Khi được thông báo về việc hứa hôn, Lily Raiford quá đỗi vui mừng và phát kiến ra vô số ý tưởng. “Sara, em phải để chị và Alex tổ chức cho em một lễ cưới. Một buổi lễ nhỏ và trang trọng trong nhà thờ nhỏ ở Raiford, hoặc ở dinh thự ở Luân Đôn – “
“Cám ơn chị,” Sara e dè nói, “nhưng em nghĩ chúng em sẽ kết hôn ở Greenwood Corners.” Cô nhìn Derek để thăm dò phản ứng của anh về ý kiến đó.
Không thể đoán được gì qua biểu hiện của anh nhưng anh trả lời dễ dãi. “Bất cứ điều gì em muốn.” Bây giờ khi anh đã chấp nhận mạo hiểm, anh không quan tâm về những tiểu tiết: ở đâu, thế nào và thậm chí là khi nào. Quan trọng nhất là bây giờ cô là của anh… và anh sẽ trả bất cứ giá nào để giữ cô bên mình.
Lily tiếp tục đầy phấn khích , “Vậy bọn chị sẽ tổ chức một buổi chiêu đãi cho em nhé. Chị có rất nhiều người bạn tuyệt vời đáng kính trọng để giới thiệu với em và nhiều người khác nữa. Còn lúc này chị sẽ bố trí một cỗ xe đưa em về nhà, và Derek có thể ở đây và bàn bạc với Alex – “
“Anh e là không được,” Derek xen vào. “Sara và anh sẽ rời khỏi đây trong vòng một giờ đồng hồ nữa. Bằng xe ngựa của anh.”
“Cùng nhau?” Lily có vẻ giật mình và sau đó lắc đầu. “Anh không thể làm thế. Anh không biết rằng mọi người sẽ xì xào chuyện gì khi họ phát hiện ra hai người cùng vắng mặt?”
“Họ đã chẳng bàn tán rồi còn gì.” Anh vòng tay quanh vai Sara đầy sở hữu.
Lily vươn người lên cao hết mức có thể và nhại theo giọng nói trịnh thượng của một người đi kèm bảo vệ cô gái mà mình có tránh nhiệm. “Anh định đi đâu?”
Derek từ từ mỉm cười. “Việc đó không liên quan đến em tí nào – cô em tinh quái.” Phớt lờ những lời phản đối lắp bắp của Lily, anh chiếu mắt vào vị hôn thê của mình và nhướng mày trêu chọc.
Bắt gặp đôi mắt xanh lấp lánh của anh, Sara hiểu ra là anh định đưa cô đến Luân Đôn và giữ cô ở lại đêm nay. Những sợi dây thần kinh của cô rung lên báo động. “Em không chắc là có thích hợp để - “ cô mào đầu, nhưng bị anh ngắt lời.
“Đi gói gém đồ đạc của em lại.”
Ồ, đồ độc đoán. Nhưng đó lại là một phần tính cách khiến cô yêu anh, ý chí quyết tâm để có được những gì anh muốn. Chính nhờ sự kiên cường đó mà anh có thể leo lên khỏi cái cống nước. Giờ khi mà khả năng cưới cô trong tầm tay anh, anh dự định bảo đảm điều đó bằng cách thực sự chiếm hữu cô. Sau đêm nay sẽ không còn đường để thối lui. Sara nhìn chằm chằm vào bộ ngực rộng lớn của anh, nhận thức rõ sức nặng của cánh tay anh trên đôi vai cô và những ngón tay vuốt ve nhè nhẹ trên cổ cô. Ồ… điều này thật đáng trách, nhưng cô cũng muốn như vậy.
“Derek,” Lily nói với giọng sắt đá, “Em không cho phép anh ép buộc cô bé tội nghiệp này làm những điều cô ấy chưa được chuẩn bị - “
“Cô ấy không phải một cô bé.” Ngón tay anh siết lại phía sau cổ Sara. “Nói cho cô ấy biết em muốn gì đi, Sara”
Sara bối rối ngẩng đầu lên và nhìn vào Lily, mặt cô biến thành màu đỏ sẫm. “Em… em sẽ đi với anh Craven.” Cô không cần phải nhìn Derek cũng biết rằng anh đang mỉm cười hài lòng.
Lily thoáng thở dài. “Tình huống này thật không đúng khuôn phép!”
“Một bài học từ Lily-không-quy-tắc về những hành vi không đúng khuôn phép,” Derek trêu và nghiêng sang để hôn lên trán người bạn lâu năm. “Để dành khi khác, cô em quỷ quái. Anh muốn đi trước khi mọi người tỉnh dậy.”
Khi cỗ xe trên đường trở lại Luân Đôn, Derek dụ dỗ Sara kể với anh về chuyện đính hôn với Perry. Cô ngại ngùng thoái thác, không muốn nói xấu vị hôn phu cũ sau lưng. “Tất cả đều đã là quá khứ. Em không muốn nói chuyện về Perry.”
“Anh muốn biết chuyện giữa hai người kết thúc như thế nào. Những gì anh biết hiện nay chỉ là anh đang kẹt giữa một vụ cãi cọ của hai người yêu nhau – và em sẽ chạy về với anh ta khi khúc mắc đã giải quyết.”
“Nhưng anh không thể thực sự nghĩ như thế!”
“Sao lại không thể?” Giọng anh ngấm ngầm đe dọa.
Sara nhăn mặt với anh mặc dù trong lòng cô thấy buồn cười. Người đàn ông to lớn và mạnh mẽ ngồi đối diện cô đang ngấm ngầm ghen tuông, thể hiện rõ mong muốn đánh bại tên đối thủ vô hình. “Không có gì nhiều để kể,” cô nói đều đều. “Rắc rối nảy sinh ngay sau khi Perry cầu hôn. Mặc dù lúc đầu hai đứa em hạnh phúc, nhưng không lâu sau đó chúng em phát hiện ra hai người không hợp nhau. Perry nói em không phải người mà anh ấy quen biết lâu nay. Anh ấy nói em đã thay đổi – và đúng vậy. Trước đó chưa bao giờ chúng em tranh cãi, nhưng đột nhiên hình như chúng em cũng không thể đồng ý với nhau bất cứ điều gì. Em sợ là em khiến anh ấy không vui.”
“Vậy là em cãi cọ với hắn,” Derek kết luận và trông cực kỳ hài lòng. Tâm trạng vui vẻ của anh trở lại, anh thân mật vỗ vỗ lên đùi cô. “Tốt. Anh thích người đàn bà của mình có chính kiến.”
“Ồ, Perry thì không thế.” Cô đẩy bàn tay dò dẫm của anh ra. “Anh ấy muốn một người vợ chấp nhận và chịu đựng để anh ấy ra lệnh. Anh ấy muốn em ngừng viết sách, lấp đầy ngôi nhà với những đứa trẻ và dành cả cuộc đời để phục vụ anh ấy và mẹ chồng.”
“Đồ đầu đất,” Derek thốt ra một từ lóng thông dụng của khu đông bày tỏ thái độ khinh thường đối với gã nhà quê tầm thường một cách không thương tiếc. Anh kéo cô vào lòng và phớt lờ cố gắng chống trả để thoát ra của cô. “Em có kể với hắn về anh không?”
“Anh Craven,” cô thốt lên và cố gạt bàn tay đang ôm hông cô.
Anh khóa cô trong vòng tay. Mặt họ sát đến nỗi gần như chạm mũi vào nhau. “Có không?”
“Không, tất nhiên là không. Em đã cố gắng không nghĩ đến anh.” Mắt Sara cụp lại khi cô nhìn vào vùng hõm rám nắng ở cổ họng anh. Anh đã vứt bỏ cái cổ cồn và cởi nút trên cùng của cái áo sơ mi trắng vì không thích sự gò bó của chiếc cravat. “Thực ra em đã mơ về anh,” cô thú nhận.
Derek vuốt ve mái tóc nâu hạt dẻ của cô và kéo đầu cô lại gần anh. “Anh đã làm gì trong giấc mơ của em?” anh hỏi trên môi cô.
“Đuổi theo em,” cô thú nhận bằng một tiếng thì thầm thẹn thùng.
Một nụ cười thích thú cong lên trên môi anh. “Anh có bắt được em không?”
Trước khi cô có thể trả lời, môi anh đã chiếm lấy môi cô. Miệng anh di chuyển nhẹ nhàng, lưỡi anh kiếm tìm hương vị thân quen của cô. Nhắm mắt lại, Sara không hề chống lại khi anh cầm lấy cổ tay và quàng hai tay cô quanh cổ anh. Anh duỗi dài một chân và gác lên ghế. Anh thong thả âu yếm và hôn cô, tưới đầy niềm hân hoan căng tràn lên mọi dây thần kinh. Bị nhốt lại giữ hai cặp đùi mạnh khỏe của anh, cô không có lựa chọn nào khác là để toàn bộ cơ thể dựa vào chiều dài rắn chắc của cơ thể anh. Anh bắt đầu trượt tay vào trong vạt áo của cô, nhưng lớp vải dày của chiếc váy cô mặc đã ngăn anh lại. Thất bại trong nỗ lực tìm kiếm ngực của cô, anh đẩy một lọn tóc của cô sang một bên và kéo lê miệng xuống cổ họng cô. Cô bất động nhưng không thể kìm lại một tiếng rên rỉ vì khoái cảm. Cỗ xe đột nhiên lắc lư và nảy lên khiến hai cơ thể của họ xô mạnh vào nhau.
Derek cảm thấy anh đang tiếp cận đến gần ranh giới của sự bùng nổ mà nếu vượt qua đó thì không thể lùi lại. Bật ra một âm thanh nhức nhối, anh khẽ đẩy cơ thể khiêu gợi của Sara ra và giữ cô cách một khoảng trong khi anh vật lộn để trồi lên từ một màn sương mờ của ham muốn. “Thiên thần,” anh khàn khàn nói và đẩy cô về phía ghế đối diện. “Em… em tốt hơn nên ngồi ở kia.”
Bất ngờ khiến Sara suýt ngã xuống sàn vì lực đẩy nhẹ của anh. “Nhưng tại sao?”
Derek cúi đầu và cào tay vào mái tóc đen. Anh giật mình khi cảm thấy tay cô chạm vào gáy anh. “Đừng chạm vào anh,” anh nói, giọng anh cộc cằn hơn là anh định. Ngẩng đầu lên anh nhìn vào vẻ mặt bối rối của Sara với nụ cười gượng gạo. “Xin lỗi,” anh lẩm bẩm. “Nhưng nếu em không dịch ra xa, em yêu à, em sẽ bị nhấc bổng gót chân lên ngay tại đây.”
Họ kín đáo đi vào Craven thông qua đường cửa ngách nơi có Gill đang cần mẫn canh gác ở đó. “Ông Craven,” anh ta kính cẩn nói và khôn khéo tránh nhìn vào vị khách nữ. Nhưng chiếc áo choàng xám cô đang mặc có vẻ quen thuộc. Bất ngờ nhận ra vị khách, Gill thốt lên vui mừng, “Cô Fielding! Tôi nghĩ sẽ không bao giờ gặp được cô nữa! Trở lại để nghiên cứu há?”
Sara đỏ mặt rồi mỉm cười vì không biết trả lời ra sao. “Chào, Gill.”
“Tôi sẽ nói với Worthy là cô đang ở đây nhé? Ông ta chắc chắn muốn biết – “
Derek xen vào với giọng cáu kỉnh. “Ta sẽ gọi tên quản gia chết tiệt đó nếu muốn gặp ông ấy. Giờ thì ta không muốn bị làm phiền.” Nếu những người làm được báo cô có mặt của ở đây, họ sẽ ào đến vây quanh cô trong vòng vài phút. Anh không có tâm trạng để tổ chức ăn mừng việc cô trở lại lúc này, anh đưa cô đến đây là để được riêng tư.
“Ồ. Vâng, thưa ông Craven.” Đôi mắt Gill trố ra khi mù mờ hiểu ra. Anh ta mím môi thật chặt và quay lại với nhiệm vụ gác cửa.
Derek đưa Sara lên căn phòng phía trên câu lạc bộ, bàn tay anh đặt sau lưng cô khi họ đi lên cầu thang. Cô đứng khựng lại khi họ vừa bước vào trong những căn phòng riêng và tò mò nhìn ngắm xung quanh. “Nó trông rất khác,” cô nhận xét. Thực tế là căn phòng đã được bài trí lại trang nhã hơn. Màu đỏ mận rực rỡ của những tấm rèm cửa đã được thay thế bởi màu xanh nhạt mát mắt. Những bức tranh thêu kim tuyến vàng đã được đổi sang những bức tranh sơn dầu tông màu ngà. Thay vì tấm thảm Phương Đông họa tiết phức tạp, thì sàn nhà đã được phủ lên một tấm thảm sang trọng kiểu Anh trang trí những hình hoa lá cây cỏ.
“Anh đã trang trí lại sau khi em đi,” Derek nói tỉnh bơ trong khi nhớ lại tất cả những đồ dùng gỗ và vải hư hỏng đã được thay thế. Anh đã muốn cô tuyệt vọng đến mức phải xoa dịu nỗi đau bằng cách nốc vào vô số rượu gin và đập phá mọi thứ trong tầm với. Và bây giờ cô đang ở đây. Và cô tuyên bố là yêu anh. Bỗng nhiên chuyện này trở nên quá kỳ diệu khiến anh sợ là anh đang say xỉn và nằm mơ, rồi anh sẽ tỉnh dậy trong tâm trạng sững sờ đau đớn khi phát hiện ra cô không hề ở đây.
Sara thư thả đi từ phòng này sang phòng khác, ghi nhận tất cả sự thay đổi, còn anh thì chầm chậm theo sau cô. Khi họ bước vào phòng ngủ, Derel bắt đầu thấy lúng túng vì sự im lặng giữa họ. Anh đã quen với những thái độ khiêu khích, những nụ cười mời gọi và những đối tác đầy kinh nghiệm. Không người đàn bà nào anh biết lại có vẻ trầm tĩnh và đoan trang. Nhưng Sara rất lặng lẽ, cử động của cô trở nên cứng nhắc khi cô đi đến gần bình hoa đặt trên mặt bàn nâu đồng. Đột nhiên Derek thấy trào lên một cảm giác hối hận và giằn vặt xa lạ. Động cơ đưa cô đến đây thật ích kỷ. Anh nên để cô quay lại với gia đình. Nhưng giống như những kẻ phóng đãng đầy dục vọng, anh đã không cho cô có sự lựa chọn nào khác –
“Có phải luôn lạ lùng như thế này?” Cô hỏi. Giọng cô nhỏ xíu.
Derek quay lại nhìn cô, ánh mắt anh rơi xuống bông hoa hồng trắng trong tay cô. Cô đã lấy nó ra từ bình hoa hồng trồng trong nhà kính. Những ngón tay run run vì hồi hộp làm nát những cánh hoa mỏng manh. Ngượng ngập Sara ngửi ngửi bông hoa trắng ngà và bắt đầu cắm nó vào cái bình lớn. “Thật tuyệt khi có những bông hồng vào Tháng Giêng.” Cô lẩm bẩm. “Không có gì trên thế giới này lại có mùi thơm đáng yêu như vậy.”
Cô quá xinh đẹp và ngây thơ với những lọn tóc rối gợn sóng ôm quanh khuôn mặt. Những bắp thịt của anh co giật phản ứng. Anh muốn có một bức tranh vẽ cô ở tư thế này: đứng bên cạnh bàn và đầu quay về phía anh với những bông hoa trắng trong tay. “Mang nó đến đây.” Anh nói.
Cô vâng lời đến gần và đưa cho anh bông hoa. Những ngón tay anh khép quanh búp hoa và giật nhẹ những cánh hoa ra khỏi đài. Vứt cuống hoa sang một bên, anh xòe tay trên giường để những cánh hoa rơi xuống tạo thành một cơn mưa tỏa hương. Sara hít thở gấp gáp và nhìn anh như bị thôi miên.
Derek vươn ra ôm lấy mặt cô trong hai bàn tay to lớn. Lòng bàn tay ướp-hương-hoa-hồng ấm áp trên má cô khi môi anh tìm đến môi cô. Anh nhấm nháp cô nhẹ nhàng, dỗ dành cho đến khi miệng cô mở ra cho phép lưỡi anh xâm nhập. Hai bàn tay rời khỏi mặt cô và lướt xuống lưng và hai bên sườn để cảm nhận cơ thể cô giấu trong chiếc váy dày. Sara ngả người dựa vào anh và vòng tay quanh vai anh. Anh kéo sợi ruy băng buộc trên tóc và một suối tóc gợn sóng màu nâu đỏ đổ xuống lưng cô. Gầm lên vì phấn khích Derek lùa tay vào tóc cô, vuốt ve, xoắn lại và mang một nắm tóc cọ vào mặt anh.
Mạnh máu nơi cổ họng Sara đập liên hồi khi Derek loay hoay cởi chiếc váy vải của cô. Cô bất động bên dưới bàn tay thành thạo của anh, ngay cả khi chiếc váy rơi xuống sàn và phô bày những quần áo lót vải lanh nhăn nhúm và đôi tất bông của cô. Derek từ từ quỳ xuống trước mặt cô, kéo cô áp vào mặt anh, hít thở qua chiếc áo sơ mi của cô. Sara run bắn lên như là bị bỏng, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt trên vai anh.
Lần vào bên dưới mép áo sơ mi, Derek tìm thấy cạp quần trong và kéo nó xuống qua mắt cá chân cô cùng với đôi tất. Bàn tay anh lang thang trên đôi chân trần, những ngón tay ấn vào chỗ hõm đằng sau đầu gối và táo bạo di chuyển từ bắp đùi rồi lên đến hông cô. Cô ngần ngại nhưng cho phép anh vuốt ve… cho đến khi cô cảm nhận được miệng anh xâm lấn cao dần lên phía trong đùi cô, lưỡi anh nóng bỏng lướt trên làn da cô. Cô giật khỏi anh và loạng choạng lùi lại cho đến khi nhận thấy hông mình chạm vào mép giường. Cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt to tròn hoang mang.
Trong một phút Derek cũng nhận thức được một mỗi kinh hoàng giống như cô. Anh đã làm cô hoảng sợ. Địa ngục thánh thần ơi, anh nghĩ.. và lần đầu tiên trong đời băn khoăn làm sao để làm tình như một quý ông. Anh vật lộn để kìm chế lại, trong khi Sara trao cho anh một ánh mắt xin lỗi. Cô len lén kéo một mớ tóc ra phía trước để che bớt một phần cơ thể ăn mặc ít ỏi của cô. Ngờ ngợ là cô có thể bỏ chạy, Derek bắt đầu cởi khuy áo sơ mi.
Sara dựa người vào chiếc giường lớn và thầm cảm ơn vì sự chống đỡ của nó. Một làn gió sợ hãi quét qua cô khi Derek tuột khỏi chiếc áo sơ mi trắng. Cô nhìn xuống sàn nhà, nhưng không phải trước khi cô nhận ra thân hình anh cường tráng như thế nào với những cơ bắp săn chắc và đám lông đen dày bao phủ trên ngực. Có rất nhiều vết sẹo mờ mờ trên da anh, vết tích còn lại của cuộc sống nghèo khổ. Anh là một người đàn ông đầy kinh nghiệm. Và tất cả những điều mới mẻ và làm cô sợ hãi này lại rất quen thuộc với anh. Anh đã từng quen biết vô số những người đàn bà thành thạo giống như anh. Làm sao anh không thể thất vọng vì cô được? “Anh đã làm chuyện này rất nhiều lần trước đây à?” cô lẩm bẩm và nhắm nghiền mắt lại.
Cô nghe thấy âm thanh chiếc quần rơi xuống sàn. “Chưa bao giờ với ai đó anh…” Anh dừng lại và hắng giọng. “Chưa bao giờ với một người như em.” Bàn chân trần của anh bước trên sàn tiến về phía cô.
Sara rùng mình khi bàn tay anh trượt quanh eo cô và kéo cô vào gần cơ thể trần truồng của anh. Hơi nóng của làn da anh ngấm qua lớp vải mỏng của chiếc áo sơ mi. Anh đã bị khuấy động, cương cứng và nhức nhối bên cạnh cô. “Hãy mở mắt ra,” anh nói. “Không có gì để sợ cả.”
Cô ép mình phải tuân theo, rồi nhìn chằm chằm vào ngực anh. Trái tim cô đập quá mạnh giống như nó đang nện ầm ầm vào xương sườn của cô.
Giống như là anh có thể đọc được suy nghĩ của cô, Derek cúi xuống tóc cô và ôm cô thật chặt. “Sara… anh sẽ chăm sóc cho em. Anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương hay bắt em làm điều gì em không muốn.” Anh hít một hơi thở dài và buộc mình nói thêm một cách ngập ngừng. “Nếu em muốn dừng lại, thì chỉ cần nói với anh. Anh có thể không tốt đẹp. Nhưng anh sẽ chờ.”
Cô sẽ không bao giờ biết những lời nói đó đòi hỏi anh nhiều đến như thế nào. Nó đi ngược lại với bản tính của anh khi tự mình tước bỏ thứ mà anh rất muốn. Anh đã bị tước đoạt quá nhiều trước đây - và điều đó khiến anh ích kỷ đến cùng cực. Nhưng ý muốn của cô đã trở nên quá quan trọng đối với anh, tình cảm của cô quá quý giá để không thể mạo hiểm.
Cô nhìn vào mắt anh và đọc được sự thật trên đó. Cơ thể cô dần dần thả lỏng. “Anh phải bảo em làm thế nào để anh hài lòng,” cô dịu dàng nói. “Em – em không biết gì cả… và anh thì biết rất nhiều.”
Hàng mi đen phủ xuống ánh lửa xanh cháy rực. Góc miệng anh kéo lên thành một nụ cười nửa miệng. “Chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó cân bằng,” anh hứa và hôn cô.
Sara ngoan ngoãn thả tay xuống khi anh kéo chiếc áo sơ mi qua hông cô và để rơi xuống sàn. Anh bế cơ thể trần truồng của cô lên chiếc giường tỏa ra mùi thơm hoa hồng bay lững lờ quanh họ. Một màu hồng lan nhanh từ đầu đến ngón chân cô và cô túm lấy chiếc chăn để phủ lên người. Derek kéo chiếc chăn với một tiếng cười nghèn nghẹn, bàn tay anh lướt trên cơ thể đang co rúm lại của cô. “Đừng e thẹn với anh.” Anh hôn lên làn da trong mờ ở vai cô và bầu ngực đầy đặn của cô, tận hưởng sự mềm mại căng tràn của cô. Ngẩng đầu lên, anh nhìn sâu vào mắt cô. “Sara, em phải tin rằng… anh chưa bao giờ cần ai nhiều như thế này.” Anh dừng lại và nhận ra sự tầm thường của lời nói đó. Nhưng anh vẫn tiếp tục như một tên ngốc kích động, cố gắng làm cô hiểu. “Em là người duy nhất từng… Ôi, chết tiệt.”
Khi anh vật lộn với những từ ngữ, bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm vào mặt anh rồi trượt nhẹ xuống cằm anh. Cô hiểu điều anh đang cố nói với cô. “Anh không phải nói điều đó,” cô thì thầm. “Không sao.”
Derek xoay mặt hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó cô khép những ngón tay lại, như là để giữ nụ hôn đó an toàn. “Tất cả những gì anh có đều là của em,” anh nói khàn khàn. “Mọi thứ.”
“Em chỉ cần anh.” Cô vòng tay quanh cổ anh và kéo anh xuống với cô.
Sự dịu dàng của anh thật bất ngờ. Cô đã chờ đợi những đam mê mạnh mẽ mà họ vẫn tìm thấy ở nhau… nhưng tối nay anh không có vẻ gì là vội vàng để chiếm đoạt và cướp phá. Thay vào đó anh chiếm lấy cô từng chút một, khám phá cô với sự kiên nhẫn gian xảo khiến dây thần kinh cô như ở trên đống lửa. Anh đánh cắp từ cô sự e dè, kiềm chế, và tất cả ý nghĩ, không để lại gì ngoài một ngọn lửa bốc cháy của đam mê.
Tay anh nhẹ nhàng ôm lấy bầu ngực tròn trĩnh của cô, nâng nó lên để miệng anh ngậm lấy núm vú. Lưỡi anh chậm chạp lướt trên nụ hoa hé nở, khiến cho vùng da thịt ngọt ngào ở đó co chặt lại. Anh quay sang bầu ngực khác của cô, mút lấy và nhấm nháp cho đến khi Sara quằn quại bên dưới miệng anh. Vơ lấy một nắm cánh hoa, Derek thả chúng trên thân thể cô, nhẹ nhàng chơi đùa khi anh đẩy chúng trên khắp làn da cô. Sara cong người lên về phía anh, từ bỏ chính mình trước những đam mê ngọt ngào của anh. Một vài mảnh cánh hoa mong manh vướng trên đám tóc xoăn ở giữa hai đùi cô. Anh lướt tay xuống đám tóc mềm mại ở đó, nhưng Sara cứng người lại vì bất ngờ và đẩy tay anh ra.
“Đừng,” cô phản đối khi anh dùng chân tách hai chân cô ra.
Derek dễ dàng giữ cô lại và mỉm cười trên cổ cô. “Tại sao không?” Anh cắn răng vào vành tai cô. Vuốt ve nó bằng đầu lưỡi, liếm láp phía trong đường cong hình vỏ sò, anh nói với cô bằng tiếng thì thầm nhẹ bẫng. “Mọi phần trong cơ thể em đều thuộc về anh… trong và ngoài. Tất cả mọi nơi của em đều là của anh. Ngay cả ở đây.” Tay anh úp vào giữa hai chân cô, đùa nghịch với cô cho đến khi anh cảm thấy một vệt ẩm ướt trong lòng bàn tay. Sự phản kháng yếu ớt của cô mất dần khi tay anh đi qua đám tóc và thăm dò cô vô cùng nhẹ nhàng. Anh nhận thấy cô đã mềm mượt và căng phồng, nhạy cảm phản ứng lại với sự đụng chạm của ngón tay anh. Anh thận trọng di chuyển ngón tay trong vùng trơn trượt của cô, thúc giục và kích thích cho đến khi cô thở dốc và cắm những móng tay tỉa tròn vào vai anh.
Derek run lên vì khao khát, anh nhấc mình lên trên cô, chiếm lấy miệng cô trong một chiếc hôn ướt át và đầy khiêu gợi. Sara đáp lại anh với những đòi hỏi nữ tính của riêng mình, tay cô di chuyển trên tấm lưng bằng phẳng đầy cơ bắp của anh, tìm cách để kéo anh đè hẳn lên cô. Không thể đợi lâu hơn, Derek đẩy hai đầu gối cô mở rộng và đặt mình ở bên trên cô. Anh thận trọng đẩy vào trong cô, vượt qua sự cản trở của màng trinh. Sara thét lên khi cô bị tách ra và thâm nhập bằng một cú thúc sâu.
Derek giữ hông cô ở yên khi anh tiến vào sâu hơn, nhấn chìm anh vào nơi ấm áp của cô. Những giác quan của anh đắm chìm trong đê mê, và anh cố gắng kìm mình lại khi thấy cô vặn vẹo đau đớn bên dưới anh. “Anh xin lỗi,” Derek thì thầm và nhắm mắt lại. “Anh xin lỗi… Ôi, Chúa ơi, đừng cử động.” Sara buông lỏng bên dưới anh, hơi thở cô phập phù trên vai anh.
Dần dần anh làm chủ mình và đặt môi lên vầng trán nhăn lại của cô. “Như thế này có dễ chịu hơn không?” Anh lẩm bẩm và nhúc nhích.
Cô run rẩy khi cảm thấy sức ép bên trong cô thay đổi. “Em – em không biết.”
Anh lại trượt vào sâu và nhẹ nhàng. “Hay như thế này…” anh hỏi, giọng anh khản đặc.
Cô không thể trả lời, môi cô hé mở nhưng lại chìm vào sự im lặng mơ hồ khi anh bắt đầu một nhịp điệu chầm chậm. Mỗi nhịp mang đến một cảm giác nhói đau nhưng bản năng sâu thẳm bảo cô cong người lên, phía bên trong cô siết lại để giữ lấy anh. Mái tóc đen của anh rơi trên ngực cô, miệng anh dịu dàng mút và giật giật núm vú của cô. Lạc trong con sóng khoái lạc ngày càng dâng cao, Sara cảm thấy sự tiếp xúc giữa họ ngày càng mượt mà cho đến khi những chuyển động ra vào trở thành nhịp nhàng và trơn trượt. “Làm ơn… anh phải dừng lại,” cô thở hổn hển trong khi cô siết chặt quanh anh. “Em không thể chịu thêm được nữa.”
Đôi mắt xanh ngọc sáng lên vẻ hài lòng. “Có, em có thể.” Anh đâm vào sâu hơn trong cơ thể đang vặn vẹo của cô, những cú thúc của anh đều đặn và không ngừng nghỉ. Cô thở hắt ra đầy khao khát và cứng người bên dưới anh trong khi một làn sóng khoái lạc cuộn lên trong cô, không giống với bất cứ cảm giác nào mà cô đã từng trải qua trước đây. Anh vòng tay quanh cô, di chuyển mạnh mẽ hơn, kéo dài sự kìm chế tuyệt diệu. Khi cuối cùng cô đã thỏa mãn, anh chiếm lấy sự thỏa mãn của riêng mình, cơ thể anh rung lên với sự giải tỏa mãnh liệt.
Họ vẫn khóa chặt lấy nhau trong một một lúc lâu, mãn nguyện nằm giữa đống chăn nhàu nhĩ. Derek nằm nghiêng một bên và giữ cô sát vào anh, môi anh di chuyển trên trán và viền tóc cô. Sara mỉm cười mơ màng, hít thở hương thơm của cũng cánh hoa dập nát và mùi vị của làn da anh.
“Đó có phải những gì em mong đợi?” Anh vuốt ve nhè nhẹ trên hông cô.
Cô đỏ mặt và áp mặt vào ngực anh. “Không. Tuyệt hơn nhiều.”
“Anh cũng thấy vậy. Nó khác với – “ Derek dừng lại, ngại ngùng nói về những kinh nghiệm quá khứ của anh.
“Với những người đàn bà khác của anh,” cô bình thản nói hết giúp anh. “Nói em nghe nó khác như thế nào.”
Derek lắc đầu. “Em mới là người có thể diễn đạt với những từ ngữ phong phú. Anh không thể giải thích điều đó.”
“Cố gắng,” cô khăng khăng, giật giật những sợi lông cứng ở ngực anh đầy hăm dọa. “Bằng từ ngữ của chính anh.”
Anh túm lấy những ngón tay dọa dẫm của cô và ép nó duỗi thẳng ra. “Chỉ là tuyệt hơn, về tất cả mọi thứ. Đặc biệt là thế này.” Anh ôm lấy cô chặt hơn. “Anh chưa bao giờ thấy bình yên như thế này sau đó.”
“Và hạnh phúc?” cô phấp phỏng hỏi.
“Anh không biết ‘hạnh phúc’ là như thế nào,” anh tìm thấy miệng cô bằng một chiếc hôn vội nhưng nồng nàn, và giọng anh khản đi. “Nhưng anh biết anh muốn ở trong em mãi mãi.”
Khi chiều đến, Sara ở trong một phòng tắm kín đáo và được trang bị đầy đủ. Cô thấy lúng túng khi một cô hầu gái đi vào và giúp cô tắm: khăn bông ấm, lấy và thử nước, một khay xà bông và nước hoa. Mặc dù Sara đã nghe rằng những quý bà thường có người giúp đỡ để tắm, cô tự thấy mình không thoải mái trong chuyện này.
“Cám ơn, thế là được rồi.” Cô luống cuống nói và cười trong lúc bước vào làn nước ấm. Nhưng cô hầu gái vẫn đứng đợi trong lúc cô tắm và giơ sẵn chiếc khăn bông được hơ nóng khi cô đứng lên. Sau đó lại mang thêm một chiếc khăn khác để cô lau khô lưng và tay.
Điều này có vẻ không chính đáng chút nào, để cho người khác làm hộ những việc mà cô có thể tự làm rất tốt, nhưng dường như không có lựa chọn nào khác. Sara tò mò hít hà những chai nước hoa đang bày sẵn và nhận ra mùi hương hoa hồng, hoa nhài, lan dạ hương và violet, nhưng cô từ chối không dùng bất cứ loại nào. Lẩm bẩm cảm ơn vì sự giúp đỡ, cuối cùng Sara cũng có thể cho cô hầu gái lui ra. Cô cuộn hai ống tay dài của chiếc áo choàng lên và quay lại phòng ngủ của Derek, đuôi áo đằng sau kéo lê trên sàn nhà.
Derek đang đứng trước lò sưởi và mặc một chiếc áo choàng tương tự. Anh đang khều một khúc củi đang cháy bằng một thanh cời lửa. Khi anh liếc nhìn cô với nụ cười nửa miệng, ánh sáng vàng-đỏ nhảy múa trên mái tóc và khuôn mặt ngăm đen của anh. “Em cảm thấy thế nào?”
“Hơi đói,” cô và trả lời, và sau đó thêm vào một cách ngượng ngùng, “rất đói.”
Derek đến gần và ôm lấy hai vai cô. Anh mỉm cười rồi hôn nhẹ vào đỉnh mũi cô. “Anh có thể làm được một chút với việc đó.” Anh quay cô đối diện với một chiếc bàn bày đầy những khay và đĩa bạc tròn. “Monsieur Lagarge đích thân làm vì em đấy.”
“Thật tuyệt, nhưng… “ Màu hồng ửng lên trên gò má cô. “Em cho là mọi người đều biết chúng ta đang làm gì.”
“Tất cả mọi người,” anh đồng ý. “Anh nghĩ em phải lấy anh thôi, cô Fielding.”
“Để cứu danh tiếng của anh?”
Derek cười toe toét rồi cúi xuống hôn vào vùng da cổ trắng mịn hở ra nhờ chiếc áo choàng. “Ai đó phải giúp anh trở thành một người đàn ông được kính trọng.”
Anh đưa cô đến chiếc bàn và đỡ cô ngồi xuống. “Chúng ta sẽ phải tự phục vụ thôi. Anh đã cho người hầu lui rồi.”
“Ồ, tốt,” Sara nhẹ nhõm nói. Trải một chiếc khăn ăn thêu lên đùi, cô với lấy một đĩa pa-tê được nặn thành những viên nhỏ xíu và bánh put-đinh. “Em nghĩ thật là chán khi có những người hầu quanh quẩn bên mình suốt ngày.”
Derek lấy muôi xúc ra một bát xúp có vị rau, rượu và nấm. “Em sẽ quen với điều đó.”
“Nếu em không quen thì sao?”
“Vậy anh sẽ sa thải vài người.”
Sara nhăn mặt, biết rằng tìm việc làm ở Luân Đôn khó khăn như thế nào. Rất nhiều cô gái điếm cô nói chuyện trước đây đã từng là những cô hầu gái bị sa thải bởi những ông chủ quý tộc. Bị đuổi ra đường, họ không có cách nào khác là phải bán mình. “Em không thể đuổi việc một ai đó chỉ vì em không quen được phục vụ,” cô phản đối.
Derek buồn cười trước thái độ khó xử của cô. “Vậy thì dường như chúng ta phải giữ lại những người hầu.” Anh trao cho cô một nụ cười động viên cùng với một ly rượu. “Nhưng như vậy em sẽ có nhiều thời gian để viết.”
“Đúng thế,” cô nói và rạng rỡ hơn với suy nghĩ đó.
Họ thong thả thưởng thức bữa ăn tối, chai rượu vơi dần đi và số củi trong lò sưởi đã cháy thành một đống than nóng đỏ. Sara chưa bao giờ ăn một bữa ngon lành như vậy: tôm hùm, chim cun cút bao bột bỏ lò, ức gà lăn bột hỗn hợp chiên bơ và phủ sốt rượu Madeira béo ngậy. Derek liên tục gạ gẫm cô thử hết món này đến món khác: một miếng khoay tây nướng phủ kem chua, một thìa thạch có vị rượu tan ngay trên lưỡi, một chút cá hồi tẩm bạc hà. Cuối cùng thì Sara cũng no căng và ngồi sụm xuống ghế nhìn anh đi khời lửa. “Anh có thường xuyên ăn như thế này không?” cô thỏa mãn nói, gõ gõ chiếc thìa trong một bát sữa trứng hạnh nhân. “Em không hiểu tại sao anh lại không béo. Lẽ ra anh phải có cái bụng to đúng bằng kích thước của nhà vua.”
Derek cười và quay lại bàn, kéo Sara vào lòng khi anh ngồi xuống. “Tạ ơn Chúa là anh không có… nếu không anh không thể ôm em như thế này.”
Cô cuộn mình nép vào bộ ngực vững chãi của anh và uống một hớp từ ly rượu anh kề vào môi cô. “Làm thế nào mà anh thuê được một đầu bếp tài năng như vậy?”
“Anh đã nghe về danh tiếng của Labarge, và anh muốn có người đầu bếp giỏi nhất cho câu lạc bộ. Vì vậy anh đi đến Pháp để thuê ông ta.”
“Thuyết phục ông ta đồng ý làm cho anh có khó khăn không?”
Derek mỉm cười nhớ lại. “Gần như là không thể. Gia đình Labarga đã phục vụ cho một gia đình bá tước người Pháp trong nhiều thế hệ. Labarge không muốn phá vỡ truyền thống đó, nhất là khi cha và ông ông ấy đã được gia đình đó thuê. Nhưng ai cũng có một cái giá. Rốt cuộc anh đề nghị trả ông ta hai nghìn bảng một năm. Anh cũng đồng ý thuê gần như tất cả nhân viên của ông ta.”
“Hai nghìn?” cô kinh ngạc hỏi. “Em chưa bao giờ nghe rằng một đầu bếp được trả công nhiều đến vậy.”
“Em ta không nghĩ ông ta đáng giá như vậy sao?”
“Ồ, em rất thích món ăn của ông ấy,” Sara thành thật nói. “Nhưng em sống ở nông thôn. Em không biết món ăn Pháp ngon hay dở như thế nào.”
Derek cười trước tính chân thật của cô. “Vậy những người ở nông thôn ăn gì?”
“Rau củ, cá ao, thịt cừu… Em nấu món thịt nấu ớt rất ngon.”
Anh chầm chậm vuốt suối tóc rối của cô. “Ngày nào đó em sẽ nấu nó cho anh nhé.”
“Em không nghĩ Monsieur Labarge sẽ cho phép. Ông ấy tỏ ra rất độc quyền trong bếp của mình.”
Derek tiếp tục nghịch tóc cô. “Chúng ta sẽ đi đến ngôi nhà của anh ở Shropshire.” Một nụ cười lướt trên khuôn mặt anh. “Em sẽ đeo tạp dề và nấu ăn cho anh. Chưa có người phụ nữ nào làm như vậy vì anh trước đây.”
“Điều đó sẽ rất hay,” cô mơ màng nói, ngả đầu vào vai anh. Nhưng việc đề cập đến ngôi nhà đã đánh thức tính hiếu kỳ của cô. Lát sau, cô nhìn anh với một câu hỏi trong mắt.
“Gì thế?” anh hỏi.
Cô dường như chọn từ ngữ rất cẩn thận. “Ông Worthy từng nói với em rằng anh sở hữu rất nhiều tài sản. Và nhiều người nói anh đã kiếm được một gia tài từ sòng bạc. Em nghe mọi người tuyên bố anh là người giàu nhất nước Anh. Em chỉ băn khoăn…” cô ngập ngừng, nhớ lại lời khiển tránh của Perry là phụ nữ không được hỏi về chuyện tiền bạc. “Ồ, thôi đừng để ý.”
“Em muốn biết điều gì? Anh có bao nhiêu tài sản?” Derek đọc được câu trả lời từ vẻ bối rối của cô và anh mỉm cười nhăn nhở. “Câu trả lời không đơn giản chút nào. Bên cạnh những tài sản của riêng anh, còn có nhiều dinh thự, bất động sản và nhiều vùng đất được chuyển nhượng cho sòng bạc Craven để trang trải các khoản nợ cờ bạc, còn có một con thuyền buồm, châu báu, tác phẩm nghệ thuật… thậm chí là một số ngựa giống. Những thứ này không phải hoàn toàn thuộc về anh, vì chúng thuộc về câu lạc bộ… “
“Nhưng câu lạc bộ thuộc về anh,” cô nói nốt.
“Chính xác.”
Sara không thể nén lòng để không tìm hiểu xa hơn. “Những thứ anh sở hữu riêng là gì?”
Thái độ của Derek nhìn có vẻ khá ngại ngùng. “Bốn bất động sản… một dãy ở Luân Đôn… một cung điện ở Loire Valley – “
“Một cung điện? Em tưởng anh không thích Pháp!”
“Nhưng nó có nhiều vườn nho,” anh biện hộ, và tiếp tục với cái danh sách. “Một lâu đài ở Bath – “
“Một lâu đài?” cô sửng sốt nhắc lại.
Anh làm một cử chỉ như điều đó không là gì. “Nó đã đổ nát. Nhưng có những đồi cây với hươu, nai và những dòng suối đầy cá - “
“Em chắc chắn từng đấy cũng rất sinh động rồi,” Sara nói bằng giọng là lạ. “Anh không cần phải tiếp tục nữa.”
Mắt anh nhíu lại nhìn cô. “Tại sao em lại có vẻ như thế?”
Sara gần như tắc nghẹn giữa cảm giác vừa buồn cười vừa cảm thấy sợ sệt. “Em chỉ vừa mới nhận ra là anh giàu có như thế nào. Điều đó khá là đáng sợ.”
“Em sẽ quen với nó.”
Cô lắc lắc đầu. “Em không nghĩ vậy.”
Giọng anh nhẹ nhàng hài hước nhưng đôi mắt anh lại có vẻ kỳ lạ khi anh trả lời. “Em đã bị chiếm đoạt, cưng à. Quá muộn để thay đổi quyết định.”
Cô vẫn lắc đầu và đứng dậy khỏi lòng anh. “Em vẫn có thể tiếp tục sống sau chuyện đó. Quần áo của em đâu?” Cô chỉ định trêu anh mà không nhận ra vẻ căng thẳng đột nhiên trên mặt anh.
“Em đã nói sẽ ở bên anh cho dù có chuyện gì xảy ra.”
“Lúc đó,” cô nói trong lúc thong thả đi lại chỗ lò sưởi. “Em không biết rằng một cung điện và một lâu đài cũng là một phần của thỏa thuận.” Cô lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi. “Như thế là có quá nhiều thứ để tiếp nhận. Em nghĩ tốt hơn là em nên quay về Greenwood Corners.” Cô không biết rằng anh đã đi theo sau cô cho đến khi cô bị xoay lại đối diện với anh. Bàn tay anh thô bạo nắm chặt lấy bắp tay cô. Sara giật mình khi nhìn vào khuôn mặt căng thẳng của anh.
“Gì thế?” cô hốt hoảng. “Chuyện gì – “
“Anh sẽ không để em rời xa anh.” Tuy giọng nói của anh vẫn đều đều nhưng cơ thể to lớn của anh thì cứng ngắc, bàn tay trên tay cô siết chặt khiến cô đau nhói.
Cô chớp mắt liên hồi vì ngạc nhiên. “Em không muốn rời xa anh. Anh phải biết là em chỉ đang đùa với anh thôi!” Khi ánh mắt anh soi thẳng vào mắt cô thì cô mới nhận ra rằng cô vừa khám phá ra một điểm yếu, như một lỗ nhỏ trên bề mặt sông đóng băng. Chỉ với vài lời bất cẩn cô đã xuyên qua những tâm sự thầm kín u ám mà anh đã che đậy rất kỹ.
Anh tuyệt đối im lặng và vẫn nhìn cô chằm chằm khi cô cố gắng xoa dịu anh. “Em sẽ không đùa như vậy một lần nữa. Em chỉ quá ngạc nhiên. Anh… anh không phải nắm tay em chặt như vậy.”
Những ngón tay anh lỏng ra và anh bắt đầu lại hít thở, những hơi thở nặng nề. Bầu không khí thoải mái của buổi tối biến mất.
Đột nhiên họ trở thành những người xa lạ. “Không điều gì có thể khiến em rời khỏi anh.” Sara thì thầm. “Anh vẫn chưa tin em sao?”
“Anh đã biết rất nhiều phụ nữ lừa gạt.” Chính Derek cũng ngạc nhiên và bực tức với phản ứng của chính mình. Anh vừa mới chứng tỏ một nguyên do vì sao họ không thuộc về nhau. Tin tưởng là một trong rất nhiều thứ anh không thể trao cho cô.
“Tất cả những gì em yêu cầu là anh hãy cố gắng,” Sara ngả người về phía anh, chống lại lực cản nhỏ của anh cố gắng để giữ cô ở nguyên tại chỗ. Cô áp tai vào trái tim đang đập tán loạn của anh. Lòng trung thành, sự chung thủy, tin tưởng… Anh biết rất ít về những thứ như vậy. Anh sẽ cần thời gian để học về những điều đó. “Anh đã trải qua quá nhiều thực tế trần trụi,” cô thì thầm. “Anh không muốn tin vào những điều anh không thể nhìn thấy hoặc sờ được. Đó không phải là lỗi của anh. Em hiểu tại sao anh lại trở thành như thế. Nhưng anh phải cố gắng tạo dựng lòng tin vào em.”
“Anh không biết liệu anh có thể thay đổi được không.”
“Anh đã thay đổi.” Cô mỉm cười khi nhớ lại tính cách của anh khi họ gặp mặt lần đầu tiên.
Derek yên lặng trong một lúc lâu. “Em nói đúng,” anh nói với một thoáng ngạc nhiên.
Cô hôn vào vùng ngực bên dưới lớp vải lụa và thở dài. “Điều này có lẽ là kỳ lạ, nhưng em không sợ nghèo, vì em đã quen với điều đó. Nhưng em lại có chút sợ hãi khi trở nên giàu có. Em không thể hình dung mình sống trong một tòa nhà lớn.”
Anh vòng tay ôm lấy cô. “Anh thường đi qua khu ổ chuột, và thay vì nhìn thấy những tên trộm vặt và người ăn xin, anh lại tưởng tượng đến những lâu đài mạ vàng với những người đầy tớ. Những căn phòng ngập tràn ánh nến và những chiếc bàn chất đầy thức ăn.”
“Và anh đã biến tất cả những điều đó thành sự thật.”
“Anh đã gặp may mắn.”
“Đó không phải là may mắn.” Cô ôm anh chặt hơn. “Đó là do anh. Anh là một người phi thường.”
Anh chạm vào cô như là anh không thể ngăn mình lại được. “Anh muốn em,” anh lẩm bẩm, mặc dù thực tế đã rõ ràng, với cơ thể cô ép chặt vào anh. Bàn tay anh lướt trên những đường cong đầy đặn của mông, eo và ngực của cô. Anh kéo mạnh chiếc áo choàng lụa khiến nó mở tung ra ở phía trước. Ánh lửa nhảy nhót trên làn da phô ra của cô, nhuộm ánh vàng lên làn da trắng mong manh.
Sara ngập ngừng hướng về phía chiếc giường, nhưng anh kéo cô lại đứng trước mặt anh. Anh cởi chiếc áo và thả nó rơi xuống sàn nhà. Những ngón tay dài úp trên ngực cô, hai ngón tay cái lướt trên núm vú của cô thành những vòng tròn nhỏ. Có một sự chắc chắn mới mẻ và tinh quái trong những vuốt ve của anh vì anh đã biết làm thế nào để kích thích cô. Đẩy cô nằm xuống sàn, anh dịch lưng cô nằm lên đám áo choàng lụa của họ. Sara nằm duỗi thẳng theo mệnh lệnh của anh, và anh cúi người lại gần cô, chắn hết những ánh lửa chiếu ra từ lò sưởi. Cô rùng mình trước những chuyển động gợi tình khi lưỡi anh liếm láp đường cong bên dưới bầu ngực của cô. Miệng anh lang thang trên cơ thể cô với những nụ hôn ướt át và buông thả tạo nên những làn sóng khoái cảm trào lên trong cô. Cô cảm thấy răng của anh cắn vào một vài chỗ, khiến cô giật mình và run rẩy.
Derek tạo thành một nhà giam bằng chính cơ thể anh, đôi chân rắn chắc của anh cuộn lại với cô, sức nặng của anh giam cô lại trên sàn nhà trải thảm.
Cô không thể giữ lại một tiếng rên rỉ nho nhỏ khi anh áp sát người vào cô: rắn chắc, mềm mại, cháy bỏng… cử động của anh như muốn trêu ngươi, một nhịp điệu hứa hẹn sự giải thoát ngất ngây sau những nhức nhối ngọt ngào. Sara nâng người lên, háo hức chờ đón sự chiếm hữu của anh.
Nhưng anh kìm lại, đôi mắt xanh ngọc sáng lên vẻ quỷ quái.
“Xin anh,” cô thì thầm.
Anh chuyển người xuống dưới để hôn vào rốn của cô, lưỡi anh xâm nhập vào hõm nhỏ đó. Chỉ cần một vài cái liếm láp tinh tế, anh thổi nhẹ vào vòng tròn ẩm ướt do chính mình tạo ra. Anh miết tay trên đường eo cong nhỏ nhắn, nhẹ nhàng xoa bóp cặp mông đầy đặn trong lòng bàn tay. Sự cọ sát giữa đám tóc xoăn với cằm anh là một cám dỗ mãnh liệt. Anh di chuyển xuống khu vực tam giác mời gọi đó, phớt lờ cái giật bắn mình không hợp tác của cô. Anh đói khát hít vào mùi vị của cô, những dây thần kinh của anh bị kích động bởi hương vị ngọt ngào phàm tục đó.
Quá kích động, Sara vùng vẫy điên cuồng để thoát khỏi anh. Nhưng tay anh đã cuộn quanh đùi cô, làm chủ cô và đầu anh cúi xuống khoảng không anh đã tự tạo cho riêng mình. Lưỡi anh lướt qua đám tóc xoăn với những cái đụng chạm ngắn và dỗ dành. Sara rên lên phản kháng khi anh dấn sâu hơn vào khe hở mềm mại đó, tìm kiếm hương vị say đắm của cơ thể cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng len qua nếp gấp và tách chúng ra. Anh tìm thấy điểm trung tâm nhạy cảm của cô rồi vuốt ve, trêu ghẹo nó bằng lưỡi của anh, lách sâu vào vùng mềm mại đó. Sara nằm im mê man trong khoái lạc và ngượng ngùng.
Mùi vị của cô thật khiêu gợi đến điên cuồng. Anh bao phủ lấy vùng da thịt nữ tính lôi cuốn đó bằng miệng của mình rồi giật nhẹ. Cùng lúc đó tay anh trượt qua lối vào ẩm ướt, khẽ chạm vào hai bên theo đúng nhịp điệu của miệng anh. Sara bỗng nhiên thét lên, một cơn chấn động trào lên rung chuyển mọi giác quan của cô.
Khi cơn run rẩy đã dịu đi, Derek nâng người lên và đi vào trong cô, nắm chặt mông cô trong hai bàn tay to lớn. Anh bật ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm và bắt đầu thúc vào cô liên tục. Cơ thể họ dính chặt vào nhau cho đến khi không còn chút khoảng cách nào giữa họ. Cảm nhận được cái rùng mình đạt đỉnh của anh dội lại từ bên trong cô, Sara ôm chặt anh trong vòng tay cô. Cô dụi mặt vào mái tóc đen của anh. “Em rất yêu anh,” cô thì thầm bên tai anh. “Và em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Họ đi qua trung tâm của Greenwood Corners vào giữa buổi sáng. Sara tránh xa những chiếc cửa sổ vì biết rằng những lời đồn thổi sẽ dấy lên khi người trong làng nhìn thấy cô trong cỗ xe riêng sang trọng này. Những người buôn bán rong và phụ nữ trong làng tay đang mang những cái rổ lớn dừng lại để nhìn cỗ xe lướt qua. Những chủ của hàng ra hẳn ngoài để bình luận về cỗ xe sơn bóng loáng, hai người cưỡi ngựa đi hộ tống và một người hầu mặc chế phục. Một đoàn xe như vậy là rất hiếm, nếu có, có thể nhìn thấy ở Greenwood Corners. Một vài người đi theo cỗ xe khá xa đủ để xác định hướng đi của nó và chạy lại tường thuật rằng nó đang đi tới ngôi nhà của gia đình Fielding.
Khi họ đến nhà bố mẹ cô, Derek đỡ Sara ra khỏi xe. Anh căn dặn ngắn gọn với người hầu trước khi đi cùng Sara dọc lối đi dẫn đến của nhà.
“Em ước là đêm đừng trôi qua,” cô nói và nắm chặt tay anh.
“Sẽ có nhiều đêm khác dành cho chúng ta.”
“Sẽ không nhanh đâu.”
Lời nói đó mang lại cho cô một cái lườm sắc lẻm. “Em sẽ tổ chức lễ cưới nhanh hết sức có thể. Chấp nhận đề nghị giúp đỡ của Lily nếu có thể.”
“Vâng, thưa ngài.” Sara mỉm cười trước giọng mệnh lệnh của anh. “Nghe giống như anh nóng vội để cưới được em.”
“Một phút không phải là quá sớm,” anh càu nhàu.
Sara thấy vui trước vẻ cáu kỉnh đột ngột của anh, hiểu điều đó có nghĩa là anh e ngại phải cách xa cô. Cô đã có chút lo lắng rằng cô đã nằm mơ về hai ngày qua. “Nếu anh không quay lại đón em, em sẽ tìm anh ở Luân Đôn,” cô đe dọa. “Hoặc là em sẽ nhờ Papa – và cha sẽ mang anh đến đây bằng khẩu súng cũ kỹ của mình.”
Derek nhăn nhó. “Anh không chắc có người cha nào tỉnh táo lại chọn anh cho con gái ông ấy.”
“Ồ, Papa là một người hiểu biết và thân thiện. Hai người sẽ kính mến nhau. Chỉ cần nói thật to để cha có thể nghe thấy anh.” Họ dừng lại trước cánh cửa và Sara quay tay cầm để mở. “Mama?” cô gọi.
Katie xuất hiện ở khung cửa với một tiếng kêu vui mừng, rồi tiến đến để ôm hôn con gái mình. “Sara, buổi khiêu vũ thế nào? Con phải kể mới mẹ mọi th – “ bà dừng lại khi thấy người đàn ông bên cạnh Sara, mái tóc đen và đôi vai rộng của anh đã chắn hết khung cửa.
“Mama, đây là anh Craven,” cô nhỏ nhẹ giới thiệu.
Lùi lại, Katie nhìn hai người họ với cặp mắt tròn xoe. “Isaac,” bà gọi, giọng bà cao hơn bình thường một quãng tám. “Sara mang ai đó cùng về. Một người đàn ông.”
“Thật sao? Ồ, để tôi nhìn anh ta xem nào.”
Bất ngờ Derek thấy mình đối diện với hai người tóc hoa râm nhỏ nhắn. Họ săm soi anh tỉ mỉ trước khi mời anh vào ngôi nhà nhỏ nhắn, đã cũ nhưng sạch sẽ. Khắp nhà rải rác những bó hoa khô và dược thảo, đồ gốm sơn và những chồng sách. Anh phải cúi đầu xuống để tránh rầm nhà thấp trên đầu khi anh bước qua ngưỡng cửa. Sau khi Sara giới thiệu anh với cha cô, họ thân mật bắt tay nhau. Khuôn mặt người đàn ông già hằn những nếp nhăn với vẻ tốt bụng vui tính và có cá tính, đôi mắt xanh lơ của ông sáng lên những tia sáng thân thiện.
“Papa,” Sara líu lo, “cha có nhớ con đã kể về anh Craven trước đây. Chúng con gặp nhau trong chuyến nghiên cứu của con ở Luân Đôn. Anh ấy sở hữu một câu lạc bộ giải trí.” Cô tiếp tục rối rít đẩy mẹ về phía nhà bếp. “Mama, hãy đi pha trà khi hai người đàn ông làm quen.”
Họ bước vào bếp và đóng cửa lại. Sửng sốt, Katie dò dẫm tìm ấm trà trong khi Sara bắt đầu hăng hái bơm nước vào chậu rửa bát. “Con khiến mẹ hết cả hồn,” Katie vừa phê bình vừa tìm một chiếc thìa.
“Anh Craven cũng ở dinh thự Raiford cuối tuần này,” Sara nói trong khi mặt cô hồng lên vì phấn khích. “Đó là một câu chuyện phức tạp, nhưng dù ngắn dù dài, tóm lại là … con yêu anh ấy, và anh ấy cầu hôn, và con nói đồng ý!”
Miệng Katie trễ xuống. Bà ngồi xuống ghế và phẩy phẩy tay ở giữa ngực như để trấn tĩnh trái tim của mình.
“Anh chàng Craven của con cầu hôn,” bà máy móc nhắc lại.
“Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới. Mẹ và papa sẽ yêu mến anh ấy nhiều như con thôi.”
“Sara… thế này không phải quá đột ngột sao? Hãy nghĩ đến từng đấy năm con và Perry được biết là – “
“Anh Craven khiến con hạnh phúc gấp trăm lần hơn là Perry. Đừng có vẻ lo lắng như vậy, Mama. Không phải mẹ luôn nghĩ rằng con là một người nhạy bén hay sao?” cô tự tin mỉm cười. “Con đã có một lựa chọn đúng đắn. Mẹ sẽ thấy.” Khi Katie chuẩn bị hỏi điều gì đó, Sara ra hiệu cho bà yên lặng vì thoáng bắt được một phần cuộc đàm thoại của hai người đàn ông ở căn phòng bên kia. Sara cẩn thận áp tai vào cánh cửa.
“… cậu đã khá chậm chễ trong việc cầu hôn, Craven ạ. Sara đã có một vị hôn phu. Anh chàng Kingswood trẻ.”
Sara không thể kìm mình để không xen vào. Cô hé mở cửa đủ để thò đầu qua. “Anh ấy không còn là hôn phu của con nữa, Papa. Perry và con đã hủy hôn trước khi con đi chơi vào cuối tuần này.”
Isaac trông bối rối. “Hai con đã? Nhưng tại sao?”
“Con sẽ giải thích sau.” Cô tặng Derek một cái nhìn động viên và thụt lại sau cánh cửa.
Katie quan sát con gái mình với vẻ vừa nhăn nhó vừa buồn cười . “Không cần phải thập thò như một con rùa trong mai như thế. Mẹ có linh cảm là anh chàng Craven của con có đủ khả năng để nói chuyện với Papa mà không cần con giúp.”
Sara lại ép tai vào cánh cửa. “Suỵt.”
“… ta không thể nói rằng ta chấp thuận cho con gái mình cưới một tay cờ bạc,” giọng Isaac vang lên.
“Cháu không chơi cờ bạc, thưa ông. Cháu làm chủ một câu lạc bộ nơi mọi người chơi bạc.”
“Cá mè một lứa, chàng trai. Ta không ủng hộ toàn bộ công việc đó. Mặt khác… ta không ủng họ đàn ông uống quá chén, và ta cho là ta không vì vậy mà chống đối chủ những tiệm rượu nhỏ trong làng. Hãy kể cho ta nghe về câu lạc bộ đó. Có cả những cô nàng đồng bóng làm việc ở đó, đúng không? Sara có gặp mặt những con người lầm lỗi tội nghiệp đó không?”
“Cháu không thể giữ cô ấy tránh xa họ,” Derek nói cụt lủn.
“Sara của ta có một trái tim nhân hậu. Hay để tâm đến những con người kém may mắn. Thành phố là một nơi nguy hiểm cho một cô gái như nó.”
Sara lại mở cửa. “Papa con chưa bao giờ gặp chuyện gì không hay ở đó mà!”
Derek nói trước khi Isaac có thể trả lời. “Có bánh mỳ để dùng với trà không, Sara?”
“Có,” cô trả lời với chút bối rối. “Anh có muốn vài lát bánh mỳ nướng không?”
“Nhiều. Và rất mỏng.” Derek giơ ngón tay cái và trỏ lên để mô tả.
Cô nhăn mặt nhìn anh khi nhận ra là anh định giữ cô bận rộn để không xen vào lần nữa. “Được thôi,” cô miễn cưỡng nói và quay vào bếp.
Isaac quan sát chàng trai ngồi đối diện với một cách nhìn mới, một nụ cười làm giãn những nếp nhăn trên khuôn mặt ông. “Cậu nhẫn nại với con bé,” ông nói vẻ hài lòng. “Ta rất vui về điều đó. Con bé là đứa bé cứng đầu cứng cổ. Nó luôn có chủ ý riêng về mọi chuyện.”
Derek bị thôi thúc phải buông ra một nhận xét châm biếm, nhưng anh giữ yên lặng và quan sát người đàn ông ngồi thoải mái trên chiếc ghế, hai bàn tay xương xẩu đặt trên cái chăn len trên đầu gối. Một cái nhìn thương mến hiện ra trên mặt Isaac, và ông tiếp tục như đang độc thoại. “Con bé là một điều kỳ diệu đối với Katie và ta, sinh ra rất lâu sau khi thời gian sinh con đã qua đi. Chúng ta cảm ơn Chúa từng ngày vì đã tặng con bé cho chúng ta. Ta không bao giờ có thể giao phó nó cho người có thể làm khổ nó. Anh chàng Kingswood là một chàng trai được nuông chiều… nhưng ít nhất cậu ta cũng thuộc loại mềm mỏng.” Đôi mắt xanh chân chất chiếu thẳng vào Derek. “Anh Craven, ta đứng trên lập trường của con gái mình để suy nghĩ cho nó. Nếu ta trẻ hơn tuổi, ta sẽ không cho phép con bé được tự do như vậy. Nhưng mẹ con bé và ta đã già cả, theo quy luật của tự nhiên, sẽ đến lúc chúng ta không còn ở đây để bảo vệ nó. Ta nghĩ cách tốt nhất là dạy Sara tin tưởng vào nhận định của nó. Nếu Sara muốn cưới cậu, nó sẽ làm, cho dù ta có chấp thuận hay không.”
Derek đón ánh mắt của ông mà không chớp mắt. “Sự chấp nhận của ông có lẽ không cần thiết, thưa ông, nhưng cháu vẫn muốn có được nó.”
Một nụ cười yếu ớt hiện ra trên mặt Isaac. “Tất cả những gì ta muốn là cậu cam đoan là sẽ đối xử tốt với con gái ta.”
Derek chưa từng nói chuyện với một người đàn ông thành thực đến vậy: không mưu mẹo hay tính toán, không gì ngoài sự chân thật. “Cháu muốn hơn cả tốt với Sara. Cháu muốn cô ấy được an toàn, và hạnh phúc, và có được bất cứ điều gì cô ấy thích. Cháu không giả bộ là xứng đáng với cô ấy. Cháu không được giáo dục và có dòng dõi, và thậm chí ác quỷ cũng không có được danh tiếng như cháu. Điều duy nhất cháu có thể tự hào bù lại là cháu không phải một tên ngốc. Cháu sẽ không bao giờ cản trở việc sáng tác của cô ấy, hay bất cứ nghề nghiệp nào cô ấy lựa chọn. Cháu không bao giờ cách ly Sara khỏi gia đình. Cháu hoàn toàn tôn trọng cô ấy để không làm như thế. Cháu không muốn thay đổi cô ấy.”
Isaac dường như thấy an tâm với những lời nói đó, nhưng vẫn còn có một chút nghi ngờ vảng vất trong thái độ của ông. “Ta tin là cậu chân thành. Nhưng hôn nhân, một người vợ, và những đứa trẻ… đó là một lô tránh nhiệm mà cậu chưa bao giờ gánh vác trước đây.”
“Cháu sẽ không ở đây nếu cháu chưa chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó.”
Cuộc nói chuyện của họ bị ngắt ngoãng bởi một tiếng gõ cửa dồn dập. Isaac nhíu mày thắc mắc khi ông đứng dậy để trả lời.
Derek cũng đứng lên và chăm chú nhìn chàng trai trẻ dong dỏng với mái tóc sáng hơi dài bước vào nhà. Vầng trán anh ta nhăn lại với vẻ nóng vội lo lắng. “Cháu nghe rằng có một cỗ xe sang trọng đi qua thị trấn,” anh ta nói gần như không kịp thở. “Có phải là Sara không? Nếu cô ấy đã về, cháu muốn nói chuyện với cô ấy ngay lập tức.”
Nghe thấy tiếng của người khác khác, Sara xuất hiện từ bếp với mẹ cô theo phía sau. Cô dừng lại ngay vì bất ngờ. “Perry,” cô yếu ớt kêu lên.
Không hiểu sao Sara chưa từng nghĩ hai người đàn ông này lại có cơ hội ở cùng trong một căn phòng. Không khí im lặng thật nặng nề. Cô cố tìm lời để phá vỡ sự im lặng đó, trong khi một phần tâm trí cô kinh ngạc với sự khác biệt đối nghịch của hai người họ.
Vẻ đẹp trai của Perry thích hợp với một nhà thơ, mái tóc màu vàng nhạt khiến anh trông như một hoàng tử trong chuyện thần tiên. Một mảng hồng lan từ xương gò má sang bên kia của cái sống mũi tao nhã của anh. Mắt anh sáng và có màu xanh lơ. Ngược lại, Derek trông u ám và cáu kỉnh, thể hiện tất cả sự thu hút của một con mèo sưng sỉa. Anh không đáp lại cái liếc mắt của Sara, toàn bộ sự chú ý của anh tập trung vào người mới đến.
Gom lấy tinh thần, Sara bước đến trước. “Perry… em xin giới thiệu anh Craven, một… một vị khách đến từ Luân Đôn.”
Perry liếc nhìn người lạ và sau đó quay lại với Sara. “Tại sao anh ta ở đây?” anh cau mày tức tối hỏi.
“Anh ấy là em… Ừm, bọn em…” cô đằng hắng giọng và nói thẳng. “Anh ấy là chồng chưa cưới của em.”
“Vớ vấn,” Perry nói cụt lủn. “Anh mới là chồng chưa cưới của em. Em bỏ đi trước khi chúng ta có thể giải quyết tranh cãi của chúng ta.”
“Chúng ta đã dứt khoát,” Sara nói và nhích lại gần Derek hơn. “Và em nhận ra rằng em hợp với anh Craven hơn.”
“Liệu vô tình đây có phải là Derek Craven?” Perry giận dữ vặn vẹo. “Tại sao, anh ta là một người tồi tệ! Những người đáng trọng đều biết điều đó. Anh khó có thể tin rằng cha em cho phép anh ta bước vào nhà!”
Sara nổi xung lên. “Em đang bắt đầu ước rằng cha đã không để anh vào nhà!”
“Nếu đây là những người em đã làm bạn, chẳng tránh gì em đã thay đổi quá lớn,” Perry cười khinh khỉnh. “Điều đó giải thích tại sao em đã cố gắng để thỏa mãn những ham muốn vô độ với anh. Anh vắt óc cả cuối tuần vừa qua để cố gắng bào chữa cho những hành vi phóng đãng của em – “
Derek tiến đến Perry với một tiếng gầm gừ. "Cậu đúng là một tên tí hon vênh váo—"
Kêu ăng ẳng vì sợ hãi, Perry lao ra ngoài và cuống cuồng trở về ngôi nhà an toàn với mẹ của anh.
Nhanh chóng từ bỏ ý định đuổi theo, Derek quay lại với Sara. “Anh ta nói ‘ham muốn vô độ’ nghĩa là gì?”
Cô hấp tấp giải thích. “Ừm, ‘vô độ’ nghĩa là không thể thỏa mãn được – “
“Anh biết thế,” anh nói với giọng đay nghiến. “Tại sao anh ta lại nói về em như vậy?”
Sara đảo mắt rồi nhún vai. “Chẳng có gì. Em chỉ cố hôn anh ấy theo cách anh hôn em, và anh ấy… “ Giọng cô tắt dần khi nhận ra cha mẹ cô đang chết lặng quan sát hai người họ.
Isaac là người đầu tiên nói, một nụ cười giật giật trên khóe miệng của ông. “Ta đã nhìn và nghe đủ rồi, cậu Craven. Nếu cậu và con gái ta đã nói về ‘ham muốn vô độ’, thì ta nghĩ tốt hơn là chấp nhận cậu… và hy vọng đám cưới nhanh chóng diễn ra.”
Họ làm lễ cưới ở nhà thờ trong làng, một buổi lễ nhỏ và đơn giản. Sara chỉ nhượng bộ những kế hoạch hoành tráng của Lily Raiford là trang trí nhà thờ với bạt ngàn hoa và cây cỏ. Vây quanh là bạn bè và gia đình, cô trao đổi lời thề với người đàn ông khác xa người mà cô luôn luôn mong chờ được kết hôn. Với Perry, tương lai có thể đoán trước được. Giờ thì những tuần tới, tháng tới và những năm tiếp theo lờ mờ với vô số những khả năng. Cô cảm nhận được sự bất ngờ của những người bạn, những người không bao giờ nằm mơ thấy rằng cô sẽ vứt bỏ Perry Kingswood vì một người đàn ông cô vừa mới quen.
Nhưng Sara nhìn thấy chính xác mọi điều ở Derek, không hơn không kém, và cô biết rõ rằng có thể anh sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng anh yêu cô, thế là đủ. Mặc dù những sai lầm của anh, anh sẽ chăm sóc cô và bảo vệ cô cho đến hơi thở cuối cùng. Tách nhau ra họ có những sức mạnh riêng. Cùng nhau họ trở thành hoàn hảo.