Sự thật chứng minh rằng khẩu vị của Kỷ Tư cũng không tệ, quán bar y chọn rất sạch sẽ – sạch sẽ ở đây gồm hai nghĩa, tình trạng vệ sinh và bầu không khí.
Một hàng người ngồi xuống ghế sofa góc, gọi một đống bia, rượu.
Hà Bội Nghi gọi coca đá, bị mọi người đồng loạt xem thường.
Trong quán bar phát nhạc tiếng Anh xưa êm dịu, trên sàn nhảy có người đong đưa cơ thể theo tiết tấu, Hà Bội Nghi nóng lòng muốn thử, nhìn hết nửa ngày, cuối cùng nhịn không được kéo Thẩm Chí Lương dậy tiến vào đám người. Đám Trịnh Trung Thái đang chơi trò “Hai con ong” quen thuộc, người nào cũng thua tối mắt tối mũi.
Lục Khải Ân nhàn nhã uống rượu, rõ ràng là đã rất quen thuộc với hoàn cảnh này.
Kỷ Tư ngồi bên cạnh gã, rút một điếu thuốc trong túi ra châm lửa, rít một hơi thật sâu, sau đó dùng tư thế hạ lưu phả khói thuốc vòng tròn lên mặt Lục Khải Ân.
Lục Khải Ân chau mày, “Chiêu này của cậu cũng tục tĩu thật.”
Kỷ Tư bật cười, “Vậy xin sếp Lục hãy chỉ tôi vài chiêu cao tay hơn.”
Lục Khải Ân ra vẻ nghiêm túc ngẫm nghĩ, đột nhiên đặt tay lên sau ót y, dùng sức giữ chặt, nói ngắn gọn một câu: “Cậu phải làm thế này…”
Hô hấp của Kỷ Tư bị đoạt đi trong phút chốc.
Nghênh đón nụ hôn nóng bỏng mang theo vị thuốc lá và vị cồn nồng đậm, vừa đắng chát vừa sạch sẽ, quyện thành một mùi hương khiến người say đắm. Hàm răng của y hơi hé mở, đầu lưỡi của người kia bèn thuận thế mà vào, hơi hung hăng càn quấy.
Cắn xé, liếm láp, mút mát, đầu lưỡi quấn riết kịch liệt khiến người khác không hiểu được rốt cuộc đây là một nụ hôn ngọt ngào, hay là một cuộc tàn sát đẫm máu.
Mà lúc này nhạc trong phòng đột nhiên chuyển sang…
Một nụ hôn bèn điên đảo chúng sinh
Một nụ hôn bèn cứu lấy một người…
Một nụ hôn bèn cướp một trái tim
Một nụ hôn bèn giết chết một người…
… Cảm ơn em, ngôi sao xui xẻo này.
Lời bàn hát đặc biệt hợp với hoàn cảnh này khiến hai người không nhịn được sinh ra cảm giác hốt hoảng kỳ lạ.
Đợi sau khi tách ra rồi, động tác đầu tiên của Kỷ Tư chính là quay đầu giơ ngón giữa về phía DJ cách đó không xa, đối phương lại ranh mãnh cười một cái, giơ tay y chang vậy để đáp trả.
“Cậu quen à?”
“Ừ, bạn cũ thôi.”
Đối với đáp án “bạn bè” mà Kỷ Tư đưa ra này, đương nhiên Lục Khải Ân hoàn toàn không tin rồi.
Gã nghiêng đầu hơi trầm ngâm, như là đang hồi tưởng lại mùi vị ban nãy.
Đây chính là lần đầu tiên Lục Khải Ân tiếp xúc thân mật với người đồng giới, không ngờ cảm giác lại tuyệt hơn tưởng tượng. So với quan hệ một bên cho một bên nhận như lúc trước, đây gần như là cuộc chạm trán giữa hai kẻ cùng chủ động, rất dễ ma sát ra cảm xúc, là một trải nghiệm rất mới mẻ, rất chất.
Kỷ Tư khẽ cười, hơi mang theo ý bỡn cợt.
“Cười gì?” Lục Khải Ân hơi khó chịu.
“Tôi cứ tưởng anh lãnh cảm chứ, bây giờ sự thật chứng minh rằng anh không phải loại đó.”
Lục Khải Ân tức giận cho y một đấm, cũng rút thuốc lá trong túi ra châm lửa.
Kỷ Tư lấy chiếc bật lửa trong tay gã, tỉ mỉ nhìn một lượt, lập tức nheo mắt một cách gian xảo.
Y nắm bật lửa của Lục Khải Ân trong lòng bàn tay, đưa lên trước mặt gã, ra lệnh: “Hôn tôi.”
Lục Khải Ân im lặng nhìn, sau đó cúi đầu hôn qua loa lên mu bàn tay y.
Chỉ thấy bàn tay đó của Kỷ Tư nhanh chóng quơ một cái, đến khi y giơ hai tay bên đầu rồi mở ra, lòng bàn tay đã rỗng tuếch.
Lục Khải Ân cũng bật cười, “Tháng trước tôi mới mua cái bật lửa đó đấy.”
Kỷ Tư tỉnh rụi nhún vai, tự ý vươn ngón trỏ ra chạm lên trán Lục Khải Ân, men theo đường cong của khuôn mặt vẽ đến cằm, rồi sau đó tiến đến xương quai xanh, cuối cùng ngừng tại vị trí trước ngực. Lục Khải Ân phát hiện nhịp tim của mình có chiều hướng tăng nhanh, không nhịn được nín thở, Kỷ Tư như cảm nhận được, lập tức cười, tương đối đắc ý, cúi người thổi một hơi lên ngực Lục Khải Ân.
Lục Khải Ân cảm thấy nơi đó nóng lên một lát, rồi sau đó man mát.
Kỷ Tư thần thần bí bí nhướn mày với gã, ra hiệu gã chú ý kỹ càng vào động tác của mình – hai ngón tay trượt vào túi áo sơ mi của Lục Khải Ân, thứ được chầm chầm rút ra chính là chiếc bật lửa mới vừa nãy thôi còn mất tăm mất tích.
“Ừm, không tệ,” Lục Khải Ân hiếm khi tỏ ý công nhận Kỷ Tư, nhưng câu sau lại lập tức hiện nguyên hình, “Có thể nhìn ra được cậu từng làm trong rạp xiếc mấy năm.”
Kỷ Tư còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Khải Ân lại sâu sắc cảm nhận được dù sao đi nữa thì vẫn nên rời khỏi đây ngay, có thứ gì đó nguy hiểm đang rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng gã vẫn chưa xác định rõ rằng đã đủ sẵn sàng để nghênh đón hay chưa, thế là đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Kỷ Tư cười trả lại gã như đã sáng tỏ.
Lục Khải Ân đi tới nhà vệ sinh nam, giải quyết một lần cho “mang tính tượng trương”, rửa tay xong lại tát chút nước lên mặt, đang muốn rút khăn giấy để lau thì sau lưng có một giọng nói vang lên: “Sếp Lục thấy nóng à?”
Ngẩng đầu lên, Kỷ Tư đang lười biếng tựa vào cửa, ánh mắt giao thoa với mình thông qua gương soi.
Trong tấm gương thủy ngân, đầu lưỡi của Kỷ Tư như cố ý như vô tình liếm qua khóe môi, trong đôi mắt khép hờ mang theo sự hấp dẫn chẳng hề che dấu.
Tim Lục Khải Ân hẫng mất một nhịp.
Kề vai nhau quay về đại sảnh, Kỷ Tư đi đến giữa sàn nhảy thì đứng im không chịu đi tiếp, hỏi một cách xúi giục: “Có muốn nhảy không?”
“Ngại quá, hôm nay tôi không dẫn theo bạn nhảy nữ.” Tầm nhìn của Lục Khải Ân cố gắng chệch khỏi nhân vật chính khác của đoạn đối thoại này, nhìn chằm chằm vào đèn cầu xoay nhấp nháy trên tường.
“Xí,” Kỷ Tư hừ nhẹ một tiếng, dùng cách gần như là quấn lấy để kéo cánh tay của Lục Khải Ân, “Đi mà đi mà, có một điệu nhảy chuyên dành riêng hai thằng đàn ông đó, anh không biết thì tôi có thể dạy anh…”
Nhiệt tình đến nỗi hoàn toàn không thể từ chối.
Lục Khải Ân nhàm chán dợm bước, rõ ràng là không tập trung. Hô hấp phập phồng của Kỷ Tư phớt qua bên cổ, gần đến nỗi có thể ngửi được rõ rệt hương rượu nhàn nhạt trong khoang miệng y… Vì vậy nếu như cảm thấy choáng váng thì cũng hợp tình hợp lý mà đúng không?
Cùng với lúc tai bị ngậm lấy, Lục Khải Ân siết chặt bàn tay đặt ngay eo Kỷ Tư của mình.
Nên sớm đoán được Kỷ Tư chính là một sự tồn tại mê hoặc nhân tâm như vậy. Tuy tự khoe khoang rằng không có gì là không thể chống lại được, cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, nhưng tiến công như vũ bão thế này tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của bất cứ ai. Tạm thời quên đi giới tính tương đồng, Lục Khải Ân không thể không thừa nhận, Kỷ Tư trước mắt đích thực quyến rũ đến nỗi khiến da đầu người khác tê dại.
“Đúng là nguy hiểm thật mà…” Lục Khải Ân miệng lưỡi khô khốc nghĩ.
Đúng lúc này vũ khúc kết thúc, gã không thèm đếm xỉa đến nụ cười xấu xa của Kỷ Tư, vươn tay ra sửa cà vạt lại. Sau lưng bức bối ướt đẫm mồ hôi, dấp dính giống như ham muốn đang ẩn náu vậy.
Quay về sofa ngồi xuống, Kỷ Tư một hơi uống cạn nguyên ly bia có thêm đá.
Lục Khải Ân muốn chuyển chủ đề, nhắc đến việc công: “Biết tin chưa, Ngô Chi Hải bị phán tám năm ấy?”
“Ngô Chi Hải à? Người này là ai vậy?”
“Người tình của Châu Diệu Sơn, hung thủ thật sự giết Trần Mẫn Thi!” Lục Khải Ân nghiến răng.
Kỷ Tư cười hì hì, “Xin lỗi, tôi dở nhớ tên người lắm.”
“Nói theo y học thì cậu cái loại bị rối loạn phân biệt gì đó.”
“Tôi nhớ tên người có thể có trở ngại, nhưng làm chuyện khác thì tôi nhất định không có trở ngại gì đâu.” Nói rồi, Kỷ Tư trắng trợn đặt tay lên đùi trong của Lục Khải Ân, khiến người đó chán ghét ra mặt.
Y tưởng Lục Khải Ân sẽ phản kích trở lại như lúc trước, không ngờ đối phương chỉ đỡ trán bất đắc dĩ cười: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tôi lại luôn bó tay trước cậu rồi.”
“Ồ?” Kỷ Tư rất hứng thú hỏi, “Tại sao?”
“Bởi vì chó có thể cắn người, nhưng người lại không thể đi cắn chó được.” Trong con ngươi đen láy của Lục Khải Ân lướt qua một chút ác ý.
Kỷ Tư sảng khoái bật cười, do diện mạo xuất sắc, cho dù là động tác cực kỳ tầm thường cũng nổi bật hơn người bình thường một chút. Y thế này như đang mang theo sự phóng túng và tùy tiện say ngất lòng người.
Lục Khải Ân đã thấy qua rất nhiều nam nữ xinh đẹp, nhưng chưa có ai thuộc loại của Kỷ Tư. Trong tính cách của Kỷ Tư có chứa thành phần sắc bén nào đó, không thấy được không sờ được nhưng lại rõ nét lạ thường, tràn đầy cường độ và cảm giác áp bức giống như sát khí vậy.
Cho dù vẫn đang tỉnh táo, nhưng Lục Khải Ân cũng biết, mình đang dần dần bị sức ảnh hưởng mãnh liệt của y bao vây, vây bọc, thậm chí là trói chặt.
Lúc này Trịnh Trung Thái đang ngà ngà say nói: “Sếp Lục, mấy người đừng ở đó chìm đắm trong thế giới hai người nữa, mau gia nhập vào hành động của tổ nhỏ đi.”
Lục Khải Ân và Kỷ Tư nhìn nhau một cái, dịch chuyển tới chỗ bọn họ.
Tình cảnh sau đó khá là hỗn loạn, mọi người đều bị kéo lấy đọ tửu lượng, đến cả Hà Bội Nghi ôm chai Coca không chịu buông cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cuối cùng chỉ còn lại Lục Khải Ân và một đồng nghiệp khác có thể đi đứng thẳng, gã thanh toán hóa đơn, dắt vài cấp dưới kém cỏi, gần như là bước hàng ngang đi ra khỏi quán bar.
Kỷ Tư quấn lấy cổ của Lục Khải Ân, đu ở bên phải của gã, say như thật mà cũng như giả. Cơ thể của y dường như đã mềm oặt ra, dựa sát sạt vào Lục Khải Ân, trong con ngươi cũng phủ lên một vầng sáng lờ mờ, nhưng đáy mắt vẫn có một thứ gì đó lúc thì mờ lúc thì rõ.
Lục Khải Ân thụi y một đấm trả thù, Kỷ Tư chỉ rên khẽ, trông rất mơ màng.
Nhồi một đám nát rượu vào xe taxi, dặn đồng nghiệp may mắn kia đưa cô gái duy nhất là Hà Bội Nghi về nhà, Lục Khải Ân vừa quay người thì đối diện với Kỷ Tư sau lưng đang đứng loạng choạng ở đó.
Kỷ Tư nở một nụ cười cực kỳ ngu ngốc với gã trong trạng thái ý thức mơ màng, sau đó bèn đi đến phía này, giữa đường chân như nhũn ra, còn cách vài bước thì bổ nhào đến, được Lục Khải Ân bất đắc dĩ đỡ được.
“… Sếp Lục, đưa tôi về nhà đi…”
Hơi thở nóng rực phả bên tai, Lục Khải Ân nghe thấy Kỷ Tư nói như vậy.
: Hai con ong là một trong những trò chơi hay được chơi khi uống rượu, để thử thách tửu lượng của người uống và góp vui vào bầu không khí.
: Trích từ bài hát Hôn khắp nơi do Dương Thiên Hoa trình bày.