Chương : Tình yêu chân thành ()
Bởi vì vừa mới phá được vụ án nên người của tổ trọng án được nghỉ phép, dù chỉ có một ngày nhưng đối với bọn họ cũng là chuyện không thể tốt hơn rồi.
Hôm nay Giản Mạc được nghỉ, nhưng Mộc Hi Lương thì không có tốt số như vậy, nàng vẫn rất bận rộn, vì những vụ án của các tổ khác. Giản Mạc không có thói quen ngủ nướng, cho nên đã thức dậy từ sớm, ngồi trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Kể từ khi quen biết Mộc Hi Lương đến nay, Giản Mạc liền rất để ý đến trí nhớ của mình. Thật ra nếu muốn biết mười năm trước đã xảy ra chuyện gì thì đi hỏi Giản Dực Long là cách trực tiếp nhất, thế nhưng Giản Mạc không muốn làm vậy. Có lẽ Giản Dực Long sẽ nói, nhưng đều sẽ là những lời nói khách quan, chứ không theo hướng chủ quan như trí nhớ của Giản Mạc. Hơn nữa, mặc dù cô bất hòa với cha mình nhưng cũng không muốn nhìn thấy ông thương tâm. Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng ông, nhiều lần, Giản Mạc nhìn thấy Giản Dực Long nhìn hình của mẹ cô mà ngẩn người, thế nên làm sao cô nỡ để ông phải lục lọi hồi ức một lần nữa.
Giản Mạc cảm thấy mình không có lòng tham, chỉ là dù có chủ quan hay khách quan thì Giản Mạc cũng rất muốn biết. Cho đến bây giờ, Giản Mạc đều cảm thấy chuyện đã qua thì không cần truy cứu, cũng một phần là vì cô vẫn luôn trốn tránh chuyện này, cho nên Giản Mạc làm ở đồn cảnh sát nhiều năm như vậy nhưng chưa từng đi kiểm tra qua.
Nhưng bây giờ thì không giống, bởi vì sự xuất hiện của Mộc Hi Lương, bởi vì cảm giác quen thuộc mà Giản Mạc cảm nhận được, bởi vì cảm thấy dù có trốn tránh cũng không thể tránh khỏi tổn thương, cho nên Giản Mạc mới muốn biết rõ mọi chuyện.
Vụ án mười năm trước thuộc về giới hắc đạo, vì có người thương vong nên bên cảnh sát chắc chắn có ghi chép, Giản Mạc cảm thấy mình cần phải đến đồn cảnh sát xem thử.
Biết hôm nay Mộc Hi Lương vẫn phải đi làm, tựa như chuyện đưa đón nàng đã thành thói quen, Giản Mạc cũng rất vui vẻ khi được ở cùng nàng, dù lúc ở trên xe hai người nói ít đến đáng thương. Giản Mạc tự nhận mình không phải người hay nói, Mộc Hi Lương cũng vậy, cho nên bầu không khí như vậy mới thích hợp với hai người họ.
Dựa theo thời gian biểu hằng ngày, Giản Mạc ra cửa, đậu xe ở dưới lầu chờ Mộc Hi Lương, lúc đang chờ Mộc Hi Lương thì Giản Mạc vẫn không đổi thói quen, lôi điện thoại ra ngồi chơi game.
"Không phải hôm nay cô không cần đi làm sao?" Mộc Hi Lương nắm rõ hành tung của Giản Mạc, cho dù không đủ chi tiết nhưng vẫn biết được rất nhiều chuyện. Hơn nữa dựa theo thông lệ, mỗi khi phá được một vụ án thì đồng nghiệp của tổ trọng án sẽ được nghỉ ngơi một ngày. Hôm nay là ngày nghỉ, chẳng lẽ Tiểu Mạc có chuyện cần đến đồn cảnh sát?
"Cô phải đi làm." Giản Mạc nói bốn chữ, khiến cho lòng Mộc Hi Lương ấm áp vô cùng, trên mặt lộ ra nụ cười khởi đầu ngày mới.
Cô phải đi làm, cho nên tôi sẽ đưa cô đi làm, lời nói quan tâm dễ hiểu như vậy, sao Mộc Hi Lương có thể không nghe ra, xem ra Giản Mạc vẫn là người có tiềm chất tốt tính.
Thật ra thì ở trong lòng Giản Mạc, đưa Mộc Hi Lương đi làm đã là thói quen, nhưng hôm nay đến đồn cảnh sát cũng đúng là vì có chút việc, mặc dù là chuyên riêng. Thế nhưng nhìn thấy nụ cười của Mộc Hi Lương, Giản Mạc nghĩ cũng không cần để Mộc Hi Lương biết mục đích mình đến đồn cảnh sát vẫn tốt hơn.
"Ăn sáng chưa?" Từ trước đến nay, Mộc Hi Lương biết Giản Mạc không có thói quen ăn sáng, mỗi lần Giản Mạc đưa Mộc Hi Lương đi làm thì nàng luôn chuẩn bị bữa sáng cho cô. Hỏi như vậy thật ra thì có chút dư thừa.
Lúc nãy khi ở nhà, Mộc Hi Lương suy nghĩ có cần làm bữa sáng cho Giản Mạc hay không. Bởi vì hôm nay Giản Mạc được nghỉ, không biết có đến đưa mình đi làm không, nhưng lúc nhìn xuyên qua cửa sổ thì thấy được chiếc xe quen thuộc kia, trong lòng Mộc Hi Lương liền sáng tỏ, cho dù Tiểu Mạc có nhớ chuyện năm xưa hay không thì Tiểu Mạc vẫn là Tiểu Mạc, mặc dù bây giờ có chút lãnh đạm nhưng hành động theo bản năng của cô luôn là điều quan trọng nhất.
Cũng bởi vì nhìn thấy xe của Giản Mạc đậu ở dưới lầu nên Mộc Hi Lương mới làm bữa sáng cho Giản Mạc.
Không phải cô chuẩn bị cho tôi rồi sao? Giản Mạc mặc đầy nghi ngờ nhìn Mộc Hi Lương, từ lúc hai người bắt đầu đi làm cùng nhau đến giờ, Giản Mạc liền không cần lo lắng chuyện cơm nước của mình, bởi vì Mộc Hi Lương sẽ xử lí ổn thoả, sẽ không để mình bị đói. Cũng bởi vì điểm này mà Giản Mạc mới phát giác ra mặt hiền huệ của Mộc Hi Lương, phát hiện nàng đối xử với mình rất tốt, phát hiện mình rất thích lệ thuộc vào cô gái này.
"Phụt ~, được rồi, có chuẩn bị cho cô. Ngoan~, chúng ta đến đồn cảnh sát trước đi. Hôm nay tổ của cô chỉ có một mình cô đi làm, chúng ta đến phòng làm việc của cô ăn sáng." Không biết vì sao mà khi Mộc Hi Lương thấy vẻ mặt này của Giản Mạc thì liền rất muốn cười, loại chuyện này đã thành một thói quen, Mộc Hi Lương cảm thấy rất hài lòng. Vuốt vuốt gò má của Giản Mạc, trắng sáng thông tuệ, trong lòng xúc động, cái tên yêu nghiệt Giản Mạc này, mỗi lần dù có ngủ không đủ giấc thì làn da của cô vẫn mềm mại như nước, thật khiến người ta ao ước a.
Trêu ghẹo quang minh chính đại, Mộc Hi Lương dĩ nhiên cười trộm trong lòng, thế nhưng Giản Mạc thì không. Động tác mờ ám như vậy nếu đổi lại là trước kia thì Giản Mạc sẽ không cảm thấy gì, thế nhưng từ lúc xác định tình cảm mình dành cho Mộc Hi Lương thì đã không thể coi như không thấy như vậy nữa.
Động tác cùng vẻ mặt mờ ám của Mộc Hi Lương đã nảy mầm cắm rễ trong lòng Giản Mạc, rất muốn hỏi Mộc Hi Lương thử ý nghĩa của nó là gì, nhưng lại cố gắng chôn xuống đáy lòng. Giản Mạc thật sự sợ bản thân tự mình đa tình. Nếu đến lúc đó, Mộc Hi Lương lại trả lời đó chỉ là hành động giữa khuê mật với nhau thì Giản Mạc thật có loại xung động muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống.
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, muốn thành công thì phải nhẫn. Giản Mạc có thể nhẫn, cho dù trong lòng bức rứt hoảng loạn nhưng trên mặt lại không có một chút biểu tình nào.
Khi Mộc Hi Lương dừng động tác, chờ tâm tư bách chuyển thiên hồi của Giản Mạc ổn định trở lại, rất lâu sau mới nghe Giản Mạc trả lời một tiếng "được."
Thật ra thì câu trả lời của Giản Mạc không quan trọng với Mộc Hi Lương lắm, bởi vì nàng biết Giản Mạc nhất định đồng ý với yêu cầu của mình.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, lúc hai người đến nơi thì cũng vừa bắt đầu giờ làm việc. Đầu tiên là đến tổ trọng án, quả nhiên, đám người Lương Diệc đã ở nhà nghỉ ngơi, Mộc Hi Lương kéo Giản Mạc vào phòng làm việc của cô, dáng vẻ như mình là chủ nhân của nơi này.
Dọn bữa sáng lên bàn xong, kéo Giản Mạc ngồi xuống ăn, dường như đây là lần đầu tiên hai người họ ngồi ăn ở phòng làm việc của Giản Mạc, Mộc Hi Lương nghĩ nếu như bây giờ cả hai đã cùng ở chung một chỗ thì thật tốt biết bao. Nếu được như vậy thì một bữa sáng bình thường sẽ biến thành một bữa ăn tình yêu, tỷ như cậu ăn một miếng, mình ăn một miếng, rồi mấy phương thức ngọt ngào như dùng miệng đút thức ăn gì đó.
Những thứ này đều là chuyện thường ngày của Susen và Cố Ngôn Sương, không biết là Mộc Hi Lương đã bị đầu độc từ bao giờ, bây giờ nhìn dáng vẻ Giản Mạc an tĩnh ngồi ăn điểm tâm thì liền muốn học theo hai người kia. Đáng thương cho Mộc Hi Lương, bát tự của hai người còn chưa có tí dính líu, cho nên chuyện này càng không thể thành hiện thực rồi.
Lúc ăn cơm hai người đều rất im lặng, Giản Mạc để ý thấy Mộc Hi Lương cứ nhìn mình rồi ngẩn người, thừa dịp Mộc Hi Lương không chú ý thì thoáng nhìn nàng nhiều hơn một cái, nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm đáng yêu của nàng, cảm thấy thức ăn trong tay Mộc Hi Lương ngon hơn của mình, cho dù đều do một người nấu. Nhìn dáng vẻ kia của Mộc Hi Lương, nét đáng yêu tinh nghịch, bất kể từ góc độ nào, Giản Mạc đều thấy rất đáng yêu. Trên mạng có một từ vừa vặn để hình dung Mộc Hi Lương lúc này, đó chính là "manh"! Manh đến nỗi khiến Giản Mạc có xúc động muốn hôn một cái.
Không biết đó sẽ là cảm giác như thế nào nhỉ? Là ngọt, là thơm, hay cả hai?
Giản Mạc không biết ánh mắt của mình lúc này tản ra dục vọng và kích động, Mộc Hi Lương luôn chú ý đến Giản Mạc, cho dù có hơi ngẩn người thì nàng vẫn có thể nhìn ra được, trong lòng cười trộm đầu gỗ ngây ngô này, đã nghĩ thông suốt rồi à?
Nếu bây giờ Giản Mạc hôn lên, Mộc Hi Lương nhất định sẽ thổ lộ, sẽ không cần hai người Susen chê cười mình.
Đôi khi, kích động là ma quỷ, thế nhưng trong mắt Mộc Hi Lương, kích động là thiên sứ a, trong lòng không ngừng hô hào, nhưng vẫn yên tĩnh ăn cơm. Có trời mới biết, thật ra thì Mộc Hi Lương rất khẩn trương, nếu không hôn thì làm thế nào nhỉ? Hai người vẫn tiếp tục dây dưa mãi như vậy sao?
Giản Mạc tự nhận định lực của mình cũng không tệ lắm, cho dù có kích động thế nào thì vẫn bị cô cắn răng nhịn xuống, giết chết cái mầm mới nhú này, đôi mắt mang dục vọng cũng dần khôi phục thanh minh.
Được rồi, không thể không nói hai người này bề ngoài thì giả bộ đứng đắn, nhưng bên trong thì rất khó chịu, cũng cực kì không thẳng thắn, cứ không chịu bước thêm một bước, cứ muốn chờ đối phương nói trước mà không biết rằng bước ra một bước thì mới có thu hoạch.
Cho nên hôn hôn gì đó, ở trên hai người thích ậm ờ này, không có kết quả gì hết.
Chờ hai người ăn điểm tâm xong, Mộc Hi Lương thu dọn sơ sài, sau đó liền đến phòng làm việc của mình, trong lòng không ngừng than thở, quả nhiên a.... Chẳng qua Tiểu Mạc có suy nghĩ đen tối với mình, đây cũng coi như bước mở đầu, chứng tỏ giai đoạn câu dẫn đã có hiệu quả, Tiểu Mạc đã có cảm giác với mình, Mộc Hi Lương tin tưởng không lâu nữa Giản Mạc sẽ nhào vào lòng của nàng thôi.
Giản Mạc có chút khinh bỉ bản thân, chuyện yêu đương, Giản Mạc chưa từng có kinh nghiệm, ít nhất trong trí nhớ của cô thì không hề có sự xuất hiện của hai chữ này, cho nên Giản Mạc có chút không biết nên làm thế nào. Bạn tốt bên cạnh thì quá hiếm, thậm chí nếu không có sự xuất hiện của Mộc Hi Lương, Giản Mạc cảm thấy mình sẽ chả có một người bạn tâm giao nào hết.
Thế nhưng dù là bạn tâm giao thì mình vẫn không thể nói chuyện này với cô ấy, Giản Mạc có chút mâu thuẫn, nói hay không nói đây? Nói, nếu Mộc Hi Lương cự tuyệt thì nên làm gì? Không nói, giấu ở trong lòng thì khó chịu, haizz... Thật làm cho người ta tiến thoái lưỡng nan.
Cơ mà Giản Mạc cũng không quấn quýt chuyện này quá lâu, ngược lại là nhanh chóng buông nó xuống, mục đích đến đồn cảnh sát không phải là ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ chuyện tình cảm với Mộc Hi Lương.
Chuyện xảy ra mười năm trước, vụ án đó chắc đã được phủ kín bụi, Giản Mạc đến phòng hồ sơ tìm lại những vụ án có liên quan đến hắc đạo vào mười năm trước. Hàng năm có không ít án tử liên quan đến hắc đạo, chuyện nhỏ thì đã được xử lí, chuyện lớn thì vẫn còn đang đặt trong phòng hồ sơ.
Giản Mạc tìm một hồi lâu mới tìm ra vụ án mình cần. Trong nháy mắt lật xem tài liệu, đôi con ngươi bình tĩnh của Giản Mạc liền nổi lên biến hóa, phần hồ sơ trong tay cô có rất nhiều phần được ghi chép qua loa, bên trong chỉ thưa thớt vài lời thì liền kết án, khiến cho Giản Mạc suy đoán không biết có phải chuyện này có chút kì quặc không. Tin rằng có người nào đó đã che giấu vụ án này, chẳng qua có đúng như mình suy nghĩ hay không, khi đó ông ấy cũng không có tâm tình xử lí những vụ này? Hoặc có phải là những cảnh sát xử lí vụ án này đã không cẩn thận, chưa điều tra rõ ràng thì đã kết án. Ông ấy?
Nhìn thấy cái tên này, Giản Mạc liền cau mày, cấp trên của mình chính là người đã phụ trách vụ án năm đó? Giản Mạc hiểu, đối với bất kì vụ án nào, sếp Hoàng cũng rất có tinh thần trách nhiệm, làm sao ông ấy có thể để bản thân xảy ra sơ suất như vậy? Trong hồ sơ có rất nhiều chi tiết chưa được điều tra kĩ, có rất nhiều điểm khả nghi.
Cầm theo bộ hồ sơ, muốn tìm sếp Hoàng để hỏi thử, vì sao vụ án mười năm trước lại được miêu tả vô cùng nhẹ nhàng như vậy, ngay cả hung thủ cũng không bắt được.
-------------
Tôi cảm thấy mệt mỏi với hai người này quá rồi =.=~~ Dặn lòng phải kiên nhẫn, phải kiên nhẫn, phải kiên nhẫn a~~
Cực kì thích nhạc cổ phong và Trung Hoa phong, nói chung là mang hơi hướng cổ trang kiếm hiệp, mỗi lần nghe cổ phong thì lại ngứa tay muốn viết một bộ cổ trang, tiếc là tài nghệ có hạn, nên thôi, dẹp đi =))