Vậy là cả người cùng đồng hành tiến về Khang Hà dọc đường giúp rất nhiều người dân đang di tản về.
Hướng Khang Hà xa xôi chưa ngự rất nhiều oán khí tiếng quạ kêu sởn lạnh tóc gáy.
-Ngụy đại nhân chúng ta đã đi tới gần Khang Hà rồi trong đó còn có khói đen.
Chẳng phải đã di cư toàn bộ người dân đi rồi sao.
-Mau tiến về đó xem thử.
-Vâng.
Khung cảnh đập vào mắt của người học chính là cảnh các người dân còn đang ở đây cúng bái pho tượng quái dị.
Miệng của họ không ngừng đọc cái gì đó thật quái dị.
Khi thị vệ Đông Xưởng ra đó hỏi thử thì liền bị dọa cho khiếp sợ mà ngất đi.
Mắt của họ đỏ hoe như máu bàn tay gầy sơ xác như đã bị hut máu vậy.
Tinh thần của những thị vệ Đông Xưởng là cực cứng rắn mà bị dọa sợ như vậy không phải điều thường.
Bọn họ mồm không ngừng lẩm bẩm dường như đã mất đi thần trí giống như con cương thi chính hiệu.
Dọa cho mọi người ở đó phen hú hồn.
-Đại nhân giờ chúng ta phải giải quyết ra sao ?.
-Mau đi bảo Lục tướng quân bao vây nơi này lại không để cho bọn chúng thoát ra gây hại nhân gian đồng thời mau đi tìm ma nh mối quanh nới này cho ta.
-Vâng.
Người của Đông Xưởng vừa định kiểm tra thì bị những người đó tấn công khiến cho tổn thất nặng nề.
Bây giờ Ngụy Phong thực sự sợ rồi hắn liền kêu to tát cả mọi người nghênh chiến.
Quân đội cũng tham gia tiến công vào.
Rất nhanh đã giết hết đám người đó,xác của họ nhanh chóng bị phân huy giống hệt những kẻ ở Vân Nam.
-Đại nhân theo thẩm đúng là chất độc đó ạ.
-Tốt vậy chúng ta đoán đúng rồi mau thu thập manh mối và bao vây nơi này lại.
-Vâng đại nhân.
Quân đội gửi đến bao vây cả Khang Hà theo lệnh của Lục Hùng hóa trang thành thường dân tạo nên khung cảnh như bình thường tránh bứt dây động rừng.
Người của Đông Xưởng bị thương được chưa trị nhưng sau khi hồi phục lại thì liền tái bệnh căn bản không thể chưa khỏi.
Những người này được đưa về Kinh cho ngự y khám thử và kết quả đó là bệnh như độc căn bản không thể chữa bọn họ sẽ được triều đình phụ cấp gia đình cho đến hết đời nôm na là phụ cấp khi về hưu không cần tham gia bất kì cuộc chiến nào nữa đồng thời phải sống cách biệt với thế giới bên ngoài tránh lây nhiễm ra ngoài.
Để tránh bị bệnh mọi người ở đây bịt tấm vải lên quanh mũi và mồm tránh bị nhiễm đồng thời không ai được rời khỏi đó khi chưa có thuốc giải.
Ngụy Phong bị giam lỏng tại Khang Hà rất khó để tham gia trận chiến nào nữa vì lòng quân nhuệ khí đã mất hết khi biết đây là bệnh truyền nhiễm chưa có thuốc giải.
Toàn bộ Hồ Nam bị quân lính bao vây chỉ có thể chờ chết.
Triều phái các trọng thần tới giải quyết và an định lòng dân còn các ngự y liên tục tìm thuốc giải.
Những người dân không may bị nhiễm liên tục khẩn cần thần phật vì khi đến thời khắc thảm khốc họ không biết mong chờ vào ai và chỉ có thần linh mới là chỗ dựa cuối cùng cho dân chúng.
Rất nhiều ngôi chùa đền được lập nên hương hỏa ngày đêm.
Ngụy Phong không chịu cảnh như vậy liền tập hợp các thị vệ tra manh mối về độc này các manh mối vụ án ở đây cũng tìm được rất nhiều.
Những kẻ gây ra nhưng vụ án thảm khốc như vậy được ghi nhận là những người thuận tay trái và bị mù.
Theo như phân tích tìm hiểu chất độc mà những người dân này gánh chịu bắt nguồn từ nguồn nước ở giếng gần đó mà nếu đổ chất độc vào giếng chỉ cần ở miệng giếng đổ xuống nhưng các thị vệ tìm thấy các dấu vết di chuyển dưới miệng giếng.
Đồng thời chỗ những chỗ đất ở vị trí giờ và giờ, giờ rất nhiều dấu vết.
Những người thuận tay phải sẽ theo xuống để lại theo số lẻ còn tay trái thông thường là chẵn dấu vết bên nào nhiều hơn thì khả năng cao là đó.
Còn vấn đề bị mù khả quan rất cao vì không có người mắt bình thường leo xuống dưới để đổ thuốc.
Mà còn có số người nhìn thấy có vì người khả nghi loanh quanh ở miệng giếng rất lâu.
-Các ngươi ngoài những chứng cứ này còn điều tra thêm được gì nữa không ?.
-Dạ chỉ có thêm những chứng cứ chứng minh bọn chúng thuận tay trái thôi ạ.
Vết đạp chân ở chân phải thường sẽ mạnh hơn chân trái mà vết của bọn chúng ở kéo dài thẳng lên tay sẽ là tay phải ở hướng giờ ạ mà những vệt to ở hướng giờ chứng tỏ bọn chúng thuận tay trái.
-Nhưng cái ta cần ở đây là những manh mối khác chứ không phải những điều vô nghĩa này.
-Dạ ta sẽ cố hết sức tìm thêm mong đại nhân kiên nhẫn.
-Kiên nhẫn ngươi nghĩ xem chúng ta đã bị giam cầm bao nhiêu ngày rồi mau đi điều tra ngay.
-Dạ dạ.
Người của Đông Xưởng và ngay cả Ngụy Phong cũng không còn chiyn nổi những ngày tháng bị tù túng giam cầm này nữa.
Lòng bức bối tâm khó tịnh.
"