Mạc Khinh Văn là Đại sư tỷ cho nên tất cả đồ mà La Phù lục nữ đoạt được đều do nàng thu.
Lần này đi vào trong động phủ của thượng cổ tiên nhân, tính ra La Phù lục nữ thu hoạch thật không ít, mặc dù pháp lực của các nàng rất kém không có được đồ gì quá mức lợi hại, nhưng chỉ cần lấy được một món pháp khí có một hai tầng cấm chế cũng gần như bằng với lấy hai mươi ba mươi món, so với lúc đầu Lục Nữ chỉ có Vạn Phương có một món túi pháp bảo cấp phù khí thì bây giờ còn giàu có hơn rất nhiều.
Mạc Khinh Văn thấy Trần Thất đồng ý liền lấy một món đồ giống như cái mâm, Trần Thất sử dụng pháp lực hút vào tay mình, mở ra phật môn nhãn thức nhìn rất lâu, cũng không nhìn ra món đồ chơi này rốt cuộc là có lai lịch gì.
Trong lòng hắn hơi giật mình, liền dùng Thái Thượng Hóa Long quyết nhập vào bên trong dò xét.
Thái Thượng Hóa Long quyết am hiểu nhất là phá giải hết tất cả dấu ấn chân khí của pháp khí, pháp lực của Trần Thất vừa đi vào cái mâm tròn này liền cảm ứng được một luồng suy nghĩ cực kỳ hung ác tàn bạo trào ra.
Trần Thất có chút giật mình, lập tức liền chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết thành Long Hổ Tổng Nhiếp Thống Ngự Vạn Thú Chân Pháp dùng pháp lực của Hỏa Xà Vô Song đánh vào bên trong.
Cái mâm tròn này lập tức phát ra tiếng kêu quái dị như vạn quỷ gào khóc vô cùng thê lương, cộng thêm từng lớp sương mù màu đen tuôn ra, không biết có bao nhiêu tà ma.
May mà Trần Thất thả ra bốn đóa Ưu Đàm Ba La Hoa hợp thành một tòa Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cương Thai Tàng Đại Trận nho nhỏ, lúc này mới trấn trụ được cái pháp vật mâm tròn này.
La Phù lục nữ bỗng nhiên nhìn thấy cái mâm tròn này đột nhiên biến thành quái dị tà ma như thế thì đều sợ hãi kinh ngạc, gương mặt xinh đẹp của Mạc Khinh Văn càng trở nên trắng bệch, nghĩ thầm: “May mà hôm nay đưa cho vật này cho Trần Thất công tử xem, bằng không nó mà phát tác hẳn lên thì mấy tỷ muội chúng ta không phải là đều phải chết sao?”
Dương Châu Thất Anh cũng xem mà run như cầy sấy, bọn hắn không hiểu pháp thuật, càng kiêng kị những vật yêu quỷ.
Trần Thất thả pháp thuật của Hỏa Xà Vô Song ra, bảy bảy bốn mươi chín con hỏa xà bay lượn quấn quanh cái mâm tròn này, chỉ là pháp thuật của Hỏa Xà Vô Song luyện không phải là Thái Dương Chân Hỏa.
Môn pháp thuật này tuy lợi hại nhưng cũng không có công hiệu khắc chế tà ma, Trần Thất dùng bảy bảy bốn mươi chín con hỏa xà luyện hóa hết gần nửa canh giờ, cái thứ như mâm tròn này vẫn toát ra sương mù đen, không thấy yếu ớt đi chút nào, tiếng kêu khóc phát ra từ bên trong lại càng ngày càng thê lương.
Trần Thất cũng có chút bất đắc dĩ, nói với Mạc Khinh Văn:
- Món đồ vật này ta cũng không biết lai lịch, chỉ biết bây giờ bị ta gợi lên mà bên trong thay đổi, không bị pháp lực của ta trấn áp thì tà linh bên trong muốn bay ra hại người.
Chỉ có thể tạm thời để ở chỗ của ta, chờ ta nghĩ biện pháp trấn áp nó rồi mới trả lại cho Mạc Khinh Văn đạo hữu.
Mạc Khinh Văn cuống quít nói:
- Đồ vật tà ma như thế bọn ta cũng không dám để ở bên người, vẫn là tặng cho Thất công tử đi.
Trần Thất khiêm tốn vài câu, thấy La Phù lục nữ quả thật không chịu lấy, hắn có chút trầm ngâm rồi cười nói:
- Nếu đã như thế thì xem như các ngươi cho ta món đồ này, ta sẽ lấy một món pháp khí khác để đổi là được.
Trần Thất có ý lấy lòng La Phù lục nữ, tiện tay lấy một món pháp khí Thanh Thành hai đạo tế luyện bình thường đưa cho Mạc Khinh Văn.
Mấy món pháp khí nhỏ này đối với Trần Thất có cũng được mà không có cũng được, nhưng đối với người bình thường mà nói lại rất quý hiếm.
Món Trần Thất chọn lại là một món khá là tinh vi tên là Ngũ Lôi Châu, giơ tay phóng ra liền có thể phát ra tiếng sét nổ nát mục tiêu, cho dù là người bình thường cũng có thể dùng.
Mạc Khinh Văn thấy một món đồ tà ma không thể dùng được thế mà lại đổi được một món pháp khí sắc bén thì trong lòng cũng vui mừng.
Trải qua chuyện này, bầu không khí của cả đám người dần dần hòa hợp, Trần Thất hình như cũng quên đi chuyện ban đầu, Vạn Kỳ thấy thời cơ đã tới liền liếc mắt một cái ra hiệu cho muội muội.
Trong lòng Vạn Phương có chút thấp thỏm, không biết Trần Thất có thể bán cho mình ít mặt mũi không, nhưng vì ca ca của chính mình cũng chỉ có thể kiên trì hướng về phía Trần Thất nở nụ một nụ cười xinh đẹp:
- Thất công tử có pháp lực cao thâm khó đoán, Vạn Phương có một yêu cầu quá đáng không biết ngài có thể đồng ý không?
Trần Thất thấy tất cả những cố gắng của mình đã nở hoa kết trái, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại hết sức ấm áp nói:
- Vạn đạo hữu chớ khách khí, có chuyện gì cần tới mỗ gia giúp cứ nói là được.
Vạn Phương liếc mắt nhìn ca ca nhà mình do dự nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói:
- Ca ca nhà ta và mấy người huynh đệ kết nghĩa của huynh ấy đều vô cùng ngưỡng mộ tiên đạo, Thất công tử có thể giúp tiến cử ca ca ta cho một vị sư phụ được không?
Trần Thất ở trong lòng cười lạnh, nghĩ thầm:
- Ta cũng bày ra những bản lĩnh này rồi, những công tử bột này còn làm bộ làm tịch muốn bái một sư phụ tài giỏi hơn.
Thôi vậy, các ngươi muốn bái ta làm sư, ta còn phải ra sức khước từ một phen, nếu chỉ cầu ta tiến cử trái lại có thể đồng ý ngay.
Trần Thất nghĩ tới đây liền không do dự nữa, nói:
- Việc này phải xem cơ duyên, lúc ta gặp mấy vị sư môn trưởng bối nhất định sẽ giúp mấy vị huynh trưởng cầu tình.
Bọn Vạn Kỳ cũng là cùng với Trần Thất xưng huynh gọi đệ quen rồi, muốn bỏ xuống mặt mũi bái sư chính là có chút ngượng nghịu.
Bọn hắn cũng không biết rằng Trần Thất căn bản là chưa từng nghĩ sẽ nhận bọn họ, bọn họ suy nghĩ như vậy trái lại làm cho tên tiểu tặc bớt đi một lượt lời nói.
Trần Thất đồng ý ngay làm cho đám người Vạn Kỳ lập tức cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống đất, đám người Tôn Phương Kiệt, Bạch Quý Lễ, Hứa Câu Dương, Vương Phu Chi, Trương Du, Tư Mã Trác Liêu đều nhìn về phía Vạn Kỳ âm thầm lộ ra ánh mắt có vẻ khâm phục.
Người nào người nấy đều nghĩ thầm trong lòng:
- May mà Vạn Kỳ có một muội muội tốt, lúc này mới có thể giúp chúng ta thương lượng, bằng không Thất thiếu làm sao có thể sảng khoái như thế?
Trong lúc đám người diệt hết tâm sự trong lòng, liền ngay cả Trần Thất cũng không đảo mắt đi nhìn cái khối mâm tròn kia, chỉ dùng Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cang Thai Tàng Đại Trận trấn áp vật này, đưa vào trong Kim Cương Tháp, vật này không thể tăng thêm uy lực Lưỡng Giới Thập Phương Kim Cang Thai Tàng Đại trận, cho nên Trần Thất cũng không nguyện ý thu vào trong phật quang do Chân Long Kình biến thành.
Cả đám người đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên trong sân truyền ra tiếng ồn ào kỳ lạ, trong lòng Vạn Phương chấn động, vội vàng xông ra khỏi thư phòng, lúc này mới thấy con linh thú Hương thú mình nuôi.
Con thú nhỏ này đang ở trong sân nhảy tới nhảy lui, đánh nhau với một con bò cạp tinh, con hương thú này xù hết lông trắng trên toàn thân lên, thoạt nhìn như đang muốn ra oai, chỉ là con thú này đáng yêu quá mức nên ngay cả lúc ra oai mà cũng có phần làm cho người ta yêu mến.
Vạn Phương thấy Hương thú mà mình nuôi cực khổ đánh nhau với một con bọ cạp tinh mạnh như vậy thì không khỏi hoảng hốt lo sợ, vội vàng phóng ra một cái đĩa ngọc, muốn giúp hương thú nhà mình một tay.
Nàng lại chưa từng nghĩ tới trên người con bọ cạp tinh này bỗng phóng ra một luồng ánh sáng cuốn lấy cái đĩa ngọc, lập tức liền thu mất.
Trần Thất chậm một bước, cũng đi theo Vạn Phương ra đây, thấy tình huống này liền khẽ quát một tiếng:
- Tiểu Kim đừng có nghịch nữa, nhanh trả pháp khí cho Vạn đạo hữu.
Đừng có trêu chọc linh thú của người ta.
Con cóc Tiểu Kim có chút tủi thân mà nhảy ra từ trong cơ thể bọ cạp tinh, kêu lên:
- Thứ này không phải đều của chủ nhân ngài sao? Tại sao lại biến thành pháp khí của người khác rồi?
Gương mặt Vạn Phương đỏ lên, một đôi mắt đẹp có chút xấu hổ.
Trần Thất làm sao có thể để cho giai nhân xấu hổ? Lập tức liền bày ra vẻ uy nghiêm của chủ nhân, quát:
- Chớ có lắm miệng, nhanh nhanh trả đồ đi, tự mình đi vào trong bùn ẩn núp rồi cố gắng tu luyện đi.
Con cóc Tiểu Kim nhìn Trần Thất vài lần, lại nhìn Vạn Phương mấy lần, lúc này mới nói:
- Thì ra đây chính là chủ mẫu, trách không được, chủ mẫu với chủ nhân tất nhiên là không tách ra.
Tiểu Kim đi tu luyện đây, không dám quấy rầy chuyện tốt của chủ nhân.
Con cóc tiểu Kim này cũng mặc kệ lời nói của mình làm cho gương mặt xinh đẹp của Vạn Phương đỏ bừng, toàn thân đều nóng lên, chỉ huy bọ cạp tinh kia trực tiếp chui vào trong đất, cũng không để ý con Hương thú kia nữa.
Trần Thất trái lại là da mặt rất dày, cũng không lên tiếng giải thích mà chỉ cười cười không nói, theo Vạn Phương thấy tên tiểu tặc đầu này đang cố ý chiếm hời của bản thân, vừa đáng ghét lại buồn bực.
Nhưng Vạn Phương vừa nghĩ tới chuyện chính mình đưa ra yêu cầu không hợp tình hợp lý như thế mà Trần Thất cũng đồng ý ngay.
Nàng dù sao cũng hiểu rõ ca ca và Dương Châu Thất Anh, ca ca của mình cùng với những huynh đệ kết nghĩa kia không có tư chất gì để tu đạo.
Trần Thất có thể đồng ý ngay như thế, chín phần mười là nể mặt mũi của nàng, điều này làm cho Vạn Phương không thể kéo mặt mũi xuống được.
Trần Thất thấy Vạn Phương gọi con Hương thú kia tới trong tay, ngón tay ngọc khẽ vuốt, nhẹ nhàng an ủi, không khỏi có chút kỳ lạ mà hỏi:
- Loại linh thú này ta cũng gặp qua một con vô cùng khó có được.
Không biết Vạn đạo hữu làm sao để con này quy thuận?
Vạn Phương nghe Trần Thất nói thì không khỏi vừa mừng vừa sợ, hỏi:
- Con thú nhỏ của ta chính là tự nhiên không biết sao lại đi theo ta, nếu như Thất huynh biết ở đâu còn có đồng loại của nó thì có thể nói cho ta không, để ta giúp nó tìm một người bạn?
Trần Thất lắc đầu cười nói:
- Người kia ở trong Tam phái Lục đạo, đệ tử chân truyền của một môn phái lớn, tính tình cao ngạo vô cùng, ta ở trước mặt người đó không nói được, việc này quả thực không giúp được.
Vạn Phương nghe được Trần Thất nói như vậy liền cắt đứt suy nghĩ, Trần Thất nhắc tới chủ nhân của một con Hương thú khác thì bỗng nhiên trong lòng khẽ động, có một sợi tơ tình không tự nhiên xuất hiện quấn quanh ở trong thức hải của hắn, ngàn vạn sợi cùng dãy núi đạo tâm của hắn cách xa đối lập nhau.
- Ồ, tại sao ban đầu chưa từng xuất hiện, giờ trong thức hải còn có vật này sao?
Trần Thất khẽ vận chuyển ý nghĩ, gạt đi một chút tơ tình ở trong thức hải, một luồng cảm giác không nói được là vui thích là phiền não, là ưu sầu, là tê dại, là thoải mái bỗng nhiên xông lên đầu.
Luồng cảm giác này bỗng nhiên sinh ra không biết hướng về một người nào đó ở ngoài mấy ngàn vạn dặm truyền tin.
Một thiếu nữ ôm Trảm Tình kiếm đang ngồi thiền ở một tảng đá lớn, bỗng nhiên trong lòng rung lên, ngẩng đầu nhìn về phía nam.
Một đôi mắt đẹp giống như đang vui vẻ, giống như đang oán hận, miệng nhỏ hơi nhếch lên, khẽ lộ ra một phần ý cười.
- Cái tên tiểu tặc đáng chết này, thế mà lại chạy xa đến vậy, làm cho người ta tìm gần chết.
Thú nhỏ, nhanh tới đây đi theo ta chém tên khốn nạn kia, đừng tưởng rằng Tình Ti của Điêu Tuyết ta lại có thể dễ dàng gỡ bỏ như thế.
Cô gái này chính là Điêu Tuyết đệ tử chân truyền của Vong Tình Đạo, linh thú hương thú mà nàng nuôi lập tức nhảy lên vai nàng, Điêu Tuyết khẽ quát một tiếng liền cưỡi Trảm Tình biến thành một luồng cầu vồng kinh thiên bay thẳng về phía nam.
Trong lòng Trần Thất hơi giật mình một chút, giống như tác động tới cái gì lại giống như không có gì thay đổi, hắn thử mấy loại thủ pháp cũng không cảm thấy những sợi tơ tình này có tác hại gì, tạm thời không có cách nào trừ bỏ, liền mặc kệ không quan tâm nữa.
Trần Thất từ từ nghĩ lại, cuối cùng nhớ ra tình cảnh đánh nhau với Điêu Tuyết, âm thầm nghĩ ngợi:
- Xem ra trong thức hải của ta chính là bị cô gái này động tay động chân rồi, chỉ là không biết những thứ tơ sợi này đến cùng là mánh khóe gì, tại sao bốn đạo quyết của ta cũng không thể hóa giải được..