Đốt Cháy

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh Trình!”

“Anh Trình!”

“Đã lâu không gặp.” Phía sau một đám các bạn học nam lần lượt cất tiếng chào hỏi. Đàm Vũ Trình đi tới ngước mắt tiếp những người khác, tiếng nói lười nhác mang theo vài phần ý cười, trong đó một người dò hỏi anh: “Mới vừa tan làm hả? Tối nay Phó Diên không tới sao.”

Đàm Vũ Trình đi đến trước mặt Quý Thính, bước hai bước, giọng nói lười nhác trả lời: “Cậu ta ở nhà chăm vợ rồi.”

“À, là Ôn Nam Tịch bên trường cấp 3 số hai đúng không?”

“Tôi đã nghe về chuyện tình tương ái tương sát của Phó Diên cùng vợ cậu ta hồi đó.”

Đàm Vũ Thành cười, thản nhiên trả lời: “Cậu nghe được chuyện này ở đâu?”

“Haha, trên diễn đàn hai trường xôn xao tin đồn, phiên bản nào cũng có.” Mấy người đàn ông cũng hóng chuyện bát quái, tiến về phía trước, vẫn như cũ Đàm Vũ Trình ở đâu thì đó chính là trung tâm. Anh cởi cà vạt, thản nhiên đặt nó ở sau lưng ghế bên cạnh Quý Thính, Quý Thính quá gần anh, trong bóng tối ánh mắt họ chạm nhau. Quý Thính lịch sự cười.

Đôi mắt Đàm Vũ Trình hơi nhìn xuống, dừng ở dây váy trên xương quai xanh của cô: “Đến lúc mấy giờ?” Hỏi Quý Thính.

Quý Thính tùy ý đáp: “Vừa đến chưa được bao lâu.”

“Em có mang theo túi xách không?” anh hỏi.

Quý Thính gật đầu.

Đàm Vũ Trình dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên cà vạt, “Để bên chỗ em.”

Quý Thính quay đầu nhìn cà vạt của anh, ồ một tiếng, sau đó lại nhìn anh. Anh cởi nút áo ngước mắt định nói chuyện với ai đó, Quý Thính đưa tay cầm cà vạt cuộn nó trong tay.

Tài xế của Mộng Gia theo hướng chỉ dẫn nhưng vẫn lái xe sai đường, cô ấy đang gọi cho Vu Hy. Vu Hy đứng bên cạnh Quý Thính, chỉ đường cho tài xế của Mộng Gia. Thư Tiêu vừa bước vào đã nhìn Đàm Vũ Trình, anh đang trò chuyện với ai đó, cũng chủ động nói chuyện với Quý Thính. Cuối cùng Quý Thính còn cầm lấy cà vạt cuộn lại và giúp anh cất đi.

Thư Tiêu cũng muốn bước tới nhưng Quý Thính đang dựa vào lưng ghế, còn Đàm Vũ Trình thì đứng trước mặt cách cô một bước, không chừa lại một khoảng trống nào.

Quý Thính cuộn xong cà vạt, xoay người cúi lấy chiếc túi xách nhỏ nhét vào. Tình cờ có người gọi, một bạn nữ cùng lớp ở đối diện đang nói chuyện với Quý Thính. Cô ngước mắt lên mỉm cười cùng cô bạn trò chuyện, lưng cô quay về phía Đàm Vũ Trình đang trò chuyện cùng những người khác, thỉnh thoảng ánh mắt anh lại nhìn về phía tấm lưng trắng của Quý Thính.

Lúc này, một người bạn cùng gọi Thư Tiêu, Thư Tiêu có cơ hội, bước tới.

Vừa lúc Đàm Vũ Trình nhận lấy điếu thuốc từ chỗ Long Không, cúi đầu châm lửa, khói tỏa ra. Một bạn nam khác đưa cho anh một chiếc bật lửa, nói rằng chiếc bật lửa này khá đặc biệt và bảo anh nhìn xem, tìm xem cách mở ở đâu. Đàm Vũ Trình cười, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc tiến lên một bước, tay để sang một bên nhìn như đang ôm lấy eo Quý Thính, tay đặt lên lưng ghế bên cạnh cô.

Chỉ khoảnh khắc đó. Anh cầm lấy chiếc bật lửa do bạn cùng lớp đưa. Quý Thính đang trò chuyện với ai đó, cảm giác được có bóng dáng anh ghé qua một lúc rồi mới rời đi, nhưng cô không để ý. Chiếc bật lửa đó quả thực khá đặc biệt, Đàm Vũ Trình cầm lấy ngậm điếu thuốc trong miệng nghiên cứu, tựa lưng vào ghế với vẻ mặt thản nhiên. Thư Tiêu đang đứng ngay trước mặt anh, vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy, nhưng anh lại không ngước mắt lên vô tư cắn điếu thuốc rồi mở bật lửa. Ánh lửa làm lóe lên đầu lông mày của anh.

Cửa quán bar lại bị đẩy ra.

Mộng Gia mặc một chiếc váy đen bó sát, trên tay xách một túi nhỏ màu bạc bước vào. Vừa bước vào đã nhìn thấy Thư Tiêu đang đứng đó trò chuyện với những người khác, thỉnh thoảng lại ngây ngốc nhìn Đàm Vũ Trình. Mộng Gia nhìn xung quanh, thấy Quý Thính người rất nổi bật và xinh đẹp ở bên cạnh Đàm Vũ Trình, cô ấy đang bị Vu Hy kéo tay và trò chuyện vui vẻ với ai đó.

Lại nhìn về phía Thư Tiêu.

Ánh mắt của cô ấy quá rõ ràng. Mộng Gia đã lâu không gặp Thư Tiêu, khoanh trực tiếp đi đến trước mặt Thư Tiêu cụp mắt xuống nhìn: “Đã lâu không gặp.”

Tay của Thư Tiêu bị Phong Dĩnh Dĩnh nắm lấy, cô đang nói chuyện đột nhiên có người bắt chuyện giọng điệu rất quen thuộc, Thư Tiêu ngước mắt lên chạm vào ánh mắt đeo kính áp tròng của Mộng Gia.

Thư Tiêu sửng sốt, đương nhiên biết đây là Mộng Gia, cô ấy mím môi nói: “Đã lâu không gặp, cậu mới tới à?”

“Đúng vậy, tài xế ở nhà quá ngu ngốc lái xe sai đường, cô cũng không thay đổi gì nhiều nhỉ.” Mộng Gia nhìn Thư Tiêu từ trên xuống dưới. Vẻ mặt Vu Hy rất nhẹ nhàng, không công kích, nhưng Mộng Gia thì khác luôn nhìn Thư Tiêu với vẻ khiêu khích. Trong những trường hợp như vậy, cô ấy lại vô thức ngước mắt lên nhìn Đàm Vũ Trình.

Đàm Vũ Trình đang ngậm điếu thuốc trong miệng nghe ai đó nói chuyện, trên lông mày nhếch lên có ý cười, tùy ý mà có chút phóng túng. Anh không để ý điều này, hoặc có thể nói anh không hề chú ý đến cô ấy.

Mộng Gia nhìn lại theo tầm mắt của Thư Tiêu, thấy đôi mày của Đàm Vũ Trình nổi bật trong làn khói. Cô quay lại nhìn Thư Tiêu, nhếch môi có chút ác ý: “Thấy thế nào? Tưởng là chín năm sau, cậu ấy vẫn sẽ che chở cho cô à?”

“Nếu không phải năm đó vì cậu ấy, tôi đã xử lý cô từ lâu rồi.”

Thư Tiêu nhìn về phía Mộng Gia đôi mắt tuy sâu thẳm nhưng trong đó lại có chút chán ghét. Gần mười năm hai người vẫn nhìn nhau mà không vừa mắt.

Phong Dĩnh Dĩnh nắm lấy tay Thư Tiêu và nói với Mộng Gia, “Tại sao cậu cứ luôn nhắm vào Thư Tiêu vậy?”

Mộng Gia ngước mắt nhìn khuôn mặt của Phong Dĩnh Dĩnh và nói: “Không phải việc của cậu.”

Phong Dĩnh Dĩnh mím môi, lười nói chuyện với cô ấy.

Mộng Gia xoay đôi giày cao gót rồi bước đi, thản nhiên đặt túi xách của mình cạnh túi của Quý Thính. Thấy Quý Thính trò chuyện vui vẻ cùng Vu Hy và một bạn nữ khác, cô ấy bước tới hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Sau khi cô ấy rời đi Phong Dĩnh Dĩnh thở ra một hơi, nhìn Thư Tiêu. Nhưng đôi mắt của Thư Tiêu vẫn nhìn Đàm Vũ Trình xuyên qua làn khói với một chút thất vọng. Phong Dĩnh Dĩnh nhìn theo ánh mắt của cô ấy nói với Thư Tiêu: “Thời gian trôi qua nhanh quá.”

“Thư Tiêu, cậu nói xem, nếu cậu không ra nước ngoài và học đại học cùng với cậu ấy thì có phải bây giờ đã tốt rồi đúng không?” Phong Dĩnh Dĩnh nhẹ nhàng nói. Thư Tiêu nắm chặt tay Phong Dĩnh Dĩnh mà không nói một lời.

Cảnh tượng lại tái hiện, những gương mặt quen thuộc lại tụ tập lại với nhau.

Nhưng hào quang của người từng rạng ngời đã tiêu tan, tia sáng loáng thoáng lại ánh lên trên người khác, Quý Thính cong cong hàng mi cười, bộ váy màu xám bạc vô cùng bắt mắt.

Long Không cho tháo dỡ và ghép tất cả các ghế dài lại với nhau, mời một ca sĩ lên sân khấu hát, sàn nhảy ở giữa cũng được bật đèn, không ít người đang nhảy múa cuồng nhiệt trên sàn nhảy. Quý Thính cùng Vu Hy ngồi trên sô pha hình chữ U, bên cạnh là Mộng Gia, Thư Tiêu, Phong Dĩnh Dĩnh, đối diện là Đàm Vũ Trình, A san, Giang Lệ, Long Không ngồi ở giữa mấy người họ. Quý Thính và Đàm Vũ Trình đối diện nhau. Long Không đề nghị chơi xúc xắc các cô gái cũng đồng ý. Đàm Vũ Trình cầm ly rượu trước mặt, anh xắn tay áo, mỉm cười cầm ly lên ra hiệu cho Long Không bắt đầu từ đây. Quý Thính cũng chạm vào ly trước mặt anh. Mọi người đều có một ly rượu trước mặt.

Bắt đầu từ bên Long Không đi xuống đến bên Quý Thính. Quý Thính thận trọng nghe theo lời của Long Không chơi tám bốn, bởi vì có rất nhiều người tham gia nên khi chuyển sang bên Đàm Vũ Trình, con số đã rất cao.

Quý Thính nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình cầm chiếc cốc xúc xắc, mỉm cười đọc một con số rất cao. Mọi người đều bị sốc. Quý Thính nhìn vào những con số trong cốc xúc sắc của cô, những con số mà anh gọi cô đều không có, những người khác cô không biết nhưng cô biết rất rõ rằng Đàm Vũ Trình thích nhất là hại người.

Long Không do dự không biết có nên trả lời hay không.

Nhưng Quý Thính lên tiếng nói: “Nếu tôi bắt cậu, cậu nhất định không có.”

Đàm Vũ Trình liếc nhìn người phụ nữ đối diện trong ánh sáng lờ mờ, Quý Thính một tay cầm cốc xúc xắc tay kia đỡ bàn, cô có đôi lông mày đẹp, Đàm Vũ Trình cười nhạt. Đối diện với cô.

“Mở chứ?”

Quý Thính gật đầu.

Đàm Vũ Trình lại cười: “Đừng hối hận.”

Quý Thính lắc đầu.

Đàm Vũ Trình giơ tay lên, cầm chiếc cốc xúc sắc lên rồi đặt sang một bên. Quý Thính đã xem, nhìn thấy tất cả đều là số 6.

Những người còn lại kinh ngạc một lát sau đó đều cầm lên, Quý Thính nhìn thoáng qua, vừa vặn là con số mà anh chỉ điểm. Vu Hy a một tiếng, nắm lấy cánh tay Quý Thính: “Sao cậu lại bắt cậu ta?”

Quý Thính thấp giọng nói: “Cậu ta luôn thích hại mọi người.”

Vu Hy: “Nhưng cậu ta hại mọi người mà luôn có kế hoạch dự tính từ trước.”

Quý Thính đành phải bưng rượu lên. Lúc cô bắt đầu uống rượu, Đàm Vũ Trình từ phía đối diện hơi nhướng mày nhìn cô uống. Hôm nay, chiếc váy khiến vai và cổ của cô trông thon gọn hơn.

Uống xong một ly, tai cô liền nóng. Sau khi Quý Thính đặt ly xuống, Đàm Vũ Trình ra hiệu cho cô tiếp tục. Quý Thính đành phải cầm cốc xúc sắc lên lần nữa, trong khi Đàm Vũ Trình xắn tay áo, dang rộng đôi chân dài, lười biếng nhìn cô lắc xúc xắc.

Quý Thính lắc xong đặt nó xuống, cô nói. Cô vẫn là tám bốn.

Sau khi hết một vòng tròn, lần này Đàm Vũ Trình cũng thận trọng gọi, sau khi qua lượt Long Không, Quý Thính cũng lên tiếng.

Đàm Vũ Trình mỉm cười nói: “Cậu mở.”

Quý Thính bị bất ngờ mở cốc xúc sắc ra, cô không tin quay đầu lại thấy mọi người đều im lặng. Sau đó Quý Thính nhìn sang thấy mình thật sự phải mở, vô thức trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Một số người đàn ông có mặt ở đây đã cười lớn.

Vu Hy ho khan, rót cho Quý Thính một ít rượu, nói: “Người này xấu tính thật, cậu ta muốn báo thù cậu. Cố ý gọi ra một số, biết cậu nhất định sẽ theo.”

Quý Thính đành phải uống hết rượu. Sau khi cô đặt ly xuống quyết định được đưa ra là nhắm vào anh. Người ở bên bờ sông, không thể tránh khỏi bị ướt giày, sớm muộn gì cũng sẽ bị ướt. Sau nhiều hiệp đấu Quý Thính cuối cùng cũng thành công khiến Đàm Vũ Trình thua một lần. Cô đứng dậy, cầm chai rượu rót rượu vào ly của anh, muốn rót thêm, Đàm Vũ Trình nheo mắt nhìn cô rót rượu ở khoảng cách gần như vậy, không nói gì.

Quý Thính rót thêm xong, nhìn anh: “Uống đi.”

Đôi môi Đàm Vũ Trình hơi cong lên, anh cầm ly rượu ngửa đầu uống sạch.

Rượu vào cổ họng, yết hầu anh chuyển động.

Ba cô gái ngồi ở hàng ghế này đều đang nhìn anh, đặc biệt là Thư Tiêu. Cô mím môi khi thấy Quý Thính và Đàm Vũ Trình thân thiết như vậy, hai người đang đùa giỡn với nhau rất vui vẻ. Cô ấy khá ghen tị.

Mộng Gia còn có giác quan thứ sáu, cảm thấy giữa hai người này nhất định có chuyện gì đó. Nhưng từ khi Thư Tiêu trở về cho đến nay cũng không có dấu hiệu gì từ bọn họ, nghĩ đến đây vô thức nhìn về phía Thư Tiêu, người bên cạnh tựa như một bông hoa nhỏ màu trắng, có chút chói mắt.

Sau khi chơi hơn ba mươi vòng, ở đây rất náo nhiệt, bao gồm cả các vũ công cũng đến tham gia cuộc vui. Sau khi chia ra, mọi người đều thua gần như nhau, nhưng sau vài ly rượu, Quý Thính vẫn cảm thấy khá nóng. Đúng lúc anh chàng quầy bar đi tới, Quý Thính muốn đổi sang ly rượu hoa quả nên cô bước tới, uống một ly rượu trái cây, vừa uống đã nghiện.

Bánh sinh nhật Long Không được mang ra, tổng cộng có năm tầng. Sau khi cắm nến xong, anh ta đứng trước mặt mọi người cầu nguyện. Ca sĩ phía sau thay đổi bài hát sinh nhật, mọi người vỗ tay chúc phúc và cùng nhau hát. Long Không hôm nay cũng ăn mặc rất bảnh bao, sơ mi trắng và quần dài, rất trang trọng, anh ta tập luyện quanh năm và tương đối khỏe mạnh. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 29, anh ta đã ước rất lâu và cực kỳ nghiêm túc, sau khi ước xong mọi người lại vỗ tay càng to hơn.

Long Không mở mắt ra, mỉm cười, thổi tắt nến, sau đó tìm được một chiếc micro bên cạnh, đặt trước mặt rồi nói: “Năm nay là một năm rất quan trọng trong cuộc đời tôi.”

“Tôi hy vọng sẽ kết hôn trong năm nay.”

“Yo yo yo–“

Nhiều người lập tức la ó, có người nói: “Muốn kết hôn thì phải có đối tượng, cậu còn chưa có người yêu mà!”

“Chỉ là một cẩu độc thân như tôi muốn kết hôn trong năm nay thôi. Chuyện có bạn gái, tôi cũng không dám mơ mộng như vậy.”

Long Không khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn sang trái nói: “Có một bài thơ cổ viết: Giữa thế gian tìm kiếm người hàng trăm vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, người ấy vẫn ở đó, trong bóng tối mịt mờ…”

Mọi người vô thức nhìn về phía Quý Thính đang uống rượu hoa quả. Mà trong tay Quý Thính cũng không phải rượu hoa quả, sau khi nếm thử cô mới phát hiện không phải. Cô ngước mắt lên hơi sửng sốt, bắt gặp ánh mắt của Long Không.

Long Công nhìn cô, vừa định nói thêm.

Đàm Vũ Trình khoanh tay, thấp giọng lạnh lùng gọi “Quý Thính.”

Quý Thính nhìn sang.

Ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ thần sắc của Đàm Vũ Trình, nhưng đôi mắt lại sâu không đáy, hỏi: “Say rượu rồi à?”

Quý Thính lắc đầu, nhưng cô đang thấy choáng váng, chỉ không muốn thể hiện ra ngoài nên đành chịu đựng.

Tuy nhiên, Long Không đã nhìn thấy má Quý Thính đỏ bừng có chút ngây ngốc, hình như cô đang say. Long Không cầm micro chặt hơn một chút, sau khi bị ngắt lời và thấy Quý Thính đã say, nhất thời anh ta không biết phải tiếp tục như thế nào thì một chàng trai trẻ cầm theo một bông hồng đi đến chỗ anh ta, Long Không đành phải xua tay ý bảo cậu ấy đừng mang tới nữa.

Long Không ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Người đó lại vào bóng tối rồi, không sao cả, lần sau tiếp tục.”

Mọi người đều cười rộ lên, nhưng cũng có người lại kêu ca. Tất cả bọn họ đều vô thức liếc nhìn Quý Thính.

Quý Thính dựa vào người Vu Hy. Vu Hy ôm cô, cầm lấy rượu ngửi ngửi, “Đây không phải rượu hoa quả, Quý Thính.”

Quý Thính gật đầu: “Tớ biết rồi, không phải.”

Cô rất choáng váng, sau khi uống xong mới nhận ra là không phải.

Long Không cắt bánh và chia mọi người, lấy một miếng cho Quý Thính và hỏi Vu Hy: “Cậu ấy có ăn được không?”

Vu Hy lắc đầu: “Tôi không biết, không sao, để cậu ấy dựa đã.”

Nhưng chỉ một lúc sau, Quý Thính đã cảm thấy buồn nôn. Cô quay người, Đàm Vũ Trình liền đứng dậy đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô đỡ dậy, Quý Thính đứng yên trên giày cao gót ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy phần cằm của anh. Đàm Vũ Trình ôm cô cứng ngắc đến bồn rửa, Quý Thính nằm sấp trên bồn rửa nôn rất lâu nhưng không nôn ra được nên đành phải rửa mặt. Cô đứng dậy, ngước nhìn anh. Long Không và Vu Hy đi theo mang khăn giấy đến. Đàm Vũ Trình dùng khăn giấy ướt lau những giọt nước trên mặt cô, một tay ôm eo cô, vẻ mặt không nhìn ra có gì. Thư Tiêu cùng Mộng Gia nhịn không được đi theo, từ ngoài cửa quan sát. Xong xuôi, họ quay lại ghế dài.

Quý Thính đã cảm thấy thoải mái hơn. Mọi người vẫn đang tiệc tùng, Quý Thính ăn hoa quả. Thư Tiêu cũng bưng cho cô một bát cháo nóng, Quý Thính nói cảm ơn dù vẫn còn choáng váng nhưng cô cố nhịn ăn cháo.

Đêm khuya, cuộc vui sắp kết thúc.

Long Không gọi xe cho mọi người, Vu Hy và Thư Tiêu giúp Long Không tiễn các bạn cùng lớp. Mộng Gia chạy ra ngoài hút thuốc, bầu trời đêm nay rất đẹp, có thể nhìn thấy sao.

Đàm Vũ Trình ôm Quý Thính bước ra ngoài. Mấy người đứng bên ngoài kinh ngạc một chút. Trên tay của Đàm Vũ Trình vẫn giữ đôi giày cao gót của Quý Thính, anh nhìn Vu Hy nói: “Cậu lấy áo khoác và túi xách cho cô ấy.”

Vu Hy hoàn hồn, a một tiếng, sau đó theo bản năng đi vào cửa.

Long Không tiến lên hỏi: “Cậu ấy say hẳn rồi à?”

Đàm Vũ Trình rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, nói: “Đúng vậy.”

Long Không bất lực. Ly rượu đó được chuẩn bị đặc biệt và ban đầu được tặng cho nam ca sĩ. Quý Thính đã uống mất.

Vu Hy mang theo áo khoác, túi xách của Quý Thính và của mình, đi theo bước chân của Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình ôm Quý Thính đi xuống cầu thang.

Thư Tiêu và Mộng Gia đứng trên bậc thềm, nhìn bóng người đang ôm Quý Thính trước mặt. Đây không phải là lần đầu tiên Mộng Gia nhìn thấy Đàm Vũ Trình ôm Quý Thính nên cũng không có gì đặc biệt sốc. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy của Thư Tiêu.

Trước khi cô ấy kịp nhận ra thì chín năm đã trôi qua. Dường như chỉ có Quý Thính là ở gần anh hơn.

Hai tài xế ở bên cạnh xe. Một người ở cạnh xe của Đàm Vũ Trình, một người ở cạnh xe của Quý Thính.

Đàm Vũ Trình trực tiếp đưa Quý Thính lên xe của mình, anh cầm lấy áo khoác và túi xách nhỏ từ tay Vu Hy nói: “Cậu ngồi xe của cô ấy đi, ngày mai lái xe trở về cho cô ấy.”

Vu Hy gật đầu: “Được.”

Cô cũng mệt mỏi nên đi về phía xe của Quý Thính rồi lên xe. Long Không thanh toán xong với chủ quán bar rồi bước ra ngoài, thấy Thư Tiêu và Mộng Gia vẫn chưa rời đi, liền gọi: “Đi thôi.”

Vì vậy, ba người bọn họ cũng đi xuống bậc thang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio