Đột Nhiên Được Lên Hashtag

chương 45: chương 45: ngủ chung để dễ chăm sóc em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khúc Hạ mò mẫm, lôi ra chiếc điều khiển tivi bị mình ngồi lên.

Khóe môi cậu giật mấy cái, cũng may remote, không phải mấy thứ người lớn kỳ cục nào khác.

Còn lý do vì sao cậu nghĩ tới cái đó á, nếu anh ta thường xuyên dẫn tình nhân về nhà hành sự, thì chuyện vứt đồ "người lớn" lung tung cũng dễ hiểu thôi mà.

"Em muốn uống gì?"

"Anh có gì thì cho em cái đó." Khúc Hạ đáp.

"Nhà chỉ có bia với rượu thôi.

Em muốn uống gì?"

"Bộ anh uống hai thứ đó thay nước lọc hả?" Khúc Hạ hỏi.

Chu Luân nhún vai rồi đưa hộp sữa cho cậu.

"Em đi tắm không, tôi giúp em." Bỗng Chu Luân hỏi.

Khúc Hạ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, cậu cũng muốn tắm một chặp.

Khúc Hạ định ngồi dậy nhưng Chu Luân đã nhanh tay bồng cậu lên.

"Tôi giúp em."

"Anh không cần bồng em đi tới đi lui vầy đâu, em tự chống nạng được rồi!" Khúc Hạ bị bồng lần hai nên ngượng ngùng, hai má ửng đỏ khiến Chu Luân càng nhìn càng thích.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, ít nhất em phải để tôi làm chút gì đó như đang chịu trách nhiệm chứ?"

"Anh..." Khúc Hạ định phản bác nhưng đối phương đã để cậu ngồi trên ghế.

Khúc Hạ chưng hửng, đột nhiên Chu Luân cởi áo cậu, Khúc Hạ như bừng tỉnh vội vàng đè tay Chu Luân lại.

"Anh định làm gì?"

"Cởi quần áo." Mặt Chu Luân không hề biến sắc, ánh nhìn ngay thẳng mà trả lời.

Ánh mắt quá ngay thẳng của hắn làm cậu bối rối, trông như ban nãy cậu mới là người nổi lên ý dâm với người ta vậy.

Khúc Hạ kéo áo xuống, có chút luống trả lời.

"Em tự làm được rồi, anh không cần..."

"Tay em như vậy thì làm cái gì?" Hắn chỉ vào cánh tay phải của cậu bị bó bột.

Khúc Hạ ngượng ngùng: "Em làm một tay được."

"Anh không cần giúp em đâu, em tự tắm được!" Khúc Hạ trả lời, còn đẩy đẩy Chu Luân như muốn hắn rời khỏi nhà tắm ngay lập tức.

"Ít nhất để tôi cởi quần áo giúp cho em." Chu Luân vẫn kiên trì.

"Sao anh cứ nằng nặc đòi cởi quần áo em hoài vậy? Anh có mưu đồ gì đấy?" Khúc Hạ không tin nhìn Chu Luân lom lom làm hắn ảo giác chỉ cần nói sai cái gì, Khúc Hạ sẽ hóa thành chú cún nhỏ lao lên cắn hắn.

Chu Luân muốn cười nhưng đành nén lại.

"Mưu đồ gì? Lỡ em động tới vết thương rồi ảnh hưởng tới xương cốt thì sao? Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em thì tôi sẽ thực hiện lời hứa mà."

"Nhưng mà...!cái này không cần đâu, em lớn rồi, tự biết làm gì mà."

Chu Luân có nói gì thì Khúc Hạ cũng không chịu.

Hắn nhìn khóe mắt cậu bắt đầu ủng đỏ, hai đầu lông mày đang nhăn lại, sợ rằng mình nói thêm một câu thì cậu sẽ bật khóc ngay lập tức, Chu Luân đành miễn cưỡng buông vũ khí đầu hàng.

"Được rồi...!tôi ra ngoài.

Nhớ cẩn thận đừng đụng trúng nước, cần gì thì gọi tôi."

Khúc Hạ gật đầu lia lịa, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương ra khỏi nhàm tắm và đóng cửa lại.

Khúc Hạ thở dài trong lòng, tự vỗ nhẹ hai má mình, tên thẳng nam sắt thép này, cởi đồ người khác không biết ngại à, nhưng cậu thì biết hết.

Khúc Hạ không hề biết rằng phòng tắm nhà Chu Luân là loại cửa kính mờ, vì thế lúc cậu lúi húi cởi quần áo thì Chu Luân đứng bên ngoài nhìn thấy hết.

Chu Luân cũng không hiểu tại sao mình như thằng biến thái nhìn người ta thay đồ, trong thâm tâm hắn như có giọng nói ai đó thôi thúc hắn mau nhìn đi, vì thế hắn lỡ nhìn rồi lại không muốn rời đi.

Hắn cảm giác tim mình đập hơi nhanh so với bình thường, bên dưới có chút nóng ấm, như thể có cái cái gì đó chuẩn bị đứng dậy, Chu Luân xấu hổ, vội vàng ra khỏi phòng.

Khúc Hạ tắm qua loa, lúc cậu giơ tay định lấy đồ thay thì mới nhận ra...!

Cậu không có đồ mới để mặc!

Trong lúc Khúc Hạ xoắn xuýt có nên gọi Chu Luân không, cửa nhà tắm bị kéo ra.

Khúc Hạ giật mình, rất nhanh chụp lấy cái khăn che chắn bộ phận quan trọng.

Chu Luân không đợi Khúc Hạ hỏi, hắn nói: "Đồ em quản lý chưa mang tới, còn đồ cũ kia tôi đã ném vào máy giặt, em mặc đỡ cái này đi."

"A, cảm ơn anh..." Khúc Hạ nhận lấy.

Chu Luân nhướn mày: "Mặc được không? Có cần tôi giúp không?"

"Không cần đâu!" Khúc Hạ quay mặt đi.

Chu Luân thấn trong lòng thỏa mãn khi nhìn đôi tai cậu ửng hồng, vết đỏ còn có dấu hiệu lan xuống tận cổ, không hiểu sao hắn muốn cắn cái cần cổ kia một ngụm cho bỏ ghét.

Chu Luân không để Khúc Hạ khó xử, hắn bèn lui ra bên ngoài.

Khúc Hạ thấy Chu Luân rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, thình lình giọng hắn vang lên làm cậu giật mình.

"Đồ lót đó là size của tôi, nếu em mặc không vừa thì không cần mặc cũng được.

Tôi không ngại."

"Anh đừng có ghẹo em!!!" Chu Luân cười mấy tiếng, nghe tiếng rít qua kẽ răng của người kia nên không chọc ghẹo nữa, chỉ sợ một lát nữa Khúc Hạ đứng dậy lấy chổi dí đánh hắn mà thôi.

Chu Luân thỏa mãn ra khỏi phòng.

Xác định Chu Luân đã thực sự ra khỏi phòng, Khúc Hạ lầm bầm: "Người gì đâu...!fan của hắn có biết hắn có bản tính này không vậy?"

Khúc Hạ cầm quần lót lên, nhớ lại câu nói ban nãy của Chu Luân, cậu cắn môi dưới, cậu trừng chiếc quần lót rộng hơn size của mình, dường như muốn chọc một cái lỗ lớn trên đó.

Cũng không biết Chu Luân có gắn máy đếm giờ trên người cậu không, Khúc Hạ loay hoay mặc đồ xong thì Chu Luân đẩy cửa đi vào, rất thành thục bế cậu ra sofa.

Khúc Hạ cũng phó mặc cho trời, chẳng buồn ý kiến nữa.

Cậu mới phát hiện minh tinh này có sở thích bế người khác bằng kiểu công chúa.

Đồ Khúc Hạ mặc là đồ của Chu Luân.

Chiếc quần đùi hơi rộng, áo thun màu be size lớn phủ che một nửa cái quần, Chu Luân nhìn thế nào cũng ảo giác Khúc Hạ đang mặc váy.

Rõ ràng cậu nhóc này cũng cao gần mét tám, sao mặc đồ của hắn như biến thành công chúa luôn rồi.

Chu Luân đảo mắt nhìn xung quanh, xem ra cậu có mặc quần lót.

Khúc Hạ không hề biết đầu óc tên này đang dần nghĩ bậy.

Khúc Hạ thấy rau củ để trong bếp, cậu cũng không dám thể hiện thái độ thượng đẳng.

Khúc Hạ dè dặt hỏi.

"Có gì cho em phụ được không?".

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio