Cánh tay Derek Craven vững chãi ôm quanh eo Sara khi họ quay nhẹ nhàng trong điệu van. Anh dường như hưởng ứng theo sự vui nhộn do chếnh choáng say của cô. Anh táo bạo tán tỉnh cô, chỉ cho cô thấy những ánh mắt ghen tức của những người đàn ông khác, và khiến Sara cười lớn khi buộc tội cô sưu tầm trái tim của đàn ông để làm đồ chơi. Khi điệu van kết thúc và điệu vũ bốn cặp bắt đầu, họ kéo đến góc phòng và nhận đồ uống do những người phục vụ đi lại mang đến. Cô đứng gần Craven quan sát mọi người khiêu vũ, đu đưa khiến vai họ chạm vào nhau. Anh cười toe toét và lướt một tay quanh eo cô để giữ cô đứng vững. Cuốn hút theo tiếng nhạc, Sara hớn hở đi theo một cặp đôi đang nhảy.
Derek khéo léo kéo cô lại. “Không phải một điệu vũ bốn cặp. Em còn không đứng vững trên chân mình, thiên thần.”
“Thiên thần?” Sara nhắc lại trong khi dựa người vào anh. Hành vi đó thật không xứng với một quý cô, nhưng trong không khí vui chơi phấn khích của buổi dạ hội, sẽ không có ai buồn quan tâm hay chú ý. “Anh có đặt tên cho tất cả những người đàn bà của mình không?”
“Tôi không có bất cứ một người đàn bà nào.”
“Tôi không tin anh,” cô cười khúc khích, dựa sát hơn vào vầng ngực vững trãi của anh. Anh nhẹ nhàng nắm lấy khủy tay cô để giúp cô giữ thăng bằng.
“Nói tôi biết tên của em,” anh nói.
Cô lắc đầu. “Tôi là ai không quan trọng.”
Ngón tay cái của anh chuyển động chậm chãi trên bề mặt găng tay phía trong khủy tay cô. “Tôi sẽ tìm ra trước khi đêm nay qua đi.”
Một điệu van lại bắt đầu, và cô quay lại trong vòng tay anh và nhìn anh với vẻ cầu khẩn. “Được thôi,” anh vừa nói vừa cười, dẫn cô trở lại sàn nhảy. “Một điệu van khác. Và sau đó em sẽ bỏ mặt nạ xuống.”
Những lời đó mang đến cho cô một cái rùng mình khó chịu. Đó là một lời đe dọa phá vỡ thời gian kỳ diệu của buổi tối hôm nay.
Sara định mở miệng để nói không với anh, nhưng lại thôi. Một sự từ chối chỉ làm anh quyết tâm hơn. “Tại sao?” thay vào đó cô hỏi, cố tạo cho giọng mình vẻ khiêu khích.
“Tôi muốn nhìn thấy mặt em.”
“Tôi sẽ nói với anh về mặt mình thay vào đó. Hai mắt, một mũi, một cái miệng…”
“Một cái miệng xinh xắn.” Đầu ngón tay anh lướt trên môi dưới của cô với một cái chạm nhẹ có thể nhầm lẫn với một nụ hôn, cô nhắm mắt lại.
Sự tự phụ mơ hồ mà Sara đã cảm nhận là đủ khôn ngoan để nói dối anh bỗng nhanh chóng tan đi trong một làn hơi ấm. Cô đang say rượu. ‘Đang say sưa (in one’s cups)’ là cách mà mà bố cô luôn diễn đạt nó. Phải, cô đang rất say sưa. Điều đó giải thích cho những xúc cảm khao khát đang trào lên trong cô. Tối nay chỉ được xem như một trò chơi, và Derek Craven không phải là ai khác mà là một kẻ trác táng. Vậy tại sao cái đụng chạm của anh dấy lên trong cô những xáo động như thế này? Anh là hiện thân của những khao khát bị ngăn cấm mà cô không bao giờ được trải nghiệm. Giá như đêm nay không bao giờ kết thúc… Giá như Perry đôi khi có thể ôm cô như thế này… Giá như…
“Tôi muốn nhảy thật lâu, thật lâu,” cô nghe chính mình nói.
Anh ôm cô vào vòng tay và nhìn cô say đắm. “Bất cứ điều gì em muốn.”
Derek không nghĩ rằng anh có thể bỏ tay khỏi cô khi điệu van kết thúc. Anh không thể mạo hiểm để rời khỏi cô, một món quà cho đến nay Chúa trời bỗng thấy thích đáng để ban tặng cho anh. Mọi thứ khác anh đã phải lao lực, chịu đựng, trộm cắp và lừa đảo để có được. Chúng đều yêu cầu phải gắng sức. Nhưng cô chỉ đơn giản là xuất hiện, như một trái cây thơm ngon rơi từ trên cây vào bàn tay mở ra của anh. Anh gần như đang bay bổng với những khao khát. Chắc cô cũng phải cảm nhận như vậy. Những câu trả lời của cô nhỏ dần thành những tiếng thì thầm gần như không lời khi cô nhìn anh chăm chú qua chiếc mặt nạ. Cô xinh đẹp, có kinh nghiệm và đủ thực tế để hiểu và chấp nhận những đề nghị mà anh đưa ra. Không như một người khác. Không như cô gái ngây thơ và cao quý đó, người khác biệt với anh như nước với lửa.
Đêm ngày một khuya hơn, cả câu lạc bộ đã chật kín người. Nhiều khách đến đông hơn, góp phần tăng lên không khí vui vẻ náo nhiệt.
Những quý ông, quý bà, những tay chơi bời, và gái điếm mỗi người đều tìm được một nửa của mình cho đêm nay. Bình thường Sara sẽ bị choáng váng bởi những câu chuyện đùa cợt tục tĩu đang được tung hứng qua lại, nhưng một lượng rượu đáng kể đã phủ ánh sáng mầu hồng lên toàn bộ khung cảnh. Cô phá lên cười trước những câu nói đùa táo tợn cô nghe thấy, ngay cả với những câu cô không hiểu. Cô thường xuyên bị xô vào Derek trong căn phòng đông đúc, cho đến khi anh kéo cô vào một chỗ khuất hơn bên cạnh một chiếc cột đá cẩm thạch. Sara bị vây quanh bởi những lời mời khiêu vũ, nhưng Derek gạt bỏ tất cả với thái độ hài hước nhưng dứt khoát. Anh đã chiếm giữ cô cả buổi tối, và không gặp chút phiền phức nào để làm rõ điều đó với những kẻ cố gắng muốn xâm lược lãnh địa của mình.
“Em không nhớ đã cho anh được độc quyền ở bên em,” Sara nói và nép mình vào hốc vai anh. Cô có thể cảm thấy nhịp đập đều đặn của trái tim anh và sức mạnh lạ thường của cơ thể anh ngay cạnh ngực mình. Hương thơm của brandy, mùi tinh bột trên ca-vát của anh và mùi vị của làn da rám nắng, tất cả tạo ra một mùi hương hỗn hợp nồng nàn.
Derek cúi xuống nhìn cô với một nụ cười toe toét. “Em có muốn ở bên ai khác không?”
Sara cân nhắc. “Không,” cô trả lời với một chút ngập ngừng. “Không ai khác trên thế giới này.” Đó là sự thật. Chỉ riêng đêm nay… đó là tất cả những gì cô có thể có với anh. Cô đón nhận ánh mắt dò hỏi của anh, tay cô chạm vào ve áo khoác của anh và vuốt phẳng nó một cách không cần thiết. Ở đâu đó trong góc xa của tâm trí cô một giọng nói phê phán lên tiếng… Vậy là cô đang ở đây, nhảy nhót vui sướng trong lâu đài của tội lỗi với một kẻ phóng đãng…
Một kẻ phóng đãng đang chuẩn bị hôn cô.
Những ngón tay của anh luồn vào những lọn tóc và làm rối tóc cô, ôm chắc chắn phía sau đầu cô. Hai chiếc mặt nạ cọ vào nhau sột soạt, rồi sau đó miệng anh tìm thấy miệng cô. Ban đầu nụ hôn của anh nhẹ nhàng và dịu dàng. Anh nắm giữ thời gian của mình, thưởng thức và từ từ di chuyển môi anh trên môi cô. Sara không thể không nghĩ trong một giây phút bất ngờ là những nụ hôn của anh khá là giống với nụ hôn của Perry.
Nhưng tất cả thay đổi trong một chớp mắt. Miệng anh bỗng trở nên nóng bỏng, cọ xát trên môi cô cho đến khi môi cô buộc phải mở ra. Sara rúng động trước sự thâm nhập của lưỡi anh.
Thì ra đây là cách những người khác hôn nhau? Ngượng ngùng vì sự thân mật, cô đẩy vào ngực anh cho đến khi anh ngẩng đầu lên và nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm của anh lấp lánh những đốm lửa, như những ngọn nến nhỏ, chiếu sáng mãnh liệt.
“K-không phải trước mọi người,” cô nói, bàn tay run run chỉ về phía đám đông. Chỉ là một lý do ngụy biện. Không một cặp mắt nào chú ý đến họ. Tất cả khách tham dự đều mải mê với chuyện yêu đương của riêng họ. Chiều ý Derek nắm lấy cổ tay đi găng của cô và kéo cô đi với anh, ra khỏi căn phòng chính, qua những phòng đánh bài và phòng ăn, xa hơn nữa khi tiếng nhạc và những tiếng huyên náo chỉ còn là những tiếng vo ve êm ái. Sara suýt ngã đằng sau anh, tình trạng chếnh choáng của cô mất đi. “Ở đâu…” là tất cả những gì cô có thể nói khi họ sải bước dọc hành lang.
“Đến căn phòng đằng sau.”
“Em… không nghĩ đó là một ý hay.”
Bước chân của anh không chậm lại. “Chúng ta cần riêng tư.”
“Đ-để làm gì?”
Anh đẩy cô qua một cánh cửa bí mật dẫn vào một căn phòng chiếu sáng mờ mờ. Đôi mắt mở to của Sara bắt gặp hình ảnh những bức tường lụa thêu hoa và mảng màu xanh tím ngả bóng trên những đồ vật bằng thạch cao cầu kỳ. Xung quanh phòng chỉ có một ít đồ đạc; một chiếc bàn tròn nhỏ và hai chiếc ghế mạ vàng, bức bình phong vàng xinh đẹp với những ô vẽ tranh, và một chiếc ghế dài. Sara giật mình sợ hãi, nhưng cách cửa đã đóng lại, và cánh tay Derek vòng quanh cô. Bàn tay anh ôm chặt đằng sau cổ cô, và giọng anh đứt ngoãng phả hơi ấm trên tóc cô.
“Thoải mái nào. Tất cả anh muốn chỉ là ôm em.”
“Nhưng em không thể - “
“Để anh ôm em.” Anh hôn cổ cô và ép cô lại gần anh hơn.
Dần dần Sara thả lỏng. Một cảm xúc yếu đuối dễ chịu lan từ đầu đến ngón chân cô, và bằng cách nào đó mà cô quên mất rằng còn có một thế giới bên ngoài vòng tay anh. Chỉ còn hơi ấm của làn da anh, dồn nén bên trong những lớp quần áo. Và sự chuyển động của bàn tay anh khi anh vuốt ve vùng da thịt mềm mại ở cổ và lưng cô. Mặc dù ngây thơ, cô cũng nhận thức được những đụng chạm của anh là sai trái. Anh biết cách làm sao để ôm một người đàn bà, làm sao để quyến rũ cô ấy từ bỏ những kiềm chế. Mơ màng cô ngẩng mặt lên và anh hôn cô. Môi anh dường như cuốn tâm hồn ra khỏi cơ thể cô.
Sara níu lấy anh, tự ép mình lại gần hơn cho đến khi bầu ngực nhức nhối của cô ép chặt vào ngực anh. Anh nắm eo cô, ép cô vào háng anh. Khi cô cảm thấy phần nhô ra cương cứng của cơ thể anh, cô lúng túng lùi ra. “Em – em đã uống quá nhiều. Em phải đi, em phải…”
Derek bật ra một tiếng cười nghèn nghẹt rồi vứt bỏ chiếc mặt nạ. Anh hôn lên cổ họng mềm mại của cô đầy thèm khát, cắn vào vùng da thịt ngọt ngào đó.
Cô thở hổn hển và cố gắng lùi lại, nhưng anh đã nắm được những lọn tóc mượt mà của cô. Thì thầm những lời trấn an, anh đẩy tới làm cô mất thăng bằng và đỡ cô ngả xuống chiếc ghế dài bọc đệm. Những lời phản đổi chập chờn trên môi cô, nhưng tất cả nhanh chóng bị miệng anh kìm lại. Anh kéo vạt áo nhung của cô xuống cho đến khi bộ ngực trần của cô hiện ra mờ mờ trong ánh sáng mầu vàng… bộ ngực tuyệt đẹp với hai đỉnh mềm như lụa. Ngậm miệng trên một núm vú hồng, anh mút và liếm dịu dàng cho đến khi cô rên rỉ, những ngón tay cô vò rối mái tóc đen của anh. Bàn tay anh khum vào để đẩy ngực cô lên cao và dùng môi, răng và lưỡi đùa với chúng, như là anh nhấm nháp vị ngọt ngào của da thịt cô.
Sara rên rỉ và cong người lên, đẩy núm vú vào sâu hơn trong miệng anh. Cô cảm thấy anh kéo váy của cô lên, cặp đùi khỏe mạnh của anh kẹp hai bên hông cô. Anh chồm người lên trên cô, hôn, ôm, vuốt ve, cho đến khi cô hầu như không còn một vết tích nhỏ của sự tỉnh táo. Chỉ là một mảnh nhỏ xíu của ý thức khiến cô nhận ra anh đang với lấy mặt nạ của cô.
Cô ngoảnh đầu đi với một tiếng kêu hổn hển. “Không!”
Bàn tay anh uốn cong bên dưới ngực cô, ngón tay cái vuốt ve những mảng ẩm ướt do miệng anh để lại. “Cũng được,” anh dịu dàng nói. “Giữ mặt nạ hóa trang của em. Anh không quan tâm em là ai.”
“Em không thể làm như thế này. Anh không hiểu – “
“Không có gì phải sợ.” Anh kéo lê môi qua vùng thung lũng trũng giữa ngực cô, mỗi từ anh nói là một dấu ấn nóng bỏng trên da cô. “Sẽ không ai biết. Không ai ngoài anh và em.” Bàn tay anh lần tìm trong những lớp quần áo lót lụa của cô.
Một đầu gối của anh len vào giữa hai chân cô. Sức nặng cơ thể anh ép lên cô thật tuyệt vời. Cô muốn thêm nữa, muốn anh ép mạnh hơn, sâu hơn, cho đến khi cô bị đè bẹp bên dưới anh. Cô phải ngăn anh lại trước khi niềm khoái lạc này biến thành thảm họa. Nhưng cánh tay run rẩy của cô vòng quanh anh chặt hơn, và âm thanh duy nhất thoát ra từ môi cô là những tiếng thở hổn hển đứt ngoãng.
Nhận ra dấu hiệu của sự khuất phục, Derek hôn cô với sự hài lòng và thoải mái. Tối nay, ít nhất, không có những giờ đồng hồ trống rỗng, không có sự tuyệt vọng dằn vặt. Anh có thể làm dịu ham muốn của anh với cô, và lợi dụng cô để quên… anh sẽ mang lại cho cô tất cả những khoái lạc mà anh có thể không bao giờ mang đến được cho Sara Fielding… Sara… Chết tiệt cô sao lại xâm nhập vào suy nghĩ của anh ngay cả bây giờ. Nhưng có lẽ đó chính là điều duy nhất anh mong đợi. Có vài điểm mà người phụ nữ này giống Sara. Cô ấy có cùng một làn da hoàn hảo, và bên dưới mùi nước hoa nồng nàn cô có một cùng mùi vị thanh tao… Có ấy có cùng khổ người… vóc dáng…
Anh tê cứng. Sự nhận thức đó như một cú đấm mạnh vào ngực anh. Anh dứt miệng khỏi miệng cô và chống mình trên khủy tay. Anh lơ lửng ở trên cô, hơi thở nặng nhọc. Những hơi thở đứt đoạn không đủ để cung cấp không khí cho anh. Không gì có thể.
“Không phải cô,” anh nói, từ ngữ như xé ra từ cổ họng anh. “Ôi, chết tiệt, không phải…”
Sara cố gắng quay đi khi bàn tay run rẩy của anh đưa lên mặt cô và lột bỏ chiếc mặt nạ. Đôi mắt xanh còn mơ màng của cô nhìn vào đôi mắt kinh hoàng của anh. Anh đã trở nên nhợt nhạt dưới làn da rám nắng, vết sẹo nhấn mạnh thêm vẻ hãi hùng.
Derek đã nghĩ cơ thể anh không thể bị khuấy động hơn nữa, nhưng khi anh nhìn xuống cô, anh trở nên cương cứng đến đau đớn. Tiếng mạnh máu đập rền rã và dữ dội khiến anh sững lại.
Sara liếm môi. “Anh Craven – “
“Nhìn cô kìa. Ôi, Lạy Chúa… “ Ánh mắt Derek thiêu cháy bộ ngực phập phồng yếu ớt của cô, đôi môi căng phồng vì những nụ hôn. “Tôi đã bảo cô không đến đây.” Những ngón tay anh trượt vào làn tóc nâu rối bù của cô. “Tôi đã bảo cô… Tại sao?”
“N-nghiên cứu?” Cô đưa ra một từ lập bập duy nhất cứ như là nó có thể giải thích mọi thứ.
“Chúa ơi.” Một biểu hiện kinh khủng hiện trên mặt anh, u ám, dữ tợn và đam mê. Anh trông như sẵn sàng để giết cô.
Mặc dù dường như ở trong tình trạng thất thế, Sara cố gắng biện hộ cho mình. “Tôi không có ý để chuyện đi xa như thế này,” cô bập bẹ. “Tôi xin lỗi. Nó xảy ra quá nhanh. Tôi đã uống rượu. Nó dường như không thật. Và anh quá… tôi… tôi thực không biết làm sao tất cả chuyện này lại xảy ra. Tôi thực xin lỗi, rất – “ Cô dừng lại, nhận ra lời giải thích không thích đáng đến tội nghiệp.
Anh im lặng, sức nặng của anh ghim chặt cô trên chiếc ghế dài. Sức nóng của phần cơ thể cương cứng của anh như bùng cháy xuyên qua lớp quần áo của họ. Không thoải mái Sara ngọ nguậy bên dưới anh.
“Nằm im!” Derek nuốt nghẹn khó khăn, ánh mắt anh di chuyển khắp bộ ngực căng đầy phơi bày của cô. “Cô và… nghiên cứucủa cô.” Anh nói từng từ như là đó là những từ ghê gớm. Tay anh bao phủ ngực cô, lòng bàn tay chà xát trên núm vú cho đến khi nó co cứng lại. Anh cố gắng để buông cô ra, nhưng cơ thể anh không tuân theo. Mọi dây thần kinh gào thét chống đối. Anh muốn cô. Anh sẽ từ bỏ mọi thứ anh có chỉ để được nhấn chìm trong cô. Hơi thở rít qua kẽ răng, anh đấu tranh để kìm nén lại ham muốn của mình.
“Tôi muốn trở thành ai đó khác hẳn,” Sara nói trong sự khổ sở nhưng bướng bỉnh. “Kiểu người đàn bà mà anh sẽ… khiêu vũ cùng… và khao khát. Và thậm chí bây giờ… tôi không hối hận những gì đã làm. Anh có lẽ không cảm thấy một chút hấp hẫn nào với Sara Fielding, nhưng ít nhất anh cảm thấy chút gì đó với người đàn bà mà tôi hóa trang, và đó – “
“Em không nghĩ tôi muốn em?” anh hỏi giọng khàn đi.
“Tôi biết khi anh từ chối hôn tôi sáng nay – “
“Đó là vì sao xảy ra chuyện này? Em muốn trả thù vì tôi không…” Craven dường như tắc ngẹn vì những từ đó. Khi anh có thể nói tiếp, giọng anh đã chuyển thành giọng mũi của khu đông. “Vẫn còn chưa đủ cho em khi tôi đã giống như một chú-chó-cau-có từ khi em đến đây – “
"Chú-chó-cau-có?" Cô bối rối nhắc lại.
“Đi khỏi đây trước khi chuyện tồi tệ này kết thúc.” Anh nắm chặt tay hai bên mặt cô, trừng trừng nhìn vào cô. “Tôi đã muốn em sáng nay, cô nàng nhỏ bé rắc rối. Và tôi đã muốn chiếm lấy em từ lần đầu tiên, tôi… Im nào!” Anh quát lên hai từ cuối cùng với sự thô lỗ khiến cô co rúm lại. Cô ngừng vặn vẹo ngay lập tức. Nuốt nghẹn, anh buộc mình tiếp tục. “Đừng cử động, nếu không tôi không thể kiềm chế mình nữa. Nghe tôi nói. Tôi sẽ thả em ra… và em sẽ đi. Vĩnh viễn. Đừng quay trở lại câu lạc bộ này.”
“Không bao giờ?”
“Đúng vậy. Trở lại ngôi làng của em.”
“Nhưng tại sao?” Sara hỏi. Nước mắt đau đớn trực tràn ra khỏi mắt cô.
“Bởi vì tôi không thể - “ Anh dừng lại, hơi thở cào xé cổ họng anh. “Lạy Chúa, đừng khóc!”
Không động đậy. Không khóc. Không quay trở lại. Sara chăm chăm nhìn anh với đôi mắt xanh long lanh. Cô cảm thấy rối loạn, tê tái, và choáng váng với những cảm xúc. “Tôi không muốn đi,” cô nói khó nhọc.
Cơ bắp Derek rung lên với nỗ lực giữ bất động. Anh không muốn hủy hoại hoặc làm cô đau, và anh đang gần, rất gần, để quẳng đi những mảnh vụn ít ỏi của danh dự mà anh có. “Em muốn gì, Sara? Đây ư?” Anh đe dọa cô bằng cơ thể mình, thô bạo xô mình vào cô. “Đây là những gì em sẽ có từ tôi. Tôi sẽ chiếm đoạt em ngay bây giờ và trả lại cho Kingswood một con chim bồ cầu bị hủy hoại. Có phải đó là cái em muốn, bị chiếm đoạt bởi một thứ như tôi?” Anh xô mạnh vào cô lần nữa, chờ đợi cô van xin được thả ra. Thay vào đó cô há hốc mồm để thở và nâng đầu gối lên, vô tình tạo thành một cái lồng bao lấy anh. Những ngón tay anh lau đi giọt nước mắt rơi xuống. Một âm thanh gầm gừ thoát ra từ cổ họng anh và anh hạ miệng xuống mặt cô, liếm đi vệt nước lóng lánh có vị muối. Nó sẽ xảy ra. Anh không thể ngăn nó lại.
Trượt tay dưới váy cô, anh tìm thấy cạp quần trong của cô và luồn vào bên dưới nó. Anh rải những nụ hôn thèm khát trên vùng ngực và cổ họng trắng ngà của cô. Cô là tất cả những gì anh từng muốn, xinh đẹp và cháy bỏng dưới bàn tay cướp đoạt của anh. Những ngón tay anh lang thang trên làn da mịn màng ở bụng cô, phía trên cặp đùi trắng mịn của cô. Cô run rẩy sợ hãi, nhưng anh giữ cô lại và dò dẫm trên mảng tóc xoăn mềm mại cho đến khi điểm trung tâm mềm mại của cơ thể cô căng ra và ẩm ướt. Âu yếm cô dịu dàng, anh bao phủ miệng cô với những nụ hôn, hơi thở của anh gấp gáp trong nhịp điệu rộn rã. Cô quằn quại không ngừng, thốt ra những tiếng rên rỉ đê mê nho nhỏ nung nóng những cảm xúc của anh đến bùng nổ.
Sara bấu chặt những ngón tay của cô trên lớp áo khoác dày của anh khi cô nhận ra anh đang mở chiếc quần ống bó đang mặc. Thời gian dừng lại, như một con quay đang xoay tít bị túm chặt trong một nắm đấm cứng ngắc. Khoái lạc bùng nổ và dâng lên cuồn cuộn thành những đợt sóng mạnh mẽ hơn bao giờ khi cô dâng hiến cho người đàn ông đang hăm hở đòi hỏi ở cô, sức nặng cứng rắn của cơ thể anh đã sẵn sàng lao vào trong cô. “Sara,” anh nhắc đi nhắc lại, hơi thở anh đốt nóng tai cô. “Sara – “
“Ông Craven?” Một giọng nam trầm tĩnh phá vỡ sự đê mê đó.
Sara bắt đầu hoảng sợ khi nhận ra có ai đó đang đứng ở cửa. Cô cố gắng để ngồi dậy, nhưng Derek ấn cô xuống và che khuất cô bằng chính cơ thể mình. Anh vật lộn gom lại sự tỉnh táo của mình. Rốt cuộc anh thốt lên một tiếng rên khó nhọc.
“Có chuyện gì?”
Giọng Worthy căng thẳng. Quay mặt đi, ông nói hết sức cẩn thận. “Tôi không định làm phiền ông, ông Craven, nhưng có tin đồn là có người nhìn thấy Ivo Jenner trong câu lạc bộ. Biết là hắn ta đến đây để gây phiền phức, tôi nghĩ ông nên được thông báo.”
Derek im lặng hết gần nửa phút. “Đi, tôi sẽ tìm Jenner… nếu hắn ta ở đây.” Những từ cuối được thêm vào vẻ mỉa mai nặng nề, thể hiện rõ là anh nghi ngờ người quản gia đã phát minh ra một mưu mẹo chỉ để giải cứu Sara.
“Thưa ông, tôi sẽ chuẩn bị một chiếc xe cho…?” Worthy dừng lại, ngần ngại nói ra tên của Sara.
“Ừ,” Derek nói cộc lốc. “Biến đi, Worthy.”
Người quản gia đóng cánh cửa lại.
Sara dường như không thể ngừng run rẩy. Cô ghì chặt cánh tay quanh vai Craven và vùi mặt vào làn da ẩm ướt nơi cổ anh. Cô chưa bao giờ trải qua cơn đau vì dục vọng chưa được thỏa mãn trước đây. Đau đớn. Cô chưa bao giờ cảm thấy điều gì đau đớn như vậy và dường như nó cũng không có cách nào để xoa dịu. Mặc dù cô nghĩ là Craven sẽ dữ dằn, nhưng anh lại dịu dàng, ôm chặt cô vào lòng và vuốt nhẹ lưng cô. “Chú-chó-cau-có “ anh nói với một tiếng cười không có chút hài hước nào. “Chỉ vài phút thôi và em sẽ ổn.”
Cô vặn vẹo dữ dội trong tay anh. “Tôi k-không thể thở được.”
Anh kẹp tay quanh hông cô và ép miệng vào thái dương cô. “Yên nào,” anh thì thầm. “Yên nào.” Khi cơn run rẩy của cô giảm dần, thái độ anh thay đổi, và anh đột ngột đẩy cô ra. “Tự mặc quần áo lại.” Anh ngồi dậy và ôm chặt đầu trong tay. “Khi em sẵn sàng để đi, Worthy sẽ đưa em ra xe.”
Sara lóng ngóng kéo vạt áo lên và chỉnh lại quần áo của mình. Derek nhìn từ góc mắt cho đến khi ngực cô được che kín. Anh đứng dậy để chỉnh lại áo khoác và quần. Bước tới trước chiếc gương đang treo trên bệ một lò sưởi nhỏ, anh thắt lại chiếc ca-vát và cào tay trên mái tóc rối. Mặc dù kết quả cuối cùng không chỉnh trang như trước đây, nhưng anh trông cũng chỉnh tề. Sara, mặt khác, biết mình đang ở trong tình trạng rối bù hoàn toàn. Chiếc váy của cô nhăn nhúm, mái tóc xổ ra thành những lọn sóng lộn xộn đổ xuống lưng cô. Cô sắp bật khóc. Nhưng bằng cách nào đó cô giữ mặt khô ráo và nói bằng giọng đều đều. “Có lẽ hai chúng ta nên quên đi đêm nay.”
“Tôi định thế,” anh nói u ám. “Nhưng những gì tôi nói trước đó vẫn giữ nguyên. Đừng trở lại, cô Fielding.” Anh sải bước về phía cửa, chỉ dừng lại để ném một cái nhìn dữ dằn cho Worthy đang đợi bên ngoài ngưỡng cửa. “Nếu là ai khác ngoài ông, tôi sẽ sa thải hắn. Sau khi dần hắn thành một đống bùn nhão đầy máu me.” Anh rời khỏi phòng mà không hề liếc nhìn lại.
Sara với lấy chiếc mặt nạ và đeo vào. Cánh cửa đã đóng, nhưng cô biết rằng Worthy đang đợi cô. Cô từ từ đứng dậy và chỉnh lại váy áo. Chỉ bằng cách bịt chặt tay vào miệng cô mới có thể ngăn lại những tiếng nức nở trực tràn ra. Cô đang chìm sâu trong cảm giác tự thương hại mình, và nó chỉ bị vượt qua bởi lòng căm ghét người đàn ông đã từ chối cô. “Đừng quay lại,” cô nhắc lại những lời anh nói trước đó, mặt cô bỗng nhiên trở nên đỏ rực. Cô đã cảm thấy giận dữ trước đây, nhưng chưa bao giờ cơn giận bùng nổ như thế này. Vài tuần trước cô không thể nghĩ cô có khả năng như vậy.
Đột nhiên lời của Lily Raiford lướt qua trong đầu cô… “Anh ấy đã có quan hệ với hàng tá đàn bà – và ngay khi có nguy cơ trở nên gắn bó với ai đó, anh ấy gạt bỏ cô ta và tìm một người khác…”
Có lẽ vào giây phút này Craven đang tìm một người đàn bà khác, người sẽ đạt được những tiêu chuẩn của anh, cho dù đó là tiêu chuẩn gì. Suy nghĩ đó làm Sara sôi sục. “Được rồi, Craven,” cô nói to, giọng run run, “Nếu anh không muốn tôi, tôi sẽ tìm một người khác. Anh là đồ chết tiệt, và Perry Kingswood cũng vậy! Tôi không phải một vị thánh hay một thiên thần, và… và tôi không muốn làm ‘một phụ nữ cao quý’ thêm nữa! Tôi sẽ làm điều tôi muốn, và không lý gì mà người khác có thể xen vào được!” Ánh mắt nổi loạn của cô bay về phía cánh cửa. Ngay khi cô bước qua nó, Worthy sẽ dẫn cô ra xe. Không một lý lẽ nào có thể thuyết phục ông để cô ở lại.
Nhăn nhó, Sara liếc quanh căn phòng. Hình dạng quen thuộc của nó, bốn bức tường ốp ván với những góc tù, nhắc cô nhớ đến căn phòng khác ở tầng trên, được thiết kế với một giá sách mở ra một lối đi bí mật. Không có giá sách ở đây, nhưng những tấm ván ốp có hình dạng giống như thế… Nhanh chóng cô tuột đôi găng tay ra và bước đến bức tường, dò dẫm trên gờ của những tấm ván ốp. Ấn, gõ, cô dò tìm bất cứ dấu hiệu nào của một cánh cửa được che giấu. Chỉ khi cô đã bắt đầu từ bỏ hy vọng, cô tìm thấy một cái móc bé xíu. Hài lòng cô dễ dàng kéo tấm ván ốp ra, một lối đi bí mật tối tăm xuất hiện. Lẩm bẩm thỏa mãn, cô bước vào trong và đóng tấm ván lại.
Lần dò trong hành lang hẹp, cô đi qua một đoạn đường khá dài và dừng lại khi nghe thấy âm thanh lách cách của đĩa và thìa. Cô có thể nghe thấy giọng hống hách bị nghẹt của bếp trưởng Monsieur Labarge. Tiếng động ở phía bên kia bức tường. Ông ta đang giận dữ la hét với người trợ lý không may đã rõ ràng đã tưới nước sốt sai kiểu lên một con cá.
Không có lòng dạ nào để làm một cuộc xuất hiện cứu trợ ở trong bếp, Sara đi qua cách cửa ẩn giấu và tiếp tục tiến lên phía trước. Sau một quãng đường dài trong bóng tối, cô dừng lại ở một khoảng sân mà cô đoán là mở ra một trong những phòng đánh bài ít sử dụng thường xuyên. Sara ép tay lên khe rạn trên cửa và liếc qua lổ hổng nhỏ. Dường như là căn phòng còn trống. Ấn móng tay vào cạnh cửa, cô kéo cho đến khi nó mở ra với một tiếng kẽo kẹt phản đối. Váy cô cọ vào ngưỡng cửa. Đóng ô cửa lại, cô ấn nó khít lại một lần nữa và thở dài hài lòng.
Một giọng nói bất ngờ làm cô giật mình. “Rất thú vị.”
Sara quay giật lại và nhìn thấy một người đàn ông xa lạ trong phòng. Anh ta cao và chắc nịch, với quai hàm cạo râu sạch sẽ và tóc vàng-đỏ. Anh ta cởi mặt nạ để lộ một khuôn mặt hấp dẫn nhưng méo mó, với một chiếc mũi khoằm và nụ cười bị lệch. Trọng âm của anh ta mang nặng âm sắc của khu đông. Anh ta phát âm ‘v’ trong từ ‘very (rất)’ gần giống như ‘w’ – giống như Derek Craven khi anh thỉnh thoảng mất tập trung. Mặc dù có gì đó vẻ bí ẩn và xảo trá trong đôi mắt màu xanh nhạt, nụ cười của anh ta rất hấp dẫn đến mức Sara quyết định là không có gì phải sợ anh ta. Một người khu đông trong bộ quần áo cắt may đẹp, cô nghĩ thầm.
Cô vuốt thẳng mái tóc rối và ngập ngừng cười. “Ông đang trốn ai sao?” cô hỏi, với một cái gật đầu hướng về phía cánh cửa đóng.
“Có thể,” anh ta thoái mái trả lời. “Còn em?”
“Nhất định là vậy.” Cô đẩy vài lọn lóc lộn xộn ra sau và vén vào sau tai.
“Trốn một người đàn ông,” anh ta đoán.
“Còn gì nữa?” cô nhún vai vẻ từng trải. “Sao ông lại trốn?”
“Hãy nói là tôi không phải là một người yêu thích của Derek Craven.”
Cô bất chợt thốt ra một tiếng cười ngượng ngạo. “Tôi cũng vậy.”
Anh ta cười toe toét và ra hiệu về một chai rượu đặt trên một chiếc bàn để chơi bài. “Hãy uống vì điều đó.” Anh ta rót vào một ly và đưa cho cô. Anh ta nâng chai rượu lên môi và uống ừng ực loại rượu vang quý hiếm với một vẻ thiếu tôn trọng có thể khiến đàn ông Pháp khóc thét. “Rượu ngon, tôi cho là thế,” anh ta nhận xét. “Mặc dù vậy, tất cả đều như nhau đối với tôi.”
Sara ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại, nhâm nhi hương vị thơm ngon trong miệng. “Chỉ có những thứ tốt nhất mới được dành cho ông Craven,” cô nói.
“Tên con hoang cao ngạo, Crawen của chúng ta. Mặc dầu tôi chưa bao giờ muốn xúc phạm một người đàn ông trong khi uống rượu của anh ta.”
“Không sao,” Sara trấn an anh ta. “Cứ xúc phạm anh ta nếu ông muốn.”
Người lạ xem xét cô với vẻ ngưỡng mộ rõ ràng. “Em là một em bé xinh xắn. Vậy, có phải Crawen đã chia tay với em không?”
Lòng kiêu hãnh bị trầy sướt của Sara được xoa dịu bởi cái nhìn ái mộ của anh ta. “Không có gì để chia tay,” cô thú nhận, nâng ly rượu lên môi. “Ông Craven không muốn tôi.”
“Tên ngốc thối tha,” người lạ thốt lên và mỉm cười mời mọc. “Đi với tôi, cô em bé bỏng của tôi, và tôi sẽ khiến em quên hết tất cả về anh ta.”
Cô cười và lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy.”
“Là do cái mặt méo mó của tôi, đúng không?” Anh ta xoa xoa mặt mình vẻ tiếc nuối. “Tôi đã bị hạ đo ván rất nhiều lần.”
Nhận ra anh ta nghĩ cô đang từ chối chỉ vì anh ta không đẹp trai, Sara ngắt lời vội vàng. “Ồ, không, không phải thế. Tôi chắc là rất nhiều phụ nữ thấy ông hấp dẫn, và… có phải ông vừa nói ‘hạ đo ván’? Đó không phải là một thuật ngữ của đấm bốc sao? Ông từng là một võ sĩ à?”
Ra vẻ quan trọng, anh ta ưỡn ngực lên phía trước thêm một inch. “bây giờ vẫn thế, tôi có thể đánh bại bất cứ võ sĩ nhà nghề nào. Khán giá đứng kín khán đài để xem tôi trong một trận đấu… Sussex, Newmarket, Lancashire ... " Đầy tự hào anh ta chỉ vào mũi mình. “Gẫy ba lần. Gần như tất cả xương trên mặt tôi đều đã từng bị gẫy. Có lần tôi gần như bị đánh văng cả óc.”
“Thật thú vị.” Sara thốt lên. “Tôi chưa bao giờ gặp một võ sĩ. Tôi cũng chưa bao giờ đến xem một trận đấu quyền Anh.”
“Tôi sẽ đưa em đi.” Hai nắm đấm của anh ta đấm liên hồi vào không khí. “Không có gì bằng một trận đấu hay, đặc biệt khi có đổ máu (cralet).” Thấy là cô không hiểu từ đó, anh ta giải thích với một nụ cười nhe nhởn. “Máu (blood).”
Sara rùng mình ghê sợ. “Tôi không thích nhìn thấy máu.”
“Đó là cái khiến trận đấu hấp dẫn. Tôi, đã từng đổ máu đầy cả chậu trong một trận đấu. Một cú đấm mạnh vào lưng, vàffshhh…” Anh ta diễn tả lại một tia máu phun ra từ mũi. “Họ cũng trả thêm tiền khi anh ta chảy máu. Đúng vậy, đấm bốc khiến tôi trở thành một người giàu.”
“Bây giờ ông làm gì?”
Anh ta nháy mắt vẻ láu cá. “Tôi đang điều hành một sòng bạc, ở phố Bolton Row.”
Sara bật ra một tiếng ho và đặt ly rượu xuống. “Ông sở hữu một sòng bạc?”
Anh ta cầm tay cô và hôn lên mu bàn tay. “Ivo Jenner, vui lòng phục vụ quý cô.”