Sau đêm thứ thì đám người của Ngụy Phong ngày càng gần với biên giới hơn.
Nhưng binh lính của Vân Ngôn thì không ngừng được tăng cường đi tìm Ngụy Phong.
Ở Kinh Thành,Vân Ngôn đã thành công nhận được sự giúp đỡ của Tề Vương Phủ.
Nhờ đó.
mà đại hoàng tử Vân Cảnh Long bị áp chế về mọi mặt.
Dường như cả Kinh Thành đang nằm trong sự kiểm soát của Vân Ngôn.
-Thưa đại nhân,đoạn đường phía trước coa sự tuần tra của binh lính,chúng ta vẫn nên kiêma con đường khác.
-Cho người đi điều tra địa hình xung quanh nơi này.
-Rõ.
Ngụy Phong sau khi sắp xếp người đi điều tra xong thì liền cho dựng nơi ở trong rừng nếu đi theo con cũ thì chỉ cần ngày nữa là họ tới biên giới.
Nhưng binh lính của Vân Ngôn tới nhanh và nhiều hơn tưởng tượng của Ngụy Phong.
Muốn rời đi trong êm đẹp là chuyện rất khó xảy ra.
-Thưa đại nhân,sau khi điều tra hồi thì ta phát hiện hỉ có con đường cũ mới có thể tới biên giố nhanh nhất.
-Những con đường còn lại thì sao ?
-Những con đường còn lại không chỉ nguy hiểm mà còn bị tuần tra gắt gao nữa.
Con đường cũ vì là con đường vận chuyển hàng hoá sang Triệu Quốc nên binh lính ở đó không nhiều.
-Không nhiều ? Vậy khả năng cao là có bẫy.
Vân Ngôn hắn biết con đường này là con đường an toàn duy nhất dẫn tới biên giới và có hàng hoá đi qua nên chúng chỉ cho số ít quân ở ngoài còn đằng sau thì chúng ta không biết được.
-Thưa đại nhân,suy đoán chỉ là suy đoán.
Chúng ta còn có lựa chọn khác sao ?
-Nếu chúng ta đi thành từng nhóm nhỏ thì có thể vào thành.
Nhưng ta sợ rằng khuân mặt của tứ hoàng tử và công chúa đều trên tay bọn chúng rồi.
-Vậy chúng ta phải làm sao ?
-Tạm thời ở đây trước,ta sẽ nghĩ cách.
-Rõ.
Ngụy Phong hôm ấy cùng với vài thị vệ Đông Xưởng ra khỏi rừng đi con đường cũ thử.
Những binh lính ở đây rất ít nhưng trên tay bọn chúng đã có bức chân dung của tứ hoàng tử.
- Đại nhân đúng thật là vậy.
-Chúng ta đi mua ít lương thực rồi quay về.
-Vâng.
Những ngày sống ở rừng,Ngụy Phong đều phái người đi mua lương thực và nước uống từ các thương nhân từ nước khác mới vào Vân Quốc.
Làm vậy ít khả năng bọn chúng nhận ra hơn.
Khi quay về Ngụy Phong còn cố ý thăm dò,hỏi han binh lính canh gác ở đó.
-Vị đại nhân này cho ta hỏi sao các ngài lại canh gác ở đây vậy.
Hồi trước đi mua lương thực ta đâu có thấy.
-Đây không phải chuyện của ngươi,mua lương thực xong thì biến đi.
Ngụy Phong đành để thỏi bạc vào tay của binh lính canh gác.
-Ta đang có chuyến hàng qua Triệu Quốc mà chuyến hàng này lớn,nhìn các đại nhân canh gác như thế này cũng thấy có chút lo lắng.
-Hàng gì ?
-Là rượu của vùng phía bắc,rất lớn.
-Là vậy sao,vị huynh đệ này yên tâm,chúng ta ở đây chỉ muốn đưa vị đại nhân đang bị bắt cóc về Kinh thành mà thôi.
-Vậy sao ?
-Vị đại nhân này,mấy ngày nữa ta đưa chuyến hàng qua đây liệu các đại nhân có thể miễn kiểm tra bên trong vại được không ? Vì rượu phải để nguyên mới có thể ngon.
-Chuyên này hơi khó đấy.
Ngụy Phong nhìn sắc mặt của mấy tên này liền đoán ra ngay.
-Chỉ cần các vị đại nhân giúp ta thì ta sẽ đưa mỗi vị gấp lần như thế này.
Bọn chúng nhìn nhau hồi rồi liền đưa ra quyết định.
-Được rồi,rượu phải để nguyên mới ngon,ta giúp ngươi vậy nhưng chỉ lần thôi.
-Vâng thưa đại nhân.
Ngụy Phong cùng mấy thị vệ liền quay về chỗ cũ.
-Sao ngươi lại đồng ý ? Không sợ bị trách phạt sao ?
-Chỉ là mấy bình rượu thôi,có thể giấu người đi đâu chứ.
Ngươi nghĩ đi thỏi bạc như vậy có thể ăn chơi thoả thích mà không lo rồi.
-Nhưng vẫn còn huynh đệ ở bên trong nữa.
-Ta với huynh và mấy người kia không nói thì ai có thể biết được.
Những người ở đó đều đồng ý.
Ngụy Phong chỉ cần tiêu khoản là có thể thông qua.
Binh lính dù gì cũng là binh lính,chiến đấu liên miên chỉ có thể nhận được chút bổng lộc.
Ngoài việc này sao có thể nuôi sống gia đình.
Ngụy Phong về tới nơi liền nói chuyện này với mọi người,trong ngày hoim ấy Ngụy Phong phái người đi mua rượu.
Mỗi nơi chỉ mua ít nếu mua nhiều quá sẽ bị nghi ngờ.
Sau khi mua được số lượng đủ thì hắn ta liền vạch ra kế hoạch.
Đoàn người Ngụy Phong sẽ chia thành các nhóm nhỏ mà vào.
Vận chuyển rượu chỉ cần vài thị vệ Đông Xưởng đi theo.
Chu Hoa và Vân Ngạo phải chui vào trong vại rượu rỗng để coa thể thuận lợi.
Vại rượu, Ngụy Phong đã mua rất lớn có thể chui vừa người.
Hắn chỉ cần khoét lỗ nhỏ ở thành vại là có thể qua.
Sắp xếp vại rộng vào trong cùng và cho những vại có rượu ở bên ngoài.
Hai lỗ nhỏ ở phía dưới của thành vại là không ai có thể nhìn thấy được.
Vì an toàn nên chỉ có thể cho người chịu ủy khuất.
"