Vậy là Vân Anh được mời tham gia bộ phim với vai nữ phụ quan trọng.
Diễn xuất Vân Anh khá kém, nên việc uốn nắn diễn xuất của Vân Anh rơi lên đầu đạo diễn.
Trong thời gian bộ phim công bố tạo hình nhân vật thì có nhiều người cho ý kiến rằng nên thay giới tính của nhân vật Khúc Hạ đảm nhận thành nữ, đẩy tương tác của nam nữ chính lên thành phim tình cảm nam nữ thì sẽ thu hút người xem hơn.
Có người nói làm phim nam nam thì không có hãng quảng cáo nào chọn đâu.
Fan Chu Luân lập tức phản bác, Paradis không chờ quảng cáo, Padaris tự quảng cáo.
Mà lần này, hãng nước hoa do Khúc Hạ đại diện chọn bộ phim để quảng cáo.
Ông chủ hãng nước hoa nói rằng, khó có ai đu idol thành công như anh ta lắm, bởi vậy có cơ hội gần idol là phải nắm bắt liền.
Lần này, nhạc phim do Khúc Hạ đảm nhận.
Nhưng Chu Luân lại kêu người gửi lời mời hợp tác với Họa Mi.
Hắn cảm thấy giọng Họa Mi hợp với Khúc Hạ lắm.
Trong phim có khá nhiều phân cảnh dùng giọng hát để nâng cảm xúc người xem lên nên cần có hai người giọng khỏe và đầy cảm xúc kết hợp.
Quân Bảo và ekip cũng tán thành với suy nghĩ của hắn.
Nhìn thấy lời mời từ công ty Paradis trong email riêng của ca sĩ Họa Mi, Khúc Hạ đắn đo có nên nói sự thật này cho hắn biết không.
Nhưng ngẫm nghĩ lại cậu quyết định không nói.
Suy nghĩ một hồi lâu, cậu mới phản hồi lại rằng đồng ý tham gia thu giọng cho bộ phim, nhưng Họa Mi không tiện lộ mặt.
Bộ phận trợ lý của Paradis làm việc rất mau, ngay sau đó đã nói rằng họ sẽ gửi hợp đồng online sang cho Họa Mi.
Về phía Vân Anh, cô ta nhận được vai diễn nên lập tức mua báo PR liên tiếp mấy bài.
Nào là có khả năng diễn xuất, ngôi sao mới nổi, vân vân mây mây, tâng bốc đến tận mây xanh.
Fan lũ lượt kéo vào khen lấy khen để, người qua đường bị vẻ đẹp thanh thuần của cô ta nên cũng nhanh chóng trở thành fan.
Nhất thời bộ tiểu thuyết được chuyển thể thành phim "Chuông đổ lúc h" này được nhiều người trông ngóng, đúng ý với công ty Paradis.
Mà độ trông đợi bộ phim càng cao thì áp lực lên diễn viên càng nặng.
Nhất là Khúc Hạ, cậu rất lo mình không diễn ra được thần thái nhân vật Bot trong tiểu thuyết.
Chu Luân thấy Khúc Hạ đọc vấp một lời thoại liền thở dài.
Khúc Hạ bối rối: "Xin lỗi...!em không cố ý."
"So với lúc quay "Sống lại để yêu anh" em đã diễn tốt hơn nhiều rồi.
Cái vấn đề em đang lo ở đây là bị khí thế và diễn xuất của anh và Tố Tố đè bẹp em."
Khúc Hạ nhận ly trà sữa do Chu Luân đưa.
Là loại trà sữa phô mai viên tròn cậu đang nghiện dạo gần đây:, Khúc Hạ nhét một viên phô mai vào trong miệng, vừ nhai vừa nói: "Thực ra là một phần..."
"Em từng đóng với Tố Tố rồi mà." Đột nhiên hắn ngồi xuống đất, cằm gác lên đầu gối của cậu.
Chu Luân nói tiếp: "Phong cách diễn của cô ta ra sao em đã nắm được rồi.
Em cũng có thể nhìn ra Tố Tố chỉ diễn được vài ba kiểu nhân vật thôi.
Còn em, là người trẻ nhưng lại đóng rất tốt vai phản diện.
Chưa kể, nhân vật nam bot này ban đầu cũng là kiểu người phản diện, em đã có kinh nghiệm với nó rồi thì càng phải tự tin hơn chứ."
Khúc Hạ mím môi một lúc mới đáp: "Là ngày trước em không nghĩ cô ấy là tình địch.
Giờ thì khác."
Chu Luân cười khẽ, đột nhiên kéo cằm cậu.
Hắn không nói không rằng hôn cậu một cái.
Mùi trà sữa cùng vị béo ngậy của phô mai cứ quấn quýt nơi đầu lưỡi của cả hai.
Trong phút chốc, Chu Luân tưởng chừng như cả người Khúc Hạ được bao bọc trong hương vị trà sữa thơm tho và béo ngậy, khiến cho người không thích uống trà sữa như hắn cũng có cảm giác bị say trà.
Khúc Hạ bị hôn đến hết hơi nên đành dùng tay đấm đấm chỗ vai hắn.
Chu Luân cố hôn cậu thêm một lát mới chịu buông ra.
Khúc Hạ như cá mắc cạn, ngã vào ngực hắn mà cố hít lấy oxi.
Chu Luân thấy hai má Khúc Hạ đỏ hây hây mà trong lòng vui vẻ.
Không biết trước khi bắt đầu tiến hành dự án Chu Luân có thành tâm cúng bái hay không mà liên tiếp hết chuyện này đến chuyện khác đổ ập tới dự án "Chuông đổ lúc h".
Diễn viên đóng vai nam phụ bị cảnh sát bắt tại nhà riêng khi anh ta đang dùng [email protected] túy đá.
Vì thế dự án một lần nữa tạm hoãn để đi tìm diễn viên thay thế.
Trên mạng giễu cợt là ekip tìm nhầm thầy bói dỏm nên phạm thái tuế rồi.
Có người còn khuyên Chu Luân nên cúng hạn đi, thậm chí họ còn chu đáo liệt kê một danh sách các thầy bói uy tín năm sao của các quận.
Từ ngày hôm đó đến nay đã được ba ngày, phía đạo diễn vẫn không tìm được diễn viên mới thay thế.
Trong khi đó chỉ còn nửa tháng nữa là bấm máy.
Lần nào Khúc Hạ thấy Chu Luân bày ra vẻ mặt sầu não, cậu nghĩ nghĩ rồi hỏi một câu: "Cảnh Hoàng không phù hợp sao?"
Chu Luân phất tay phản bác: "Không hợp."
Cuối cùng Chu Luân quyết định tổ chức một buổi casting cho vai nam phụ này.
Khúc Hạ cũng đồng tình với ý kiến này.
Đây là dự án phim lớn, tiền đầu tư khủng và kế hoạch PR trải dài.
Cho nên đó cũng là lý do thông báo casting tung ra không được bao lâu đã có rất nhiều hồ sơ gửi về địa chỉ mail ứng tuyển.
Có vài người lợi dụng mối quan hệ để ghi điểm với đạo diễn trước, đến ngày họ casting thì đạo diễn sẽ châm chước.
Bởi vì bộ phim này mà Khúc Hạ bị cưỡng ép dọn về sống chung với Chu Luân, mục đích là tiện lấy cảm hứng và tập luyện cho ăn ý, nhưng thực sự mục đích sâu xa của Chu Luân là quang minh chính đại rước crush về nhà.
Tiếc là crush từ chối.
Thấy vẻ mặt xụ xuống của hắn, Khúc Hạ thấy thế nào cũng giống chó Golden bị chủ bỏ rơi: "Em có nhà mà, ở với anh làm chi? Vả lại chúng ta chưa có kết hôn."
"Sống thử." Chu Luân đáp.
Khúc Hạ lắc đầu: "Không được.
Không được ăn cơm trước kẻng."
Chu Luân trợn mắt, nhìn Khúc Hạ từ trên xuống dưới: "Dù chúng ta ăn vụng nát nồi bể thúng thì em cũng không có thai được, câu đó là dành cho mấy cặp nam nữ..."
Khúc Hạ cắt ngang: "Nam nam cũng không được.
Vậy nha.
Em về trước."
Khúc Hạ ngoảnh mặt bỏ đi, để Chu Luân mở to mắt, há hốc mồm không nói được gì.
Thực ra câu "ăn cơm trước kẻng" là cậu nói đại thôi.
Cậu muốn về nhà dọn dẹp lại một chặp.
Từ trước tết tới nay cậu chưa về nhà lần nào, có lẽ nó đóng cả lớp bụi dày rồi.
Thứ bảy, cậu về nhà một chuyến để lau dọn.
Đến tối cậu định đặt đồ ăn bên ngoài về, sau đó vừa ân vừa nghiên cứu kịch bản.
Hơn bảy giờ tối, bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Khúc Hạ nghi hoặc, cậu chưa đặt đồ ăn mà shipper giao tới rồi?
Khúc Hạ tự mắng mình tào lao.
Cậu bèn đi ra mở cửa xem thử.
Dáng vẻ Chu Luân như cô vợ nhỏ bỏ nhà theo trai đập vào mắt Khúc Hạ.
Cậu nghi hoặc nhìn hắn.
Lúc này Chu Luân mím môi ra vẻ ấm ức.
"Em là đồ độc ác.
Để tôi nhấn chuông cửa mấy lần mới chịu ra mở."
Khúc Hạ nhìn chiếc vali kế bên chân hắn: "Cái gì đây?"
"Em không đến nhà tôi ở thì tôi tự đến nhà em."
Khúc Hạ kinh ngạc, ngay sau đó chọc ghẹo hắn: "Nghe như anh là thiếu nữ mới yêu bỏ nhà theo trai vậy."
Chu Luân nhướng mày: "Thế giờ em có cho thiếu nữ mới biết yêu này vô không? Hay là đợi paparazi chụp được? Anh không ngại có scandal yêu đương với em đâu."
Khúc Hạ nghe vậy đành nghiêng người cho hắn vào nhà.
Cậu bĩu môi: "Paparazi không rảnh rỗi suốt ngày canh chừng trước nhà em để chụp ảnh đâu."
Vì Khúc Hạ chỉ sống một mình, quanh năm không có khách đến nhà nên chẳng có phòng nào là phòng dành cho khách cả.
Chu Luân quen nẻo quen thói kéo vali vào phòng của Khúc Hạ, sau đó mở tủ quần áo, lấy móc treo quần áo của hắn cạnh quần áo của cậu.
Khóe môi Khúc Hạ khẽ giật.
Tên này tự nhiên quá rồi đó.
Nhưng sự tự nhiên đó của Chu Luân đã khiến cho trái tim của Khúc Hạ mềm nhũn, tựa như có dòng nước trong mát chảy qua từng mạch máu trong người cậu, khóe môi Khúc Hạ khẽ cong lên, trong ánh mắt cũng chỉ phản chiếu hình ảnh của Chu Luân.
Nói cậu có hạnh phúc không, dĩ nhiên là có.
Chu Luân mở tủ lạnh, phát hiện bên trong trống trơn chỉ có vài ba lon nước ngọt cùng trái cây và nải chuối đen xì.
Chu Luân nhìn mà thấy chương mắt.
Hắn hỏi: "Em định giảm cân tiêu cực à?"
"Không có.
Em định đặt đồ ăn ngoài thì anh tới."
"Ăn đồ ăn ngoài nhiều không tốt." Vừa nói Chu Luân vừa gọi điện thoại cho ai đó.
Nhận được câu trả lời từ phía bên kia, Chu Luân mới quay sang nói với Khúc Hạ: "Một lát nữa có người mang nguyên liệu tới, tôi nấu cho em ăn."
Tay nghề nấu ăn của Chu Luân rất tốt, cậu biết mà.
Hai mắt Khúc Hạ tỏa sáng: "Hôm nay em muốn ăn canh kim chi!"
Chu Luân khẽ cười.
Nửa tiếng sau có người mang nguyên liệu nấu ăn đến nhà Khúc Hạ.
Chu Luân mặc tạp dề và ngông nghênh đi vào nhà bếp.
Cơm nước no nê, Chu Luân từ phòng tắm bước ra, rất tự nhiên mà leo lên giường nằm.
Không những vậy hắn còn nằm dáng tiên cá, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Cục cưng mau lên đây."
Khúc Hạ cảm thấy kiểu gì cũng giống vợ chồng son thế này.
Nhưng cậu không hề hay biết rằng Chu Luân sớm đã chụp hình gửi vào group riêng của gia đình, còn mạnh dạn khoe dọn đồ theo trai thành công rồi.
Ngặt nỗi chẳng ai thèm trả lời tin nhắn của hắn cả.
Khúc Hạ nhìn thấy hắn đang cười tủm tỉm liền đá vào chân hắn một cái: "Ngủ đi.
Còn lén lút cười làm gì?"
Không đợi Khúc Hạ nằm xuống, Chu Luân đã kéo tay cậu.
Khúc Hạ mất đà ngã vào lòng Chu Luân.
Cánh tay rắn chắc và có cơ bắp vòng qua ôm chặt lấy eo cậu, để cậu vùi mặt vào lồ ng ngực rộng thoang thoảng mùi sữa tắm của hắn.
Khoảnh khắc ôm được Khúc Hạ, hắn thở nhẹ một cái.
"Em có bí mật gì giấu tôi không?" Đột nhiên Chu Luân hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nhưng hắn không đợi cậu trả lời mà nói tiếp: "Tôi thì có...! có bí mật giấu em."
"Anh đang bị mộng du à?" Khúc Hạ không hiểu hắn nói gì.
"Tôi đã từng nằm mơ, một giấc mơ báo trước tương lai.".