Hắn ngơ ngẩn một lúc lâu mới nhận ra bản thân đang nằm trên chiếc giường xa lạ.
Chu Luân nhíu mày quan sát nội thất trên bàn.
Ập vào mắt hắn chính là cuốn lịch để bàn quen thuộc mà hắn vừa gặp trong ác mộng.
Chu Luân sợ hãi vội vàng lao tới, ụp cuốn lịch xuống.
Đột nhiên dưới phòng bếp có tiếng loảng xoảng.
Chu Luân giật mình, đi tới phòng bếp.
Lúc nãy Khúc Hạ muốn lấy cái tô nằm dưới cùng trong kệ, hơi mạnh tay nên tiếng va chạm tô chén vang lên làm buốt hết răng.
Chợt cậu nghe có tiếng mở cửa ở phía sau.
Khúc Hạ quay mặt lại, nhìn thấy Chu Luân mặt mày tái mét đứng ở cửa phòng bếp nhìn hắn.
"Anh dậy rồi hả? Rửa mặt vệ sinh đi, em hâm nóng đồ ăn lại rồi.
Em mới đi mua đó."
Đáp lại câu hỏi của cậu là cái ôm đột ngột của Chu Luân.
Cậu bị hắn ôm vào lòng, nhất thời ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Anh...!anh làm sao thế? Có chuyện gì hả?"
Chợt Chu Luân hít một hơi thật sâu.
Hắn dúi đầu vào cổ cậu, trong giọng nói còn có chút run rẩy: "Thật may...!em vẫn còn sống..."
Tim Khúc Hạ đập mạnh một nhịp.
Trong phút chốc, cậu đã nghĩ rằng Chu Luân cũng trùng sinh giống như cậu, nhưng nghĩ lại nào có chuyện trùng hợp đến vô lý như thế.
Khúc Hạ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Cậu tỏ ra không hiểu hắn nói gì, ái ngại hỏi: "Em vẫn ở đây mà.
Có bị làm sao đâu? Luân, anh ổn không vậy?"
Lúc này Chu Luân mới bừng tỉnh.
Hắn ái ngại buông Khúc Hạ ra: "Xin lỗi, tôi nằm mơ gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy em bỏ tôi đi."
Hóa ra là nằm mơ...!
Khúc Hạ mỉm cười: "Mơ thôi mà.
Em vẫn ở đây với anh mà."
Chu Luân nhìn cậu một lúc lâu, làm cậu vô cùng nghi hoặc.
Cậu toan hỏi hắn có chuyện gì thì Chu Luân đã lên tiếng trước: "Em...!đừng bỏ tôi đi được không?"
Vì khi đó tim hắn sẽ đau.
Khúc Hạ không hiểu cái gì, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm.
Em hứa."
"Đừng chặn nick tôi."
"Ừm."
"Có ai bắt nạt em, phải gọi cho tôi.
Bất cứ lúc nào cũng được."
"Ừm..." Khúc Hạ ngập ngừng một lát mới hỏi: "Nếu...!người bắt nạt em là anh...!thì em méc ai đây?"
Vừa nói xong, hai tai cậu ửng đỏ như quả cà chua.
Cậu thầm mắng bản thân không biết liêm sỉ, thế mà lại đi hỏi một câu ngớ ngẩn như thế.
Chu Luân lại nhớ tới giấc mơ vừa rồi.
Hắn tự hỏi...!liệu có phải trong giấc mơ đó, do hắn gây tội nên Khúc Hạ mới tự sát?
Thấy hắn im lặng, Khúc Hạ cho rằng hắn không thích đùa kiểu như thế, vội vàng giải thích: "Em đùa thôi, anh đừng có để tâm nha."
Ngay khi hắn toan nói "sẽ để tâm" thì cậu đã lên tiếng trước: "Mà phải rồi, chuyện hôm qua vẫn ổn, không có gì đâu."
Hắn nhíu mày, vô cùng nghi hoặc: "Chuyện hôm qua..."
Hắn cho rằng Khúc Hạ đang đánh trống lãng chuyện vừa rồi.
Kỹ năng đánh trống lãng thật tệ.
Hắn nhìn Khúc Hạ đứng trước mặt.
Cậu mặc một tạp dề màu vàng có in hình vịt con, tay cầm cái muôi múc canh, hai mắt sáng lấp lánh đang xấu hổ nhìn hắn.
Khúc Hạ không chịu đựng được ánh mắt nóng cháy của hắn.
Cậu ngập ngừng xấu hổ, nhưng vết đỏ đã lan sau gáy rõ ràng rồi: "Chuyện hôm qua anh không nhớ gì hết hả?"
Dĩ nhiên hắn không nhớ rồi.
Ký ức của hắn dừng lại lúc bị người ta chuốc say bí tỉ và có ai đó đỡ hắn về phòng khách sạn thôi.
Nhưng ngay sau đó một số ký ức vụn vặt xấu hổ dần hiện về trong tâm trí.
Thế mà Khúc Hạ cho rằng hắn không nhớ gì thật.
Mặc dù cũng có buồn một chút trong lòng, nhưng ngay sau đó tự an ủi bản thân rằng chuyện đó cũng chẳng đáng để nhắc lại.
Khúc Hạ hối thúc hắn đi tắm thật nhanh để kịp ăn sáng.
"Nếu anh không nhớ gì một chút em sẽ nói cho anh biết.
Giờ anh đi tắm đi, còn đến công ty để giải quyết chuyện đó nữa."
Khúc Hạ không để cho Chu Luân trả lời, vội vàng đẩy hắn vào phòng tắm.
Chu Luân thấy Khúc Hạ cứ hối đi tắm mãi nên cũng đành thuận theo.
Tiếng nước róc rách từ phòng tắm truyền ra.
Xuyên qua cửa nhà tắm, Chu Luân đứng ngẩn ngơ dưới vòi sen một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.
Ký ức ngày hôm qua chỉ mới quay về một nửa, Chu Luân nhớ đêm hôm qua...! hắn đã ép cậu làm một việc mà đáng lý phải do Khúc Hạ tự nguyện.
Chu Luân cảm giác bên dưới của hắn là lạ, là cảm giác thoải mái nhất mà hắn chưa từng có.
Dường như hắn đang nghĩ đến một vấn đề nào đó, lập tức hai má đỏ ửng lên.
Có lẽ đêm qua hắn đã "bắt nạt" cậu.
Hắn thực sự không hiểu vì sao Khúc Hạ lại có thể bình tĩnh đến như vậy.
Ít nhất...!cũng phải phản ứng mạnh một tí.
Chẳng hạn như...!mắng hắn cầm thú.
Hoặc tát hắn một cái vì ngày hôm qua đã xâm phạm vùng đất cấm của cậu.
Khúc Hạ không làm gì hết, thậm chí còn chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người luôn.
Không biết hắn nên vui hay nên buồn nữa.
Nhưng hắn lại nhớ đến vẻ mặt của Khúc Hạ ngây ngô, dường như hoàn toàn không cần hắn chịu trách nhiệm của cậu, Chu Luân cảm thấy bản thân như tội đồ.
Hắn tắm qua loa rồi bước ra ngoài, với lấy điện thoải nằm trỏng trơ trên bàn.
Group chat "Đây là chốn đàn ông" có một tin nhắn mới.
[Ế Trương Thân]: Mọi người...
[Ế Trương Thân]: Con phạm tội rồi.
Ngay lập tức có ba người thả icon ha ha ngay tin nhắn hắn vừa gửi.
[Bố Cả]: @chú ba, chú coi thử tội của nó đi tù chung thân hay tử hình?
[Ế Trương Thân]:...!
[Chú Ba]: Bị tội gì? Thành thật khai báo để được khoan hồng.
[Ế Trương Thân]: Hình như con lỡ hip [email protected] người ta rồi.
Đáp lại lời hắn là sự im lặng của tất cả mọi người.
Mãi đến khi hắn mặc bộ quần áo cũ Khúc Hạ chuẩn bị cho xong xuôi, điện thoại mới đổ chuông báo có tin nhắn mới.
[Bố Cả]: Chủ nhật tuần này, đúng mười giờ, toàn bộ người trong nhóm này phải có mặt.
Lúc Chu Luân trở ra thì Khúc Hạ cũng đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn.
Khúc Hạ hối thúc hắn ngồi xuống ghế.
Thấy hắn vẫn đứng chết trân tại chỗ, Khúc Hạ hối thúc hắn: "Anh còn đứng đó làm gì? Hay là tác dụng phụ của thuốc vẫn còn."
"Em...!nấu?" Chu Luân nghi hoặc hỏi.
Khúc Hạ ái ngại, bèn gãi tai: "Đâu có, em đi mua.
Em không rành nấu ăn."
Chu Luân cười khẽ.
Không rành thì hắn có thể chỉ cậu nấu.
Hay nói đúng hơn là hắn sẽ là người nấu cho cậu ăn.
Trong lúc ăn, Khúc Hạ kể cho Chu Luân biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Đúng là ngày hôm qua hắn có uống một ly với giám đốc đài truyền hình, nhưng không nghĩ tới hắn vậy mà trúng bẫy của con gái ông ta.
Mà lúc này điện thoại của Chu Luân cũng đổ chuông.
Khúc Hạ biết Chu Luân sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, không để bản thân bị thiệt hại nên vui vẻ mà ăn sáng.
Khúc Hạ không hề biết Chu Luân đang nhìn cậu bằng ánh mắt khác lạ.
"Ngày hôm qua...!vì sao em biết tôi gặp nạn mà đến cứu."
Khúc Hạ hơi run tay, suýt nữa làm rớt đôi đũa.
Cậu cúi đầu, cố che giấu vẻ khó xử: "Thực ra...!trước đó em nằm mơ nhìn thấy anh gặp nạn.
Sau đó Ân Vũ gọi điện cho em, em nghi ngờ nên đến xem thử.
Không ngờ mọi việc diễn ra y chang trong giác mơ của em."
Chu Luân im lặng nhìn cậu.
Bị hắn săm soi khiến cậu cứ có cảm giác những bí mật bản thân giấu kỹ đều bị Chu Luân nhìn thấu hết rồi.
Cậu toan lên tiếng hỏi thì Chu Luân đã nói trước: "Em...!với Ân Vũ thân nhau lắm à?"
Khúc Hạ chưng hửng, cứ nghĩ hắn sẽ hỏi vụ cậu nằm mơ nhìn thấy hắn gặp nạn, không ngờ lại là...!
Thấy Khúc Hạ im lặng, trong lòng Chu Luân thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng chuyện hắn gặp rắc rối với con gái của giám đốc đài truyền hình vẫn phải xử lý càng sớm càng tốt.
Lúc hắn ăn xong thì có xe hơi đến nhà Khúc Hạ đón hắn.
Trước khi ra khỏi nhà, hắn chần chừ rất lâu: "Khúc Hạ..."
"Vâng?" Khúc Hạ ngước mặt lên, đôi mắt sáng như chứa sao nhìn hắn chằm chằm.
Chu Lập muốn chạm vào hàng mi cong vút của cậu, muốn hôn lên mí mắt đáng yêu này, nhưng hiện tại hắn không dám.
Nếu hắn làm vậy Khúc Hạ sẽ bỏ hắn mà đi.
Là kiểu biến mất mãi mãi như trong giấc mơ ấy.
Ngay cả chuyện hắn "bắt nạt" Khúc Hạ mà cậu cũng không có ý nhắc tới thì việc hắn động chạm cậu sẽ càng ghét bỏ hơn mà thôi.
Khúc Hạ nghi vấn tác dụng phụ của thuốc vẫn còn nên Chu Luân cứ đơ đơ rồi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu ấy mãi.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm..."
"...!em..." Từ này hắn lại nói nhỏ xíu.
Khúc Hạ khó hiểu.
Hắn chịu trách nhiệm ai? Chịu trách nhiệm cái gì?
"Vâng." Khúc Hạ lịch sự gật đầu đáp.
Chu Luân nhếch môi cười rồi quay người rời đi.
Khúc Hạ nhìn theo cho tới khi chiếc xe hơi đắt tiền lăn bánh và biến mất trên con đường lớn.
Không bao lâu sau, trên các trang fanpage đã đăng tải những hình ảnh Chu Luân đang ôm ấp với một cô gái xa lạ.
Trong các hội nhóm người ẩn danh liên tiếp lên bài đặt nghi vấn liệu cô gái đó có phải là bạn gái của Chu Luân hay không.
Vô số bình luận của dân cư mạng lại làm khuấy động mạng xã hội vừa yên bình được một vài giây.
[Comment ]: Vãi, nam thần có người yêu mịa rồi.
Thôi chuyến này bỏ.
[Comment ]: Có khi nào vài ngày nữa xuất hiện clip mát mẻ của anh này với cô này không? Ha ha, nghi lắm.
[Comment ]: Ha ha, dạo này Chu Luân flop quá nên lên bài để lấy lại danh tiếng à? Nói rồi, dính vô cái thằng bạch tuộc tinh thì muôn đời nát.
[Comment reply comment ]: Bớt khịa lại nha.
Dưa Hấu cay à?
[Comment reply comment ]: Ủa má? Bộ tụi tao nhắc tới tên thằng Hạ à mà vô đây giãy nãy rồi?
Từ chuyện nghi vấn Chu Luân có người yêu, phần bình luận đá qua Khúc Hạ rồi fan hai nhà Dưa Hấu và Bánh Bao của Khúc Hạ đấu khẩu với nhau.
Chẳng biết ai khịa nhẹ fan couple Luân Hạ, vậy là thêm một fandom tham gia cuộc khẩu chiến.
Lúc Khúc Hạ nhìn thấy khu bình luận trên mạng xã hội hệt như bãi chiến trường, cậu thở dài một cái.
Nổi tiếng cũng có sự mệt mỏi của nó, mà flop cũng có stress của flop.
[Khúc Hạ he he]: Tự mình vui vẻ, mặc kệ ác ý.
Dòng status không đầu không đuôi nhưng fan nhà cậu nhận ra thần tượng đang nhắc khéo họ không nên cãi nhau.
Vậy là fan nhà Khúc Hạ rút dần khỏi cuộc chiến.
Thế nhưng, có người lại không muốn cậu yên bình....