Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn mùa luân hồi, thay đổi theo trình tự. Người chưởng quản bốn mùa, là bốn vị thần Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Xuân là Thanh Dương, Hạ là Chu Minh, Thu là Bạch Tàng, Đông là Huyền Anh. Thần của bốn mùa thuận theo Thiên Đạo mà sinh ra, mỗi người cố thủ ở một ngôi miếu thờ toạ tại bốn phương đông, tây, nam, bắc, hiếm khi hiện thân. Phần lớn thời gian trong năm, bọn họ thường ngủ vùi trong ngôi miếu thờ bốn mùa của chính mình, không tiếng động, vô tri vô giác; mãi cho đến khi giao mùa, vị thần chưởng quản mùa hiện tại sẽ thức tỉnh, bước xuống nhân gian, làm phép đón mùa đến nhân gian, chờ đến khi một mùa lại qua đi, vị thần đó sẽ lại lần nữa trở về ngôi miếu của mình, rơi vào giấc ngủ say, đồng thời đất trời lại lần nữa nghênh đón vị thần thức tỉnh tiếp theo trong bốn mùa.
Cứ như thế, vòng đi vòng lại, luân hồi không dứt.
Huyền Anh là vị thần chưởng quản mùa đông trong bốn mùa.
Nổi gió, tuyết rơi, tạo băng, ngưng sương… Mỗi lần tỉnh giấc, Huyền Anh lại lặp lại lần thứ những công việc này. Y là một vị thần có trách nhiệm và cần mẫn, nhưng chẳng cản được sự chán ghét của y đối với những công việc này.
Thần của bốn mùa ra đời một cách tự nhiên, hoàn toàn khác với lũ sâu bọ và bọn cỏ cây yêu quái, bốn người bọn họ trời sinh đã được ban thần lực mạnh mẽ tuyệt đối, không cần tu luyện, lại đủ để thay đổi mùa màng, tạo nên cảnh bãi bể hóa nương dâu.
Nhưng tương ứng, trên lưng họ cũng đeo lấy gông xiềng và trách nhiệm nặng nề vượt xa mọi sinh linh khác, vĩnh viễn không thể thoát thân.
Bọn họ không có sinh tử, cũng không tham dự luân hồi, chỉ là thuận Thiên Đạo thì sống, nghịch Thiên Đạo thì chết, bởi vậy dù Huyền Anh có chán ghét chức trách của mình như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể làm hết năm này đến năm khác.
Cuộc sống của Huyền Anh cũng chán ngắt như công việc mà y đảm nhiệm.
Y gần như không rời khỏi ngôi thần miếu phía bắc bao giờ, vào đông lúc cần làm phép thì cũng chỉ là nhấc một bước chân ra khỏi miếu, lạc thú lớn nhất khi nhàn rỗi là quan sát và ghi chép lại độ dày của lớp tuyết đọng lại trước cửa miếu và nghe lén những cuộc trò chuyện, tán dóc về đủ thứ chuyện trên đời của đám nhân loại sống cạnh miếu thờ.
Hết cách rồi, mùa đông quá mức yên bình. Thực vật chết khô, động vật ngủ đông, đám yêu tinh quỷ quái chịu hoạt động trong mùa đông quá ít, trong trời đất thênh thang này, có thể làm bạn với y chỉ có tuyết trắng đầy trời.
Thế gian nói thần mùa đông thích sự yên tĩnh, tính cách trầm mặc thanh lãnh – Thật ra đều là bị ép buộc mà thành.
Rốt cuộc thì, cả đối tượng để nói chuyện cũng chẳng có, y chỉ có thể im lặng mà thôi.
Cho nên Huyền Anh vẫn luôn cảm thấy cực kì tịch mịch.
Y không biết mấy vị thần còn lại có từng có cảm giác giống như y hay không, y thậm chí còn không biết ba mùa còn lại có khác gì với mùa đông của y. Từ miệng nhân loại, y có nghe nói qua rằng hình như ba mùa Xuân, Hạ, Thu có cảnh sắc rất khác với mùa Đông, nhưng cụ thể khác nhau như thế nào y lại nghĩ không ra. Từ khi y bắt đầu có ý thức đến giờ, đập vào mắt y là cảnh băng tuyết đóng băng ngàn dặm, ngẫu nhiên và phải may mắn lắm mới có thể thoáng gặp được vài chiếc lá phong đỏ thẫm như lửa mà thần mùa Thu để lại vào lúc y vừa mở mắt tỉnh giấc, ngoại trừ cái này ra thì cảnh vật chẳng có gì khác biệt.
Đông sắc vi huyền. Thế giới của y chính là chẳng đen thì trắng. Y không tài nào tưởng tượng ra muôn hồng nghìn tía là cảnh sắc như thế nào.
Nói ra thì buồn cười, thần bốn mùa chưởng quản trong tay bốn mùa, lại là kẻ chẳng hiểu bốn mùa nhất.
Huyền Anh nghe con người nói về mùa xuân, nào là cây xanh rợp bóng, phồn hoa như gấm các thứ, trong lòng cực kì hâm mộ. Ba mùa Xuân, Hạ, Thu không tiêu điều như mùa Đông, ba vị thần mùa màng khác khi thức tỉnh ít nhiều gì cũng có các yêu tinh này nọ làm bạn.
Đặc biệt là thần mùa xuân, luôn có một đám yêu tinh hoa lá cỏ cây quây quần cạnh bên, thật sự rất náo nhiệt.
Nghe nói khi nàng rảnh rỗi còn nàng ta cố ý làm một quyển Xuân Hoa tập, trên đó ghi chép rất kĩ về mỗi loài hoa nở rộ vào mùa xuân, sắp xếp dựa và thời gian nở hoa, hoa nào nở sớm hơn sẽ được ghi trước, trăm hoa cũng vì thế mà sôi nổi, lấy việc được ghi vào Xuân hoa tập làm vinh hạnh.
Huyền Anh đứng một mình trước miếu thờ của mình, đón cảnh tuyết lớn rơi đầy trời, không nhịn được mà hướng về vị thần mùa xuân được trăm hoa vây quanh kia.
Thế gian hay nói rằng, khởi đầu mới của vạn vật đều từ mùa xuân. Y nhìn cảnh đất trời mênh mông sau khi mình làm phép, lòng đầy nghi hoặc và tò mò: Sau khi y ngủ vùi, cả trời băng tuyết này thật sự sẽ hồi sinh, bừng bừng sức sống trong nụ cười của Xuân thần sao?
Y bắt đầu cực kì có hứng thú với vị Xuân thần chưa từng gặp mặt kia.
Mà tất cả tò mò trong lúc lơ đãng ấy, lại thường chính là thuở sơ khai nảy mầm của tình yêu.
Khi Huyền Anh lần đầu tiên bước ra khỏi vùng cực bắc nơi y cố thủ vạn năm, vào lúc đứng trước miếu thờ mùa xuân ở phương đông xa xôi, y ý thức được rằng, dường như y đã sa vào rồi.
Y mến mộ Thanh Dương.
Đây thật quá cỡ hoang đường, y nghĩ. Y và thần mùa xuân còn chưa từng gặp mặt, y đối với nàng chẳng có chút hiểu biết gì cả. Nhưng y lại sinh ra tình cảm mến mộ nàng, bất chấp mùa màng, nảy sinh tình ý.
Y bắt đầu tỉ mỉ thu thập những lời nói có liên quan đến thần mùa xuân từ nhân gian, sau đó phác họa hình bóng mơ hồ của nàng ở trong lòng. Y nghĩ, ấm áp như mùa xuân, nhất định là một nàng thiếu nữ đầy sức sống.
Đáng tiếc mùa đông quá lạnh, Huyền Anh chưa từng cảm nhận được chút ấm áp nào, dù đã nghe qua ngàn vạn lần, y vẫn trước sau như một không cách nào lí giải lời tán thưởng không dứt về sự ấm áp của thế gian đối với thần mùa xuân.
Nhưng y nghĩ, đó hẳn là rất tốt đẹp, đại khái giống như mỗi lần y gọi tên nàng trong lòng, là cái cảm giác khó tả khác thường nổi lên từ tận đáy lòng, tê tê dại dại, lại khiến người run rẩy không thôi.
Thanh Dương.
Thanh Dương. Thanh Dương. Thanh Dương.
Một cái tên vô cùng đơn giản mà bồi hồi lặp đi lặp lại trăm ngàn lần trên môi Huyền Anh, cuối cùng không hề có tiếng động khắc vào tim y.
Thanh Dương.
Huyền Anh đứng cô độc trước miếu thờ mùa xuân, im lặng. Một thân huyền y lấp lánh tuyết trắng, khiến thân hình trở nên đặc biệt cao gầy, cũng càng thêm phần cô tịch.
Đang là thời điểm rét đậm, gió tuyết tàn phá, từng cơn gió bắc lạnh như cắt vào da thịt đập vào những cành cây khô, tiếng động kia vang vọng như quỷ khóc sói gào, ồn ào khiến người ta phiền lòng.
Nhưng khi chỉ còn cách một bước là vào được bên trong miếu thời, cảnh vật lại vô cùng bình yên. Thanh Dương mà Huyền Anh luôn nhớ mong kia, lúc này đây đang ở một nơi nào đó trong miếu, đằm chìm trong giấc ngủ bình yên.
Huyền Anh không nhìn thấy.
Miếu thờ ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc là nơi bốn vị thần ngủ yên, không phải vị thần tương ứng thì không thể bước vào. Thân là thần mùa đông nên Huyền Anh không cách nào bước vào miếu thờ của thần mùa Xuân Thanh Dương. y cứ vậy mà ngẩn ở đứng ở bên ngoài giới tuyến, cảm thấy gần nhau như trong gang tấc mà cách biệt phương trời.
Trước nay y đều biết, chính mình không thể đi vào, tựa như tình cảm này, đã được định sẵn không bệnh mà chết.
Giá rét của mùa đông không dừng lại, mùa xuân ấm áp sẽ không đến, bốn vị thân sẽ mãi mãi không thể gặp nhau. Cả cơ hội để Huyền Anh gặp Thanh Dương một lần cũng không có, mong muốn được lưỡng tình tương duyệt cuối cùng cũng chỉ có thể là một câu chuyện buồn cười.
Nhưng y vẫn không nhịn được mà đến đây, tựa như có thể coi là đến gần Thanh Dương được một chút, Lừa mình dối người cũng được, y chỉ là muốn cảm nhận một chút hơi ấm của người thương.
Huyền Anh đứng trước ngôi miếu mùa xuân hết cả mùa đông, mang theo một trận lại một trận gió sương mưa tuyết, chỉ là cuối cùng chẳng thể đánh bại sự luân chuyển của mùa màng, bóng người cao gầy ngừng lại trong đông tuyết, sau cùng là biến mất chẳng còn tung tích.
Chỉ sót lại tuyết rơi đầy đất, trên mảnh tuyết trắng tinh dường như chẳng để lại chút vết tích gì.
Dường như.
… Ở chỗ giới tuyến trước cửa miếu, đột ngột có một tảng người tuyết lớn đầu to.
Huyền Anh biết bản thân mình thật ngốc.
Đây đã được định sẵn là một mối tình đơn phương tuyệt vọng, y hiểu. Nhưng dù là vậy, y vẫn như cũ, không nhịn được muốn làm chút gì đó.
Trời đông giá rét tiêu điều, những thứ mà Huyền Anh có thể vung tay ra chẳng có bao nhiêu, y cứ như vậy đứng ngây ngốc trong suốt cả mùa đông rét lạnh, cuối cùng ngưng tụ lại từ trong đống tuyệt một người tuyết lớn trắng tinh sạch sẽ.
Nghĩ lại nghĩ, hình như còn thiếu gì đó, rồi lại học theo bọn trẻ con người phàm, nhặt hai nhánh cây dày chắc lên, cắm chặt vào hai bên người tuyết làm thành hai cánh tay.
Sau đó, nhưng chẳng còn sau đó nữa. Lúc Huyền Anh làm xong những thứ, mùa đông đã gần kết thúc, y không kịp làm thêm chút gì đó đã nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Thật ra thì, chỉ cần thần mùa xuân là Thanh Dương vừa tỉnh giấc, băng tuyết liền sẽ bắt đầu tan rã, cho nên chú người tuyết mà Huyền Anh tỉ mỉ đắp nặn vô cùng có khả năng đã biến thành một bãi nước tuyết tan trước khi Thanh Dương bước ra cửa.
Nhưng y vẫn nỗ lực muốn thử một lần, dùng hết sức như thể Thanh Dương sẽ nhìn thấy được người tuyết của y, giống như có thể thấy được tâm ý của y.
Huyền Anh âm thầm khẩn cầu, cầu cho sau khi y chìm vào giấc ngủ say người tuyết này đừng tan quá nhanh.
Huyền Anh chậm rãi mở mắt, không hề ngoài ý muốn, giống như vô số mùa đông đã trải qua, khi tỉnh dậy phát hiện chính mình vẫn như cũ đang nằm trong ngôi thần miếu Đông thần quen thuộc.
Lại là một mùa đông nữa.
Y chậm chạp đi ra khỏi miếu thờ, chuẩn bị tạo trận tuyết đầu tiên của mua đông này. Bước ra khỏi ngôi miếu, hai tay đang làm phép được một nửa, chợt dừng lại.
Ngoài miếu là một đống hoa cỏ lá cây rơi rụng đen kịt, như vây lại tòa miếu của y rồi khóa chặt nó lại bên trong, kéo dài đến tận phía ngoài suốt mấy dặm, chỉ để lại một ô nhỏ ở phía đông bên kia, như là có người cố ý chỉ để lại chỉ dẫn cho y, phủ cả còn đường đầy tàn hoa.
Đây không phải là khung cảnh nên có nơi phương Bắc hoang vu lạnh lẽo này.
Huyền Anh nhặt lên một cánh hoa sớm đã tàn từ lâu, vuốt ve nó, quan sát mất một hồi lâu, lại đưa đến chóp mũi ngửi ngửi.
Trong trời đông giá rét hoa cỏ rất hiếm thấy, cũng bởi vì vậy mà Huyền Anh đối với hoa cỏ cũng không quen thuộc, nhưng y lại biết cánh hoa đang nằm trong tay y lúc này, thỉnh thoảng, vào lúc trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, y sẽ miễn cưỡng thoáng nhìn thấy một góc vàng nhạt, chắc có lẽ là mùa xuân đến rồi theo lời loài người nói.
Đến cùng với mùa xuân, loài hoa nở rộ đầu tiên, hoa Nghênh Xuân ().
Y ngẩn người, rồi như nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phương đông xa xôi, ngay sau đó khóe miệng cong lên một cái, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi, trong lòng đầy vui sướng, bật cười.
Nàng nhận được, người tuyết của y, còn tặng lại quà đáp lễ.
Tay phải Huyền Anh vung lên, đầy ý cười mà tạo ra trận tuyết đầu mùa đầu tiên.
… Sau đó trận tuyết này lãng đãng suốt ba tháng không ngừng nghỉ.
Hoa Nghênh Xuân chỉ là một sự bắt đầu.
Từ năm đó trở về sau, mỗi khi Huyền Anh thức dậy, bước ra cửa miếu là có thể thấy được từng đống lớn hoa lá cỏ cây tàn lụi vốn không nên lớn lên ở mảnh đất này, rất nhiều chủng loại, đối với một Huyền Anh không có nhiều kiến thức về cỏ cây thật không gọi nổi tên chúng.
Nhưng y biết, đó hiển nhiên đều là những hoa nở vào mùa xuân.
Có thể tưởng tượng ra, mùa xuân sau khi y ngủ vùi, xung quanh sẽ là một cảnh vật muôn hồng nghìn tía hoa lệ nhường nào.
Đáng tiếc là y nhìn không thấy.
Nhưng nghĩ đến đã từng có người nguyện ý bỏ ra tâm tư vì y trải một con đường đầy hoa, trái tim y đã cảm thấy mãn nguyện. Cho dù vĩnh viễn sẽ chỉ có thể nhìn thấy cảnh hoa lá úa tàn, y vẫn như cũ mà thấy vui sướng vô cùng.
Mỗi loài hoa y sẽ ngắt lấy một cành, cẩn thận mang vào trong thần miếu của mình, đặt xung quanh chiếc giường băng mà y vẫn ngủ, sau đó tưởng tượng khi mùa Xuân lan tỏa khắp nơi, nhưng cành hoa héo khô này lại một lần nữa nảy mầm nở hoa, mang theo hơi thở của Xuân thần, quanh quẩn quanh y khi y say giấc.
Nhưng chung quy chỉ là ảo tưởng lừa mình dối người.
Bốn mùa trong ảo tưởng của Huyền Anh vẫn luân hồi như cũ. Người tuyết trước miếu thờ thần mùa xuân tan rồi lại đắp, hoa xuân trước miếu thờ thần mùa đông tàn rồi lại nở. Lại một lần dẫm lên mặt đất tiêu điều, Huyền Anh đã không còn nhớ rõ, đây là mùa đông thứ mấy mà y đã trải qua.
Từ khi y ra đời đã là Đông thần, băng tuyết ngàn dặm sương hoa lạnh giá là trách nhiệm và sứ mệnh mà y không cách nào vi phạm, y đã từng cho rằng, sinh mạng vĩnh hằng của chính y chỉ có một màu trắng toát trường tồn.
Nhưng, Thanh Dương đã vì y mà trồng Nghênh Xuân khắp nơi, nó nở rộ trong lòng y, ấm áp tựa xuân.
Vì vậy mà Huyền Anh bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn.
Y không cam lòng, y muốn nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Y muốn biết Thanh Dương thích gì, muốn đến gần bên cạnh Thanh Dương, muốn nghe tên mình vang lên từ trong miệng nàng, muốn chính mặt nhìn thấy núi đồi ngập trong biển hoa Nghênh Xuân và người con gái cầm hoa xuân kia.
Y muốn gặp nàng.
Thần của bốn thuận theo Thiên Đạo mà sinh, chưởng quản vòng luân chuyển bốn mùa, sự tồn tại của bọn họ đều là tự nhiên bản thân. Cho dù đại đa số thời gian đều ngủ say, bọn họ vẫn như cũ là vị thần minh pháp lức cao thâm, nhìn khắp thiên địa.
Cho nên, dù muốn phá vỡ quy tắc “Một mùa tàn, một mùa sinh”, làm cho đông và xuân phá vỡ nguyên tắc cùng lúc tồn tại, đối với Huyền Anh – Một vị thần trong bốn mùa, đều không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Chỉ là hành vi làm trái thiên mệnh này, cái giá phải trả quá lớn.
Huyền Anh day day trán, muốn đè xuống cơn buồn ngủ đang ập đến. Đây là dự báo cho mùa đông của y sắp kết thúc. Y biết, Thanh Dương sắp tỉnh giấc, mà chính y sắp mất dần ý thức.
Nhưng y không cam tâm.
Cho dù chỉ là một cái chớp mắt, cho dù hao hết tâm huyết, y cũng muốn tận mắt trông thấy người con gái ấm áp kia.
Trong lòng bàn tay phải lập tức ngưng tụ một lưỡi băng mỏng, Huyền Anh không hề do dự giơ nó lên, rạch một cái lên cổ tay trái.
Máu chảy đầm đìa.
Giọt máu đỏ thẫm rơi xuống tuyết, trở thành một chấm đỏ chói mắt giữa sắc trắng vô biên. Trong vết máu chợt có một pháp trận nhỏ sáng lên, cuối cùng tất cả đều hóa thành những chấm mai đỏ (), bừng bừng sức sống giữa tuyết trời lạnh lẽo.
Tuyết càng lúc càng rơi dày, sắc mặt Huyền Anh càng lúc càng tái nhợt. Mai đỏ bên chân vẫn không ngừng nở rộ. Khóe miệng y nở một nụ cười nhợt nhạt, yên lặng chờ đợi.
Trong khung trời trắng xóa bỗng nhiên hiện ra một mảnh xanh tươi.
Một thiếu nữ diện một thân màu xanh mạ non đang uyển chuyển từ hướng đông đi đến, mái tóc dài được bện thành ba bím tóc lớn rũ trước ngực, có một bím tóc còn tết chung với một bó dây hoa xanh tươi, bên tai là cài hai bông hoa đào kiều diễm, màu hồng nhạt tươi tắn thật sự rất hút mắt trên nền tuyết trắng sau lưng nàng.
Tay trái nàng cầm một chạc cây khô cằn, chạc cây mang theo ngọn gió xuân tùy ý vẽ một đường trong không trung, trên cành cây nhanh chóng nảy ra những mầm lá xanh, cuối cùng ở trong tay nàng biến thành một bó lớn hoa Nghênh Xuân lóa mắt.
Tầm mắt của Huyền Anh sau khi thấy nàng xuất hiện liền dán lên người nàng. Chỉ thấy nàng đầu tiên là có chút hoảng hốt khi thấy bông tuyết bay bay trong không trung, rồi nàng chậm rãi đưa tay phải lên, cẩn thận dùng lòng bàn tay đón lấy một bông hoa tuyết múa may.
Bỗng nhiên thiếu nữ như có cảm giác mà nhìn về hướng Huyền Anh, bốn mắt đối diện nhau, Huyền Anh thấy rõ ánh mắt nàng chuyển từ mê mang đến nghi hoặc rồi lại dần biến thành khó tin.
Có lẽ là vì biểu cảm người thiếu nữ này quá mức đáng yêu mà khóe miệng Huyền Anh không nhịn được hơi cong lên.
“Tên ta là Huyền Anh.”
Y chậm rãi mở miệng, trong giọng nói có vài phần dịu dàng không hợp với trời đông buốt giá này.
“Thần của mùa đông… Huyền Anh?”
Thanh Dương thấp giọng líu nhíu, Huyền Anh vẫn như cũ đứng trong gió tuyết bắt lấy giọng nói mà y ngày nhớ đêm mong kia. Tên của y trong miệng Thanh Dương biến thành một con gió nhẹ nhàng ấm áp, tựa như làn gió xuân âm ấm mơn trớn tim y.
Thanh Dương ngẩn ngơ nhìn y, mất một lúc mới chậm rãi đưa mắt nhìn xuống cổ tay trái vẫn luôn chảy máu của y, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tuyết bay lất phất. Bỗng dưng nàng như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, tầm mắt lại dời lên mặt Huyền Anh, kinh ngạc và nghi ngờ không thôi.
“Tự sửa bốn mùa, làm trái thiên mệnh, chàng…”
Nàng không nói tiếp được, trong giọng lại có phần run rẩy.
Huyền Anh tựa như chẳng nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên mặt nàng, trên mặt vẫn là điệu cười nhợt nhạt đó, từ từ mở miệng: “Trời đông giá rét tiêu điều, duy chỉ mai đỏ trong tuyết trắng là cảnh đẹp nhất, tuy không so bì được với cảnh phồn hoa rực rỡ của mùa xuân, nhưng lại thắng ở khoản tố nhã. Huyền Anh bất tài, lấy nó để đón xuân, không biết Thanh Dương nàng có thích hay chăng?”
Thiếu nữ nghe thấy vậy, hốc mắt lập tức hồng lên. Môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ đành vô lực mà nhả ra ba chữ: “Đáng giá ư?”
Ý cười trong mắt Huyền Anh càng lúc càng đậm, càng đối lập với với sắc mặt đang tái nhợt dần của y. Y không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Không biết Huyền Anh có được may mắn cùng Thanh Dương thưởng tuyết hay không?”
Y lẳng lặng đứng đó, sắc mắt tái nhợt đến độ có thể hòa tan cùng tuyết trời, trên khuôn mặt trước sau vẫn là một nụ cười thỏa mãn.
“Được.”
Y cuối cùng cũng nghe được nàng nói.
Huyền Anh cảm thấy, trận tuyết này đã rơi thật lâu, thật lâu rồi, lâu đến mức dường như y đã trải qua cái gọi là một đời một kiếp mà người đời thường nói.
Y đã chính tay vì Thanh Dương mà đắp nặng một người tuyết cuối cùng của mùa đông, lần này y không dùng phép thuật, học bộ dạng của người phàm mà quầy quả một hồi, cả người chật vật, nhưng lại khiến y vui vẻ hơn so với những lần trước.
Y nghĩ, đây chắc có lẽ là phần lễ vật cuối cùng mà y có thể tặng cho Thanh Dương rồi.
Trận tuyết dần dần rơi nhỏ lại. Cổ tay Huyền Anh đã gần như không còn chảy máu nữa, hoặc có thể nói, có lẽ máu đã chảy cạn, chỉ còn thỉnh thoảng rơi xuống một hai giọt, tí tách kéo dài hơi tàn.
Huyền Anh biết, thời gian của y không còn nhiều nữa.
Y cẩn thận dắt tay Thanh Dương, lòng bàn tay chưa bao giờ cảm nhận được độ ấm chợt có một giác ấm nóng truyền đến sâu tận tâm can.
Thì ra đây là ấm áp.
Mầm non xanh mởn mởn từ những vũng tuyết đọng bắt đầu nhú ra, các loại hoa mùa xuân từ bên chân Thanh Dương nở bung, đang xen quấn lấy mai đỏ, hòa cùng tuyết trắng mà tôn lên màu sắc của nhau, tựa như bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, lại tựa như bóng dáng đối lập của cả hai.
Y bình tĩnh nhìn vào mắt Thanh Dương, trong giọng nói chợt có chút giảo hoạt hiếm có: “Nếu Huyền Anh quá đáng, Thanh Dương sẽ tức giận chứ?”
Hai mắt Thanh Dương rưng rưng, lắc lắc đầu.
Đáy mắt Huyền Anh hiện lên ý cười khi thực hiện được mục đích, một tay kéo Thanh Dương vào trong lòng, cúi đầu chạm vào đôi môi người thiếu nữ.
Nhẹ như nụ hôn của bông tuyết.
“Huyền Anh không hối hận.”
Y dán lên môi Thanh Dương, thì thầm nói, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, cùng mảnh bông tuyết cuối cùng của mùa đông, tan biết trong gió xuân khi vạn vật vừa mới bắt đầu.
Mùa đông, kết thúc.
Chú thích:
() Hoa Nghênh Xuân:
() Hoa Mai đỏ