Trần Hoài và Vương Tri Tranh đều là những người nói là làm, vì vậy sau khi giải quyết xong bữa tiệc xa hoa liền vui vẻ cùng nhau về nhà chuẩn bị ăn đối phương.
Trần Hoài vừa vào cửa liền đi thẳng tới buồng tắm trong phòng ngủ: “Lão Vương, em tắm trước nhé.”
“Chờ đã.” Vương Tri Tranh kéo anh lại, tiện tay vứt chùm chìa khóa lên bàn, nới lỏng cổ áo: “Anh giúp em tắm.”
Trần Hoài thật sâu liếc hắn một cái đưa ra yêu cầu: “Vậy phải mát xa cho em nữa.”
“Không thành vấn đề.” Trong mắt Vương Tri Tranh tràn ngập sắc thái ám muội: “Làm cả toàn thân luôn.”
Chờ tới khi hai người làm mát xa toàn thân từ trong phòng tắm đi ra, cả người Trần Hoài đều nhũn ra, trực tiếp được Vương Tri Tranh bế trở về giường.
Thói quen nịnh hót ngấm vào máu, Trần Hoài mềm yếu vẫn không quên ngợi khen Vương tổng: “Kỹ thuật lão Vương thật tốt, em hoàn toàn bị ép khô, không bằng đêm nay chúng ta chấm dứt ở đây đi.”
“Như vậy sao được.” Vương Tri Tranh đè lên: “Mới được một lần, còn cách lần xa lắm.”
“Đừng a, anh là đang giết gà lấy trứng.” Trần Hoài nhu nhược kháng nghị.
“Câu em dùng khá chuẩn xác, nhưng mà anh là lấy tinh chứ không phải lấy trứng.” Vương Tri Tranh ám muội thì thầm vào tai Trần Hoài, động tác dưới tay lại liên tục không ngừng.
Trần Hoài cả người vô lực, phí công tiếp tục yếu ớt giáo huấn: “Lão Vương, làm việc phải có tầm nhìn lâu dài, nếu giờ anh làm hỏng xe, sau này anh tự đi một mình nhé.”
“Xe vừa mới khởi động thôi.” Vương Tri Tranh lật người Trần Hoài lại, vuốt ve sống lưng bóng loáng: “Hơn nữa, anh sẽ thường xuyên tiến hành bảo dưỡng.”
Vương Tri Tranh rướn người mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một lọ bôi trơn ra.
Trần Hoài ai oán thuận theo động tác của hắn nhìn về phía tủ đầu giường, lại thấy được một vật khác.
“Ô, sao anh lại có tấm hình này?” Trần Hoài cầm khung ảnh để trên đầu giường lên xem.
Đã mấy ngày Trần Hoài không tới nhà Vương Tri Tranh, nên cũng không rõ Vương Tri Tranh đã lồng ảnh vào cái khung vẫn để không ở đầu giường này lúc nào.
Lúc này ở tủ đầu giường đang để hai khung ảnh mới, một cái là ảnh chụp trước lúc hai người tham gia lễ cưới của Đồng Hân Hân mà Ngụy Lai Thu đã chụp cho họ, bức còn lại Trần Hoài đang cầm trên tay, chính là bức ảnh anh dựa lên người Vương Tri Tranh ngủ say trên xe buýt trong dịp du lịch suối nước nóng mà nữ đồng nghiệp có ID Meo meo meo đã chụp trộm.
Bức ảnh vốn không được rõ nét, khi in ra lại càng thêm mờ ảo, bất ngờ gia tăng một loại cảm giác yên tĩnh mà đặc biệt mông lung.
Trong hình Trần Hoài dựa sát vào người Vương Tri Tranh, hai người khẽ ôm đối phương, thần thái ôn hòa, phảng phất chìm trong không khí bình yên không chút mưa gió.
Trần Hoài siêu tốc đua xe cũng không đổi sắc cư nhiên lúc này lại có chút đỏ mặt ngượng ngùng.
“Lai Thu gửi cho anh.” Vương Tri Tranh tùy ý đáp.
Trần Hoài nhớ lại lúc trước luôn gửi truyện đam mỹ kèm ảnh minh họa trong nhóm cho Ngụy Lai Thu, có lần nhanh tay gửi mấy bức ảnh photoshop thần sần của Kiều Tinh trong đó có ảnh của cả hai gửi cho Ngụy Lai Thu.
Ừm, ảnh chụp chung của anh và Vương Tri Tranh được Kiều Tinh photoshop thành icon “ôm đùi lớn” rất được đám người trong nhóm hoan nghênh.
Sau đó Ngụy Lai Thu quấn riết không than nài nỉ cuối cùng mới gửi ảnh gốc sang cho cậu ta.
Trần Hoài nhìn ảnh, lại tiếp tục sinh ra nghi vấn: “Không phải đã vứt khung ảnh đi rồi sao?”
“Vứt rồi.” Vương Tri Tranh đáp, ngón tay đã dính dầy dầu bôi trơn vốn chuẩn bị chen vào dũng đạo lại ngừng lại.
Nửa ngày không thấy động tác của Vương Tri Tranh, Trần Hoài nghi hoặc quay người lại liền thấy hắn đang phát ngốc tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Trần Hoài hỏi.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Vương Tri Tranh trèo xuống khỏi người Trần Hoài.
Trần Hoài khiếp sợ, chuyện này phải nghiêm trọng thế nào mới có thể khiến Vương tổng đã quẹt thẻ lên xe, đạp ga được một nửa lại phanh lại.
Vương Tri Tranh tới gần ôm lấy Trần Hoài, hai người da thịt trần truồng dính lấy nhau, khiến toàn thân khẽ run rẩy.
Bất quá lúc này cả hai đều có tâm sự nặng nề, một người lòng mang lo sợ, một người trầm mặc không nói, không còn tâm tình tiến thêm một bước.
“Trước đây, không phải em luôn hỏi anh tại sao đột nhiên lại muốn kết hôn với sao?” giọng Vương Tri Tranh hơi khô khốc.
“Hả?” Trần Hoài đột nhiên có cảm giác bất an.
Vương Tri Tranh trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Lúc ở Las Vegas, bạn trai cũ gọi điện cho anh, nói cậu ta sắp kết hôn… kết hôn với nữ nhân.”
Tâm lý Trần Hoài trầm xuống, không tiếp lời.
“Lúc đó tâm trạng anh không tốt, chỉ muốn làm gì đó để dời đi sự chú ý của mình.” Vương Tri Tranh tiếp tục: “Anh đã sớm biết em là gay, cho nên mới đi tìm em tán gẫu, ban đầu vốn cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn, chỉ muốn tìm ai đó để thổ lộ nỗi lòng, nhưng khi đó em đã uống say rồi….”
Vương Tri Tranh nhớ lại buổi tối điên cuồng hôm đó.
Trần Hoài say tới siêu siêu vẹo vẹo, sõng xoài trên vai hắn.
“Cậu muốn kết hôn không?” Vương Tri Tranh hỏi anh.
“Muốn ~” tâm trí Trần Hoài đã mơ hồ không rõ, lại tiếp tục cười hì hì: “Thế nhưng tôi không kế hôn được ~”
“Sao lại không kết hôn được?”
“Bởi vì tôi không muốn lừa hôn a ~” Trần Hoài vô thức cắn cắn vành tai hắn.
Vương Tri Tranh cảm thấy lỗ tai mình có chút ngưa ngứa, hắn cũng có chút men say, chỉ cảm thấy động tác vô tình này tràn đầy trêu chọc.
“Nếu như không lừa hôn thì sao?”
Trần Hoài gác cằm lên vai Vương Tri Tranh, đầu óc hỗn độn không hiểu được câu hỏi của hắn, giọng nói tràn đầy mê hoặc: “Vậy cũng không thể kết hôn nha ~”
“Hì hì ~ anh không biết nha ~ kỳ thực tôi là gay ~”
“Tôi biết.” Vương Tri Tranh đáp.
Trần Hoài lại không để ý tới hắn, chỉ lầm lũi nói tiếp: “Tôi thích nam nhân, nhưng nam nam không thể kết hôn mà…”
“Có thể.” Vương Tri Tranh đỡ eo anh: “Ở đây có thể.”
“Ố ồ ô ~” Trần Hoài chỉ vào hắn, mặt mày tùy tiện cười: “Anh muốn kết hôn ở đây sao?”
“Cậu muốn không?” Vương Tri Tranh nhìn anh.
Trần Hoài ợ một cái, trầm mặc.
“Hay là chúng ta kết hôn đi?” Vương Tri Tranh trịnh trọng hỏi.
Trần Hoài tiếp tục ngẩn người.
“Cậu có muốn kết hôn với tôi không?” Vương Tri Tranh lại hỏi lần nữa.
“Được.” Trần Hoài đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn.
Trần Hoài đẩy Vương Tri Tranh ra, giọng nói không còn độ ấm: “Cho nên anh vì bạn trai cũ giận hờn nên mới muốn kết hôn với tôi?”
“Là có chút tức giận…” Vương Tri Tranh muốn đỡ lại Trần Hoài, bàn tay vươn ra được một nửa, cuối cùng lại thu về: “Nhưng không liên quan gì tới cậu ta cả.”
“Lúc ở Las Vegas, anh đã chia tay với cậu ta một thời gian rồi, anh và cậu ta có nhiều quan niệm bất đồng, lúc ở chung thường xuyên cãi nhau, mà điểm khác biệt lớn nhất chính là cậu ta từ đầu tới cuối đều không hề từ bỏ ý nghĩ muốn kết hôn – kết hôn với nữ nhân.” Vương Tri Tranh nói.
Thời gian hắn và Diệp Gia Biệt ở chung với nhau không ngắn, cuối cùng vẫn không thể nào điều chỉnh quan niệm thống nhất giữa cả hai, trái lại cơ hồ các cuộc cãi vã đã tiêu hao hết ôn nhu và tình cảm giữa cả hai, chia tay chính là chút bảo vệ tình cảm cuối cùng giữa cả hai, để hai người không phải đi tới mức trở mặt thành thù.
Trong đoạn tình cảm này, hắn đã tiêu hao hết tâm lực, chỉ còn chán nản và mệt mỏi, hắn xem thường hành vi lừa hôn của đồng tính với người khác phái, rồi lại nhìn những bên cạnh không ngừng có người đi vào con đường này, đến nỗi hắn còn từng sinh nghi tình cảm giữa những người đồng tính.
Có nên ngoan cường chờ đợi, đợi tới ngày có người dám cùng hắn xác thực thân phận đồng tính luyến ái, hay lại giống như cơn mưa mùa hạ rơi xuống đất, dài dằng dặc mà bất đắc dĩ.
Mãi tới khi Trần Hoài gia nhập dự án của hắn, hắn đã sớm phát hiện Trần Hoài cũng là gay, cũng phát hiện đối phương khá kín tiếng về xu hướng tình dục của mình, cho nên hắn cũng chưa từng nhắc qua.
Mãi tới khi cú điện thoại của Diệp Gia Biệt, mới khiến hắn sâu sắc rơi vào trong nỗi vô lực cùng uể oải.
“Em sắp kết hôn rồi, anh cũng sớm nghĩ tới việc kết hôn đi.”
Cách cả vùng biển Thái Bình Dương, Vương Tri Tranh cũng có thể tưởng tượng ra, ánh mắt đắc ý của Diệp Gia Biệt, mỗi lần cãi nhau, cậu ta đều có loại ánh mắt: Tôi luôn luôn đúng, anh bắt buộc phải nghe theo tôi.
“Ừ, tôi cũng sẽ kết hôn.” Vương Tri Tranh nói xong liền cúp điện thoại.
“Lúc đó đưa ra yêu cầu kết hôn đúng là nhất thời kích động, sau đó nhớ lại, cũng cảm thấy mình quá ngu ngốc, cho nên vẫn luôn không dám nói thật với em.” Đây là lần đầu tiên Vương Tri Tranh thừa nhận mình ngu xuẩn.
Trần Hoài cũng không vui vẻ gì.
“Anh có thể không cần đùa thành thật.” Trần Hoài lên tiếng.
Lúc mới bắt đầu, Trần Hoài đã cảm thấy Vương Tri Tranh không phải vì yêu mà kết hôn với mình cho nên anh vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân đây chỉ là một trò đùa, ngăn chặn bản thân không được sa vào.
Nhưng tình cảm lại vô lý ở chỗ, nó không chịu khống chế bởi lý trí.
Chỉ là anh không ngờ rằng, chân tướng lại hoang đường dường này.
Mà càng hoang đường hơn nữa là, rõ ràng bắt đầu chỉ là kết quả của kích động, mà Vương Tri Tranh lại cư xử vô cùng nghiêm túc.
“Không phải đùa thành thật.” Vương Tri Tranh không biết phải giải thích thế nào về tâm tình mình lúc đó: “Bởi vì cũng không hoàn toàn là đùa…”
Lúc đầu xác thực cảm thấy Trần Hoài đúng là một lựa chọn không tồi.
Trong công việc, anh luôn là đồng nghiệp thoải mái dễ ở chung, mà quan trọng hơn nữa là, em ấy giống mình, không có suy nghĩ muốn kết hôn với với nữ nhân.
Khi hắn nói “Tôi cũng sẽ kết hôn” với Diệp Gia Biệt, không đơn thuần là giận hờn, đối với sự chán nản và mệt mỏi của bản thân, hắn cảm thấy lựa chọn kết hôn với một người tam quan nhất trí giống mình sẽ tốt hơn chọn tình nhân suốt ngày không ngừng cãi vã.
Chỉ là cuộc hôn nhân này bắt đầu với động cơ không ra hồn, sau khi kích động trôi qua, càng nhiều hơn là cảm thấy áy náy với Trần Hoài.
Trong cuộc hôn nhân không giải thích được này, em ấy chính là vật hi sinh vì trang thái hỗn loạn của hắn.
Làm thì cũng đã làm rồi, giờ có nói hối hận hay lùi bước đều không phải phong cách của Vương Tri Tranh.
Cho nên hắn từng bước tiến tới, không ngừng bổ lập tình cảm và trách nhiệm đối với cuộc hôn nhân không có trụ cột này.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, bản thân mình lại luân hãm nhanh và sâu tới vậy.
Vì vậy hắn càng thêm do dự, phân vân, tình cảm lại càng ngày càng sâu đậm.
Ngày ngày hắn cẩn thận từng li từng tí, lại càng không dám nói ra sự thật.
Hắn sợ tất cả những điều tốt đẹp hiện có sẽ bị hủy hoại trong một ngày, sợ những hạnh phúc vất vả xây đắp trong nháy mắt biến thành mây khói.
Nhưng hắn lại không thể không nói.
Càng yêu say đắm, càng hy vọng có thể thẳng thắn đối mặt.
Càng hi vọng giữa cả hai không có khoảng cách, không có nghi ngờ, không có trở ngại.
Cố tình bản thân cuộc hôn nhân này lại xây dựng trên chính sự không thẳng thắn của hắn.
“Hiện tại em hơi mệt một chút, cái khác ngày mai nói sau đi.” Trần Hoài lạnh giọng.
Trong bóng tối, giọng anh lạnh như băng.
Vương Tri Tranh trầm mặc, hồi lâu nói: “Được, vậy anh sang phòng bên cạnh ngủ.”
Một đêm này, hai người đều không ngủ được.
Trần Hoài muốn nhắm hai mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Từng kí ức về cả hai từng chút từng chút hiện lại.
Quãng thời gian qua, anh cảm thấy bản thân như người đang trôi giữa biển, nhìn sóng biển từng chút từng chút dâng cao, nhấn chìm bản thân.
Trần Hoài tự nhắc nhở bản thân, phải lùi về sau, phải quay về bờ.
Rồi lại không ngừng bị hãm sâu.
Nhưng rốt cục đợi tới khi nước biển rút đi, anh lại phát hiện hóa ra mình vẫn đang trôi bập bềnh.
Anh cảm thấy mình cần phải tức giận, nhưng lúc này trong thâm tâm càng nhiều hơn là sự giải thoát.
Cuộc hôn nhân này, ban đầu vốn không phải vì yêu mà thành, nhưng quá trình đều là do cả hai từng bước đi tới mới có cục diện hôm nay.
Chính mình biết rõ tương lai vô định mà vẫn lựa chọn lao tới, hiện tại thực sự không cách nào đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu Vương Tri Tranh.
Huống hồ, vô luận vì sao mà thành, thì sau khi cuộc hôn nhân đã thành sự thật, Vương Tri Tranh vẫn luôn chịu trách nhiệm lớn nhất đối với mình.
Mà mình cũng vì cuộc hôn nhân hoang đường này mà dần dần thoát khỏi bóng tối ám ảnh của chuyện cũ.
“Vì sao cuộc đời lại cứ phải cẩu huyết như thế?” Trần Hoài chìm sâu vào trầm tư.
Sáng hôm sau, Vương Tri Tranh thấy Trần Hoài vốn luôn dậy trễ đã mua xong bữa sáng, lúc này đang ngồi trước bàn ăn cầm một cốc sữa đậu nành nhàn nhã nhấm nháp.
“Đã dậy rồi.” Trần Hoài liếc mắt nhìn hắn đẩy cốc sữa đậu nành đã rót sẵn về phía hắn: “Anh tới ăn sáng đi.”
Vương Tri Tranh có chút thấp thỏm ngồi vào bàn ăn.
Trần Hoài nhìn bộ dáng hắn, khinh bỉ nói: “Không phải chứ, kinh sợ thế này không phải phong cách của anh.”
“Đây không phải kinh sợ, đây là biểu hiện quan tâm bình thường.” Vương Tri Tranh giải oan cho thanh danh của mình.
Trần Hoài hừ một tiếng: “Kết hôn còn làm qua loa như vậy, em không cảm thấy anh đang quan tâm em.”
Vương Tri Tranh thở dài, dứt khoát nhận tội: “Là lỗi của anh.”
Hắn suy nghĩ một chút lại nói: “Kỳ thực tối hôm qua là anh đã lừa em, anh đã sớm thầm mến em, vì muốn có được em, anh đã phải tỉ mỉ lên kế hoạch rất lâu mới ra tay.”
Trần Hoài: “… Anh học được mấy lời này từ đâu vậy?”
“Tối hôm qua gối đơn khó ngủ, lại sợ em vứt bỏ anh.” Vương tổng thẳng thắn khai ra: “Liền xem mấy bộ phim tình cảm để học hỏi một chút.”
“Những thứ này đều là câu nói kinh điển của tổng tài bá đạo, anh cảm thấy em hẳn sẽ thích.” Vương Tri Tranh gãi cằm, tự tin tràn đầy.
Trần Hoài: “…”
Trần Hoài không biết mình nên phản bác lời thoại của Vương tổng quá tẻ nhạt trước hay là làm sáng tỏ bản thân không thích tình tiết tông tài bá đạo trước.
“Vậy anh có hối hận vì đã làm như vậy không?” Trần Hoài đột nhiên hỏi.
“Làm sao có khả năng hối hận!” Giọng Vương Tri Tranh lộ vẻ khẩn thiết: “Chuyện anh hối hận nhất chính là không cầu hôn em càng sớm càng tốt.”
Trần Hoài nhìn hắn.
“Có thật không?” hỏi hắn.
Thế nhưng kỳ thực, trong lòng anh đã có đáp án.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện có thể ngụy tạo, chỉ có tình cảm là không thể.
Trần Hoài kỳ hực cũng không trách Vương Tri Tranh.
Khởi nguồn của hôn nhân, anh không ngừng muốn dứt ra, là vì anh biết, đó không phải là ái tình.
Thế nhưng anh vẫn từ từn luân hãm, cũng không phải vì Vương Tri Tranh đã đối xử tốt với anh bao nhiêu mà là anh rõ ràng có thể cảm thụ được, ẩn chứa bên trong những hành động của hắn chính là tình cảm giữa cả hai càng ngày càng thay đổi.
Trong cuộc hôn nhân này, chậm rãi vượt qua sóng gió không còn là một mình anh nữa.
“Vậy anh làm lại một màn cầu hôn chính thức đi.” Trần Hoài đáp.
“Hả?” Vương Tri Tranh sửng sốt một chút.
Hắn không ngờ rằng Trần Hoài sẽ có phản ứng như thế: “Ý em là…”
“Là anh nợ em.” Trần Hoài cảm thấy mình nên tỏ ra cuồng loạn hờn dỗi hành hạ các kiểu nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thận trọng của Vương Tri Tranh, thực sự không phải là dáng vẻ hắn nên có, anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của đối phương, nên cũng không cam lòng làm thương tổn đoạn tình cảm này.
“Anh phải chuẩn bị cho em một buổi cầu hôn long trọng.”
Vương Tri Tranh vồ tới cầm tay Trần Hoài: “Không thành vấn đề.”
“Còn nữa, anh đã quên hẳn tình cũ chưa đấy?” Trần Hoài nghiêm mặt.
“Quên hết rồi mới kết hôn với em.” Vương Tri Tranh tư thái thản nhiên.