Đốt Cháy Lãng Mạn

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thêm chút kẹo đường trước khi sóng gió nổi lên

~~~~~

Chương

Cũng may mấy ngày này, số lần Chu Khởi tập kích bất ngờ không ít, Hứa Nùng đã gần như quen với việc hắn thường thường đột nhiên chặn cô lại hôn. Cho nên lần này, tuy rằng cũng có chút thẹn thùng, nhưng lại không giống lúc mới bắt đầu, mặt đỏ tim đập ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.

Chu Khởi ở bên kia cười đến biếng nhác hả hê, ngược lại cô bị giày vò giống như một đứa bé đáng thương.

Tức giận cực kỳ, Hứa Nùng cầm lấy cái bánh ngọt trên bàn khoét một miếng to, hung hăng nhét vào trong miệng Chu Khởi. Người đàn ông kia cười chịu đựng, chưa xong còn nói thêm câu: "Vợ đút cho càng ngọt hơn miếng đầu tiên, nếu không, còn dư lại em đều đút cho anh ăn đi."

Hứa Nùng trừng mắt nhìn hắn, lười lại tiếp tục náo loạn với hắn, cúi người từ trong hộp giấy trên bàn rút ra một tờ giấy, lau đi chút bơ còn sót lại trên môi.

Lúc này, điện thoại di động cô đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là tiếng báo tin của WeChat.

Điện thoại di động ở bên phía Chu Khởi, cô chạm vào cánh tay hắn, "Giúp em lấy điện thoại."

Chu Khởi vươn tay đem điện thoại di động mò lên, tùy ý liếc một cái, trên màn hình là nội dung WeChat không cẩn thận liền đập vào mắt.

Đuôi lông mày hắn hơi hơi nhếch lên, đem điện thoại di động giao cho Hứa Nùng đồng thời hỏi: "Vẫn còn quà cho anh à?"

Gửi WeChat đến không phải ai khác, đúng là Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa, hai người ở trong nhóm hỏi mấy câu, nội dung cuối cùng vừa vặn dừng ở【 Vậy mấy món quà kia cũng tặng rồi sao? 】

Hứa Nùng nhìn màn hình điện thoại của mình, im lặng một chút, sau đó một mình đứng dậy, sau khi thuận miệng ném lại một câu "Anh chờ chút", liền đi về hướng phòng ngủ của mình.

Lúc quay ra, trong tay cô nhiều thêm vài món đồ.

Đúng, là vài món.

Có hai cái là xếp vào túi, Chu Khởi không thấy rõ là cái gì, nhưng có một cái lại đánh mắt nhìn qua liền nhìn thấy là cái gì.

"Mua điện thoại di động cho anh à?"

Hứa Nùng không nhiều lời, chỉ bảo hắn lấy cái di động cũ kia ra, sau đó đem thẻ điện thoại của hắn tháo ra cắt cắt, đặt vào bên trong cái di động cô mới mua.

Cô lần này mua cho Chu Khởi chính là smartphone dòng mới nhất, giống với cái của cô là hiệu trái cây, cô chọn kiểu dáng màu xám đậm, sau lưng còn phối cho hắn một cái vỏ di động bằng cao su.

Sau khi Hứa Nùng làm xong hết thảy, liền đem điện thoại khởi động giao cho Chu Khởi.

„Em biết hiện tại anh tự mình hẳn là cũng có thể mua được." Dù sao hắn cũng là người có công việc, hơn nữa cảm giác làm vệ sĩ cho bác gái kia hẳn là thu nhập cũng sẽ không quá thấp, "Nhưng là, em cũng không biết nên tặng anh cái gì, cũng không biết anh còn thiếu cái gì, cho nên chỉ có thể chọn cái này."

Nói xong, Hứa Nùng lại giương mắt nhìn về hướng mặt Chu Khởi, đáy mắt có chân thành cùng dịu dàng.

"Anh đừng hiểu lầm, mua cái này cho anh hoàn toàn là cảm thấy là đồ cần thiết trong cuộc sống, em không có... có ý coi thường anh..."

Cô cẩn thận nói, Chu Khởi đương nhiên nghe ra được, cô gái ngốc nghếch này là tại sau khi tặng cho hắn đồ đắt tiền, lại muốn bảo vệ lòng tự trọng của hắn, không muốn làm cho một người đàn ông là hắn cảm thấy mất mặt.

Chu Khởi nghiêng người hôn một cái bên môi cô, nói: "Vợ à, về sau không cần giải thích với anh nhiều như vậy, càng không cần phải cẩn thận sống chung cùng anh. Anh muốn em giống như những cô gái khác, muốn làm nũng liền làm nũng, muốn nổi giận liền nổi giận, cho dù em thế nào, ở chỗ này của anh em cũng là cô công chúa nhỏ."

Nói rồi, hắn lấy chóp mũi cọ cọ hai má Hứa Nùng, "Chỉ có anh yêu em, che chở em, không cần em ngược lại nhân nhượng anh."

Bất kỳ cô gái nào nghe thấy những lời này, có lẽ đều sẽ vui vẻ đi.

Đặc biệt là giống như Hứa Nùng, một người đã lâu không thật sự được ai đặt trong lòng, lúc này nghe xong lời của Chu Khởi, khóe miệng không tự giác hơi hơi nhếch lên.

Cô đẩy hắn, nói: "Anh trước tiên đăng kí một cái tài khoản, lại đăng kí một cái WeChat, chúng ta gửi kết bạn."

Tuy rằng bình thường tin nhắn điện thoại cũng thuận tiện, nhưng là hiện tại đại đa số vẫn là quen dùng WeChat, Hứa Nùng cũng vậy, cho nên cô mới có chút gấp gáp tặng điện thoại di động cho Chu Khởi.

Chu Khởi nghe theo, sau khi đăng kí hoàn tất WeChat lại quét mã QR của Hứa Nùng, sau khi thêm vào, hắn tiện tay đánh một cái ghi chú.

Hứa Nùng vô thức thoáng nhìn về phía hắn bên kia, phát hiện ghi chú ở phía trên cũng chỉ có ba chữ.

【Của Chu Khởi. 】

Nickname vừa độc đoán lại trực tiếp, làm cho Hứa Nùng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Sau khi Chu Khởi làm xong những cái này, nhớ tới Hứa Nùng bên kia cũng thêm WeChat của mình vì thế hỏi: "Em ghi chú cho anh là gì?"

Hứa Nùng vừa nãy sau khi thêm vào, liền thuận tay đánh chữ【 Chu Khởi 】, khung đối thoại ngay tại hàng đầu tiên, hắn tùy tiện quét mắt qua liền nhìn thấy.

Hắn làm sao có thể chịu được loại nickname nhìn qua liền không có quan hệ gì này, vì thế đoạt lấy điện thoại của Hứa Nùng, đầu ngón tay ở mặt trên gõ gõ đánh đánh vài chữ——

【 Của Hứa Nùng 】.

Khác với hắn bên kia chính là, hắn còn đặc biệt thêm cho Hứa Nùng bên này một icon【 trái tim 】

Hứa Nùng không biết làm sao, loại nickname này nếu như bị người ta nhìn thấy, chẳng phải là muốn thẹn chết sao.

Dường như nhìn thấu ý tứ của cô, Chu Khởi một tay lấy người đè ở dưới người, mổ một cái lên đôi môi cô, nói: "Không cho sửa, nghe thấy không? Nếu bị anh phát hiện em sửa lại, anh nhìn thấy một lần phạt em một lần."

Chu Khởi ý vị nhìn Hứa Nùng, trước là đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, sau đó lười biếng nhếch nhếch khóe miệng, "Nếu là tích đủ mười lần, đến lúc đó phương thức trừng phạt có lẽ không dễ dàng như vậy nữa.„

Hứa Nùng nghe ra ý tứ khác trong lời của Chu Khởi, đỏ mặt đẩy hắn ra, "Anh đừng náo loạn."

Hắn cười, không lại trêu chọc cô, ngược lại lại chỉ chỉ hai món đồ khác, "Những cái kia lại là cái gì?"

Hứa Nùng có chút do dự, không biết có nên lấy ra cho hắn nhìn hay không.

Chu Khởi nhưng là không khách khí, thấy cô không cử động, cúi người tự mình kéo qua.

"Bùa Bình An? „

Hắn mở một cái túi giấy trong đó ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong liền lấy ra hỏi.

Bùa Bình An là một hình tam giác được gấp lại từ mảnh giấy mỏng màu vàng, ở giữa tầng giấy nửa trong suốt có hoa văn được vẽ ra bằng chu sa màu đỏ, một cái nho nhỏ, nhưng là lại xếp vào một cái túi tơ tằm màu đỏ, có thể nhìn ra người chuẩn bị có bao nhiêu để tâm.

Chu Khởi nhớ lại chuyện cô lúc trước đi chùa nói chuyện cùng tiểu sa di, không nhịn được lại hỏi: "Là cầu khi đi chùa lúc trước sao?"

Hứa Nùng gật đầu, "Chỉ là cái vật nhỏ, mưa cầu an lòng. Anh nếu không tin tưởng, có thể không cần."

Nói đến đây, giống như thật sự sợ Chu Khởi ghét bỏ, đưa tay liền muốn lấy lại bùa Bình An trong tay hắn.

Chu Khởi làm sao chịu cho, một tay bắt lấy hai cổ tay của cô, "Em chỉ đưa anh tờ giấy vụn, anh cũng có thể coi như bảo bối mà nâng niu, càng không cần phải nói là đồ vật mà em dụng tâm cầu được."

Nói rồi, tươi cười sáp lại gần cô, "Lúc trước khi quỳ gối ở chùa, trong lòng có phải cũng thay anh cầu nguyện cái gì hay không?"

"Ừ... Hy vọng thần linh có thể phù hộ anh khỏe mạnh bình an." Nói xong điều này, Hứa Nùng bỗng nhiên lại có chút ngại ngùng, vội vàng bổ sung, "Cũng không chỉ là anh nha, em cũng cầu nguyện và xin bùa cho cha."

Chu Khởi tuy rằng không đến mức ghen với cha vợ, nhưng lúc này cũng chỉ nhặt lấy từ mà bản thân muốn nghe.

"Được, anh nhất định cố gắng khỏe mạnh bình an, sau đó sẽ luôn bảo vệ cô gái nhà chúng ta."

Hắn nói xong những điều này, lại nghiêng người sáp lại gần hai má Hứa Nùng.

Chu Khởi hôm nay rất vui vẻ, thật sự vô cùng vui vẻ, hắn rất lâu rồi không cảm nhận được loại cảm giác lâng lâng cả trái tim đều tràn đầy ham muốn kia.

Cô gái hắn thích hôm nay mang tới cho hắn rất nhiều bất ngờ cùng vui vẻ, hắn vốn tưởng rằng phần cảm tình này là hắn dây dưa cưỡng cầu được, muốn gặt hái kết quả có lẽ còn cần chờ một thời gian.

Nhưng lại không nghĩ rằng, cô đã từng bước một, thật tâm đi về phía mình.

Sự ấm áp và khô nóng trong ngực đan xen vào nhau, khi Hứa Nùng có thể cảm nhận được người kia đang dán lên người mình, hô hấp càng ngày càng nặng nề, cô có chút mất tự nhiên trốn tránh một chút, sau đó cầm lên vật còn dư lại.

„Cái kia... Vẫn còn một thứ chưa mở đó."

Động tác nhỏ của cô Chu Khởi đều nhìn thấy, trong mắt là ý cười phóng túng, cũng không vạch trần cô.

Hắn đưa tay nhận lấy cái túi trong tay cô, sau đó đem vật bên trong lấy ra, cẩn thận nhìn qua, phát hiện là một chồng phiếu viết tay.

"Phiếu không giận dỗi, phiếu dỗ dành, phiếu ca ngợi."

Chu Khởi lật xem từng tờ một, trong miệng cũng đọc ra từng từ từng từ một ở mặt trên.

Hứa Nùng thuận miệng giải thích, "Những cái này đều là Lưu Ngải và Trì Sa Sa bọn họ giúp đỡ nghĩ ra, em cảm thấy rất thú vị, liền chuẩn bị một phần, anh nếu không thích..."

"Anh thích." Chu Khởi ngắt lời cô, sau đó động tác lật phiếu trong tay ngừng lại, một lát sau, đem tờ ở trên cùng kia hơi hơi giơ lên một chút, "Chẳng qua, vợ à, cái phiếu 【 muốn làm gì thì làm 】này... „

Hắn nói xong, đáy mắt nổi lên nụ cười đen tối, hư hỏng.

"Em chắc chắn, muốn để anh muốn làm gì thì làm?"

Hứa Nùng ngẩn người, tiếp đến hai gò má trong nháy mắt giống như bốc cháy, luống cuống vươn tay về phía hắn muốn đoạt đồ.

"Cái này không phải em viết!"

Cô sắp bị hại chết rồi! Các loại phiếu này là lúc trước Lưu Ngải và Trì Sa Sa viết cùng cô, sau khi viết xong cô chỉ tùy ý nhìn mấy tờ ở phía trên, cảm giác đều khá tốt, nên không xem tiếp. Ai biết hai người lại có thể gài bẫy cô như vậy, để một tờ phiếu mờ ám như vậy trà trộn vào.

Chu Khởi giơ tờ phiếu kia lên rất cao, căn bản không cho Hứa Nùng cơ hội lấy được.

Thấy người bổ nhào về phía hắn, hắn ngược lại trực tiếp đem người ghim vào trong ngực.

"Bạn học nhỏ, đồ đã tặng đi nào có chuyện lại muốn đòi về? Yên tâm, sẽ không lấy tờ phiếu này tùy tiện bắt nạt em."

Nói rồi, hắn ấn eo Hứa Nùng, tươi cười dán lên bên tai cô.

Môi mỏng mấp máy, hô hấp giống như mang theo dòng điện, giọng nói trầm thấp, ở bên tai cô mở miệng nói: "Ít nhất hiện tại sẽ không bắt nạt."

Hứa Nùng đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, thấy không có hi vọng đoạt lại đồ, ngược lại cũng không lại làm việc thừa, vùng ra khỏi cánh tay của hắn, lần nữa lại ngồi thẳng người.

Sau khi Chu Khởi lần lượt xem xong toàn bộ tờ phiếu, lại ngay ngắn thả lại vào trong túi giấy.

Làm xong những cái này, hắn nhìn thoáng qua Hứa Nùng, đột nhiên nói: "Thật ra anh cũng có thứ này muốn đưa cho em."

Hứa Nùng ngẩn người, còn chưa kịp hỏi cái gì, liền thấy Chu Khởi đứng dậy đi về hướng phòng của hắn.

Khi quay ra, hắn cầm trong tay cái hộp.

Là một hộp gỗ đàn hương rất tinh xảo, thể tích không lớn không nhỏ, nhìn giống như là có chút niên đại.

Chu Khởi giao cái hộp vào trong tay Hứa Nùng, cô vừa vươn tay muốn mở ra, vừa hỏi: „Đây là cái gì? "

"Toàn bộ tài sản của anh."

Chu Khởi không nói dối, bên trong này thật sự là toàn bộ gia sản của hắn, ngoài những cổ phần công ty cùng bất động sản là mở chứng minh tài sản ra, còn lại đều là các loại thẻ đen hoặc là đồ vật đáng giá nhất mấy năm này thu thập được. Thậm chí chìa khóa của mấy chiếc xe sang đắt tiền nhất trong ga ra, hắn cũng bỏ vào mấy cái.

Thật ra sau khi Hứa Nùng đồng ý cùng hắn qua lại, Chu Khởi liền có ý nghĩ thẳng thắn nói rõ thân phận, nhưng là vẫn luôn không biết nên mở miệng như thế nào.

Hắn luôn cảm thấy bản thân nói cái gì đều không đủ khiến cô nàng nhà hắn hiểu được sự thật tâm của hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là Trần Tiến cái tên kia ra chủ ý ——

"Đem toàn bộ tài sản của cậu đều giao cho cô ấy không phải là được rồi sao? Không có người phụ nữ nào nhìn thấy những cái đó sẽ không cảm động đi? À, ý của tớ không phải nói vị kia nhà cậu yêu tiền, ý tớ là, cậu đem tất cả của cậu đều cho cô ấy."

Chu Khởi cảm thấy cái chủ ý này cũng không tệ lắm, cho nên hai ngày trước liền quay về nhà, hừng hực đem mọi thứ có thể thu thập đều thu vào trong cái hộp này, có mấy thứ không nhìn thấy, hắn cũng gọi người mở chứng minh tài sản kỹ càng tỉ mỉ.

Hắn vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp lại đưa cho cô, nhưng là lại đột nhiên cảm thấy, hôm nay chính là thời gian thích hợp.

Nhưng không ngờ tới, vốn dĩ Hứa Nùng muốn mở hộp, sau khi nghe xong Chu Khởi nói động tác chợt ngừng lại.

"Toàn bộ tài sản?"

"Đúng." Chu Khởi nói, "Về sau mấy thứ này đều giao cho em sắp xếp, em không phải còn muốn quay phim sao? Cũng có thể dùng tiền bên trong."

Hứa Nùng lần này hoàn toàn không còn ham muốn mở hộp, cô đem cái hộp gỗ đàn hương kia đặt lên bàn trà, do dự một chút, vẫn là hỏi câu: "Anh... Là sợ em tủi thân sao?"

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này.

Người đàn ông này hẳn là cảm thấy mình thiệt thòi khi nói chuyện yêu đương với hắn? Có phải còn sẽ lén lút cảm thấy bản thân không có tiền không thể cho cô cuộc sống càng tốt hơn hay không?

Nghĩ đến đây, Hứa Nùng xoay người nhìn về phía Chu Khởi, rất nghiêm túc nói: "Lúc em quen anh, chỉ biết anh là cái người nghèo không xu dính túi, em không biết bên trong này đến cùng là thứ gì, nhưng nếu đoán không sai, hẳn cũng chính là tiền anh gần đây theo người ta luyện tập đánh quyền cùng làm vệ sĩ kiếm được đi? Anh cảm thấy, em sẽ ích kỷ đến mức lấy số tiền này của anh, đi làm chuyện của mình sao?"

Chu Khởi nghẹn lời, biết cô nàng này là hoàn toàn hiểu lầm rồi.

"Vợ à, em nghe anh nói, anh thật ra...."

"Không có việc gì, Chu Khởi." Hứa Nùng ngắt lời hắn, trong lời nói hoàn toàn là chân thành, "Em chưa bao giờ sẽ so sánh cái gì với người khác, cũng không để ý những thứ mà người khác coi trọng. Thật ra nói thật, nếu lúc đầu anh không phải là cái dáng vẻ này, nếu anh là một người con trai rất có tiền, có bối cảnh sâu, em đoán chừng ngay cả cơ hội tiếp cận cũng sẽ không cho anh."

Lời này thật ra Hứa Nùng cũng chỉ là thuận miệng nói ra muốn để Chu Khởi an tâm, nhưng hắn nghe xong lại triệt để dừng lại, lời nói ban đầu muốn nói ra hoàn hoàn mắc kẹt ở trong cổ họng. Lại nghĩ tới thái độ của cô đối với Bùi gia lúc trước, hắn càng không biết nên làm sao đem lời nói cho hết.

"Tóm lại, anh không cần lại suy nghĩ linh tinh, em sẽ không bởi vì mấy thứ này mà cảm thấy tủi thân."

Hứa Nùng nói rồi, giống như là nghĩ tới điều gì, biểu cảm chợt trở nên nghiêm túc, "Nhưng mà em đối với anh cũng không phải hoàn toàn không có yêu cầu, em cảm thấy giữa hai người yêu nhau quan trọng nhất vẫn là sự trung thành, nếu có một ngày anh không thích em nữa, có thể ngay lập tức nói cho em biết, em tuyệt đối sẽ không sống chết quấn lấy anh không buông. Nhưng nếu anh ở sau lưng giở trò, lén lút phản bội......"

Cô nói xong, lại nhìn hộp gỗ đàn hương trên bàn trà một cái, sau đó làm ra vẻ rất hung dữ, nói: "Vậy em liền mang theo toàn bộ gia sản của anh rời đi, để anh lại biến thành kẻ không xu dính túi! „

Chu Khởi bị lời nói của cô chọc cười, một tay kéo người vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cô.

"Thật không cảm thấy tủi thân?"

Hứa Nùng lắc đầu, "Không cảm thấy."

Hắn lại im lặng, quét mắt qua hộp đồ kia, nói: "Vậy cái hộp kia liền để ở chỗ em, lúc nào em muốn dùng, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra."

Hứa Nùng lần này ngược lại không để ý chút nào, "Được, vậy em bảo quản cho anh."

Dù sao cô sẽ không dùng đến, đoán chừng cũng sẽ không mở ra, nhưng nếu hắn rất muốn đặt ở chỗ này của cô, cô cũng không có lý do lại từ chối.

Cùng lắm thì về sau hắn có chuyện gì cần gấp, cô lại đưa lại cho hắn.

Hai tay Chu Khởi ôm Hứa Nùng lần nữa siết chặt, một lát sau, trầm giọng mở miệng: "Bạn học nhỏ. "

„Ừ?"

"Anh sẽ không sẽ để em biến thành kẻ thua."

Hứa Nùng ngẩn người, gần như trong nháy mắt liền hiểu ý của hắn.

Suy nghĩ một chút, cô quả thật cũng là đang tiến hành một vụ cá cược lớn, thế chấp bản thân đặt cược vào canh bạc này.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cũng vươn hai tay ra, vòng tay quanh vòng hông gầy mà rắn chắc, khỏe mạnh của hắn.

"Anh nói đó, không thể để em thua."

Trong lòng Chu Khởi nóng lên, cúi đầu lại nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô.

Đương nhiên sẽ không để cô thua, lại làm sao cam lòng để cô thua.

——————————

Phía bên kia đại dương.

Nơi Bùi Ngọc đóng phim vừa vặn chênh lệch múi giờ với trong nước tiếng, bây giờ là gần giờ sáng, hắn mới vừa diễn xong một phân cảnh, ở bên cạnh vừa xem kịch bản vừa nghỉ ngơi, tùy ý quét mắt về phía người quản lý bên kia.

Người quản lý lúc này cầm di động không biết đang xem cái gì, vẻ mặt rất hứng thú.

"Đang xem cái gì?"

„Hot search ở Weibo trong nước a." Người quản lý "Chậc chậc" hai tiếng, " Bọn trẻ bây giờ lớn lên là thật là dễ nhìn, có mấy cặp tình nhân nghiệp dư, có cảm giác đều có thể ký hợp đồng xuất đạo."

Nói rồi, đem di động đưa qua bên Bùi Ngọc.

"Nhìn cặp này xem, có phải cũng rất đẹp mắt hay không? Tuy rằng không nhìn thấy cô bé lớn lên thế nào, nhưng mà cậu con trai này này mặt nghiêng, chậc, không phải tôi nói a, tôi cảm thấy cũng có thể so sánh với cậu."

Hắn vốn chỉ là tùy tiện buôn chuyện một chút, bình thường Bùi Ngọc đối với loại chuyện này đều không có bao nhiêu hứng thú, mỗi lần hắn đem di động đưa đến trước mặt đối phương, người ta đều sẽ là vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra.

Nhưng hôm nay không biết thế nào, sau khi hắn tùy ý nhìn lướt qua ảnh chụp, dường như là phát hiện cái gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ tay của cô gái trong ảnh.

Người quản lý cảm thấy không đúng, cũng thoáng nhìn về phía bức ảnh, nhưng mà cũng không nhìn ra cái gì đặc biệt a, ngoại trừ trên tay cô gái kia đeo một cái xích tay rất độc đáo.

Chờ một chút... Cái xích tay này, hắn dường như đã từng nhìn thấy trên tay Hứa Nùng? Hơn nữa hắn còn dường như nghe Bùi Ngọc lại nói, Hứa Nùng rất trân trọng cái này, bởi vì lúc trước là cha Hứa cùng thợ thủ công học nghề, tự tay đánh cho con gái mình một cái dây xích tay độc nhất vô nhị.

Hắn thầm kêu một tiếng không xong.

Quả nhiên, một lát sau, Bùi Ngọc đột nhiên lên tiếng, khi mở miệng biểu cảm của hắn u ám vô cùng.

"Lập tức đặt vé máy bay, tôi muốn lập tức quay về nước."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio