"Ngụy Phong thấy vâyh liền hiểu cho Trì An vì các bách tính trong Vân Phong chỉ có thể làm như vậy.
-Cho người dựng trại lên ở gần đây.
Đưa cậu ta đi chữa trị đi.
-Rõ thưa đại nhân.
Các bách tính ở ngoài thành chỉ còn cách cùng Ngụy Phong dựng lên những túp lều ở gần đó.
Người của Trì An cũng tiếp viện thức ăn và đồ dùng xuống cho những người đi tránh nạn.
-Phân phát thức ăn cho mọi người đi,trước khi quân triều đình tới thì không được phép để xảy ra chuyện gì.
-Vâng thưa đại nhân.
Người của Đông Xưởng ở trong Vân Phong Phủ liền thông báo những bức thư mà Chu Đế gửi tới cho Ngụy Phong.
Trong thư Chu Đế có chhts muốn từ bỏ những người dân bách tính ở Trấn Lăng.
Còn bách tính ở Vân Phong Phủ tạm thời không được chỉ được chi viện thức ăn mà không được rời khỏi Vân Phong Phủ.
-Thưa đại nhân liệu Chu Đế có từ bỏ nơi này không ?
-Chu Đế chưa hề muốn từ bỏ bách tính của mình chỉ sợ rằng số quan lại trung thần không đồng ý.
Số người dân bách tính tránh nạn dưới Vân Phong Phủ càng lúc càng nhiều,những người còn sống khắp nơi ùa về Vân Phong Phủ muốn nương tựa tránh nạn.
Ở triều đình cũng căng thẳng không kém,số quan lại muốn Chu Đế từ bỏ số bách tính ở phía tây để bảo toàn cho những người ở phương khác lên tới con số rất đông.
Hầu như toàn bộ các quan lại đều dâng sớ bỏ đi bách tính ở nơi phía tây.
-Thưa bệ hạ,nếu để những bách tính phía tây tiến về Kinh Thành ta thì lúc đó chúng ta không thể kiểm soát được nữa.
-Đúng vậy thưa bệ hạ,chúng ta mà làm vâyn số bách tính những nơi khác sẽ có khả năng bị nhiễm bệnh làm cho Đại Minh ta thất thủ.
Chu Đế không rất đau đầu vì không biết lựa chọn nào rất nhiều lần phải rời khỏi buổi triều sớm hơn dự định.
Quân đội của triều đình sau nhièu ngày hành quân đã tới được Vân Phong Phủ.
Toàn bộ Vân Phong Phủ và kể cả những người tị nạn đã bị bao vây.
-Người nào dẫn quân tới đây vậy.
-Thưa đại nhân nghe nói chính là Triều tướng quân thuộc Trấn Quân Phủ.
-Mau liên lạc với Triều tướng cho ta.
-Rõ.
Người của Vân Phong Phủ cũng đã bày quân trên thành rất đông để chuẩn bị cho mọi tình huống liên quan tới sự tồn vong của Vân Phong Phủ.
-Nếu bên giao chiến thì chúng ta sẽ ko thể bảo vệ hết được bách tính ạ.
-Mau đi liên lạc với Triều tướng ngay cho ta.
Ngụy Phong liền gửi bức thư cho Triều tướng,bức thư bày tỏ đầy nhưng uấy hận và những gì mà Ngụy Phong mà gặp nhưng ngày trước.
-Thưa đại nhân,Ngụy đại nhân có bức thư gửi cho đại nhân.
Triều tướng mở bức thư ra xem thử thì liền đứng xem trầm ngâm lúc rồi liền ra lệnh cho quân lính tạm thời không được chỉ quan sát không chờ lệnh của Chu Đế.
-Thưa đại nhân quân lính đã được tách giãn rồi.
-Mai thông báo cho Trì An đại nhân không cần phòng vệ như vậy nữa.
Chờ tiếp viện từ bên ngoài vào.
-Rõ.
Người của Đông Xưởng vẫn đang phân phát đồ ăn cho những dân đang tị nạn chưa có lệnh của Chu Đế những người này không thể rời khỏi nơi ở của mình.
-Cha ta có gửi thư gì không ?
-Ngụy tướng có gửi bức thư cho đại nhân.
Ngụy Phong đọc bức thư biết được quan lại triều đình đang gây sức ép cho Chu Đế,Chu Đế chưa có lệnh nào.
-Tạm thời cho người thăm dò quân lính được canh gác bên ngoài đừng để xảy ra chuyện gì.
-Vâng.
Lạc Vân trong Vân Phong Phủ vẫn đang đợi lệnh.
Trong đêm,Ngụy Phong âm thần tới nơi đóng quân của Triều tướng.
Ngụy Phong gặp gỡ lại Triều tướng.
Triều tướng tỏ ra vẻ nghiêm nghị đối với mọi người nhưng khi gặp Ngụy Phong liền thay đổi thái độ hắn.
Ngụy Phong từng làm quân dưới trướng Triều tướng khi hắn mới đôi mươi.
-Ngụy Phong lâu ngày không gặp.
À không là Ngụy Bá mới đúng chứ.
-Triều đại nhân không cần gọi như vậy đâu dù gì ta cũng từng là quân dưới trướng của ngài.
Triều tướng mời Ngụy Phong tới bàn uống trà.
Vẻ mặt ông cũng không khá hơn là mấy thấm đậm nỗi buồn và có sự bất lực.
-Hmm,Chu Đế có lệnh gì không ?
Triều tướng uống ngụm trà rồi liền thở dài.
-Chu Đế vẫn chưa có lệnh gì hiện tại chỉ cần bao vây không cho người phía Tây tràn vào các phương khác thôi.
Ngụy Phong nghe thấy vậy liền tỏ ra vẻ chán nản,khi Chu Đế chưa có lệnh gì thì lúc đó chính là không có cách nào khác.
-Ngụy Phong,ta có lời khuyên dành cho cậu.
Đừng ở lại đây nữa,Ngụy tướng sẵn sàng đưa cậu về bất cứ lúc nào.
Chỗ này không còn an toàn nữa đâu.
-Ngài nói vậy là có ý gì ?
Triều tướng không nói gì liền quay mặt đi.
Ngụy Phong biết ý liền rời đi.
Câu nói của Triều tướng làm cho Ngụy Phong hiểu được Chu Đế cũng không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ toàn bộ dân chũng của phía Tây.
Nếu không từ bỏ sẽ dẫn tới cuộc bạo loạn khó mà có thể dập tặd được.
Ngụy Phong liền quay về sắp xếp số việc.
"