‘’ Mọi mối nghi ngờ đang đổ dồn về phía Bát Vương Gia, Chu Đế cũng đã âm thầm hạ chỉ đối với Đông Xưởng để điều tra.
Ám Long Tổ phân bố khắp cả nước với số lượng đông đảo.
Mọi nơi trong Kinh Thành đều có tai mắt của Ám Long Tổ nên Đông Xưởng phải âm thầm điều tra vì khi có chuyện gì sơ xót người của Ám Long Tổ sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu.
-Đại nhân chúng ta nên điều tra từ đâu ?
-Phân người ra mọi phân đường của Ám Long Tổ nếu được thì trà trộn vào đó không thì điều tra thôi.
-Vâng.
Người của Đông Xưởng phân bổ đi toàn Kinh Thành nhưng không hề phát hiện ra chuyện gì bất thường chưa nói đến Bát Vương Gia không hề có động tĩnh gì mà chỉ ở nhà không ra ngoài dù chỉ chút.
Việc này làm cho Đông Xưởng càng ngày càng nghi kị Bát Vương Gia hơn.
Nhưng muốn biết được sự thật thì chỉ có cách tiến vào phủ Bát Vương Gia để thăm dò.
Nguỵ Phong liền phái người cảm tử nhất tiến vào trong phủ Bát Vương Gia vào buổi đêm.
Việc này nhất định sẽ bị Ám Long Tổ phát hiện nên Nguỵ Phong đã xin Chu Đế binh mã mai phục để bắt gọn Ám Long Tổ tại các đường khẩu.
Canh ba người của Đông Xưởng lẻn vào phủ.
Trong phủ canh phòng nghiêm ngặt,quân lính đi tuần quanh phủ khó có thể hành động được.
Hai người cảm tử của Đông Xưởng lẻn loi mãi mới có thể tiến vào được.
-Chuyện ta giao cho các ngươi làm đến đâu rồi ?
-Thưa đại nhân lần này hành động quá lớn dẫn tới làm kinh động tới Chu Đế.
-Không sao,làm vậy dẫn tới ta có cái cớ để tiến đánh vào cung.
-Vâng.
-Dạo này người của Đông Xưởng có hành động gì lớn không.
-Theo tình báo,bọn chúng có vẻ như đã tra ra điều gì đó từ phí Bôn Lạc ạ.
-Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ tránh Đông Xưởng đánh hơi được điều gì đó rồi lại đến chỗ ta gây phiền phức.
-Vâng.
Hai thị vệ của Đông Xưởng đứng ngoài nghe được toàn bộ câu chuyện liền lén rút lui nhưng chưa kịp trốn thoát thì bị người của phủ Vương Gia phát hiện.
-Ai ? Mau bắt hai tên đó lại cho ta.
-Chết tiệt mau đi.
Bát Vương Gia nổi trận lôi đình liền cho người truy sát nhưng không thấy người của Ám Long Tổ ở đâu khiến hắn tức giận lôi đình.
Sau khi Nguỵ Phong biết được cuộc trò chuyện của người liền bẩm báo lên Chu Đế.
Chu Đế tức giận cho người âm thầm tập hợp binh mã trong và ngoài thành để hành động.
Biết sự việc bị bại lộ,Bát Vương Gia triệu tập quân lính kẻ ngoài thành chuẩn bị công đánh.
Chu Đế lệnh cho Thượng Quan Vân lãnh vạn quân dẹp giặc.
Sau khi đánh nhau mất vài tháng thì quân lực và lương thảo của Bát Vương Gia đã cạn kiệt liền phải lui về phía Nam.
Quân lính phía Nam của Chu Đế thừa cơ đánh úp khiến quân đội của Bát Vương Gia tan tác.
Bát Vương Gia bị bắt tại trận bị áp giải về triều đình chờ ngày xử tội.
Chu Tiên Hoàng vì niệm tình riêng nên đã giữ cho hắn cái mạng nhưng đày làm thường dân không được nhận chức tước gì nước.
Đông Xưởng có công trong việc lần này nên đã được Chu Tiên Hoàng đích thân ban bảo.
Các nước Chư Hầu lần này trong thành thấy được sức mạnh của Chu Đế nên không ai dám có ý nghĩ lật đổ Chu Đế,quân lực của Đại Minh được đồn đại xa bành trướng sức mạnh.
Sau đại lễ chúc thọ Chu Tiên Hoàng,Đông Xưởng có được phân bổ nhiệm vụ mới đó là hộ tống công chúa Đại Minh đi tới Vân Nam để thăm nhà ngoại.
-Đại nhân việc hộ tống này cứ giao cho húng ta là được,ngài không cần đi đâu.
-Các ngươi nói vậy ta cũng yên tâm rồi nhưng nhớ đảm bảo an toàn công chúa lên hàng đầu.
-Rõ.
Ngày hôm sau Lạc Vân cùng thị vệ Đông Xưởng cùng hàng ngàn quân lính và tướng quân đảm bảo an toàn cho công chúa rời Kinh.
Công cháu đi lần này là Cửu Công Chúa-Chu Ngọc là người được Chu Tiên Hoàng và Chu Đế yêu thương nhất nên lần này đi được bảo toàn tính mạng lên hàng đầu.
Muốn đi tới Vân Nam họ phải đi ưu dãy núi Hoàng Liên,trên núi nghe nói có nhóm sơn tặc gồm ngàn người chuyên gia cướp bóc của cải.
Quân lính của triều đình nhiều lần đàn áp nhưng tên sơn quân luôn trốn theo mật đạo không thể bắt được tận tay.
Nên an nguy của công chúa lân này rất nguy hiểm.
Nên khi đến đây người của Chu Đế cũng thông báo với Thái Thú Vân Nam,phái ngàn quân tới chi viện Chu Ngọc sau khi công chú xuất phát ngày.
Giờ quân lính của Vân Nam đang tụ tâm quanh núi rất đông,chỉ cần sơn tặc có động tĩnh nào đó liền đàn áp ngay.
-Chúng ta đi đến đâu rồi ?
-Chúng ta đã đến gần núi Hoàng Liên rồi thưa công chúa.
-Vậy thì nghỉ ngơi chút.
-Rõ.
Người của Đông Xưởng dựng lầu quanh gần lầu của Chu Ngọc tránh trường hợp cứu giá chậm trễ còn quân lính thì phòng hộ quanh đó để bảo vệ thông báo cho Đông Xưởng nếu có địch lẻn vào.
Hộ tống Chu Ngọc có mấy ngàn người đủ để công phá toà thành nhỏ của Đại Minh’’.