Trần Hoài không nhanh không chậm nói xong, ngữ điệu rõ ràng bày tỏ quan điểm cá nhân.
Hai mắt trong suốt, sống lưng thẳng tắp, không chút chột dạ hay chùn bước.
Cả phòng họp nhất thời yên lặng, trong đó cũng có nhiều người hai mặt nhìn nhau.
Vương Tri Tranh nắm tay Trần Hoài thật chặt.
Ngụy đổng khẽ gõ bàn một cái, nói: “Mối quan hệ giữa cậu và Tri Tranh, cậu ấy cũng đã nói rõ ràng rồi, chỉ cần không lén lút tư thù lợi ích riêng, công ty sẽ không can thiệp vào mối quan hệ cá nhân của nhân viên.”
Ông dừng một chút, liếc mắt nhìn Vương Tri Tranh nói: “Thế nhưng, Tri Tranh có địa vị đặc thù trong công ty, nhất cử nhất động của cậu ta đều có người nhìn chằm chằm, cậu cũng là một nhân viên của công ty, mỗi quan hệ giữa cả hai tự nhiên sẽ gây ra nhiều suy đoán không cần thiết.”
“Tin chắc cậu cũng đã đoán ra, hiện nay trong công ty đã rất xôn xao chuyện này, thậm chí còn có không ít ngôn luận gây bất lợi cho Tri Tranh.” Lời này của Ngụy đổng trắng trợn biện minh giúp đỡ cho Vương Tri Tranh.
Từ khi gia nhập Thái Thương tới nay, Vương Tri Tranh vẫn luôn có biểu hiện vô cùng xuất sắc, những dự án cho hắn phụ trách đều đem lại lợi nhuận to lớn cho công ty, Ngụy đổng vẫn luôn coi trọng hắn, thậm chí còn tích cực thúc đẩy hai thằng con mình giao du với Vương Tri Tranh, cũng không ngại giao thằng con út của mình cho Vương Tri Tranh quản lý.
Cho nên dù xảy ra chuyện lớn như vậy, ông vẫn không hề hoài nghi nhân cách và phẩm hạnh của Vương Tri Tranh, ngược lại còn ủng hộ bảo vệ hắn vô điều kiện.
Trần Hoài không nói gì.
Vương Tri Tranh cũng không cảm kích, lên tiếng: “Cảm tạ Ngụy đổng quan tâm, thế nhưng tôi cho rằng ngôn luận lan truyền thương tổn Trần Hoài còn nhiều hơn tôi, vừa rồi Lưu phó tổng cũng đã xác nhận, lời tố cáo Trần Hoài ăn hối lộ của Gia Da chỉ là vu oan giá họa, người này tâm địa hiểm ác đã có thể thấy, thế nhưng tin đồn lan rộng đã gây tổn thương nghiêm trọng tới Trần Hoài, nếu như công ty không thanh minh rõ ràng quyết liệt, như vậy thật quá bất công đối với một nhân viên mẫn cán luôn cẩn trọng phục vụ cho công ty.”
Trần Hoài liếc nhìn Vương Tri Tranh một cái, thực có chút bất ngờ đối với nội dung câu nói của hắn.
Vừa rồi anh còn đang thắc mắc tại sao Ngụy đổng không nhắc tới vấn đề giữa anh và Gia Da, hóa ra là Lưu Đình đã đứng ra giúp anh.
Lưu Đình là người lãnh đạo trực tiếp trong việc đàm phán hợp đồng với Gia Da trước đây, nên tương đối rõ ràng về nội tình bên trong.
Mà chuyện kia Vương Tri Tranh cũng coi như giữ mặt mũi cho ông, hiện tại là một đương sự, ông tự nhiên việc nghĩa chẳng từ đứng ra giải thích giúp Trần Hoài.
Mà lời giải thích của ông đương nhiên thuyết phục hơn nhiều so với Vương Tri Tranh tự nói.
Trần Hoài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như vậy, ít nhất mối quan hệ mập mờ giữa anh và Gia Da ảnh hưởng tới lợi ích chung cũng coi như đã được giải quyết, vấn đề còn lại chỉ là mối quan hệ cá nhân của hai người bọn họ.
Mà thái độ của Ngụy đổng cũng rất rõ ràng, sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhân viên.
Ngụy đổng nhìn Vương Tri Tranh, liền thấy hắn đang thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, ông và vị phó tổng tài mới nhậm chức này làm việc với nhau đã lâu, nên ông cũng hiểu biết phần nào tính nết và nguyên tắc của cậu ta, xem ra việc này nếu như không giúp Trần Hoài sửa lại oan sai chỉ sợ Vương Tri Tranh cũng sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
Ngụy đổng kỳ thực cũng không ngại hi sinh Trần Hoài, sự tình phát triển tới mức độ này, cũng khiến nhóm hội đồng quản trị sinh ra hoài nghi, nếu như hi sinh được nhân viên pháp chế nhỏ bé thì có thể giải quyết được vấn đề, ông sẽ không chút do dự mà làm thế.
So ra phó tổng tài luôn đem tới lợi nhuận khổng lồ cho công ty dù thế nào cũng phải giữ lại và trấn an được hắn.
“Nếu là tin đồ bịa đặt, công ty nhất định sẽ đứng ra thanh minh.” Ngụy đổng đáp.
Trần Hoài một lần nữa cảm thấy khinh ngạc, bởi vì mới thân phận của Ngụy đổng, ông ta vốn không cần phải làm bất kỳ cam kết nào với Vương Tri Tranh, nhưng ông lại chọn cách nhượng bộ, có thể thấy Vương Tri Tranh rất có địa vị trong hội đồng quản trị.
“Chuyện này cứ thế trôi qua, nếu không phải sự thật, tự nhiên sẽ tản đi.” Ngụy tổng hơi chỉnh thân hình, nhìn về phía Trần Hoài: “Thế nhưng trong công ty đã lan truyền mối quan hệ giữa cả hai tới sinh động như thật, nếu Trần Hoài còn tiếp tục ứng tuyển vị trí quản lý, sẽ không quá thích hợp, tôi thấy, không bằng Trần Hoài chủ động rút lui đi.”
Trần Hoài thở dài, quyết định này của Ngụy đổng quyết định, kỳ thực anh cũng đã sớm ra quyết định, chuyện này đã có ảnh hưởng nhất định, tất yếu phải có người hi sinh, kết quả này thật ra có thể hiểu được.
Nếu như có thể bảo toàn cho Vương Tri Tranh, mình rút lui cũng không phải không thể chấp nhận.
Trần Hoài đang định nói chuyện, Vương Tri Tranh đã chặn trước một bước: “Tôi phản đối.”
Ngụy đổng nhìn về phía hắn, sắc mặt có chút không vui, ông đã cho Vương Tri Tranh mặt mũi, đối phương lại không chịu rút lui, khó trách không khỏi khiến người hiềm nghi.
Cũng may Ngụy đổng hiểu rõ tính cách Vương Tri Tranh, biết hắn không phải người như thế, lúc này mới đè xuống hỏa khí, hỏi: “Tại sao?”
“Chuyện này vốn không phải là lỗi của Trần Hoài, ngược lại em ấy chính là người bị hại, hiện tại bắt người bị hại phải hi sinh, đây không phù hợp với nguyên tắc nhất quán của chúng ta.” Ánh mắt Vương Tri Tranh không lùi không tránh.
“Từ khi kết hôn với Trần Hoài tới nay, tôi chưa từng dùng quyền lực chức vụ cá nhân để giành lợi ích riêng cho em ấy, riêng điều này, tôi cũng đã nói rõ từ nãy, nếu như công ty có bất kỳ nghi ngờ nào, hoàn toàn có thể tiến hành thanh tra toàn bộ nhật kí công tác từ trước tới nay của tôi, tôi nhất định tận lực phối hợp.”
“Nếu như công ty thật sự công bằng và minh bạch, nói vì Trần Hoài năng lực làm việc không đạt tiêu chuẩn mà đuổi việc em ấy, như vậy tôi sẽ không có gì để nói nhưng lần này trong cuộc tuyển chọn thăng chức, kết quả cuộc bỏ phiếu Trần Hoài chiếm được % số phiếu bầu, đây chính là lời khẳng định thành tích lớn nhất đối với em ấy, rõ ràng em ấy có tư cách lớn nhất để nhận cơ hội được thăng chức, nếu như công ty vì những lý do hoang đường vô căn cứ mà loại em ấy ra, như vậy chính là đã đi ngược lại nguyên tắc công bằng cơ bản nhất, cũng vi phạm lợi ích của công ty.”
“Người cần phải bị xử phạt nhất ở đây chính là tên tố cáo, rõ ràng dụng tâm hiểm ác, bày kế vu hãm người vô tội, kết quả cuối cùng lại bắt người vô tội phải gánh chịu hậu quả, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không hiểu được giá trị quan điểm đằng sau quyết định này.”
Tốc độ nói chuyện của Vương Tri Tranh không nhanh không chậm, ngữ khí bình tĩnh, thế nhưng từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, thẳng tắp đánh vào đầu tất cả mọi người ngồi đây.
Bầu không khí trong phòng họp lập tức bị đè nén lại.
Sắc mặt Ngụy đổng càng trở nên âm trầm, chậm chạp không lên tiếng.
“Tôi cảm thấy Tri Tranh nói rất đúng…” đánh vỡ trầm mặc là Lưu Đình, ông cũng đã lên tiếng nói giúp Trần Hoài khá nhiều, đơn giản tiếp tục giữ mặt mũi cho Vương Tri Tranh.
Đương nhiên, chủ yếu là ông cũng nhìn ra Ngụy đổng không muốn xảy ra xung đột quá lớn với Vương Tri Tranh, bây giờ danh tiếng Vương Tri Tranh trong nghề quá lớn, có thể nói là nhân vật then chốt đảm bảo sự tăng trưởng doanh thu của Thái Thương, nếu như lúc này xảy ra sơ suất, e sợ người ngoài sẽ đánh giá không cao đối với các dự án tiếp theo của Thái Thương.
Thế nhưng Vương Tri Tranh nói cũng có chút cứng rắn, Ngụy đổng chỉ sợ cũng cảm thấy khó chịu, hành động này của Lưu Đình thực tế đã cho Ngụy đổng một nấc thang.
Bất quá, ông cũng cảm thấy, bình thường Vương Tri Tranh làm việc kín kẽ không lỗ hổng, lần này lại vì người nam nhân trước mặt mà chống đối Ngụy đổng.
Thật thú vị.
“Chuyện này muốn giải quyết cũng không phải quá khó, mấu chốt không phải là nội dung những lời đồn đại bên ngoài mà là thái độ của nhân viên toàn công ty đối với chuyện này, văn hóa doanh nghiệp chúng ta luôn đề cao lòng bao dung, cởi mở, chuyện của Trần Hoài và Tri Tranh, công ty không cần thiết phải kiêng kị tránh né.” Lưu Đình lên tiếng: “Kỳ thực công ty chỉ cần bày tỏ thái độ rõ ràng là được rồi, thực sự cầu thị.”
“Trắng chính là trắng, đen chính là đen, thị phi rõ ràng, cho tất cả một câu trả lời rõ ràng.” Lưu Đình nhìn Ngụy đổng một chút: “Đây cũng là thái độ nhất quán xử lý mọi chuyện của Ngụy đổng, phải không.”
“Được rồi.” Ngụy đổng thở ra, nói: “Vậy thế này đi, Trần Hoài được thưởng kỳ nghỉ một tuần vẫn có lương, thư ký ra thông báo điều tra rõ ràng chuyện này, sau khi có kết quả đơn giản ra thông báo, ai nên chịu trách nhiệm, ai vô tội thông báo rõ ràng. Chờ việc này điều tra có kết quả rồi, việc sát hạch ứng tuyển thăng chức phòng pháp chế sẽ làm lại từ đầu.”
“Cảm ơn Ngụy đổng.” Vương Tri Tranh đáp.
Ngụy đổng nhìn hắn, hầm hừ vỗ bàn một cái: “Được rồi, tan họp đi.”
Trần Hoài và Vương Tri Tranh song song rời khỏi phòng họp, đi tới một góc không có người.
Trần Hoài do dự nhìn Vương Tri Tranh: “Lão Vương…”
“Vẻ mặt của em như đang nói em rất cảm động.” vừa rời khỏi tầm mắt của các vị lãnh đạo, cỗ khí tức tinh anh ép người trên thân Vương Tri Tranh dần thu hết lại, khôi phục bộ dạng vừa cà nhây vừa đê tiện thường ngày, lúc này vươn tay gãi cằm, nghiêm trang tiến hành phân tích biểu tình của Trần Hoài: “Lại như có chút sầu lo, còn có chút muốn khóc, anh không chắc lắm, em có thể trực tiếp nói cho anh nghe…”
Trần Hoài: “….”
Được rồi, Vương tổng đã thành công phá hoại sạch sẽ tâm tình vừa rồi của anh.
Trần Hoài thở dài: “Vừa rồi, anh không cần làm như vậy, chuyện của em cũng không có gì lớn, anh không cần vì em mà đắc tội Ngụy đổng…”
“Chuyện em đương nhiên là chuyện lớn, công tác mới là chuyện nhỏ.” Vương Tri Tranh nghiêm túc đánh gãy: “Nếu những lúc như thế này anh không đứng ra, như vậy thật sự uống là ông —— xã em.”
Hai từ “ông xã” này hắn còn cố ý nhấn mạnh một chút.
Trần Hoài:….=.=
Mặc dù có chút cảm động thế nhưng cái danh xưng cuối cùng kia dường như có chỗ nào không đúng.
“Có phải anh chưa từng nói với em.” Vương Tri Tranh tới gần Trần Hoài, thần sắc bức thiết: “Em là người quan trọng nhất đời anh.”
Trần Hoài: “…không có.”
“Vậy bây giờ nói cho em biết.” Vương Tri Tranh cười cười, khẽ hôn Trần Hoài một cái.
“Cho nên đừng nói mấy câu kiểu như chuyện của em không quan trọng, chuyện của em đối với anh mà nói chính là chuyện lớn.” Vương Tri Tranh thổ lộ xong tâm tình nhanh chóng tự khen một cái, gần đây đọc một trăm câu thổ lộ tình yêu quả không uổng phí, quả nhiên phát huy tác dụng.
“Tuy rằng em rất cảm động…” Trần Hoài do dự lên tiếng: “Thế nhưng em cứ cảm thấy câu này nghe quen quen, dường như đã nghe thấy được ở đâu rồi.”
“Chắc là do tất cả lời thổ lộ trên thế gian đều tương tự nhau đi.” Vương tổng bình tĩnh, một chút cũng không bị kinh hách khi bị vạch trần: “Ái tình đều không khác nhau là mấy, chỉ có khác ở chỗ, anh tương đối đẹp trai.”
Nội tâm ghi nhớ: Lát nữa phải nhớ xóa toàn bộ lịch sử trang web trên di động, không thể để Tiểu Hoài phát hiện một trăm câu nói yêu đương.
“Anh nói đúng.” Trần Hoài cũng tán thành.
“Nói đi cũng phải nói lại, người tố cáo rốt cuộc là ai vậy?” Trần Hoài vẫn cứ canh cánh chuyện này trong lòng.
Thông qua lời Lưu Đình vừa nói, anh cơ bản xác định người tố cáo không phải là Lý Thư Mộc, bởi vì chuyện hợp đồng chính là lỗi sai của Lý Thư Mộc, mail cũng có gửi cho cả Lưu Đình, nếu là cô ta tố cáo, sẽ không thể lấy chuyện này ra để vu oan giá họa.
Ngược lại, người tố cáo hẳn là hoàn toàn không biết rõ chuyện này mới có thể lấy chuyện này ra làm đơn.
“Là Chu Vĩ Minh.” Vương Tri Tranh đáp.
“Anh ta?” Trần Hoài nhíu mày một cái, Chu Vĩ Minh là một trong ba người ứng tuyển còn lại, đương nhiên tuyệt đối có động cơ, thế nhưng làm sao mà anh ta lại biết những chuyện này.
“Gã là bạn của Nguyên Nghệ Luân.” Vương Tri Tranh nhìn ra nghi hoặc của Trần Hoài, liền lên tiếng giải thích trước: “Gã hẳn đã sớm biết, chỉ chờ cơ hội này.”
“Mẹ nó!” Trần Hoài nhịn không được mà văng tục, khó trách lại cảm thấy thủ pháp này lại giống với chuyện xảy ra hồi đại học tới vậy, hóa ra là một mạch kế thừa.
Nhưng mà, Trần Hoài nghi hoặc nhìn về phía Vương Tri Tranh: “Làm sao anh biết gã quen biết Nguyên Nghệ Luân?”
“Tư Tú nói cho anh biết.” Vương Tri Tranh cười cười: “Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì không bao lâu nữa, Tư Tú sẽ tới Thái Thương làm việc.”
Trần Hoài trợn tròn mắt: “Thật hay giả?”
“Anh nói rồi, cô ấy là một đồng nghiệp phi thường xuất sắc.” Vương Tri Tranh bày ra biểu tình tổng tài biết nhìn xa trông rộng.
“Ây….” Trần Hoài có chút lúng túng: “Cô ấy có biết chuyện chúng ta chưa?”
“Anh đã nói với cô ấy.” Vương Tri Tranh nói: “Anh phải mất một bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp mới có thể duy trì tình hữu nghị đó.”
“…ây chà.” Trần Hoài cơ trí cường điệu: “Em sẽ không gách vác phí tổn đâu đấy.”
“Không sao, Vương tổng có tiền.” Vương Tri Tranh lại một lần nữa lặp lại câu danh ngôn kinh điển của nhà giàu mới nổi.
Phi thường khốc huyễn.