“Nếu như, bây giờ tôi muốn cho anh cơ hội này, thì anh có chấp nhận không?”
Lại đến rồi, cái cảm giác này.
Y hệt như lúc Kỷ Tư túm lấy cổ tay áo của mình rồi hạ giọng nói “Đừng đi” vậy.
Rõ ràng đây là cảnh tượng không bình thường chút nào, nhưng lại khiến trong lòng gã cảm thấy bình yên.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lục Khải Ân hiếm khi đắm chìm trong suy nghĩ thận trọng của mình, không chú ý đến lúc này thứ còn lại giữa gã và Kỷ Tư chính là sự im lặng khó xử, nếu như đứng ở lập trường của người đưa ra câu hỏi.
Im lặng chính là một cách biểu đạt cực kỳ mờ ám, ý nghĩa bao hàm có thể khác xa nhau, ví dụ như “Tôi chấp nhận, nhưng vẫn chưa biết mở lời thế nào”, “Đó giờ chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, hiện giờ không trả lời ngay được”, hay “Chấp nhận cái mốc, hỏi mấy câu ngu ngốc thế này, cậu muốn chết à?”.
Không biết sự im lặng của Lục Khải Ân được Kỷ Tư “giỏi suy đoán” hiểu thành nghĩa nào, tóm lại là y khoát khoát tay, cười nói một câu: “Đừng tưởng thật nha sếp Lục, tôi chỉ nói giỡn thôi!”
Lục Khải Ân ngẩn ra, rồi nhíu mày bực bội trừng mắt với y.
“Bầu không khí nặng nề quá chứ bộ…” Kỷ Tư than vãn như đang làm nũng.
Quả thật Lục Khải Ân không dám tin.
Giống như một người ra biển câu cá, hào phóng ném miếng mồi câu thơm ngon xuống nước. Một con cá to bơi qua quan sát một lúc lâu, khi nó quyết định cắn lấy miếng mồi câu đó thì người câu cá lại đứng dậy, thu dọn cần câu đâu vào đấy, nói: Ông đây hôm nay không câu nữa…
Lục Khải Ân cảm thấy mình bị chơi rồi.
Thế là không cần phải khoan dung nhẫn nhịn nữa, bản tính độc địa khiến gã trực tiếp đâm vào chỗ đau nhất của Kỷ Tư: “Nếu không lầm thì ngày hôm đó với tôi chính là lần đầu tiên cậu bị đàn ông làm phải không?”
Quả nhiên, tuy là Kỷ Tư đang mỉm cười nhưng đầu lông mày lại toát lên vẻ lạnh lùng, “Thế nào, anh chơi không đã à?”
“Cũng không phải…” Lục Khải Ân nhấp nhấp môi như đang nhớ lại mùi vị, tính xấu trong xương cốt thôi thúc gã tiến thêm một bước, lập tức tìm lại được tâm trí mới nãy lạc mất. Gã dừng bước, ghé đến bên tai Kỷ Tư, dùng giọng nói mê hoặc trầm thấp: “Thật ra, cậu yêu thầm tôi đúng không? Thích tôi, mà lại không dám nói cho tôi biết?”
“…”
Cho dù đèn đường nửa đêm không sáng nhưng Lục Khải Ân vẫn thấy rất rõ – gương mặt đó của Kỷ Tư trở nên trắng bệch chỉ trong tíc tắc.
Tim đột nhiên chùng xuống, “Cậu…”
Trong khoảng thời gian chưa tới một giây đồng hồ, Kỷ Tư trước mặt lại đỏ ửng hết cả mặt như đang diễn kịch, đỏ đến nỗi khiến Lục Khải Ân rất muốn dùng y để chiên trứng.
Lục Khải Ân chưa từng thấy bộ dạng này của Kỷ Tư: Vẻ mặt hoảng loạn, liếc trái liếc phải, ú ớ nghẹn lời.
Gã thật sự hoảng hồn, phản ứng của Kỷ Tư quá khoa trương quá dữ dội, không nằm trong suy đoán của gã, khiến gã lúng túng.
Đang nghĩ nên thoát khỏi trò hề nhàm chán này thế nào thì đột nhiên Kỷ Tư lại suồng sã bật cười.
“Ha ha ha, không ngờ anh lại tin!”
Ngẩng đầu lên, Kỷ Tư ôm bụng, cười đến nỗi ứa nước mắt.
“…” Lục Khải Ân lặng lẽ nhìn y, không nói gì.
“Không ngờ thì ra sếp Lục anh lại yêu bản thân mình như vậy.” Kỷ Tư bỗng chốc ngừng cười, lạnh lùng hừ một tiếng, biểu cảm thay đổi nhanh như điện xẹt khiến y trông như tâm lý bất ổn.
Có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn đang gào thét trong g ngực, nhưng Lục Khải Ân không nắm bắt kịp cái nào. Gã dứt khoát thả lòng, nhún vai không hề gì, “Ai biết được, là ảo giác do cậu cho tôi mà.”
Kỷ Tư nheo mắt lại, ánh mắt mập mờ nhìn gã hết nửa ngày, sau đó chầm chậm bật ra một câu: “Ồ, nói vậy là tại tôi đê tiện à.” Sau đó quay người bước đi trước.
Lục Khải Ân không nhanh không chậm đi theo sau, thỉnh thoảng nhìn bóng lưng của Kỷ Tư một cái.
Đoạn đối thoại tối nay chỉ ngắn ngủi trong mười mấy phút mà lại có quá nhiều dòng chảy ngầm, quá nhiều thăng trầm, vượt xa phạm trù mà năng lực lí giải của Lục Khải Ân có thể đạt tới.
Tại sao đối phương lại đột nhiên đối xử tốt với mình, tại sao căng thẳng phòng bị mình, tại sao lại châm chích ngược lại mình… Gã không tìm được đáp án.
Kỷ Tư luôn như vậy, đột nhiên thẳng thắn đến nỗi khiến người khác hoảng hốt, giống như một quyển sách được lật ra đột nhiên cực kỳ bí ẩn, giống như một cái bóng trong chỗ tối. Lục Khải Ân không thể nhìn thấu y, cũng chẳng buồn tìm cách, bỏ công sức ra để thấu hiểu y. Đối với gã, Kỷ Tư cũng chỉ là một người theo trường phái biểu diễn, lúc nào cũng diễn kịch, căn bản chẳng có lúc nào là chân thật.
Lục Khải Ân cảm thấy mình thật sự quá ngốc, mới nãy gã gần như đã tin rằng – Kỷ Tư thật sự yêu mình say đắm.