Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt trời ban trưa treo thẳng trên bầu trời.

Vài cành cây ngô đồng trong sân nhà bà ngoại duỗi ra ngoài, ánh nắng rọi xuống tạo bóng loang lổ trên mặt đất. Lúc Dư Thanh mới đi đến cửa, cành cây bị gió thổi lung lay, vài chiếc lá rơi xuống chân cô.

“Hồi trưa Tiểu Nhã lại gọi tới nữa.” Là giọng nói của bà ngoại.

Ông ngoại rít một hơi tẩu thuốc, mắt híp lại.

“Nói là sáng nay làm xong giấy tờ với Dư Tằng rồi, Dư Dư theo nó.” Bà ngoại thở dài, “Cũng không biết hai đứa này nghĩ thế nào, đang yên đang lành mà sao tự dưng ly hôn.”

Ông ngoại càng hút nhiều hơn, khói thuốc lẫn lộn trong không khí.

“Thói đời bây giờ ra thế nào bà còn chưa rõ à, hai tụi nó tự mà đi làm khổ nhau, tôi lo cho Dư Dư là được.” Ông ngoại nói.

Bà ngoại cúi đầu gật gù.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, hai ông bà liếc nhìn nhau ra hiệu im lặng, Dư Thanh chậm rãi bước vào từ cửa nhà, bà ngoại lập tức đứng dậy khỏi ghế.

“Sao giờ này mới về?” Bà ngoại vừa đi vào nhà bếp vừa hỏi.

Dư Thanh “Dạ” một tiếng: “Xe Phương Dương bị đứt dây xích.”

Bà ngoại nấu mì nước, Dư Thanh ăn hai chén nhỏ thì không ăn nữa. Cô vào trong buồng muốn lên giường nằm một lát, nghe thấy bà ngoại trong sân la lên “Dư Dư à mới ăn xong đừng có ngủ”, lại ngồi dậy chạy ra phòng khách xem TV.

Hai ông bà ngồi trong sân nói câu được câu chăng.

Ông ngoại thích phơi nắng, bà ngoại ngồi cạnh lại làm đế giày. Ông ngoại hỏi mua nhiều đồ ăn thế làm gì, bà ngoại cười nói học sinh của Dư Dư tặng cho.

Chiều hôm đó, gian hàng của Thẩm Tú bán rất đắt.

Lương Vũ phụ bán, đáp giá tiền đưa túi rồi thu tiền. Lương Tự chuyển mấy rổ khoai tây và cà rốt từ sau sân ra đây, trời bên ngoài làm mồ hôi cậu tuôn ra như tắm.

“Hôm nay em không học vẽ?” Cậu liếc nhìn Lương Vũ.

“Cuối tuần chị Dư Thanh nghỉ ngơi.” Cô bé vừa nói xong, nghiêng đầu nhìn anh mình, “Anh, quan tâm em hồi nào vậy?”

Lương Tự: “…”

Cậu không đáp lại, chỉ xoay người vào sân, lấy gáo trực tiếp múc nước trong xô ra rửa mặt. Chàng trai cho hai tay vào xô nước rồi rút mạnh ra vỗ vào mặt, cứ lặp lại vài lần làm đất ướt cả mảng lớn, rửa xong thì rút chiếc khăn treo trên dây phơi quần áo ngoài sân lau qua loa.

Lúc đó gian hàng không còn bận nhiều, Lương Tự đạp xe đến trường.

Dạo này cậu bận luyện đàn, ngoài công chuyện ở nhà thì thường ngày chỉ ở dưới tầng hầm, rất nhiều lần nằm thẳng ra chiếc ghế sofa cũ mèm đó mà ngủ. Cậu cần phải tìm vài việc làm thêm để kiếm thêm thu nhập, lúc bận thì ngày đêm đảo lộn.

Lý Vị và Trần Bì thực sự đã đi ăn đồ nướng.

Lương Tự mở cửa lớp học, đi vào ngồi ở ghế trước bộ trống. Ban nhạc này của họ chỉ có ba người, ngoài vài buổi trình diễn có độ khó cao sẽ do cậu đảm nhiệm chính, còn bình thường về cơ bản là cả ba phối hợp với nhau.

Cậu cũng không biết có thể kiên trì bao lâu.

Trong căn phòng trống trải, Lương Tự đánh trống, đánh rất lâu mới dừng lại. Tầng hầm không có cửa sổ, không khí rất ngột ngạt. Lương Tự đứng dậy rót ly nước, sau đó châm điếu thuốc nằm ra sô pha. Trời đã tối, sân trường trong kỳ nghỉ dài không có bóng người.

Khói thuốc quẩn quanh mắt cậu, áo ba lỗ bên trong ướt đẫm.

Một bóng người gầy guộc hiện lên trong đầu Lương Tự, một cô gái tuổi lưng đeo túi xách lang thang trên đường phố cổ Tây Ninh vào nửa đêm. Hôm đó thực sự rất xui xẻo, cậu đến nhà ga mua vé buổi tối, trong túi không còn gì.

Cậu ngồi xổm ngoài sân ga nghĩ cách.

Đúng lúc Trần Bì gọi tới, bảo cậu mà không về kịp thì chuyện trốn học sẽ bị bại lộ, cậu nhíu mày hút thuốc liên tục. Nhà ga cũ ở Tây Ninh vào mười một mười hai giờ đêm đầy người chờ xe, trông ai cũng sốt ruột nôn nóng.

“Mẹ bà,” Lương Tự chửi, “ông đây bị mất tiền rồi.”

Trần Bì bên kia điện thoại đang nghĩ cách.

“Tối nay tao không về thôn Tiểu Lương kịp, mày lo chuyện thầy bên đó trước đi.”

Lương Tự nói, tay kẹp điếu thuốc gãi gãi bên thái dương. Cậu vô thức liếc nhìn cô gái đang đứng cách một mét phía sau mình, cô mặc một chiếc áo len trắng, váy kẻ sọc đỏ, mái tóc xõa ngang vai, nhìn cậu bằng ánh mắt sáng ngời.

Chỉ một tiếng trước, cậu đang ăn mì ở một quán gần đây.

Một cô gái bước vào, ngửa đầu xem thực đơn trên tường. Một lát sau, loáng thoáng cảm thấy trên đỉnh đầu có một bóng dáng nho nhỏ, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy cô gái đó nhìn chằm chằm vào tô của mình.

Lương Tự hết cả hồn, phải nhai kỹ mấy lần mới nuốt xuống được.

Cậu khó chịu nhíu mày, sau đó thấy cô chỉ vào tô của mình, nói với ông chủ:

“Cho cháu tô giống vậy.”

Lương Tự: “…”

Lúc đó ăn xong là cậu đi ngay, không nhìn lại cô. Bây giờ cô nàng này lại xuất hiện ở sân ga xe lửa, còn nhìn cậu chằm chằm, Lương Tự cúp máy, xoay lại liếc cô một cái, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra câu nghẹn trong cổ họng.

“Nhìn gì mà nhìn?”

Cô gái đó không nói gì, Lương Tự chẳng quan tâm, quay đầu bỏ đi.

Cậu lang thang trong tiết trời tháng tư, rụt cổ bọc mình trong chiếc áo khoác mỏng. Trong người chỉ còn tệ, cậu phải tìm một nơi ở lại một đêm trước khi nghĩ ra cách nào đó.

Con phố đó thưa thớt người, nhà trọ rất rẻ.

Lương Tự tìm được một chỗ, định đi vào, chợt phát hiện cô gái kia vẫn đi theo sau mình. Lúc đó cậu bực bội kinh khủng, nhìn cô đầy gắt gỏng.

“Đi theo tôi làm gì?”

“Cậu muốn tới thôn Tiểu Lương phải không?” Trông cô gái đó chẳng sợ hãi chút nào, “Dương Thành ấy?”

Lương Tự liếc nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Liên quan gì đến cậu?” Cậu hung dữ nói, “Đừng có đi theo nữa đấy.”

Cô gái mím chặt môi, Lương Tự cho rằng cô nàng sợ rồi. Cậu ‘hừ’ một tiếng, bước vào nhà trọ bên cạnh, ông chủ đưa cho cậu chìa khóa một căn phòng trên lầu hai.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường cũ và một cái bàn, không ấm hơn bên ngoài là mấy.

Lương Tự vào phòng kéo màn ra, không thấy cô gái dưới lầu nữa. Cậu đang định quay đầu đi, đột nhiên nhìn thấy ở ngã tư có hai người đàn ông đứng đó chặn đường một bóng người nhỏ nhắn. Một người vừa giơ tay ra, cô gái giật mình lùi hẳn ra sau.

Cậu chửi thầm một tiếng, chạy ra khỏi phòng.

Nghe thấy âm thanh phía sau, cô gái quay đầu lại, ánh mắt sáng rực, lập tức chạy đến cạnh cậu, cậu vươn dài cánh tay ôm cô, có thể cảm nhận được cô gái rõ ràng rụt người lại. Đúng lúc xung quanh có người đi ngang qua, hai người đàn ông kìa nhìn thoáng qua cậu, thấy tình hình thế này thì bỏ đi.

Lương Tự bỏ tay khỏi người cô.

Ánh đèn đường mờ nhạt trong đêm đông, ánh sáng hắt lên áo lông trắng của cô như nhuộm màu, rất ấm áp và mềm mại. Lương Tự nhìn cô gái trước mặt một lúc, ánh mắt dừng ở gò má sạch sẽ của cô.

“Sao cậu biết thôn Tiểu Lương?” Cậu hỏi.

Cô chớp chớp mắt: “Nhà bà ngoại tôi ở đó.”

“Bắt xe đi là tới đó rồi.” Đôi mắt Lương Tự đen láy, “Cứ đi theo tôi làm gì?”

Cô gái cúi đầu, giọng rất nhỏ.

“Tôi không có tiền.” Cô nói.

Lương Tự: “Tôi cũng đâu có tiền.”

“Tôi biết.” Cô vẫn cúi đầu, “Lúc nói chuyện điện thoại cậu có nói bị mất tiền.”

Lương Tự: “…”

Lúc đó cậu thực sự cười cũng không được, khóc cũng không xong. Lại nói qua nói lại thêm nữa thì trời sẽ sáng mất, cậu cũng lười hỏi lại, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng rồi bỏ đi. Cô gái xem như cậu mặc nhận đồng ý, chạy theo cậu về phòng trọ. Vào đến phòng, cô chỉ đứng cạnh cửa không nhúc nhích, Lương Tự thấy buồn cười.

“Bây giờ biết sợ rồi?” Cậu nhướng mày.

Cô nhìn cậu, không nói tiếng nào.

Lương Tự đã ở Tây Ninh mấy ngày nay, lúc đó đã mệt không chịu nổi. Cậu cũng không muốn quan tâm, trực tiếp nằm ra bàn tạm bợ một giấc, loáng thoáng nghe thấy người bên cạnh di chuyển rất cẩn thận, cậu cong môi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, ánh nắng từ cửa sổ rọi vào, Lương Tự thức dậy.

Cậu duỗi người, phát hiện người mình được đắp chăn, mắt nhìn một vòng quanh phòng nhưng không thấy ai. Giường ngay ngắn gọn gàng như chưa từng có ai nằm ngủ, cậu nghĩ có lẽ cô nàng này sợ cậu làm gì nên lặng lẽ đi rồi.

Lương Tự đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để giải quyết.

Trên bồn rửa tay đã có một ly nước, kem đánh răng yên lặng nằm trên bàn chải đánh răng. Cậu bật cười, ngước mắt lên thì nhìn thấy tờ giấy note màu hồng trên gương: Làm ơn đợi tôi một lúc.

Ra là vẫn chưa đi.

Lúc đó cậu làm gì có tâm trạng lo cho người lạ, cho ở một đêm đã là tốt lắm rồi, cô nàng này còn tưởng bản thân là keo dính hay sao mà đòi theo cậu. Cậu nhả ra hai chữ ‘ấu trĩ’, rửa mặt qua loa rồi rời phòng bỏ đi.

Bóng đèn ở tầng hầm lúc ẩn lúc hiện.

Lương Tự xoa mặt, cánh tay vòng ra sau đầu. Vào lần gặp cách đây ba tháng đó, cậu còn nghĩ là con gái nhà người ta cãi nhau với bố mẹ nên chơi trò bỏ nhà đi, qua một đêm thì quay về, hai người mỗi người một ngả đường ai nấy đi.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện cố hương trùng phùng đúng là không đùa được.

Hai ngày liên tiếp, Lương Tự ở lì trong tầng hầm luyện đàn. Ngày hôm sau, Lý Vị và Trần Bì cũng đến, cả nhóm phải đến Dương Thành biểu diễn vào cuối tháng bảy này, thời gian không còn bao lâu.

Tầm hai ba giờ hôm đó, Lương Vũ cũng phải đi học.

Dư Thanh đang ngồi trên nóc nhà vừa đọc sách vừa chờ, cô bé chạy như bay tới. Dư Thanh đưa cho Lương Vũ quyển bản vẽ phác họa dưới chân mình, mắt cô nhóc sáng trưng như lấy được báu vật.

“Tặng em ạ?”

Dư Thanh cười: “Ừa.”

Hôm nay cô dạy vẽ phác thảo, cô bé nghe cực kỳ chăm chú. Ông ngoại phì phèo tẩu thuốc đi dạo ngoài cửa, bà ngoại sang tán dóc với bà cụ hàng xóm. Hai cô gái ngồi dưới bầu trời xanh, vô cùng chói chang.

Một lát sau, cô thấy ánh mắt của cô bé chuyển sang chỗ khác.

“Chị Dư Thanh.” Lương Vũ gọi cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó.

Cô nhìn theo ánh nhìn của cô bé, TV trong nhà dì hàng xóm đang mở, không thấy rõ là đài nào, nhưng có thể loáng thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đầu đội vải voan trắng và một người đàn ông mặc chiến bào.

“Chị có thấy đồ cổ trang đẹp xuất sắc luôn không?”

Dư Thanh: “…”

Sau đó mặt trời lặn, Lương Vũ phụ cô dọn bàn trước khi về nhà. Lúc đó cô đang cúi người sắp xếp lại bản vẽ, không nghe thấy tiếng kêu nhỏ của cô bé, lúc quay đầu nhìn, Lương Vũ đã té xuống cầu thang.

Cô sợ tới mức quẳng hết cả sách, vội chạy xuống lầu đỡ.

“Không sao, trẹo chút thôi à.” Cô nhóc hết sức lạc quan.

Dư Thanh: “…”

Hai chân một đi một nhảy thế này tất nhiên là không về được, Dư Thanh không biết đạp xe, thế là đỡ cô bé bước từng bước về nhà. Cô bé không có ý thức bị thương gì cả, cứ huyên thuyên không ngừng suốt cả đường.

Hoàng hôn trải dài khắp con phố, rọi xuống mặt đất.

Nhà Lương Vũ ở tít cuối chợ, lúc hai cô gái đến nơi, trong nhà cô bé không có ai. Thẩm Tú cũng không có ở quầy hàng, Dư Thanh đỡ cô bé vào nhà.

Trong nhà rất sạch sẽ, đằng sau có một khu vườn rất dài, đầy ắp cây.

Cô đỡ Lương Vũ ngồi trên giường, hình như bây giờ cô bé mới cảm thấy hơi đau, chỉ nâng nhẹ lên đã xuýt xoa một tiếng. Dư Thanh vội cuộn ống quần của Lương Vũ lên, đầu gối bị xước một miếng da.

“Ở nhà có Vân Nam Bạch Dược không?” Cô hỏi.

Không biết vì sao, vừa nói xong câu này, cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng cười hừ ngoài cửa sổ. Dư Thanh cũng không để ý nhiều, trong nhà rõ ràng chỉ có hai cô, cô lại cúi đầu nhìn chân của cô bé.

“?” Lương Vũ lắc đầu, “Có dầu nóng thôi ạ.”

Cô bé chỉ vào một chỗ, Dư Thanh đến lấy, sau đó thoa nhẹ lên chân cô bé.

“Chị Dư Thanh, phải chi chị là chị ruột của em thì tốt biết mấy.”

Cô: “…”

Lúc đó trời bên ngoài tối dần, Dư Thanh lo cho Lương Vũ xong thì chuẩn bị về. Cô bé nói đợi anh hai đưa Dư Thanh về, nhưng cô từ chối. Dư Thanh bước ra khỏi phòng, đi về phía cửa nhà, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người dựa vào tường cửa sổ.

Cô mới đi được vài bước, bóng người đó lên tiếng.

“Thật sự không quen à?”

Giọng của chàng trai khàn khàn, trầm thấp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio