạt châu rơi xuống đất, động tĩnh “Cạch” một tiếng vô cùng nhẹ nhàng.
Thanh âm kia khẽ vang, đồng thời hết thảy xung quanh đều tan đi tựa như mây mù, bất luận là nhiệt khí phiền phức kia hay là bóng tối giơ tay không thấy năm ngón, đều bị xua tan. Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi, quét mắt nhìn bốn phía ——
Y vẫn ngồi ở trên bàn, đỉnh đầu một mảnh trống trơn, vẫn chưa đóng lại. Đèn dầu trên bàn cũng chưa tắt, Huyền Mẫn đang nhắm mắt buông tay, lẳng lặng đứng ở bên cạnh y. Mà Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất vừa mới biến mất, đều đang gục trên mặt đất, mê man bất tỉnh.
Tình trạng này y đã từng gặp qua, đây là khi bản thân rơi vào trong trận cục nào đó, vẫn chưa thoát thân được.
Tiết Nhàn lạnh giọng cười, quay đầu lại, nâng tay hướng về phía góc tường tối tăm quơ một cái.
Theo sau đó, một vật nặng liền bị kéo mạnh đến dưới mặt đất trước chân y. Đó là một người ngồi bệt dưới đất, mặt mày xám tro, dáng vẻ chật vật, trên người tỏa ra mùi máu tươi dày đặc.
“Trước hết nói ta nghe xem, ngươi bố trí tà trận gì đây.” Hai ngón tay Tiết Nhàn giơ trong không trung khẽ móc một cái, kẻ nọ liền ngẩng đầu như thể bị bóp chặt yết hầu, “Trả lời tiếp một câu nữa, ngươi có từng chạm qua long cốt hay chưa. Đáp xong sẽ cho ngươi cơ hội ra giá, xem xem ngươi chết như thế nào thì thống khoái hơn.”
Trong miệng kẻ nọ chảy ra mấy dòng bọt máu, mà dù có như vậy, hắn vẫn bày ra nụ cười chật vật, khàn giọng nói: “Đáng tiếc, chỉ cần thêm một lúc nữa thôi, khụ…… liền thành rồi, nhưng mà không vội, vẫn còn ba kẻ.”
Sắc mặt Tiết Nhàn càng lạnh hơn, nâng tay định hạ thủ.
Nhưng kẻ nọ lại mở miệng, “Ngươi…… không giúp được bọn chúng đâu, thứ như tâm ma, phải tự bản thân mình thoát ra, chỉ cần muộn một chút……” Nói đoạn, kẻ nọ ý vị sâu xa dừng lại một chút, rồi sau đó nặng nề nở nụ cười. Trong lúc cười lại bị sặc bọt máu, ho khan đến nỗi cả người cuộn tròn.
Editor: Mị đang ôn thi, đừng gấp đừng gấp….. Mà thằng long này nó dễ dãi quá mọi người nhỉ, trao thân cho Huyền Mẫn chẳng chút nghĩ ngợi luôn, muốn sừng muốn vảy muốn máu muốn cái qué gì nó cũng cho.
Quẹt ra một nghiệp chướng cau có và một lừa trọc cấm dục ┐(︶▽︶)┌ ko biết tiếng Bông nên viết chữ xấu hoắc…
Thêm chibi A Ninh (ảnh mờ quá =”=)