Không khí trong trường học Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts mấy tháng nay vô cùng căng thẳng. Bọn trẻ không còn líu ríu vui vẻ cùng nhau nói chuyện, mặt đứa nào cũng ủ dột, lầm lũi nện những bước nhanh đến nơi mình cần đến, thái độ vô cùng cẩn trọng, chỉ lo mình sơ sẩy làm gì đó liền bị giáo sư Dolores Umbridge phạt cấm túc.
Niên học tại Hogwarts năm nay không vui vẻ gì bởi sự xuất hiện của giáo sư Dolores Umbridge - Thanh tra tối cao đến từ Bộ Pháp Thuật, tạm thời giữ chức Hiệu trưởng thay cho cụ Albus Dumbledore. Bà ta có ngoại hình giống một con cóc già và tính cách thì vô cùng hách dịch: phạt bất cứ ai mà bà ta muốn phạt, đặc biệt là luôn nhắm đến Nhà Gryffindor và Harry, trong khi cực kì thiên vị Nhà Slytherin.
Trong Hogwarts âm khí dày đặc, không một Nhà nào có thể cười nổi, ngoại trừ Nhà Slytherin và cặp song sinh Fred và George nhà Weasley - hai chúng nó luôn bày trò, chỉ để mọi người có thể sôi nổi hơn một chút.
Phòng sinh hoạt chung Nhà Gryffindor.
Một tuần sau ngày Harry bị giáo sư Umbridge phạt cấm túc.
" Harry, bảy ngày cấm túc trôi qua rồi, vui hén?" Fred cầm lấy tay Harry, vuốt ve mu bàn tay phải bị thương chảy máu vẫn còn nổi rõ chữ của nó.
Harry nở một nụ cười méo xệch: " Dạ, chắc vui."
George đưa bông băng qua cho Fred: " Băng cho Harry, cẩn thận không nhiễm trùng."
Fred nhận lấy, giúp Harry băng lại bàn tay.
Hermione ôm sách ngồi trên ghế bành đặt cạnh lò sưởi, hốc mắt đỏ hoe.
Ron nhìn chằm chằm mu bàn tay phải của Harry, giọng lạc hẳn đi: " Harry... bồ không sao chứ?"
Harry nâng bàn tay băng trắng của mình lên, cười gượng: " Mình không sao, các bồ đừng lo. Nhưng hôm nay mình mệt quá, mình về ký túc xá trước nhé!"
" Vậy bồ đi đi!" Hermione vội vàng lên tiếng.
Harry gật đầu đứng lên, đi về phía cầu thang ký túc xá nam.
Phòng ký túc xá của nó bây giờ chẳng có ai: Seamus, Dean, Neville và cả Ron, đều đang ở phòng sinh hoạt chung.
Harry nằm vật xuống giường, nhìn trần ký túc xá trân trân. Trong lòng nó hiện tại đang cực kỳ khó chịu và uất ức, nó muốn cùng một ai đó giải tỏa nỗi uất ức này. Tất nhiên Hermione và Ron là lựa chọn tốt nhất, nhưng cả hai đứa bạn thân đã phải lo lắng cho nó quá nhiều rồi, và hơn hết, chính vì là bạn thân của Harry, nên cả hai cũng là một trong số những đối tượng bị giáo sư Umbridge nhắm đến nhiều nhất, và cả hai đều mệt mỏi.
Chú Sirius!
Harry bật người ngồi dậy. Sao nó lại không nghĩ đến cha đỡ đầu cơ chứ?
Cũng không được.
Harry chán nản.
Hiện tại chú Sirius vẫn đang là tội phạm bị truy nã, nếu biết về chuyện của Harry, chắc chắn chú sẽ lao vù ra khỏi ngôi nhà tại Quảng trường Grimauld và chạy đến Hogwarts ngay lập tức, nhưng như thế thì quá nguy hiểm. Nó không muốn chú bị bắt vào nhà tù Azkaban và nhận nụ hôn của bọn Giám ngục.
Harry lại xụi lơ nằm xuống giường.
Rất lâu sau đó, có lẽ là giáo sư McGonagall đã đến phòng sinh hoạt chung và nhắc nhở bọn trẻ rằng đến giờ đi nghỉ rồi, Harry bắt đầu nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của đám bạn cùng phòng, nó vội nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Quả nhiên ngay sau đó, Ron, Seamus, Dean và Neville đẩy cửa đi vào, rục rịch trèo lên giường đi ngủ.
Vì những căng thẳng lúc ban ngay do giáo sư Umbridge gây nên, nên bốn đứa ngủ rất nhanh. Harry cứ nằm cứng đơ như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ và nhịp thở đều đều của đám bạn, sau đó mới nhẹ nhàng đứng dậy, cầm lấy đũa phép và chiếc áo choàng tàng hình, rón rén đi ra ngoài, đảm bảo cho bốn đứa bạn không bất ngờ tỉnh giấc.
Đi xuyên qua phòng sinh hoạt chung, đến đứng trước bức chân dung Bà Béo, Harry nhỏ giọng đọc mật khẩu, Bà Béo uể oải lách cơ thể đồ sộ chừa ra một cái lỗ. Harry chui qua cái lỗ ra đến bên ngoài, chờ cho Bà Béo trở lại vị trí cũ mới bắt đầu khoác áo choàng tàng hình lên.
Nó không biết rằng, cách nó chưa tới một trăm mét, là Draco dùng thần chú Tan Ảo Ảnh, đang rình để bắt chẹt lỗi của nó.
Dù không nhìn thấy Harry, nhưng chỉ cần động não một chút Draco liền biết Harry muốn ra khỏi tòa lâu đài. Cậu lần theo con đường quen thuộc rời đi.
Có lẽ là do năm năm làm kẻ thù, nên trình độ hiểu Harry của Draco đã lên một tầm cao mới: dù không biết chính xác Harry đang ở đâu, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng là Rừng Cấm thẳng tiến.
Quả nhiên, ở bìa Rừng Cấm, Harry cởϊ áσ choàng tàng hình ra.
Draco: "..." Đúng luôn mới sợ.
Nhưng đồng thời, Draco cũng buồn bực-- Đêm hôm khuya khoắt như vầy mà thằng Potter còn muốn ra đây làm gì? Tìm tình nhân sao? Đáng ghét! Mình còn chưa có mà nó đã có rồi? Thật không thể chấp nhận được!
Harry rùng mình, quay phắt lại, cảnh giác nắm chặt đũa phép. Sau khi chắc chắn rằng không có ai theo dõi mình nó mới thu đũa phép lại, tiến vào Rừng Cấm.
Draco toát mồ hôi, vội vàng đuổi theo.
Ban đên trong Rừng Cấm vô cùng nguy hiểm - Đây là cấm địa của bọn trẻ khi học ở Hogwarts - các giáo sư đã cảnh cáo chúng khi vẫn còn học năm nhất.
Trong Rừng Cấm không có nến hay đèn - tất nhiên - ánh trăng thì không chiếu sáng đủ cả cánh rừng. Draco cảm thấy hơi ớn, trong khi Harry vẫn chăm chăm nện từng bước mạnh tiến về phía trước.
Thằng Potter định đi đâu vậy chứ?-- Draco bực bội.
Harry đi đằng trước, áo choàng tàng hình khoác trên người, chỉ lộ ra một cái đầu lơ lửng, miệng thì lẩm bẩm: " Umbridge chết tiệt! Slytherin chết tiệt! Malfoy chết tiệt!"
(): Ở đây mình để Harry không dùng đại từ xưng hô là đang bày tỏ sự tức giận. Giống như trong bản dịch của Lý Lan, mỗi lần nói chuyện với Ron bày tỏ sự bất bình về giáo sư Snape, Harry thỉnh thoảng cũng không dùng đại từ xưng hô.
A! Tao đã đi theo bảo vệ mày (?) mà mày còn dám mắng tao? Cứ chờ đấy! Lúc về tao sẽ trừ hết điểm Nhà Gryffindor vì tội mày rời khỏi ký túc xá giờ giới nghiêm!-- Draco • tự vả • Malfoy trợn trắng mắt.
Harry lại rùng mình cái nữa: " Chết tiệt! Chắc chắn là đám Slytherin và con chồn hương Malfoy kia đang ở ký túc xá cười nhạo nói xấu mình!"
Draco • vác nồi • Malfoy: "..."
() vác nồi: gánh tiếng xấu ( ăn a đúng chỗ quá mà :)) ).
" Hơ?" Harry bất ngờ dừng lại.
Không khí trước mặt hơi loãng ra, có cảm giác cuộn lên thành từng đợt rất rõ ràng, rồi sáng lên màu xanh giống màu của Avada Kedavra, không gian xung quanh mờ đi thấy rõ, như sương lên.
Harry có cảm giác lâng lâng, bất thình lình cổ áo nó giống như bị móc lấy, giật mạnh về phía sau, giống như đang thực hiện một chuyết đi bằng Khóa cảng. Trước khi mất đi ý thức, nó thoáng nghe thấy tiếng ai đó hô lớn tên nó một cách hoảng loạn.
Ai vậy...?
" Potter!" Trước khi Harry hoàn toàn biến mất, Draco đã giải thần chú Tan Ảo Ảnh, lao vào không gian phát ra ánh sáng kia. Cậu cảm thấy choáng váng. Một nguồn pháp thuật mạnh, nhưng rối loạn xuất hiện, như muốn ép bật linh hồn Draco ra khỏi cơ thể, một áp lực khủng khiếp. Và Draco cũng có cảm giác cổ áo bị giật mạnh về phía sau. Cậu ngất lịm đi.
Draco và Harry biến mất. Không một dấu vết. Không một sự báo trước.
Luồng sáng xanh dao động khoảng một phút, sau đó từ từ tan đi, không gian xung quanh Rừng Cấm lại hiện rõ.
Cùng lúc đó, sâu bên trong Rừng Cấm, tộc Nhân mã bất ngờ đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.
Một Nhân mã màu xám khói xoa đầu Nhân mã con đứng bên cạnh, lẩm bẩm: " Quỹ đạo chuyển động của các ngôi sao thay đổi rồi..."
" Là phúc, hay là họa đây?"
° • ° • °
Lời tác giả:
- Hết chương một rồi, hihi :.
- Chưa lấp xong mấy hố kia đã đào hố mới rồi. Tội lỗi quá... Tại toi nhai lại Harry Potter cả trăm lần rồi mà vẫn bấn với cặp DraHar nên phải viết ngay không quên mất ý tưởng :.
- Do viết vội quá nên chưa soát lỗi chính tả được, mọi người thấy ở lỗi ở đâu thì nhắc toi với nhé :.
Huyền
° • ° • °
Spoil chương sau:
" Godric Gryffindor!!! Tại sao cậu lại đánh ngất nó hả?"
" Là tại nó yêu cầu mà!"
" Rốt cuộc là tại sao chúng ta lại để Godric làm Hiệu trưởng nhỉ?"
" Do ma nhập."