Chu Kỳ đang kể Du Âm nghe chuyện hôm nay ngồi chung chuyến xe buýt với Lý Trác thì Thẩm Trị mở cửa bước vào. Du Âm vội chúc ngủ ngon Chu Kỳ rồi đặt điện thoại xuống.
"Đang nói chuyện với ai mà vui thế?" Anh bước đến bên giường ngồi xuống, tóm Du Âm đang định đứng dậy rồi cùng nhau nằm xuống giường.
"Cậu ấy là Chu Kỳ. Lần trước đi cắm trại anh với cậu ấy từng gặp nhau rồi." Du Âm nằm trong vòng tay của Thẩm Trị, thản nhiên hỏi, "Cô gái mà chúng ta gặp trong nhà hàng là bạn anh à?"
"Ừm."
Thẩm Trị dường như không muốn nhắc đến cô ấy nên cô cũng không hỏi thêm gì. Anh cầm tay cô nghịch, bàn tay Du Âm tuy trắng trẻo nhưng không được tinh tế, ở ngón giữa có một vết chai được hình thành do việc cầm bút quá chặt, anh hôn lên tay cô. Người ta nói mười đầu ngón tay nối với tim nên bỗng chốc Du Âm thấy tim mình nhột nhột. Sau đó Thẩm Trị cũng không còn thỏa mãn với sự thân mật như vậy nữa...
Những chiếc lá từ màu xanh lá chuyển sang mài vàng rực rỡ rơi xuống đất, vậy là hai tháng đã trôi qua. Du Âm vốn sợ lạnh, sáng tối đều trùm kín mình để chuẩn bị cho một mùa đông sắp tới.
Thẩm Trị nói rằng dù cô mặc nhiều quần áo thế nào vẫn trông rất gầy, tay chân thì lạnh ngắt nên đã dẫn cô đi ăn đủ thứ món ngon để bồi bổ cơ thể cho mùa đông nhưng cô vẫn không béo lên tí nào.
Thứ bảy, Chu Kỳ muốn Du Âm cùng đi đến bệnh viện với mình. Kinh nguyệt của Chu Kỳ không đều, mỗi lần bà dì ấy tới thăm đều đau muốn chết đi sống lại. Mẹ Chu sợ việc này sẽ ảnh hưởng tới việc học nên đã đưa cô đi tìm một vị bác sĩ rất giỏi ở Trung Quốc bốc thuốc về uống, vừa uống thuốc Đông y vừa thường xuyên đến bệnh viện xem mạch định kỳ.
"Âm Âm, cậu phải đi cùng mình. Một mình tớ đi tớ sợ lắm."
Du Âm đồng ý. Sáng sớm thứ bảy đã cùng Chu Kỳ xếp hàng lấy số. Bệnh viện rất đông người, vị bác sỹ mà mẹ Chu Kỳ tìm rất có uy tín, mặc dù hai người tới sớm nhưng phía trước đã có rất nhiều bệnh nhân tìm đến chữa trị. Khi Chu Kỳ nhìn vào số thì phía trước đã có hai mươi người.
"Cũng may là cậu đi với tớ, nếu không tớ không biết đợi một mình sẽ như thế nào."
Chờ đợi rất mệt mỏi, may là có người đi cùng nên Chu Kỳ vẫn có thể nói chuyện phiếm với Du Âm để thời gian trôi qua. Người càng lúc càng ít đi, tiếp theo là sẽ đến lượt của Chu Kỳ. Lúc này Du Âm nói, "Kỳ Kỳ, tớ đi vệ sinh một chút."
"Cậu đi đi, đi nhanh quay lại nhé. Sắp tới lượt tớ rồi."
Nhà vệ sinh của bệnh viện luôn trong tình trạng quá tải, ở tầng và tầng có rất nhiều người đang đợi nên Du Âm đành lên tầng để thử vận may. Ở cầu thang, cô gặp hai người đàn ông vạm vỡ, dường như họ đang tìm ai đó. "Cô gái, cô có thấy một cô gái nào cao khoảng một mét sáu, mặc áo khoác trắng hồng, đang mang thai khoảng bốn, năm tháng không?"
Du Âm cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu nói "Không thấy."
Hai người đàn ông đó tiếp tục hỏi những người khác, vẻ mặt rất lo lắng. Du Âm cũng không nán lại, vội vàng tìm nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở tầng tương đối ít người. Có một người phụ nữ đang đợi, có vẻ khá nóng giận nên đã vỗ mạnh lên cánh cửa, "Người bên trong bị ngất xỉu rồi à? Cô có biết cô ở trong đó bao lâu rồi không? Không biết có người đang ở ngoài đợi hả? Cô có đạo đức không thế?"
Người phụ nữ ấy rất mạnh, cánh cửa bị cô ấy vỗ kêu rầm rầm.
Cửa mở, một cô gái cúi đầu bước ra. Ngay khi cánh cửa vừa mở, người phụ nữ lao vào và xô mạnh cô gái sang một bên. Sàn nhà rất trơn trượt khiến cô gái không thể đứng vững, may là có Du Âm đỡ kịp.
"Cảm ơn."
Du Âm cảm thấy cô với Lý Nhiễm rất có duyên với nhau. Một cô gái cao khoảng một mét sáu, mặc áo khoác trắng hồng, mang thai cũng bốn, năm tháng.
Không có gì có thể diễn tả được tâm trạng của Du Âm lúc này.
- --
Chu Kỳ đã lấy thuốc rồi vẫn chưa thấy Du Âm quay lại nên đã gọi cho cô. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, "Này, Âm Âm."
"Âm Âm, cậu đang ở đâu? Tớ đã đi lấy thuốc rồi, cậu bị tiêu chảy hả?"
"Tớ ổn, Kỳ Kỳ, bây giờ cậu có thể lên nhà vệ sinh ở tầng được không?"
"Được, đợi tớ nhé!"
Chu Kỳ đang ở đại sảnh khu ngoại trú của bệnh viện, sau khi cúp điện thoại, cô định đi tới chỗ của Du Âm nhưng lại bị một đám người đang đi vào đại sảnh thu hút. Một người phụ nữ đi giày gót nhọn, đeo kính râm, theo sau người phụ nữ ấy là vài người đàn ông trông như vệ sinh. Thoạt nhìn rất giống như họ đang đóng phim, bọn họ sải bước như gió đi ngang qua Chu Kỳ, cô nghe được hai câu:
"Chắc nó vẫn chưa khỏi bệnh viện này đâu."
"Đến phòng giám sát tìm trưởng khoa. Phải tìm thấy con bé ngay lập tức."
Này, đây có phải phim truyền hình dài tập không đấy?
Chu Kỳ chạy lên nhà vệ sinh ở tầng . Ở đây vắng người, có mấy phòng trống, cô không biết Du Âm đang ở phòng nào, ngập ngừng lên tiếng, "Âm Âm."
"Kỳ Kỳ, tớ ở đây."
Giọng nói từ phía sau truyền đến, cô bước đến phòng cuối cùng và gõ cửa, "Âm Âm? Cậu quên mang theo giấy vệ sinh hả?"
Cửa mở, ngoài Du Âm ra còn có một cô gái xa lạ xuất hiện trước mặt cô, nhìn là biết cũng tầm tuổi cô mà đã mang thai.
"Âm Âm, đây là?"
"Kỳ Kỳ, tớ sẽ giải thích với câu sau. Vừa nãy ở ngoài cậu có thấy những người trông như vệ sĩ đang tìm người không?"
"Có."
Chu Kỳ nói với Du Âm về người phụ nữ và vài người đần ông mà cô nhìn thấy ở đại sảnh. Lý Nhiễm nghe xong khóc lóc nói, "Bà ấy tới rồi, tôi chắc chắn sẽ không thoát được."
"Đừng sợ, chúng ta sẽ nghĩ cách." Du Âm an ủi Lý Nhiễm
Chu Kỳ bối rối, bản năng mách bảo cô rằng đây không phải là một vấn đề tầm thường.
- --
Trưởng khoa Vương được thông báo vội vã đến phòng giám sát với một cơ thể mệt mỏi. Khi đến phòng giám sát, ông nhìn thấy một người phụ nữ và một người đang ông đang ở bên trong, đội trưởng đội an ninh đang giải thích rằng người bình thường không thể tùy ý kiểm tra camera giám sát mà không thông báo cho họ.
Người phụ nữ hơi mất kiên nhẫn, thấy trưởng khoa Vương đến, bà ấy bước tới chào hỏi với giọng điệu lịch sự, "Trưởng khoa Vương, xin lỗi vì đã quấy rầy ông. Con gái tôi đang khám trong bệnh viện đột ngột bỏ chạy nên tôi rất lo lắng cho con bé. Phiền ông cho chúng tôi xem camera giám sát được không? Con tôi sức khỏe không tốt, tôi sợ con bé gặp chuyện."
Người phụ nữ này là bà Lý, vợ của chủ tịch hội đồng quản trị của bệnh viện, ngày thường bà rất ít khi xuất hiện. Dĩ nhiên trưởng khoa Vương không dám lơ là, liền sai đội trưởng đội an ninh đến. Người đàn ông bên cạnh bà Lý báo lại chính xác thời gian và bắt đầu xem lại camera, điều tra cẩn thận.
Người đàn ông dày dặn kinh nghiệm đã nhìn thấy Lý Nhiễm trong khoảng thời gian đó, cô đã vào nhà vệ sinh nữ ở tầng đã lâu mà vẫn chưa thấy ra.
Người đàn ông lập tức lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau nhìn thấy vài người đàn ông khác đang đi lên tầng ở thời điểm hiện tại. Những người đàn ông ấy bước vào nhà vệ sinh bất kể đang có rất nhiều người phụ nữ khác la hét, nhưng chỉ tìm thấy một cái áo khoác màu hồng trắng, một người đàn ông trả lời, "Anh Phong, không có ai ở trong."
Mặt bà Lý căng lại, "Tiếp tục tìm!"
- --
Lúc Chu Kỳ lên xe taxi, tim cô vẫn còn đập thình thịch. Chuyện cô vừa làm đã vượt qua khả năng bình thường của cô.
Khi nãy đang trong nhà vệ sinh, Du Âm suy nghĩ một chút liền cởi áo khoác ngoài của mình rồi kêu Lý Nhiễm cởi áo khoác mình ra rồi mặc cái của cô vào, xõa mái tóc ra để che đi khuôn mặt, sau đó đưa ba lô của mình để Lý Nhiễm đeo đằng trước che đi bụng của mình.
Dây vai của ba lô hơi ngắn, cô vừa chỉnh vừa dặn, "Chút nữa ra ngoài đừng ngẩng đầu lên, Kỳ Kỳ, đội mũ cho cô ấy rồi dẫn cô ấy đi đi."
"Được."
Chu Kỳ cởi mũ của mình ra, đội lên đầu Lý Nhiễm. Cô cảm thấy hôm nay bạn tốt Du Âm của mình thật sự rất thông minh.
Du Âm để lại áo khoác của Lý Nhiễm trong nhà vệ sinh rồi bước ra khỏi đó, còn Chu Kỳ nắm tay của Lý Nhiễm theo sau.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền thấy một người đang đứng canh giữ cầu thang, hỏi mọi người có thấy Lý Nhiễm hay không. Chu Kỳ cảm thấy sắp toang rồi, tim bắt đầu đập loạn xạ, Lý Nhiễm nắm thật chặt tay cô.
Nhưng trên mặt cô ấy lại rất bình tĩnh.
Người đàn ông nhanh chóng nhìn thấy họ, liền đi nhanh về phía này. Chân của Châu Kỳ run rẩy, cảm giác sắp nhũn ra rồi.
"Cô..."
"Anh gì ơi, có phải anh đang tìm một cô gái mặc áo khoác trắng hồng, đang có thai, cao khoảng một mét sáu đúng không?"
"Đúng vậy, cô có nhìn thấy cô ấy không?" Người đàn ông chuyển ánh mắt sang Du Âm, Chu Kỳ liền dẫn Lý Nhiễm đi xuống cầu thang.
"Vừa nãy có một anh cũng hỏi tôi như thế nên tôi cũng để ý một chút. Tôi thấy hình như cô ấy đã đi vào trong đó."
Du Âm chỉ vào cánh cửa ở cuối hàng lang, cửa đóng chặt, bên ngoài cửa có dán một bảng thông báo "Không phận sự miễn vào."
Người đàn ông lập tức tới đó, Du Âm xoay người rời đi.
Chu Kỳ và Lý Nhiễm đi trước, Du Âm căng thẳng đi theo phía sau họ. Trong đại sảnh ngoại trú và lối vào của bệnh viện vẫn có vài người đang tìm Lý Nhiễm. Nhưng có quá nhiều người nên họ cũng nhanh chóng hòa vào đám đông bước ra khỏi bệnh viện.
"Vừa rồi tớ sợ gần chết!"
Cuối cùng họ cũng tới được chỗ an toàn, Chu Kỳ không thể không cảm thán. Chu Kỳ ngồi phía trước, qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lý Nhiễm.
Còn Du Âm đã trở về vẻ mặt bình thường.
- --
Du Âm hỏi Lý Nhiễm muốn đi đâu, cô lắc đầu nên Du Âm chỉ có thể nói đại một khách sạn.
Khi tới khách sạn, Du Âm sử dụng giấy tờ tùy thân của mình và tiền của mình để đặt phòng. Hiện tại trên người Lý Nhiễm không mang theo gì cả.
Sau khi nhận phòng, mọi người đều im lặng. Chu Kỳ nhìn cái này cái kia, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi nhưng không dám hỏi.
Bầu không khí hơi ngột ngạt, Du Âm đành lên tiếng, "Tuy rằng em với chị đã từng gặp nhau hai lần, hôm nay lại giúp chị như vậy nhưng em vẫn chưa biết tên chị. Em tên Du Âm, còn chị thì sao?"
Chạy xuôi chạy ngược như vậy mà hai người này còn không biết tên nhau! Chu Kỳ chấn động!
"Chị tên Lý Nhiễm."
"Lý Nhiễm, chị có dự định gì cho tương lai không?"
Trên thực tế, Du Âm cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô và Lý Nhiễm là hai người xa lạ, ngẫu nhiên gặp nhau được hai lần, không hề có tình bạn gì cả mà không hiểu tại sao lúc Lý Nhiễm đang định ra ngoài nhà vệ sinh thì cô lại ngăn cản và nói, "Hình như có người đang tìm chị bên ngoài."
- --
Editor có lời muốn nói: Theo mạch truyện thì Thẩm Trị - Cao Lãng - Ứng Thanh Hề - Lý Nhiễm là cùng tuổi còn Du Âm nhỏ hơn người kia một tuổi nên là mình để cách xưng hô của Du Âm với Lý Nhiễm là chị - em nhé.