Ba thiếu niên châu đầu ghé tai thảo luận một hồi lâu, cuối cùng một biệt hiệu danh chấn thiên hạ cũng được ra lò.
Mặc dù Trần Thất đối với kết quả này không để tâm cũng chẳng kỳ vọng gì, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được nói thầm: “Thanh Thành Tam Thú, tên này nghe thế nào cũng giống như hạng diễn viên quần chúng chưa sống được một tập đã chết, ta dùng biệt hiệu này sẽ không lưu lạc thành người qua đường Ất, Giáp, Bính, Đinh gì chứ?”
Hứa Lý trái lại có chút hưng phấn, lắc lư nói:
- Tên hiệu này mặc dù mới nghe có chút thông tục, nhưng thật ra vô cùng vang dội.
Nhất là chờ sau khi chúng ta thành danh, tên hiệu còn có thể tiến hóa thành “Thanh Thành Tam Lão”, thật ra vô cùng có tiềm lực.
Đặc biệt Thanh Thành phái còn do người trong Tam phái Lục đạo dẫn đầu, hoàn toàn có thể lấy ra để thổi phồng.
Ứng Ưng đè trán, ra bộ không còn lời gì để nói.
Trần Thất cũng không xen mồm vào chuyện “đại sự” này, chủ yếu là do Hứa Lý với Ứng Ưng tranh cãi với nhau.
Thật ra Ứng Ưng thích mấy biệt hiệu có tính địa vực như Dương Châu Tam Hiệp, Dương Châu Tam Long, Dương Châu Tam Quái.
Thế nhưng Hứa Lý ôm chí cao xa, luôn muốn tương lai hoành hành thiên hạ, không muốn bị trói buộc ở một chỗ.
Tài ăn nói của Hứa Lý cao hơn Ứng Ưng, vì vậy mà biệt hiệu Thanh Thành Tam Thú do hắn đề ra cuối cùng cũng vượt qua mấy cái tên mà Ứng Ưng kiến nghị, trở thành biệt hiệu chính thức của ba người họ.
Trần Thất thấy ba người bọn họ sau khi tắm giặt xong lại lãng phí rất nhiều thời gian thảo luận chuyện này, hiện giờ sắc trời cũng không còn sớm nữa liền đưa ra đề nghị:
- Chúng ta đã ra ngoài cả ngày rồi, tốt hơn là trở về phủ Phúc Dương ăn no một bữa, tìm một khách tốt ngủ một giấc.
Sáng mai dậy sớm, chúng ta trước tiên đi Vạn phủ thử chút vận khí.
Trần Thất từ trong miệng của Hứa Lý và Ứng Ưng hỏi thăm ra rất nhiều chuyện của Vạn phủ.
Vạn Kỳ Vạn đại công tử đích xác không biết từ đâu biết được tin tức đạo thư của Thiên Hà lão tổ xuất hiện.
Hắn xuất thân từ phái Hoàng Sơn, mặc dù thổi phồng môn phái của mình ngoại trừ tiên môn đạo phái thì chính là môn phái đứng đầu, chưa nói đến có phải là danh xứng với thực hay không, thế nhưng trong môn phái chỉ có truyền thừa võ nghệ, chẳng có chút đạo pháp nào để dạy thì đây là là sự thật không thể chối cãi.
Vạn Kỳ cùng mấy huynh đệ kết nghĩa của hắn là Dương Châu Bát Anh gì đó vô cùng si mê đối với việc cầu tiên học đạo.
Vì thế lần này hắn ỷ vào việc trong nhà có tài lực hùng hậu nên chẳng những mời đến mười người trong tiên đạo mà còn mời rất nhiều hào khách giang hồ, chuẩn bị ít ngày nữa đi Duyện Châu tìm kiếm bảo vật.
Trần Thất muốn báo thù tất nhiên là muốn tiếp cận Vạn Kỳ Vạn đại công tử.
Vì vậy hắn liền nói với Hứa Lý và Ứng Ưng là muốn đi Vạn phủ thử vận may.
Vốn dĩ Hứa Lý và Ứng Ưng vô cùng ngưỡng mộ những kỳ năng dị sĩ được Vạn gia chiêu mộ kia, nghe được đề nghị này của Trần Thất liền vô cùng mừng rỡ, không có ai phản đối.
Hiện tại Trần Thất nhắc tới chuyện này, hai người lập tức cũng cảm thấy đói bụng, cùng nhau nói:
- Thất thiếu, lần này chỉ sợ còn cần ngươi tiêu pha trả tiền, chúng ta đều là kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Nếu có thể tiến vào Vạn phủ, trở thành môn khách của phủ hắn thì chúng ta nhất định mời lại ngươi mười bữa.
Trần Thất ứng lời, cũng không nhắc đến việc mình từng đánh cướp vài tên “Hào khách” trên người có rất nhiều vàng bạc.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng mặc dù nhìn qua chẳng hề để ý, thật ra hai người đó đều rất trọng sĩ diện, không phải người có thể tùy tiện “bố thí’.
Cho nên hắn cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không động chạm đến điểm mấu chốt của hai người, cười cười nói:
- Bữa này nên do ta mời, thế nhưng tiểu đệ mới đến nơi đây nên không biết chỗ nào có đồ ăn ngon, khách nào có thể yên ổn ngủ một giấc, vẫn là phải nhờ hai vị ca ca dẫn đường, nếu không tìm phải một hắc , vậy liền thiệt thòi lớn rồi.
Hứa Lý cùng Ứng Ưng hô to một tiếng, nhấc chân liền chạy, cùng nhau kêu lên quái dị:
- Ở phủ Phúc Dương có nơi nào có đồ ăn ngon nhất, khách điếm nào thoải mái nhất thì huynh đệ chúng ta nắm rõ như lòng bàn tay, Thất thiếu chỉ cần đi theo chúng ta là được.
Trần Thất vốn dĩ cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, chẳng qua quanh năm ở trong ổ đạo tặc, vì vậy liền hình thành tính cách cẩn thận dè dặt, có tật xấu cứ hễ thấy người là bắt đầu tính kế.
Hiện giờ ở chung với Hứa Lý và Ứng Ưng, bị sự vui vẻ thoải mái của họ lây nhiễm nên cũng khôi phục lại vài phần hoạt bát của thiếu niên.
Trần Thất cũng hú lên quái dị đuổi theo hai người bạn mới quen biết này chạy thẳng đến phủ Phúc Dương.
Tốc độ chạy của ba người đều rất nhanh, nhất là Hứa Lý cùng Ứng Ưng, vì hai người họ tu luyện Thiết Cốt Công nên khí lực tăng lên hơn ba bốn lần, mặc dù không biết khinh công nhưng cũng chạy vô cùng nhanh.
Dọc theo đường đi, Trần Thất còn không quên chỉ điểm cho họ mấy chỗ nguy nan trên trên con đường võ học.
Hắn ở Thiên Mã sơn trại nhiều năm, chung quy gặp không ít cao thủ võ thuật, lại từng học Nhị trại chủ Lục Hạo Chi một ít tạp học, lúc này liền lấy hết ra.
Hứa Lý và Ứng Ưng quả nhiên không để cho Trần Thất thất vọng, chỉ bằng vào một chặng đường từ ngoài thành về phủ Phúc Dương mà hai người đã học gần xong làm cách nào để dùng sức vận lực, thi triển khinh công, vừa chạy vừa vung quyền đá cước, dần dần cũng có kết cấu hẳn lên.
Về tới trong phủ Phúc Dương, Hứa Lý liền nói:
- Phủ Phúc Dương của chúng ta chính là tòa thành hùng vĩ nhất thiên hạ, trong tường thành có bốn mươi tám đường lớn, chiếu theo cách thức chia chín phần bằng nhau thì chỗ náo nhiệt nhất liền ở trung tâm của phủ Phúc Dương, chín con đường đó toàn bộ đều là người làm ăn buôn bán, nếu không phải lão điếm trăm năm thì người ta đều ngại không dám mở tiệm ở đây.
Mọi người chê chỗ ngươi không có danh tiếng tích lũy lâu năm nên cũng sẽ không muốn đi vào.
Ứng Ưng ở một bên khác nói:
- Nói đến nơi ăn uống ở đây thì trong phủ Phúc Dương có tám nhà lão điếm là ngon nhất.
Hôm nay chúng ta đến Vạn Hoa lâu trước, tòa tửu lầu này chính là tòa lầu cao nhất thành này, cao ba mươi mươi tám tầng.
Nghe nói đồ ăn ở đó đều nấu từ hoa tươi, từ tầng cao nhất đến tầng thấp nhất đều vương vấn mùi thơm của hoa tươi, gần xa đều ngửi thấy.
Khiến chỗ này càng thêm ưu việt đó là ngồi ở trên lầu trông ra bên ngoài có thể đem phân nửa phủ Phúc Dương thu vào đáy mắt, quang cảnh vô cùng tốt đẹp.
Ta với Hứa thiếu đã từng lẻn vào xem thử lúc ban đêm, từ trên cao nhìn xuống, tâm trạng theo đó trở nên vui tươi thoải mái, vô cùng sảng khoái.
Nghe Hứa Lý với Ứng Ưng giới thiệu, Trần Thất cũng có chút động lòng, thầm nghĩ:
- Ta còn chưa từng đi tửu lâu hào hoa xa xỉ như vậy, đi đến đó ăn một bữa, thử xem đồ ăn được nấu từ hoa tươi có hương vị gì.
Có hai thổ địa của phủ Phúc Dương là Hứa Lý và Ứng Ưng dẫn đường, ba người lại là người nhanh nhẹn nên chỉ một lúc sau ba người đã đến trước cửa Vạn Hoa lâu.
Trần Thất trước giờ chưa từng nhìn thấy tòa lầu cao như vậy, hắn ở dưới lầu ngửa mặt lên nhìn, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu có người đội mũ, chỉ sợ nhìn lên như này thì còn chưa kịp nhìn thấy mái nhà thì mũ đã rơi xuống.
Vạn Hoa lâu này so với Kim Cương Tháp của ta còn cao hơn.”
Tên tiểu tặc này vừa đến dưới Vạn Hoa lâu liền có một mùi luồng hương thơm kỳ dị xông vào mũi, những hương thơm này hầu như đều ngưng tụ thành hình thái lượn lờ xung quanh tòa tửu lâu này, uyển chuyển như mây tía sương mù, tôn lên tòa Vạn Hoa lâu, khiến nó giống như cung điện của thần tiên trên trời, trong thản nhiên có ý vị xuất trần.
Coi như là không đi và ăn uống, chỉ nhìn một thoáng liền khiến người ta có cảm giác ngà ngà say, vô cùng thỏa mãn.
Trần Thất không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Quả nhiên là chỗ tốt, không uổng công ta đến một lần.
Trần Thất vừa dứt lời liền có một thanh âm thanh thúy bật cười ra tiếng, Trần Thất quay đầu nhìn lại thấy một thiếu nữ váy trắng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên vai có một con thú nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Hứa Lý với Ứng Ưng nghe thấy có người cười nhạo “huynh đệ tốt” của bọn họ liền cùng nhau trợn trừng mắt lên nhìn, thế nhưng Trần Thất vừa thấy thiếu nữ này bỗng nhiên trong lòng khẽ động, vội vàng kéo lại hai người kia, thấp giọng nói:
- Đừng để ý đến nàng, chúng ta đi ăn trước.
Trần Thất cũng không quen biết thiếu nữ này, thế nhưng hắn lại nhận ra con thú nhỏ trên đầu vai nàng chính là một con Hương thú Điêu Tuyết cũng nuôi dưỡng.
Con thú nhỏ này không để ý đến ba người trước mặt, đầu mũi ôn nhu mềm mại không nhịn được run lên, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ.
Thiếu nữ áo trắng kia liếc mắt nhìn ba người bọn họ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ý cười trêu tức, nói với con thú nhỏ trên vai:
- Ngươi đừng có trưng ra dáng vẻ quê mùa như vậy, vừa ngửi được một chút hương vị đã không bình tĩnh nổi.
Ngươi là linh thú thượng cổ, sao có thể không có phẩm vị như vậy?
Hứa Lý cùng Ứng Ưng nghe vậy càng giận, Trần Thất lại không định để ý đến thiếu nữ này, lôi kéo ống tay áo của hai bạn tốt nhanh chân đi vào trong Vạn Hoa lâu.
Thiếu nữ kia cũng không ngờ Trần Thất có tu dưỡng như vậy, thoáng chốc cũng cảm thấy mất hứng, mũi nhỏ nhíu lại, hừ một tiếng:
- Đều là một đám người vô vị, bị nhạo báng cũng không dám phản kháng lại.
Số lượng thực khách mỗi ngày của Vạn Hoa lâu rất nhiều, thế nhưng tiểu nhị trong Vạn Hoa lâu đều rất cần mẫn, trước nay đều khiến khách có cảm giác thoải mái như đang ở nhà.
Trần Thất lôi Hứa Lý cùng Ứng Ưng vào Vạn Hoa lâu, lập tức có tiểu nhị ra đón tiếp.
Trần Thất cũng không khách khí, mở miệng ra liền hỏi:
- Không biết tầng cao nhất của tửu lâu nhà ngươi còn có chỗ ngồi hay không?
Tiểu nhị kia cười nói:
- Hôm nay thật khéo, tầng trên bởi vì quá cao nên còn chưa có khách nào lên tới.
Nếu ba vị muốn lên lầu thì có thể đi theo ta.
Thiếu nữ áo trắng kia đi vào Vạn Hoa lâu chậm hơn, nghe thấy bọn Trần Thất muốn đi lên lầu cao nhất cũng hừ một tiếng nói:
- Hôm nay ta muốn mời tới mấy chị em tốt nên cũng muốn ngồi tầng cao nhất.
Ta cũng không gọi riêng một vài món, cứ chuẩn bị cho ta một bàn Vạn Hoa yến là được.
Tiểu nhị hầu hạ bọn Trần Thất thấy ai cũng đang vội, liền cười nói:
- Nếu đã như vậy thì vị cô nương này cũng đi theo ta đi.
Lát nữa khách của cô nương đến ta cũng dẫn họ tới tầng chót là được.
Đây là lần đầu tiên Trần Thất đến nơi như này, không biết gọi món ăn như thế nào mới không mất mặt.
Nghe thấy thiếu nữ phía sau gọi Vạn Hoa yến gì đó, thế là cũng tiếp một câu:
- Ta mời hai vị ca ca ăn cơm, cũng muốn gọi một bàn Vạn Hoa yến.
Thiếu nữ váy trắng kia cho rằng Trần Thất đang khiêu khích nàng, không khỏi cả giận nói:
- Các ngươi có bao nhiêu người mà cũng muốn gọi một bàn Vạn Hoa yến? Một bàn Vạn Hoa yến này tổng hết ba ngàn lượng bạc, các ngươi có thể trả được không?
Trần Thất nghe vậy cũng không lên tiếng, hắn thuận tay ném ra một cái, trong lòng bàn tay liền bay ra một cái bọc có hơn ba nghìn lượng bạc trắng, nặng đến hơn mấy trăm cân rơi đánh phốc một cái xuống mặt đất.
Trần Thất từ tốn nói:
- Ta sẽ thanh toán trước, tiểu nhị mau mau chuẩn bị.
Nói xong liền không để ý đến thiếu nữ áo trắng kia nữa mà ngang nhiên tự mình lên lầu.
Hứa Lý cùng Ứng ưng nhìn túi bạc trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ sắc mặt đang vô cùng kém kia, cùng nhau lắc đầu ra vẻ thở dài nói:
- Thì ra ba ngàn lượng là một đống lớn như vậy, cũng không biết cái người muốn ăn Vạn Hoa yến kia trên người có chỗ nào có thể dấu một cái bao lớn như vậy.
Ánh mắt của hai tên tiểu tử này đảo tới đảo lui trên người thiếu nữ áo trắng kia, bỗng nhiên trở nên lấm la lấm lét, đều nhìn loạn chỗ nhô lên trên người thiếu nữ, trong ánh mắt đều là trắng trợn khiêu khích.