Sau khi trở lại Greenwood Corners, ngày hôm sau Sara đi bộ khoảng một dặm qua những con đường mòn đóng băng và những mảnh rừng thưa ngăn giữa ngôi nhà của gia đình cô và dinh thự nhỏ của nhà Kingswood. Dọc đường cô hít thở sâu không khí trong lành của vùng quê, quyện với hương thơm của gỗ thông và tuyết. “Chị Fielding!” Cô nghe thấy giọng lanh lảnh của một cậu bé đằng sau cô.
“Chị thấy Luân Đôn như thế nào?”
Sara quay lại cười với cậu bé Billy Evans, con trai của ông chủ cối xay. “Luân Đôn rất thú vị,” cô trả lời. “Giờ này sao em không ở trường?” Cô nhìn cậu bé với vẻ dò hỏi tinh nghịch, biết rằng đây không phải là lần đầu tiên Billy bị bắt gặp trốn học.
“Em được cử đi mượn một cuốn sách ở nhà hiệu trưởng,” cậu ta vui vẻ nói. “Cuốn tiểu thuyết mới của chị đã viết đến đâu rồi, chị Fielding.”
“Vừa mới bắt đầu,” Sara nói thật. “Chị nghĩ sẽ hoàn thành nó vào mùa hè.”
“Em sẽ kể với mẹ. Mẹ em rất yêu thích những cuốn sách của chị - nhưng bà ấy phải giấu cha em để đọc.”
“Sao thế?”
“Cha em không thích mẹ đọc nó. Cha nói là mẹ có thể nảy ra ý định bỏ đi giống như Mathilda.”
Họ cùng cười và Sara vò vò mái tóc đỏ của cậu bé. “Bà ấy sẽ không bao giờ làm như thế, Billy. Bên cạnh đó, cuối cùng Mathilda gần như nhảy xuống sông từ một chiếc cầu – thấy không đó là hậu quả của việc bỏ đi.”
Cậu ta cười toe toét đến mức nhe cả chiếc răng vẩu. “Vậy em đoán là chị sẽ không bao giờ rời bỏ anh Kingswood lần nữa.”
Cô nghiêng người về gần phía cậu. “Em có nghĩ anh ấy nhớ chị không?” cô hỏi với giọng thì thầm bí ẩn. Trước sự thích thú của cô, Billy bỗng thẹn thùng đến mức mặt cậu bé biến thành màu hồng tươi bên dưới mái tóc màu cà rốt.
"Chị tự hỏi anh ấy đi!" cậu nói và chạy vụt đi trên con đường.
"Chị định vậy." Thong thả đi tiếp, Sara thở dài với một cảm xúc lẫn lộn giữa niềm vui và nỗi buồn. Đây là nơi cô thuộc về, là nơi mà mọi thứ quen thuộc với cô. Cô biết hình dáng của từng con đường, từng cánh đồng và từng con suối. Cô quen biết với tất cả mọi người trong làng cũng như lịch sử của mỗi một gia đình sống ở đây. Greenwood Corners là một nơi đáng yêu. Nhưng lần trở về nhà này của cô rất khác so với những lần khác. Thay vì thấy nhẹ nhõm và vui vẻ, cô cảm thấy trống chếnh, như là cô đã để một phần quan trọng của chính mình lại sau lưng. Ngay cả cha mẹ và nụ cười chào đón âu yếm của họ cũng không xóa đi cảm giác bức rứt của cô. Sáng nay, cô nóng lòng muốn gặp Perry và hy vọng anh sẽ mang lại cho cô sự khuây khỏa mà cô cần.
Tim cô đập nhanh hơn khi cô đến gần nhà Kingswood. Đó là một dinh thự nông thôn xinh đẹp với thiết kế cổ điển, những cây thường xuân leo quanh mặt trước nhà được trang trí bằng những hình đắp nổi. Bên trong nhà, những căn phòng được trang trí với những chi tiết bằng thạch cao đơn giản và những mảng màu đất, màu nâu và màu xanh hạt đậu tao nhã. Trong khoảng thời gian thời tiết ấm áp mẹ của Perry, Martha, thường ở trong khu vườn sau bếp ở đằng sau ngôi nhà để chăm sóc những cây thuốc và rau của bà. Suốt những tháng mùa đông bà thường ngồi khâu vá trong phòng khách, gần với ánh sáng và hơi ấm của chiếc lò sưởi. Và Perry, tất nhiên, ở trong thư viện và mải mê với những tập thơ và sách vở lịch sử yêu thích của anh.
Sara gõ cửa và quẹt giày vào gờ của bậc thềm. Sau một hoặc hai phút Martha Kingswood xuất hiện. Bà là một phụ nữ quyến rũ với đôi mắt màu xanh-xám và mái tóc màu vàng ngày xưa nay đã nhạt màu thành màu vani nhạt. Thái độ chào mừng của bà biến mất ngay khi bà nhận ra người khách đến thăm. “Bác thấy là cháu đã trở về từ chuyến đi lang thang.”
Sara nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của người phụ nữ lớn tuổi và mỉm cười vui vẻ. “Không phải đi lang thang. Mà là nghiên cứu.” Cô không thể không nghĩ đến lời cảnh báo mà mẹ cô, Katie, đã khuyên cô vài năm trước. “Cẩn thận với những gì con nói với người đàn bà đó, Sara. Mẹ biết Martha từ khi cô ta là một cô gái. Cô ta khuyến khích con giãi bày với cô ta, và sau đó tìm cách để lợi dụng lời nói của con để chống lại con.”
“Nhưng con chưa bao giờ cho bác ấy một lý do để ghét con,” Sara đã phản đối.
“Con có tình yêu của Perry, con yêu. Lý do đó là đủ.”
Từ lúc đó Sara dần nhận ra rằng mẹ cô đã đúng. Trở thành góa bụa sau khi Perry sinh ra được vài năm, Martha đã đặt trung tâm cuộc sống của mình xung quanh người con trai. Khi nào bà ở cùng một phòng với họ, bà quanh quẩn bên cạnh anh với một thái độ ghen ghét không giấu giếm khiến Sara không thoải mái. Perry đã cam chịu thái độ chiếm hữu của mẹ anh và cũng biết rằng bà không thích bất cứ ai lấy mất sự quan tâm của con trai bà đối với bà. Nhưng anh tuyên bố rằng sau khi anh cưới vợ, Martha sẽ nới lỏng vòng kìm kẹp chặt chẽ của bà. “Tất cả chúng ta đều có thể đi đến một sự thông hiểu,” anh đã từng nói với Sara vô số lần. “Nhớ đừng cho rằng những gì mẹ anh nói là đối với riêng em. Mẹ sẽ cư xử như thế với bất cứ cô gái nào anh theo đuổi.”
Martha chắn cửa ra vào với thái độ khắt khe như là muốn ngăn Sara bước vào, “Cháu về lúc nào?”
“Chiều hôm qua.”
“Ta cho là cháu đến đây để gặp con trai ta.” Giọng Martha nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ hiềm khích khiến Sara nhăn nhó.
“Vâng, thưa bác Kingswood.”
“Có lẽ lần sau cháu có thể sắp xếp thời gian đến thăm của mình để không làm gián đoạn việc học buổi sáng của nó.” Giọng Martha ngụ ý là cô thật quá thiếu suy nghĩ khi thăm hỏi vào giờ này. Trước khi Sara có thể trả lời, Martha mở cửa rộng hơn và ra hiệu cho cô đi vào nhà.
Hy vọng Martha không đi theo cô, Sara bước nhanh qua hành lang. Cô nhăn nhó nghĩ, sẽ thật là tuyệt nếu sự đoàn tụ của cô và Perry có được chút riêng tư, ít nhất là trong một đến hai phút. Thật cảm ơn là cô không nghe thấy tiếng chân của Martha sau lưng cô. Cô đi đến thư viện, đó là một gian phòng tiện nghi được trang trí bởi những bức bình phong giấy trang trí hình những con chim màu hồng, đỏ và nâu, và chất đầy những hàng giá sách bằng gỗ dái ngựa.
Chàng trai trẻ ngồi sau một chiếc bàn gỗ hoa hồng gần một cửa sổ đứng dậy và mỉm cười với cô.
“Perry!” cô kêu lên và chạy về phía anh.
Perry cười khúc khích trước sự bốc đồng của cô và ôm cô vào lòng. Dáng người anh mảnh khảnh và chiều cao vừa phải với bàn tay thon thả nhất mà Sara từng thấy ở một người đàn ông. Mọi cử chỉ của anh đều toát lên vẻ thanh tao. Cô đã luôn thích được nhìn anh viết, chơi đàn hoặc đơn giản chỉ là lật một trang sách. Sara nhắm mắt lại hít vào mùi nước hoa cologne của anh và mỉm cười hài lòng. “Ôi, Perry.” Cảm giác về thân thể khỏe mạnh của anh quen thuộc và thoải mái, khiến cho những ngày đã qua ở Luân Đôn dường như chưa hề xảy ra.
Nhưng ngay lập tức một ký ức lóe lên trong đầu cô… Cánh tay mạnh mẽ của Derek Craven ghì chặt cô lại, giọng nói thì thầm của anh dịu dàng bên tai cô. “Anh muốn ôm em như thế này cho đến khi da thịt em tan chảy vào anh… Anh muốn có em trên giường của anh, mùi thơm của em trên chăn của anh…”
Giật mình, Sara giật đầu lại.
“Em yêu?” Perry lẩm bẩm. “Chuyện gì vậy?”
Cô chớp mắt khó nhọc trong khi vai cô run lên. “Chỉ là… một cơn ớn lạnh từ bên ngoài.” Sara nhìn anh chăm chú và cô gắng xóa mờ ký ức đó với hình ảnh khuôn mặt đẹp trai của Perry. “Anh thật đẹp trai,” sự thật thà của cô khiến anh bật cười vẻ hài lòng.
Mọi người đều thừa nhận rằng Perry là người đàn ông đẹp trai nhất Greenwood Corners. Mái tóc màu vàng đồng của anh lúc này đã dài thêm một chút. Đôi mắt sáng màu xanh-ngọc gây ấn tượng hơn nhiều so với mắt cô. Mũi nhỏ và thẳng, đôi môi đẹp và vầng trán cao và phẳng, tất cả đường nét giống với mô típ những nhân vật nam chính lãng mạn của Byron.
(George Gordon Byron, nam tước Baron thứ sáu của Rochdale (-), nhà thơ Anh, được tôn là một trong những nhà thơ dẫn đầu xu hướng lãng mạn, một trong những nhân vật nam điển hình của ông là Don Juan)
Liếc nhìn xung quanh để đảm bảo họ không bị theo dõi, Perry cúi xuống hôn cô. Sara ngoan ngoãn ngẩng mặt lên. Nhưng đột nhiên tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là một khuôn mặt có sẹo kề bên mặt cô, tia sáng lấp lánh của đôi mắt xanh lục và đôi môi mạnh mẽ tìm kiếm và chiếm hữu không ngừng… rất khác biệt so với đôi môi dịu dàng của Perry. Cô nhắm chặt mắt lại và buộc mình đáp trả.
Sau khi chấm dứt nụ hôn với một tiếng chép miệng nhỏ, Perry nhấc đầu lên và mỉm cười với cô. “Mũ của em đâu rồi?” anh hỏi. “Nó luôn trông rất đẹp với sợi dây ôm quanh má em.”
“Hôm nay em quyết định không đội nó.” Sara nhăn mặt khi vòng tay anh nới lỏng. “Không… đừng dừng lại sớm thế.”
“Mẹ sẽ sớm xen vào giữa chúng ta thôi,” anh cảnh báo.
“Em biết.” Sara thở dài và lưỡng lự lùi lại. “Chỉ là em nhớ anh quá.”
“Bằng với anh nhớ em,” Perry ga lăng trả lời, chỉ tay về chiếc ghế trường kỷ gỗ sồi. “Hãy ngồi xuống và nói chuyện nào, em yêu. Anh tin là mẹ có ý mang đến một ít trà – Anh nghe thấy bà đang loay hoay trong bếp.”
“Chúng ta không thể có một chút thời gian riêng tư hay sao?” cô thì thầm, nhớ ra là Martha rất thính tai. “Em có vài chuyện muốn nói riêng với anh.”
“Em và anh, chúng ta có cả một cuộc đời dành cho riêng hai chúng ta,” Perry hứa và đôi mắt xanh sáng lấp lánh. “Chắc chắn là một vài tiếng đồng hồ ở với mẹ anh không phải là quá mức chịu đựng?”
“Em cho là vậy,” cô nói lưỡng lự.
“Đúng là người yêu của anh.”
Phấn chấn vì lời khen của anh, Sara để anh cởi áo choàng giúp cô và ngồi xuống trên những chiếc nệm thêu dày của chiếc ghế tràng kỷ. Perry cầm tay cô và ngón tay cái vuốt ve trên những đốt ngón tay của cô. “Vậy là,” anh âu yếm nói, “xem ra chuyến đi thăm Luân Đôn không gây tổn hại gì cho em.” Đôi môi anh nở một nụ cười trêu chọc. “Mẹ anh đã có vài ý tưởng hài hước về những chuyến nghiên cứu của em. Bà đã hỏi là ‘Liệu con bé có biết hết về những thứ xấu xa như là gái điếm và trộm cắp hay không?’ Anh đã phải mất một thời gian gay go để thuyết phục mẹ rằng em sẽ không lang thang qua những quán rượu hay nhà chứa trên những con phố tăm tối! Đơn giản là mẹ không thể hiểu em có một trí tưởng tượng tuyệt diệu như thế nào.”
“Cám ơn anh,” Sara nói không thoải mái khi mắt cô gắn chặt vào một đôi chân nến mạ vàng và sơn đen trên bức tường đối diện. Mặc dù cô chưa bao giờ nói dối anh về những chuyến đi nghiên cứu ở thành phố, nhưng cô đã khéo léo đánh lạc hướng anh, nói giảm nói tránh về hầu hết những việc làm có nguy hiểm của cô và khiến chúng trở nên khá mơ hồ. Perry đã luôn chấp nhận sự giải thích của cô mà không có thắc mắc gì, nhưng mẹ anh lại có bản tính hay nghi ngờ.
“Rốt cuộc là,” Perry nói tiếp, “Sara yêu quý của anh dành hầu hết thời gian của cô ấy để đọc qua những tuyển tập sách và thăm quan những lâu đài cổ. Phải vậy không?” Anh nháy mắt tinh nghịch với cô, trong khi đó Sara thấy tim mình trườn lên đến tận cổ áo.
“Vâng, đúng thế. Ừm… Perry… có vài điều em muốn nói với anh. Trong khi em ở Luân Đôn, có một hoặc hai buổi tối em về nhà rất muộn. Bác Goodman đã dọa sẽ viết thư cho mẹ em và những người bạn khác của bác ấy ở Greenwood Corners và kể rằng em là một ‘cô gái lanh chanh liều lĩnh’.”
Perry sụm xuống vì buồn cười với ý tưởng đó. “Sara Fielding, một cô gái lanh chanh liều lĩnh! Bất cứ ai biết về em cũng sẽ cười với ý tưởng đó.”
Sara mỉm cười nhẹ nhõm. “Em vui là anh sẽ không để ý đến những gì bác Goodman có thể nói.”
Perry nắm lấy hai bàn tay cô. “Có lẽ vài con gà mái già lắm mồm lan truyền những tin đồn nhảm về em bởi vì em đã viết vài câu chuyện ngớ ngẩn về Mathilda. Nhưng anh hiểu em hơn tất cả mọi người, em yêu. Anh biết những mơ ước giản dị nhất trong trái tim em – và anh sẽ biến chúng thành sự thật. Khi đó, em không cần phải băn khoăn với những giấc mơ ban ngày của mình và viết lách về chúng. Em có anh và một nhà đầy những đứa con của riêng mình để bận rộn. Tất cả những gì mà một phụ nữ mong muốn.”
Sara ngạc nhiên nhìn anh. “Có phải anh đang nói anh muốn em dừng viết lách lại?”
“Mẹ mang trà đây,” giọng Martha vang lên từ cửa ra vào. Bà bước vào phòng mang theo một khay bạc chạm trổ và bộ đồ uống trà đã ở trong gia đình Kingswood được ba thế hệ.
“Mẹ,” Perry nói với một nụ cười tươi tỉnh. “Sao mẹ lại biết chính xác chúng con đang muốn gì? Hãy đến ngồi và nghe Sara thuật lại về chuyến thăm thành phố hư hỏng đó.”
Chột dạ vì cái nhìn không tán thành của Martha, Sara nhích khỏi Perry một chút cho đến khi họ đã ngồi cách nhau một khoảng cách thận trọng.
Martha đặt cái khay lên chiếc bàn tròn đồi mồi trước mặt họ và ngồi xuống chiếc ghế gần đó. “Sao cháu không pha trà, Sara?” Martha đề nghị với giọng đầy ngụ ý rằng bà đang ban phát một ân huệ cho một vị khách đặc biệt. Nhưng theo cách nào đó Sara có cảm giác là mình đang trải qua một cuộc kiểm tra. Cô cẩn thận rót trà vào một chiếc tách bằng sứ thanh nhã, sau đó thêm sữa và đường. Ý nghĩ nghi ngờ mình đang bị kiểm tra của cô được khẳng định bởi vẻ hài lòng gây ớn lạnh của Martha. “Đó không phải là cách pha mà Perry thích,” Martha nói.
Cô nhìn Perry thắc mắc. “Anh dùng sữa và đường chứ?”
Anh nhún vai yếu ớt. “Có, nhưng – “
“Cháu cho sữa vào sau cùng,” Martha xen vào trước khi Perry có thể nói rõ với cô. “Con trai bác thích cho sữa trước và tiếp đó là rót trà. Điều đó tạo ra một sự khác biệt lớn về hương vị.”
Nghĩ rằng có lẽ bà chỉ đang đùa, Sara quay lại nhìn Perry. Anh tặng cô một nụ cười lả giả. Sara gượng mình nhún vai tỏ vẻ bình thản. “Ồ,” cô nói giọng hơi rung lên vì buồn cười, “Cháu sẽ cố gắng nhớ điều đó, bác Kingswood. Cháu không thể hiểu tại sao điều đó thoát khỏi sự chú ý của mình trong từng đấy năm.”
“Có lẽ cháu nên cố gắng tinh ý hơn với những nhu cầu của con trai bác.” Martha gật đầu thỏa mãn với bài học vừa thao diễn. “Cháu có thể nhớ thêm rằng ta cũng thích trà pha như vậy nhưng không có đường.”
Ngoan ngoãn Sara tiếp tục pha tách trà còn lại theo đúng cách và ngồi lại ghế với tách trà của riêng mình – không sữa, chỉ thêm đường. Sau khi uống được một hớp, cô bắt gặt ánh mắt dò hỏi của Martha. Đôi môi của người phụ nữ lớn tuổi mím lại cho đến khi những nếp nhăn thẳng đứng co lại thành những đường kẻ vạch sắc nét. “Bác tin là cháu vẫn đi lễ nhà thờ khi cháu ở Luân Đôn, Sara?”
Sự thôi thúc để nói dối thật mạnh mẽ. Nhưng Sara nuốt trôi một ngụm trà và lắc đầu vẻ có lỗi. “Cháu không có thời gian.”
“Không có thời gian,” Martha nhẹ nhàng nhắc lại. “Hừm. Bác rất biết ơn rằng Chúa không viện cớ như vậy khi chúng ta cầu xin Ngài. Cho dù bận bịu đến đâu, Ngài luôn có thời gian dành cho chúng ta. Bác luôn nghĩ tất cả chúng ta đều vui lòng đáp trả Ngài như vậy.”
Sara rầu rĩ gật đầu trong khi nhớ lại rằng Martha Kingswood đi lễ nhà thờ đều đặn hơn bất cứ người nào. Martha luôn đến trước phút và ngồi ở hàng đầu tiên. Bà cũng có thói quen về muộn hơn mọi người phút, vì bà cảm thấy bà có một tránh nhiệm đặc biệt là góp ý cho Mục sư Crawford để cải thiện bài thuyết giáo như thế nào. “Perry và bác chưa từng bỏ qua một buổi lễ vào Chủ nhật vì bất kỳ lý do nào,” Martha tiếp tục nói “và cả ông Kingswood cũng vậy lúc đương thời. ‘Tôi thà là một người trông cửa trong ngôi nhà của Chúa, còn hơn là trú ngụ trong những túp lều xấu xa.’ Cháu có biết câu trích dẫn đó từ đâu không, Sara?”
“Job?” Sara đoán.
(‘Job’: một trong những sách kinh thánh)
“Thánh ca,” Marth đáp với một cái cau mày. “Không một cô gái nào muốn làm vợ Perry lại từng nghĩ đến việc bỏ lỡ việc phụng sự Chúa, trừ khi vì những nguyên nhân không thể tránh được.”
“Cái chết? Thảm họa thiên nhiên?” Sara gợi ý với vẻ ngây thơ, trong khi cảm thấy đầu gối Perry huých vào cô để cảnh báo.
“Chính xác như vậy,” Martha nói.
Sara im lặng, tất cả sự hồ hởi được ở cạnh Perry tan dần. Cô đến đây để ở bên anh, chứ không phải để nghe mẹ anh rao giảng, cho dù với ý-định-tốt đến đâu. Tại sao Perry lại để nó diễn ra mà không nói với lời? Anh đang rất hài lòng khi mẹ anh chiếm hữu thời gian ở bên nhau của họ. Sara cố gắng lờ đi cơn uất ức bằng cách chuyển cuộc nói chuyện sang một hướng mới. “Hãy kể cho cháu nghe chuyện gì xảy ra ở Greenwood Corners khi cháu vắng nhà. Bệnh gút của bác Dawson thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều.” Martha trả lời. “Đến nay ông ta đã xỏ được giày và ra ngoài đi dạo.”
“Cháu gái Rachel của ông ấy đã đính hôn với Johnny Chestersons ngày hôm kia.” Perry thêm vào.
“Ồ, thật tuyệt,” Sara thốt lên. “Nhà Chesterson thật may mắn vì có một cô gái tử tế như vậy làm dâu.”
Martha nghiêm nghị gật đầu. “Rachel là cô gái ngoan đạo và kín đáo, kiểu con dâu mà ông Kingswood luôn hy vọng con trai mình sẽ cưới. Cô ấy không bao giờ mơ tưởng đến việc thu hút sự chú ý về phía mình… như một số phụ nữ vẫn làm.”
“Có phải bác đang ám chỉ cháu?” Sara nhẹ nhàng hỏi.
“Bác đang nói về Rachel.”
Sara từ từ đặt chiếc tách và cái đĩa nhỏ xuống bàn rồi nhìn Perry, người đang đỏ mặt vì sự khiếm nhã của mẹ mình. “Thật là lạ khi mà anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái mẫu mực như vậy.” Sara nói với anh và mỉm cười mặc dù ngực cô đang căng phồng vì giận dữ.
Martha đỡ lời cho con mình. “Perry chưa bao giờ tự do để theo đuổi cô ấy hoặc những cô gái khác trong làng. Có người luôn luôn chiếm thời gian của nó với những đòi hỏi ích kỷ của cô ta.”
Sara cảm thấy mặt mình đỏ bừng. “Cháu băn khoăn là không biết người đó là bác hay cháu?” Đột ngột cô đứng dậy và giật lấy chiếc áo choàng. “Xin thứ lỗi, cháu nghĩ đến lúc cháu phải về.”
Martha thốt ra một lời than thở sắc nhọn sau lưng cô. “Thật là một biểu hiện thô lỗ. Bác chỉ đang nói chuyện thôi mà!”
Trong khi Perry hướng về phía mẹ anh để xoa dịu bà, Sara sải bước ra khỏi ngôi nhà. Trước đây cô chưa bao giờ nổi giận trước mặt Perry – cô luôn chịu đựng mẹ anh với thái độ kiên nhẫn và nhã nhặn. Vì một vài lý do mà cô cuối cùng cũng đi đến giới hạn của mình. Rủa thầm trong mồm, cô bắt đầu đi bộ về nhà. Lưng cô cứng lại khi nhận ra Perry đang vội vã để đuổi kịp cô. Anh đã chạy vội ra ngoài đến mức không dừng lại để mặc áo khoác vào.
“Anh không thể tin em lại chạy đi ầm ầm với thái độ như vậy,” Perry la lên. “Sara, dừng lại để anh nói chuyện với em một chút!”
Cô nói mà không giảm nhịp chân. “Em không muốn nói chuyện.”
“Đừng nổi giận với mẹ.”
“Em không nổi giận với bác ấy. Em đang tức giận anh vì đã không bảo vệ em!”
“Sara, Anh khó có thể nói với mẹ rằng bà không được tự do biểu lộ ý kiến của mình trong chính ngôi nhà của bà.”
“Bác ấy thật không thể chịu đựng được!”
Perry thở dài buồn bực và điều chỉnh bước chân để theo kịp cô. “Hôm nay mẹ rất tức giận,” anh thừa nhận. “Anh không biết điều gì khiến bà trở nên như vậy.”
“Em nghĩ em có thể nói em biết vì sao. Em vẫn luôn biết vậy, Perry. Anh vẫn chưa nhận ra bác ấy ghét em và bất cứ cô gái nào anh quen biết đến như thế nào hay sao?
“Điều gì khiến em nhạy cảm như vậy?” Anh hỏi với vẻ ngạc nhiên. “Em không giống như những người dễ dàng xúc phạm người khác. Anh phải nói là đó không phải là một đức tính tốt của em, Sara, hoàn toàn không phải.”
Bây giờ khi mà cô đã bắt đầu gạt bỏ được những rào cản, cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng khi được nói ra suy nghĩ của mình. “Ồ? Vậy thì, em cũng không thấy việc anh để mẹ anh châm trích em như thế là hay ho chút nào. Và tệ hơn là, anh trông đợi em mỉm cười và nuốt trôi nó.”
Perry sưng sỉa. “Anh không muốn cãi nhau với em, Sara. Chúng ta chưa từng cãi nhau trước đây.”
Mắt cô bắt đầu nhức nhối. “Đó là bởi vì em đã nghĩ nếu em thông cảm và chịu đựng bền bỉ, anh rốt cuộc cũng có chuyển biến để cầu hôn với em. Em đã đợi bốn năm, Perry, treo lơ lửng những hy vọng của em chờ đợi sự phê chuẩn của mẹ anh. Rồi sao, bác ấy sẽ không bao giờ cầu phúc cho hôn nhân giữa anh và em.” Cô nóng nảy gạt đi những giọt nước mắt giận dữ. “Anh luôn yêu cầu em phải đợi, cứ như là chúng ta có thời gian để phung phí. Nhưng Perry, thời gian là rất quý giá. Chúng ta đã phí hoài nhiều năm,khi nào chúng ta mới có thể ở bên nhau. Anh không hiểu một ngày để yêu thương nhau quý giá đến như thế nào sao? Có những người bị chia cắt bởi những khoảng cách mà họ không thể vượt qua được. Tất cả những gì họ có thể làm là dành cả một đời để mơ tưởng về nhau, và không bao giờ có được cái mà họ mong muốn nhất. Thật ngu ngốc và thật uổng phí khi có tình yêu trong tầm tay mình mà không nắm bắt nó!” Cô cắn răng vào vành môi dưới đang run rẩy để trấn tĩnh mình. “Để em nói với anh vài điều, Perry Kingswood – thật là không thông minh khi anh cho rằng em sẽ vui vẻ mà đợi anh suốt đời!”
“Em nói thế là có ý gì?” anh hỏi, sững sờ vì tràng diễn văn của cô.
Cô dừng lại và kiên quyết đối mặt với anh. “Nếu anh thực sự cần em, anh sẽ không thể chịu đựng được việc phải xa em. Anh sẽ không để ai xen vào giữa chúng ta. V-và cho đến giờ anh phải bị em thu hút rồi!”
“Sara,” anh thốt lên và nhìn cô với vẻ không tin. “Anh chưa bao giờ thấy em như thế này. Em không còn là chính mình. Chuyện gì xảy ra với em ở Luân Đôn?”
“Không có gì. Em chỉ là vừa mới hiểu ra một số thứ.” Lấy lại sự bình tĩnh, cô chăm chú nhìn anh với vẻ cương quyết và mong đợi. “Em đã quyết định, Perry.”
“Ồ, phải, em đã,” anh nói, vẻ dỗi dằn hiện rõ hơn. “Hừm, anh sẽ không để bị điều khiển đâu, em yêu!”
“Em hy vọng đó là thật. Em sợ rằng anh sẽ để ý muốn của mẹ anh quyết định việc này. Anh và em đều biết rằng bác ấy đã gắng hết sức để cản đường chúng ta. Em cũng luôn cố gắng để tránh ép anh phải lựa chọn giữa bác ấy và em, nhưng em không thể tìm được cách nào khác để giải quyết vấn đề này.” Sara hít một hơi dài. “Em muốn kết hôn với anh, Perry. Em muốn được chăm sóc anh, và là một người bạn đời tận tâm. Nhưng ‘thời gian tìm hiểu’ này hay gọi nó bằng cái tên gì cũng được, mà đang diễn ra trong bốn năm qua, phải chấm dứt bằng cách này hay cách khác. Nếu anh không sớm cầu hôn em – rất sớm – em sẽ chấm dứt mối quan hệ của chúng ta vì thế.”
Mặt anh trở nên xanh xao. Họ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng, cả hai người đều đang bàng hoàng vì những lời nói mạnh mẽ như vậy lại do cô nói ra. Sara đọc được sự giận dữ và tổn thương nhem nhúm trong mắt anh, nhưng cô tiếp tục nhìn anh với vẻ cương quyết.
Một cơn gió xuyên qua áo vét và sơ mi của Perry khiến anh rùng mình. “Anh lạnh,” anh lẩm bẩm. Không nói thêm một lời, anh quay đi và rời khỏi cô, vội vã trở lại dinh thự nơi mẹ anh đang chờ.
Như mọi khi, Sara cảm thấy được an ủi khi nhìn thấy bóng dáng ngôi nhà nhỏ của gia đình mình nằm trên một ngọn đồi thoai thoải. Trong căn nhà nhỏ có bốn phòng, một nhà vệ sinh lợp mái rạ trong vườn, và chuồng ngựa kết hợp với nơi để một chiếc xe ngựa hai bánh. Cha mẹ cô đã lớn tuổi và sống ở đó từ khi được thừa kế của ông bà Sara cho đến nay cũng đã được gần bốn mươi năm. Cho dù bất cứ phiền muộn nào xảy đến với họ trong thế giới bên ngoài, ngôi nhà luôn có nghĩa là an toàn và bình yên.
Khi cô đến gần nhà, Sara thấy những ô cửa sổ nhỏ hình chữ nhật sáng bừng, soi bóng lên tường lố nhố đầu người. Nhà đang có khách. Trái tim cô trùng xuống. Đôi khi, những người bạn già của bố mẹ cô có thể ở lại nhiều tiếng đồng hồ, và những cuộc trò chuyện kéo dài qua nhiều tuần trà. Sara không muốn gặp mặt cả một đám đông vào lúc này, nhưng cũng không có cách nào để trốn tránh. Kéo môi tạo thành một nụ cười gượng gạo, cô mở cửa và bước vào. Đúng như cô đã đoán, mọi đồ vật cũ kỹ trong nhà có thể ngồi đều chứa đầy khách… nhà Hugh, Browne và ông Archie Burrows – một người vừa mới góa vợ.
“Sara, con về sớm thế,” Isaac, bố cô kêu lên. Ông là một người thấp bé với đôi vai rộng và mái tóc muối tiêu bù xù. Khuôn mặt nhiều nếp nhăn nở một nụ cười dễ lây. Ông vỗ vào một chiếc ghế để chân lót đệm cạnh chỗ ông ngồi. “Thưởng thức một chiếc bánh ngon tuyệt của bác Hugh mang đến nhé.”
“Dạ không, cám ơn,” Sara nói trong khi mẹ cô giúp cô cởi áo choàng. “Con tin là con muốn nghỉ ngơi một chút sau chuyến đi bộ.”
“Sao thế, nhìn kìa,” bà Browne thốt lên. “Hai má của cô gái tội nghiệp đã đỏ cả lên vì lạnh. Gió hôm nay chắc thổi mạnh và lạnh đến tê cóng nhỉ?”
“Chắc chắn là thế,” Sara lẩm bẩm, không buồn giải thích rằng má cô đỏ lên là do cảm xúc chứ không phải vì lạnh.
“Anh chàng Kingswood thế nào rồi?” một trong những bà già hỏi và tất cả bọn họ tỏ ra rất thích thú quan sát cô. “Vẫn đẹp trai như thường, phải không nào?”
“Ồ, đúng vậy.” Sara xoay sở để gượng cười với tất cả mọi người trước khi rút lui vào căn phòng riêng của cô. Ngồi trên chiếc giường nhỏ, cô gập tay để trong lòng và nhìn chằm chằm vào bức tranh để trên tường, một bức tranh phong cảnh vẽ bằng màu nước của bạn cô vẽ vài năm trước. Người họa sĩ là Marry Marcum, một người bạn bằng tuổi cô, cô ấy đã lấy một người thợ rèn trong làng và bây giờ là mẹ của ba đứa trẻ. Một cơn sóng cảm giác tự tội nghiệp mình chiếm lấy cô. Cô chưa từng cảm thấy mình giống một bà cô không chồng bao giờ. Cô nghiến chặt răng vì thất vọng và lau đôi mắt ướt bằng ống tay áo. Đúng lúc đó mẹ cô bước vào phòng và đóng cửa lại.
“Con sao thế?” Katie hỏi nhỏ trong khi đặt thân hình đẫy đà của mình xuống giường và gập tay lại để trên bụng. Mặc dù làn da bà đã nhăn nheo vì tuổi tác, đôi mắt nâu của bà vẫn còn tinh anh và ấm áp. Những lọc tóc điểm bạc mềm mại ôm quanh khuôn mặt trông rất hợp với bà.
“Thế còn những người khách của mẹ - “ Sara bắt đầu.
“Ồ, họ hoàn toàn vui vẻ để nghe cha con kể những chuyện tếu xưa kia của ông ấy. Chúng ta rốt cuộc đã đến tuổi mà tất cả chuyện đó nghe lại thấy như mới.”
Họ khúc khích cười nhưng sau đó Sara khổ sở lắc đầu. “Con nghĩ con có thể đã gây ra một sai lầm,” cô thú tội và kể lại với Katie chuyện xảy ra ở nhà Kingswood và tối hậu thư mà cô đã đưa ra cho Perry sau đó.
Trán Katie cau lại vì lo lắng. Bà nắm lấy tay Sara vỗ về an ủi. “Mẹ không cho rằng đó là một sai lầm, Sara. Làm theo những gì con cảm nhận là đúng. Con sẽ không mắc sai lầm bằng cách lắng nghe trái tim mình.”
“Ôi, con không biết nữa,” Sara buồn bã nói và lấy tay áo lau khuôn mặt ướt của mình. “Vài ngày trước đây, trái tim con đã mách bảo những điều rất lạ lùng.”
Bàn tay bà thả lỏng ra một chút. “Liên quan đến anh chàng Craven của con à.”
Sara giật mình liếc nhìn bà. “Sao mẹ lại biết?”
“Vì cái cách mà con nói về cậu ấy. Có một điều gì đó trong giọng của con mà mẹ chưa từng nghe thấy trước đây.”
Mặc dù Sara mới chỉ kể lại vài chi tiết rất vụn vặt về sòng bạc và người chủ sở hữu nó, cô nên biết là mẹ cô sẽ cảm nhận được ngay cả những điều không nói. Cô cúi đầu. “Anh Craven là một người xấu, mẹ ạ,” cô thì thầm. “Anh ấy đã từng làm nhiều điều khủng khiếp trong cuộc đời mình.”
“Nhưng con tìm thấy những điều về cậu ta đáng để quan tâm, phải không?”
Vài giọt nước mắt rơi xuống vạt áo của Sara. “Nếu anh ấy có ai đó để dạy anh ấy thế nào là đúng và sai, ai đó thương yêu và chăm sóc anh ấy khi còn là một đứa trẻ, anh ấy sẽ lớn lên và trở thành một người đàn ông tốt. Một người rất tốt.” Cô tự hỏi Derek Craven sẽ giống như thế nào nếu anh được sinh ra trong một gia đình ở Greenwood Corners. Anh có thể là một cậu bé xinh trai với đôi mắt xanh ngây thơ, một cơ thể khỏe mạnh và mập mạp, rong chơi trên những cánh đồng với những đứa trẻ trong làng. Nhưng hình ảnh đó biến mất, và cô chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh anh là một cậu bé nạo ống khói gầy gò, nghẹn thở vì bồ hóng khi trèo lên khỏi ống khói nhờ những đụn rơm. Sara bối rối vặn hai ngón tay đeo nhẫn vào với nhau. “Người quản gia của câu lạc bộ nói anh ấy là người mang đầy tội lỗi. Ông ấy hoàn toàn đúng.”
Katie quan sát cô thật kỹ. “Sara, người đó có thú nhận có cảm giác với con không?”
“Ồ, không,” Sara hấp tấp nói. “Ít nhất… không phải những cảm giác mà mẹ và cha sẽ tán đồng.”
Cô đỏ mặt trong khi mẹ cô tỏ vẻ thích thú không mong đợi với câu nói đó. “Tất nhiên mẹ tán thành,” Katie nói và cười khúc khích. “Với sự ràng buộc của hôn nhân.”
Sara luồn những ngón tay vào gỡ búi tóc mượt mà và kéo những chiếc ghim cài gần như đâm thẳng vào da đầu cô. “Không có ích gì khi nói về Craven,” cô nói chán nản. “Perry là người đàn ông duy nhất con muốn, và là người duy nhất mà con có thể lấy, nhưng có lẽ con vừa mới phá hủy tất cả những cơ hội để kết hôn với anh ấy.”
“Không ai biết chắc chắn,” Katie đăm chiêu. “Nhưng mẹ lại nghĩ có lẽ con đã tạo cho cậu ấy những động lực cần thiết. Tận sâu trong tim mình, Perry cũng không muốn sống cô đơn với mẹ cậu ấy suốt đời. Cậu ấy sẽ không thể trở thành một người đàn ông thực sự cho đến khi tách ra khỏi mẹ mình và bắt đầu tự mình quyết định – và cô ta biến điều đó gần như thành không thể, theo như cách mà cô ta giam hãm con trai mình. Sara, đó là điều làm mẹ lo lắng, thay vì thoát ra khỏi nhà tù đó, cậu ấy lại muốn kéo con vào ở cùng.”
“Ôi, không.” Cằm Sara run lên. “Con không thể chịu đựng sống cả đời dưới sự điều khiển của Martha Kingswood!”
“Đó là điều con nên cân nhắc,” Katie dịu dàng nói. “Chúa phù hộ cả hai con, có lẽ đó là cách duy nhất để con có thể có được Perry.” Nắm tay Sara, bà mỉm cười ấm áp. “Lau khô mặt đi, con yêu, và ra ngoài hỏi thăm những vị khách của chúng ta. Bác Browne lại đang hỏi về Mathilda, và mẹ chưa bao giờ nhớ được mẹ nên kể với bác ấy cái gì.”
Sara mơ hồ nhìn bà rồi ngoan ngoãn theo bà đi ra phòng ngoài.
Ngày hôm sau Sara dành thời gian để giặt giũ quần áo và chuẩn bị nấu món thịt nấu ớt cho bữa tối. Cô cùng mẹ cười nói vui vẻ trong khi cắt cà rốt, củ cải, và hành tây thành những miếng nhỏ để hầm. Trong khi làm việc, họ hát một loạt những bài hát nhẹ nhàng với những kết thúc buồn nhưng ngọt ngào rất phổ biến ở trong làng. Cuối cùng Isaac, đang ngồi trên sàn nhà sửa lại một chiếc ghế gãy chân phải gọi với họ từ phòng khách. “Liệu hai mẹ con có biết bài hát nào mà không có ai bị tan vỡ hay đánh mất trái tim hay không? Tôi bắt đầu ngày hôm nay với một tâm trạng vui vẻ, và giờ thì sau tất cả các bài hát u sầu đó tôi phải gắng hết sức để không chảy nước mắt!”
“Những bài thánh ca có được không?” Sara hỏi trong khi bỏ rau củ vào nồi nước sôi. Sau đó họ sẽ cho thêm một lượng tương đương thịt cừu và cá, tiếp đó là nêm gia vị và ớt cayen.
“Phải, bài nào đó vui vẻ một chút!”
Họ chuyển sang một bài thánh ca đầy sinh động, rồi dừng lại để cười khúc khích khi họ nghe thấy giọng nam trung lạc điệu của Isaac xen vào. “Cha con cũng đã có những lỗi lầm,” Katie lẩm bẩm với Sara trong khoảng thời gian yên lặng sau khi hát hết bài thánh ca.”Đặc biệt khi còn trẻ. Ông ấy đã cho mẹ thời gian để kiểm chứng, để chắc chắn. Ông ấy rất dễ nổi nóng nhưng sau đó lại có xu hướng trầm ngâm.” Bà mỉm cười trong hồi tưởng. “Nhưng người đàn ông đáng yêu đó đã yêu mẹ trong từng ngày của cuộc đời ông ấy. Trong bốn mươi năm nay ông ấy luôn trung thực với mẹ. Và cũng từng ấy thời gian, ông ấy vẫn làm mẹ cười. Hãy cưới một người như vậy, Sara… và nếu Chúa phù hộ, con sẽ được hạnh phúc như mẹ.”
Tối đó Sara đi nghỉ sớm, cô nằm bất động trên giường và đợi những ngón chân lạnh buốt ấm lên. Perry đã ở trong suy nghĩ của cô cả ngày hôm nay. Cô tha thiết cầu nguyện rằng cô đã không đẩy anh rời xa cô mãi mãi. Cô đã yêu anh trong rất nhiều năm. Anh đã trở thành một phần của cuộc đời cô. Những lúc anh ở trong tâm trạng trẻ con, trêu ghẹo và đặt những chiếc hôn vồ vập lên môi cô, thỉnh thoảng cô đã sợ là cô có thể chết đi vì hạnh phúc. Những chuyến picnic cùng với anh vào buổi chiều, những cuộc dạo chơi rong ruổi trong khắp ngôi làng hay rúc vào vai anh trong khi anh đọc sách cho cô nghe… những ký ức đó mang đến cho cô hàng giờ sung sướng khi cô nhớ lại từng giây phút quý giá. Nếu bằng phép nhiệm mầu nào đó cô trở thành vợ anh, hằng sáng cô có thể tỉnh dậy và tìm thấy anh bên cạnh cô, mái tóc vàng mềm mại của anh rối bù, đôi mắt xanh ngái ngủ mỉm cười với cô.
Khắc khoải với hy vọng mỏng manh, Sara vòng tay ôm ghì lấy chiếc gối. “Perry,” cô nói thành tiếng với giọng nghèn nghẹn. “Perry, em không thể mất anh. Em không thể.”
Cô rơi vào giấc ngủ với tên của Perry trên bờ môi. Nhưng khi cô mơ, cô lại mơ thấy Derek Craven, hình dáng mờ ảo của anh xâm nhập vào giấc ngủ của cô như một bóng ma không chịu yên nghỉ.
Cô chơi trò trốn tìm với anh, vừa chạy vừa cười khanh khách trong câu lạc bộ vắng vẻ khi cô cảm thấy anh đang tiến lại gần. Anh bám theo cô sát gót, ngày càng gần hơn cho đến khi cô biết là không có cơ hội nào để trốn thoát… ngoại trừ một cách. Sau khi tìm thấy một cách cửa bí mật, cô biến mất trong hành lang tối tăm để giấu mình. Nhưng đột nhiên cô nghe thấy hơi thở của anh. Anh theo sát cô như hình với bóng. Anh dễ dàng bắt được cô và ghim chặt cô vào tường rồi cười lớn trước hơi thở hổn hển đứt ngoãng của cô. “Em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh,” anh thì thầm trong khi bàn tay anh cuồng nhiệt lướt trên cơ thể cô. “Em mãi mãi là của anh… chỉ của anh…”
Sara giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng gõ cửa. Giọng cha cô vừa gấp gáp vừa bực bội. “Sara? Sara, chúng ta có khách. Mặc quần áo vào, con gái, và ra phòng khách.”
Vẫn còn ngái ngủ Sara chỉ mong chìm lại vào giấc mơ. “Vâng, Papa,” cô lẩm bẩm và kéo mình khỏi hơi ấm dễ chịu của chiếc giường. Cô tìm thấy một chiếc áo choàng dày và buộc nó lại bên ngoài chiếc váy ngủ cao cổ. “Papa, ai trên trái đất này lại… “ Giọng cô nhỏ dần khi nhìn thấy vị khách. Theo phản xạ tay cô vụt lên mái tóc rối của mình và cố vuốt thẳng mớ bòng bong. “Perry!”
Perry đứng ở cửa chính, tay cầm mũ, trông hốc hác và phờ phạc. Anh nhìn Sara trong khi bình tĩnh nói với cha cô. “Thưa bác, cháu biết xuất hiện vào giờ này là không phù hợp, nhưng nếu cháu có thể có một phút nói chuyện riêng với con gái bác – “
“Một phút, không nhiều hơn,” Isaac lưỡng tự nói. Trước khi rời phòng, ông liếc nhìn Sara đầy ẩn ý. Cô gật đầu đáp lại sự cảnh báo âm thầm để giảm bớt thời gian bị xen vào. Trái tim cô trở nên đập mạnh và gấp gáp. Đằng hắng giọng, cô hồi hộp đi đến chiếc ghế gần đó và ngồi lên mép ghế. “Tại sao anh lại ở đây vào lúc muộn như thế này hả Perry? Anh biết là thế là không phù hợp chút như thế nào.”
“Anh gần như phát điên lên trong hai ngày qua.” Giọng anh căng thẳng. “Tối qua anh không thể ngủ được. Anh nghĩ về tất cả những điều em nói. Sáng hôm qua, em dường như là một người khác hẳn – biểu hiện của em và cách nói của em – em nên nói với anh những gì em thực sự cảm thấy từ lâu, Sara. Thật là khó cho anh để hiểu mỗi lần em che giấu những suy nghĩ của mình với một nụ cười.”
“Em cũng cho là vậy,” cô thừa nhận và nhận thấy mắt anh có những quầng thâm mờ mờ do mất ngủ.
“Em đã đúng về một vài điều,” Perry nói, cùng lúc đó làm cô ngạc nhiên khi anh quỳ gối xuống trước mặt cô. Anh nắm lấy tay cô một cách trân trọng. “Mẹ anh sẽ không chấp thuận chuyện hôn nhân của chúng ta, không phải ngay bây giờ. Nhưng mẹ sẽ làm quen với nó sau một thời gian. Thậm chí ngày nào đó em và mẹ có thể trở thành thân thiết.” Sara mở miệng định đáp lời, nhưng anh ra hiệu cho cô chờ anh nói hết. “Em cũng đúng về một vài điều khác, em yêu. Thật uổng phí khi không nắm lấy tình yêu khi nó ở trong tầm tay mình. Anh thực sự muốn ở bên em.” Anh nắm chặt tay cô và nhìn thẳng vào khuôn mặt ửng hồng của cô. “Anh yêu em, Sara. Và nếu em đồng ý, anh muốn chúng ta sẽ kết hôn vào mùa xuân.”
“Vâng, vâng!” Sara nhảy khỏi ghế và vung tay ôm lấy cổ anh, gần như làm họ đổ nhào vì sự phấn khích của mình.
Perry bật cười và hôn cô, sau đó cố gắng dỗ cô nín thinh. “Yên nào, em yêu, nếu không chúng ta sẽ đánh thức bố mẹ em dậy.”
“Họ có thể đang dán chặt tai vào cửa,” cô nói và siết chặt vòng tay hơn. “Ôi, Perry, anh khiến em thật hạnh phúc.”
“Em còn làm anh hạnh phúc nhiều hơn.” Họ cười toe toét với nhau, và Perry vuốt ve những sợi tóc rối của cô.
“Hãy trở lại vào sáng mai và nói chuyện với cha em,” cô giục. “Đó chỉ là thủ tục nhưng nó sẽ làm ông hài lòng.”
“Ừ, và em sẽ đi với anh để báo tin cho mẹ anh.”
“Ôi,” Sara không thể không than thở.
Anh nhìn cô vẻ trách móc. “Nếu em tiếp cận với bà bằng tình yêu và thiện chí, thì bà sẽ đáp lại như vậy.”
“Đồng ý,” Sara toe toét nói. “Em quá hạnh phúc đến nỗi em sẵn lòng hôn cả ác quỷ - “
Perry hình như không chú ý đến kiểu nói lạ lùng của cô, và anh cũng không thể biết từ đâu cô học được cách nói đó.
Họ nói chuyện thêm một hai phút nữa, sau đó trao nhau vài chiếc hôn vội vã trước khi Perry ra về. Tâm trí Sara bùng lên những ý niệm lo sợ kỳ lạ về tất cả mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cô dấu kín những bối rối của mình cho đến khi Perry đi khỏi. Khi đó cô mới để mình nghĩ về những ký ức đang trào lên… nụ cười nao lòng của Derek Craven, mái tóc đen cúi xuống gần cô. Cô thấy chơi vơi, cảm thấy như mình đang bị ám ảnh. Nhưng nó không được xảy ra lần nữa. Cô phải đẩy hết mọi suy nghĩ về Craven ra khỏi tâm trí mình mãi mãi. Anh đã nói anh sẽ quên cô. Cô chua xót tự hỏi anh định thực hiện điều đó như thế nào, liệu nó có dễ dàng đối với anh hay không… liệu anh có quay sang tìm kiếm một người đàn bà khác.
Thật là nực cười khi cô để mình suy nghĩ miên man về một người đàn ông như anh. Những gì xảy ra giữa họ đã kết thúc – và chuyện đó cũng diễn ra quá ngắn ngủi, rất ngắn, cứ như tất cả chỉ là một giấc mơ. Perry mới là thật, cuộc sống của cô ở Greenwood Corners mới là thật. Cô nên tự hài lòng với gia đình và bạn bè của mình, và bắt đầu một tương lai với một người đàn ông yêu cô.
“Bác vẫn không thể bảo mình tin rằng anh bạn trẻ Kingswood của cháu rốt cuộc cũng cầu hôn.” Bà Hodges lắc đầu cười trong khi quan sát Katie lau rửa vỉ lò cho bà và Sara đang chất củi trong lò sưởi của bếp lò để nhóm lửa. Vì ông bà Hodges đều đã già cả và ông Hodges lại bị bệnh thấp khớp, nên thỉnh thoảng họ cần trợ giúp những công việc vặt trong nhà. Trong lúc quét bụi cái chạn bát đĩa đáng khoe khoang đang trưng bày những đồ dùng bằng thiếc và sứ của mình, bà Hodges nói chuyện với giọng điệu vui vẻ. “Chúa lòng thành, bác ngạc nhiên vì mẹ cậu ta lại cho phép chuyện này.” Khi bà nhìn thấy vẻ cảnh giác của Katie và Sara, nụ cười của bà héo đi và hai gò má phúng phính chùng xuống vì ngại ngùng. Bà chỉ có ý làm họ cười, nhưng thay vào đó hình như bà đã chạm phải điểm nhạy cảm.
Sara phá vỡ sự căng thẳng bằng một cái nhún vai. “Bác Kingswood không có lựa chọn nào trong vấn đề này. Và dường như bác ấy cũng đã hiểu ra điều đó. Dù sao thì bác ấy khó có thể đổ lỗi cho cháu vì yêu Perry.”
“Đúng vậy,” bà Hodges đồng ý nhanh chóng. “Việc Perry lấy vợ sẽ tốt cho cả hai người nhà Kingswood. Nếu cháu hỏi ta thì ta cho là Martha gần như đã làm thằng bé trở nên yếu đuối bằng sự kiểm soát của cô ta.”
Mặc dù thâm tâm tán đồng nhiệt tình, nhưng Sara cố kìm lại không nói thành lời, cô tập trung treo những chiếc nồi đã được cọ rửa sạch sẽ lên và đặt ấm nước lên bếp đun. Một dải diềm đăng ten rủ xuống phía trên lông mày của cô và cô cáu kỉnh đẩy chúng ra sau. Thuận theo ý của Perry, cô đã đội lại những chiếc mũ vải có dây buộc, nhưng chúng dường như không còn phù hợp như ngày trước. Cô đi đến chiếc chậu lát đá để rửa hai bàn tay đầy bồ hóng và rùng mình trước dòng nước lạnh giá phun ra từ vòi bơm nước.
“Cô gái đó không ngại việc,” bà Hodges nói với Katie. “Nó không giống với bọn con gái phù phiếm còn lại trong làng, những đứa chỉ có cái đầu với một suy nghĩ tầm thường là làm sao để ăn mặc cho đẹp và làm vừa mắt đàn ông.”
“Sara có một đôi tay khéo léo và một cái đầu thông minh,” Katie đồng ý. “Nó sẽ là người vợ tốt đối với Perry. Và là một món quà may mắn cho mẹ cậu ta, nếu Martha cho phép đám cưới diễn ra.”
Bà Hodges nhìn Sara chăm chăm. “Cô ta còn nhất định đòi cháu và Perry sống chung sau khi cưới không?”
Lưng Sara cứng lại và cô tiếp tục cọ tay cho đến khi chúng trắng bệnh và tê cóng. “Cháu e là vậy,” cô nói đều đều. “Chúng cháu vẫn chưa thống nhất về vấn đề đó.”
“Ôi, cháu yêu.” Bà Hodges quay sang trao đổi vài tiếng thì thầm với Katie.
Không chú tâm đến cuộc trao đổi của họ, Sara lau khô hai bàn tay lạnh cóng và nghĩ về tháng vừa qua. Martha Kingswood đã tiếp nhận tin đính hôn của họ với một sự bình tĩnh đáng nể. Sara và Perry đã cùng nhau thông báo với bà. Họ đã sửng sốt bởi bà không hề phản đối. “Nếu cưới Sara làm con hạnh phúc,” Martha đã nói với Perry và ôm mặt anh trong hai bàn tay nhỏ của bà, “vậy ta chúc phúc cho hai con.” Bà đã đặt một nụ hôn nhanh lên môi con trai mình và sau đó nhìn thẳng vào Sara với một ánh mắt sắc như dao.
Kể từ đó, Martha đã can thiệp và phản đối mọi quyết định của họ. Perry dường như quên mất sự phiền phức của mẹ mình nhưng nó chưa bao giờ thất bại trong việc làm tâm trạng của Sara lao thẳng xuống dốc. Cô sợ rằng lễ cưới của cô sẽ trở thành một chiến trường không có hồi kết. Đặc biệt cuối tuần trước là một trận chiến gay gắt. Martha ám ảnh với ý nghĩ Perry đang từ bỏ bà. Bà đã tuyên bố ý định của mình là sẽ sống với con trai và con dâu sau đám cưới.
“Đó không phải là một ý tưởng kỳ quặc,” Perry đã nói với Sara. “Rất nhiều cặp vợ chồng sống chung với bố mẹ - và cả ông bà. Anh thấy chúng ta không cần thiết phải sống riêng.”
Sara đã rất đỗi kinh hoàng. “Perry, không phải anh đang nói anh muốn sống cùng nhà với mẹ anh chứ?”
Một cái nhăn mặt thoáng trên khuôn mặt đẹp trai như trẻ con của anh. “Nếu mẹ em hoàn toàn cô đơn và yêu cầu chúng ta sống với bà thì sao?”
“Không giống như vậy. Mẹ em không đòi hỏi và không phải là không thể chiều lòng!”
Perry trông bị xúc phạm và sầm mặt xuống. Anh không quen với những tranh cãi của cô. “Anh rất cám ơn nếu em không dùng những từ như vậy để nói về mẹ anh, và nhớ là mẹ đã nuôi lớn và chăm sóc anh mà không có sự giúp đỡ của ai.”
“Em hiểu điều đó,” Sara rầu rĩ nói trong khi cố nghĩ ra một giải pháp. “Perry, anh có để dành tiền tiết kiệm riêng không?”
Anh sừng sỏ với câu hỏi đó, cho rằng phụ nữ không có quyền hỏi về tiền bạc. “Đó không phải là việc của em.”
Kích động bởi sáng kiến của mình, Sara phớt lờ lòng kiêu hãnh đàn ông đang bị xúc phạm của anh. “Ừm, em có một ít tiền dự phòng. Và cộng tiền thu được từ việc bán cuốn sách tiếp theo của em, chúng ta sẽ đủ để mua một ngôi nhà nhỏ. Em sẽ làm việc cho đến khi gãy cả ngón tay nếu cần thiết để chúng ta có thể thuê ai đó ở cùng mẹ anh và chăm sóc bà.”
“Không,” anh nói ngay. “Một người hầu gái sẽ không quan tâm đến bà theo cách của gia đình.”
Viễn cảnh cô phục vụ Martha Kingswood tối ngày và từ bỏ việc viết văn của cô mãi mãi khiến Sara bùng nổ giận dữ. “Perry, anh biết em sẽ khổ sở như thế nào nếu mẹ anh sống cùng chúng ta. Bà ấy sẽ phàn nàn về mọi điều em làm, em nấu nướng ra sao, em chăm sóc nhà cửa như thế nào, em dạy dỗ lũ trẻ ra làm sao. Anh đang đòi hỏi em quá nhiều. Xin anh, chúng ta phải tìm cách gì đó – “
“Em sẽ kết hôn với anh cho dù tốt hơn hoặc xấu hơn,” anh gay gắt nói. “Anh nghĩ em hiểu điều đó có nghĩ là gì.”
“Em đã không nhận ra là nó sẽ trở nên tốt hơn cho anh và xấu hơn cho em!”
“Nếu điều xấu nhất có thể xảy ra cho em là sống với mẹ anh – và anh khá là nghi ngờ về điều đó – em có lẽ đủ yêu anh để chấp nhận nó.”
Họ đã bỏ đi mà không làm lành, cả hai người đều từ chối lắng nghe đối phương. “Em đang thay đổi,” Perry đã phàn nàn. “Ngày lại ngày em trở thành một người khác. Tại sao em không thể là cô gái vui vẻ và ngọt ngào mà anh đã yêu?”
Sara đã không thể trả lời. Cô hiểu hơn anh vấn đề nằm ở đâu. Anh muốn một người vợ không bao giờ thắc mắc về những quyết định của anh. Anh muốn cô phải khổ sở hy sinh để khiến cuộc sống của anh thoải mái. Và cô đã vui lòng làm điều đó trong nhiều năm, vì tình yêu và vì tình thân. Nhưng bây giờ… đôi khi… tình yêu dường như không đáng giá để đổi lại những gì anh đòi hỏi ở cô.
Nhưng anh đã đúng, mình đã thay đổi, cô buồn bã nghĩ. Sai lầm là ở cô, không phải anh. Trước đây không lâu cô là là người phụ nữ có thể làm cho Perry hạnh phúc. Chúng ta nên kết hôn từ nhiều năm trước, cô nghĩ. Sao mình không ở lại làng và kiếm tiền theo cách nào chứ không phải là viết lách? Tại sao mình lại phải đi Luân Đôn?
Trong những buổi tối khi cô ngồi ở bàn và cặm cụi với cuốn tiểu thuyết mới của mình, thỉnh thoảng cô nhận ra mình đang nắm chặt cán bút đến mức những ngón tay của cô nhói lên vì ghì mạnh. Cô nhìn xuống và thấy những vết mực dây ra trên trang giấy. Thật khó để hình dung rõ ràng khuôn mặt của Derek Craven bây giờ, nhưng những cái nhắc nhớ về anh thì lại ở mọi nơi. Âm sắc giọng nói của một người nào đó, hay màu xanh lục của đôi mắt ai đó, thỉnh thoảng, vẫn khiến cô rúng động đến tận tâm khảm vì nhận ra những nét quen thuộc. Mỗi khi ở cùng Perry, cô phải đấu tranh để không so sánh hai người đàn ông với nhau, điều đó sẽ không công bằng cho cả hai người. Hơn nữa, Perry muốn lấy cô làm vợ, trong khi Derek Craven đã nói rõ ràng anh không muốn trở thành một ứng cử viên cho những tình cảm của cô.
“Anh sẽ quên em,” anh đã đảm bảo với cô như vậy. Cô chắc chắn là anh đã gạt bỏ sạch những ký ức về cô, và ôi chao, sao ý nghĩ đó lại đau đớn như thế này… khi mà chính cô cũng ao ước như vậy.
Đẩy toàn bộ những suy nghĩ tiêu cực sang một bên, cô cố gắng hình dung cuộc sống gia đình mà cô sẽ chia sẻ với Perry. Họ sẽ dành những buổi tối yên tĩnh ngồi trước ánh lửa, vào Chủ Nhật họ sẽ đi lễ nhà thờ với bạn bè và gia đình. Trong tuần Sara sẽ la cà ở những hàng quán trong chợ, bàn tán những tin tức vui vẻ với bạn bè, chia sẻ những chuyện vui nho nhỏ về cuộc sống hôn nhân. Cuộc sống đó thật dễ chịu. Hơn tất cả là, Perry sẽ là một người chồng tốt. Họ có tình cảm với nhau và sự thoải mái vì những sở thích tương đồng và chung một niềm tin. Họ thậm chí có thể có một cuộc hôn nhân giống như của ba mẹ cô.
Suy nghĩ đó lẽ ra phải mang đến cho cô sự dễ chịu. Nhưng không thể cắt nghĩa được, Sara chỉ tìm thấy rất ít niềm vui trong viễn cảnh tương lai đang chờ đón cô.
Mùa Giáng sinh trôi qua trong bầu không khí ấm áp vốn luôn có ở Greenwood Corners. Sara thích thú với những bài hát mừng Nô-en, tụ tập với bạn bè cũ, tặng và nhận quà, cùng với mọi nghi lễ mà cô nhớ được từ thời thơ ấu. Cô cũng bận rộn với việc làm vòng hoa, nướng bánh, may vá quần áo cho lũ trẻ của đội diễn hành nên không nhiều thời gian để gặp Perry, nhưng trong bốn tiếng đồng hồ họ dành bên nhau, họ cùng phối hợp hết sức để không cãi cọ. Nhân dịp Giáng sinh, cô tặng Perry một chiếc hộp có sáu chiếc khăn tay mới mà cô đã thêu tên viết tắc của anh trên đó, và anh tặng cô một một chiếc trâm mạ vàng khắc hình những con chim bé xíu. Cùng nhau ngồi trước ánh lửa, họ khoác tay nhau và nói về những giây phút trìu mến đáng nhớ trong quá khứ của họ. Không bàn đến Martha, hay việc viết lách của Sara. Thực ra thì không ai trong họ dám nói về tương lai, như thể đó là một đề tài nguy hiểm và cấm kị. Chỉ sau đó Sara cho phép mình nghĩ rằng điều đó thật kỳ lạ cho những cặp đính hôn, khi họ không thể nói về những kế hoạch cho cuộc sống sắp tới.
Vào một ngày trong sáng của tháng Giêng khi không khí khô ráo và mặt đất đông cứng, Katie và Isaac lấy ngựa và xe đi mua những đồ cần thiết trong khu chợ của làng. Sau đó họ sẽ đi thăm Mục sưCrawford và định sẽ ở lại chuyện trò. Ở nhà để làm việc vặt, Sara đang đứng ở chỗ chậu rửa và rửa một chiếc nồi bằng thiếc lớn. Cô cọ mạnh chiếc nồi bằng một chiếc túi vải chứa bột vôi trắng cho đến khi bề mặt xỉn xỉn của chiếc nồi trở nên sáng bóng như mới. Cô dừng lại giữa chừng khi nghe thấy ai đó gõ cửa.
Lau tay vào chiếc tạp dề lớn buộc quanh eo, Sara đi ra để tiếp đón người gọi cửa. Đôi mắt cô mở to khi cửa mở và nhìn thấy người phụ nữ đứng ở đó. “Tabitha!” cô thốt lên. Một người lái xe và một cỗ xe không có tên hiệu vẫn được sử dụng bởi những nhân viên ở sòng bạc Craven đỗ bên cạnh đường. Trái tim Sara quặn lại với những dấu hiệu nhắc nhớ về sòng bạc.
Thật khó nhận ra cô gái ở nhà chứa đang ăn mặc như một cô gái quê giản dị. Không phải những chiếc váy cầu kỳ lòe loẹt và cổ áo trễ sâu như cô vẫn mặc ở Craven, mà cô đang mặc một chiếc váy màu hoa oải hương kín đáo gần giống với những chiếc váy của Sara. Kiểu tóc lộn xộn rối bù đã được chải thành một búi gọn gàng, và được chụp lên một chiếc mũ đơn giản. Sự tương đồng giữa họ càng gây chú ý hơn thông thường, ngoại trừ rằng khuôn mặt Tabitha vẫn hằn những đường nét thô ráp để lộ nghề nghiệp của cô. Môi cô cong lên thành một nụ cười thân thiện nhưng dáng điệu của cô có vẻ ngần ngại, như là sợ Sara có thể sẽ xua đuổi cô. “Cô Fielding, tôi ghé qua để chào một tiếng. Tôi đang trên đường về nhà mình và ở lại trong khoảng hơn một tuần. Gia đình tôi sống ở Hampshire, vậy đó.”
Sara gom lại sự bình tĩnh đang tan tác của mình. “Tabitha, gặp cô thật là một sự ngạc nhiên lý thú! Vào đi. Tôi sẽ pha trà. Có lẽ người đánh xe muốn ngồi trong bếp – “
“Không có đủ thời gian đâu,” Tabitha nói, ngay lập tức cảm động và bối rối với thái độ niềm nở của Sara. “Tôi sẽ đi trong nháy mắt – chỉ dừng lại để nói chuyện một chút. Tôi sẽ không ở lại quá một phút.”
Sara giục cô vào trong ngôi nhà ấm áp và đóng cửa lại để ngăn cơn gió mạnh đang thổi đến. “Mọi thứ ở câu lạc bộ đều tốt cả chứ?”
“Ồ, phải.”
“Ông Worthy thế nào?”
“Ông ấy khỏe.”
“Gill thì sao?”
“Tốt, như tất cả chúng tôi.”
Nóng lòng hỏi thăm về Derek Craven, nhưng bằng cách nào đó Sara kìm lại những lời đó. Cô ra dấu cho Tabitha đến ngồi trên trước ghế tràng kỷ cùng với mình và nhìn không nháy mắt, trong khi băn khoăn tại sao cô ấy lại tự mình đến thăm.
Tabitha trông hết sức vất vả để chỉnh đốn váy áo và ngồi như một quý cô. Cô nhăn nhó cười với Sara khi đang vuốt thẳng chiếc váy. “Mẹ tôi nghĩ tôi làm hầu gái cho một nhà quý tộc ở Luân Đôn và làm những việc như lấy than và nước, đáng bóng đồ bạc, hoặc đại loại như vậy. Chẳng có ích gì để bà ấy biết tôi nằm ngửa để làm việc ở sòng bạc Crawen.”
Sara nghiêm trang gật đầu. “Tôi hiểu.”
“Ông Crawen sẽ cắt tôi ra thành từng mảnh nếu ông ấy biết hôm nay tôi đến đây.”
“Tôi sẽ không nói một tiếng nào.” Sara hứa, trong khi trái tim cô đã trườn lên tận cổ họng. Cô chăm chú nhìn Tabitha, người đang nhún vai và liếc nhìn xung quanh như thể là cô đang kiên nhẫn chờ cái gì đó. Và Sara nhận ra là cô gái này đang muốn cô hỏi về Craven. Cô bối rối vặn tay trên chiếc tạp dề dùng tạm.
“Tabitha… nói cho tôi biết ông ấy hiện nay như thế nào.”
Cô gái không cần thêm chút gợi ý nào. “Tính khí ông Crawen thay đổi liên tục trong những ngày gần đây. Ông ấy không ăn không ngủ, cứ như là có một cái nhọt ở mông. Ngày hôm qua ông ấy xuống bếp và nói với Monsieur Labarge là món súp có vị như nước cống. Thế là Gill và ông Worthy phải ngăn Labarge lại không cho ông ta moi ruột ông Crawen bằng một con dao bự.”
“Tôi – đó là vì sao mà cô đến đây, để kể với tôi về chuyện đó? Tôi rất tiếc khi nghe về nó, nhưng…” Sara ngập ngừng dừng lại và cúi đầu xuống. “Tâm trạng của ông ấy không liên quan gì đến tôi cả.”
“Mọi việc đều liên quan đến cô, cô à – và không ai hiểu điều đó hơn tôi.”
Nắm tay Sara siết chặt hơn trên chiếc tạp dề. “Ý cô là gì?”
Tabitha nghiêng lại gần cô và nói bằng một giọng thì thầm không tự nhiên. “Ông Crawen đến phòng tôi hai – không, ba đêm trước. Cô biết là ông ấy không bao giờ làm như vậy. Không với những cô gái ở nhà chứa.”
Đột nhiên Sara thấy không thể thở được, cô nhớ rằng mình đã có cảm giác này rất lâu trước đây, đó là khi con ngựa Eppie của cô nhảy lên vài bước rồi quăng cô xuống đất. Sara đã ngã úp bụng xuống đất và phải thở khò khè và hổn hển một cách ốm yếu để hít lấy không khí. Ôi, Lạy Chúa, sao việc anh tìm thấy vui thú ở thân thể của người phụ nữ này lại tác động đến cô như vậy, anh đã ôm và hôn cô ấy –
“Đôi mắt của ông ấy rất lạ,” Tabitha tiếp tục, “như là ông ấy đang nhìn xuyên qua cổng địa ngục. ‘Tôi có một yêu cầu đặc biệt’ ông ấy nói, ‘và nếu cô kể với ai về việc này, tôi sẽ lột da cô.’ Vì vậy tôi nói đồng ý, và sau đó – “
“Không,” Sara cảm thấy như là cô có thể tan ra thành từng mảnh nếu cô nghe thêm một lời nào nữa. “Đừng kể với tôi. Tôi – tôi không muốn nghe – “
“Nó có liên quan đến cô, thưa cô.”
“Tôi?” Sara yếu ớt hỏi.
“Ông ấy đi đến giường và bảo tôi đừng nói cho dù ông ấy làm bất cứ điều gì. Sau đó ông Crawen tắt đèn và ôm lấy tôi…” Tabitha quảnh mặt đi và nói tiếp. Sara bất động. “‘Để anh ôm em, Sara’, ông ấy nói, ‘Anh cần em, Sara…’ trong cả đêm hôm đó, ông ấy giả bộ tôi là cô. Bởi vì cô và tôi, chúng ta giống nhau. Đó là lý do ông ấy làm như vậy.” Cô nhún vai vì hơi ngượng ngịu. “Ông ấy cũng rất dịu dàng và ngọt ngào. Buổi sáng ông ấy đi mà không nói tiếng nào, nhưng có một vẻ kinh khủng trong mắt ông ấy – “
“Dừng lại,” Sara đột ngột nói, mặt cô tái mét. “Cô không nên đến đây. Cô không có quyền kể với tôi.”
Thay vì thấy bị xúc phạm vì cơn giận của Sara, Tabitha nhìn cô cảm thông. “Tôi tự nói với mình… là sẽ không làm hại ai nếu tôi nói với cô Fielding. Cô có quyền được biết. Ông Crawen yêu cô, chắc như là ông ấy chưa từng yêu một một ai trong cuộc đời bị nguyền rủa của mình. Ông ấy nghĩ là cô quá tốt để dành cho ông ấy – ông ấy nghĩ cô cao quý như một thiên thần. Và cô đúng là như vậy, có Chúa chứng giám.”
Tabitha nghiêm nghị nhìn cô . “Cô Sara, nếu như cô hiểu… ông ấy không xấu như họ vẫn nói.”
“Tôi hiểu điều đó,” Sara nghẹn ngào. “Nhưng có những điều cô không biết. Tôi đã đính hôn với một người đàn ông khác, và ngay cả nếu tôi chưa…”
Cô dừng lại đột ngột. Không cần phải giải thích cảm giác của cô, hay suy đoán về cảm xúc của Derek Craven trước mặt người phụ nữ này. Điều đó là vô ích, chưa kể đến là rất đau đớn.
“Vậy là cô sẽ không đi gặp ông ấy?”
Sự sửng sốt của cô gái khiến Sara mỉm cười cho dù cô đang khổ sở. Giống như những cô gái nhà chứa khác, Tabitha thấy tự hào một cách quá đáng nhưng không có một chút ham muốn nào với Derek Craven, họ gần như cảm thấy anh như là một người chú được yêu mến hay một ân nhân tốt bụng. Nếu anh muốn điều gì, hay nếu có thứ gì đó có thể làm anh vui lòng, thì không có lý do gì mà anh lại không được có nó.
Sara đứng dậy một cách cứng ngắc và đi đến cửa. “Tôi hiểu cô đến đây vì ý tốt, Tabitha, nhưng cô phải đi ngay bây giờ. Tôi… tôi xin lỗi.” Đó là những từ ngữ mạch lạc nhất mà cô có thể thốt ra. Ôi, Chúa ơi, cô đang xin lỗi về điều gì đó mà cô không thể đặt tên hay thậm chí thừa nhận với mình. Cô đang bị tàn phá và thiêu đốt vì sự cô đơn. Cô đang đau nhói vì hối tiếc cho những gì mà cô chưa bao giờ có.
“Tôi cũng xin lỗi.” Tabitha lẩm bẩm, mặt cô đỏ lên vì cảm giác có lỗi. “Tôi sẽ không làm phiền cô nữa, thưa cô. Tôi thề bằng chính cuộc đời mình.”
Cô ấy nhanh chóng bỏ đi, cố gắng không nói thêm một lời nào khác.