Gần đây Nam Nam luôn gặp ác mộng.
Chẳng hiểu sao, suốt ba ngày nay cậu liên tục mơ thấy chuyện hồi nhỏ mình bắt nạt một bé gái cùng lớp.
Cậu cười đùa tốc váy cô bé, nhìn cô bé khóc òa chạy ra khỏi lớp.
Lúc đang đứng cười hả hê thì đèn trong lớp bất ngờ nổ tung, mảnh vỡ văng đầy đất.
Đám bạn học ồn ào xung quanh thoắt cái biến mất, chẳng còn ai ngoài cậu và tiếng khóc của cô bé.
Phiên bản thiếu nhi của cậu rất sợ hãi, hoảng loạn xông đến cửa lớp định bỏ chạy, nhưng làm thế nào cũng không thể mở cửa ra.
Cuối cùng cậu bật khóc thật to, quay đầu bất ngờ đối mặt với đôi mắt đỏ như máu của bé gái mới bị mình vén váy.
“Áaa…”
Tiếng gào khóc chói tai khiến Nam Nam choàng tỉnh giấc, cậu ngồi bật dậy, thở hổn hển từng nhịp, khuôn mặt non nớt nhưng đáng sợ không thể xóa nhòa trong tâm trí cậu.
Bộ đồ ngủ của Nam Nam ướt đẫm mồ hôi, trời bên ngoài tờ mờ sáng, Nam Nam nhìn điện thoại, mới giờ, vẫn chưa đến giờ đi làm.
Đây đã là lần thứ năm cậu mơ thấy chuyện thời hồi nhỏ, mơ thấy bé gái biến thành ma nữ báo thù… Nam Nam xoa vùng giữa hai đầu lông mày, khuôn mặt đẹp trai hiện rõ mệt mỏi.
Từ góc độ tâm lý học, cậu có bóng ma và khúc mắc trong chuyện này.
Nói thật, từ lúc trưởng thành Nam Nam đã vô cùng áy náy việc bắt nạt cô bé năm ấy.
Dưới yêu cầu nghiêm khắc của mẹ, cậu đã đi xin lỗi và nhận lỗi với cô bé.
Nếu không phải mấy hôm nay luôn gặp ác mộng, Nam Nam cũng sắp quên chuyện đó rồi.
Một giấc mơ thường xuyên lặp lại, dần dần cô bé trong giấc mơ từ một người bị bắt nạt đã biến thành kẻ báo thù đáng sợ.
Nam Nam cho rằng đây không phải dấu hiệu tốt, tâm lý hoặc lý của mình có vấn đề rồi, cậu quyết định cuối tuần sẽ đến khoa tâm lý của bệnh viện để được tư vấn.
Hôm nay như bao ngày, công việc nhàm chán, sếp đáng ghét và căn nhà trống trải.
Chỉ khi xem lại những bức ảnh cũ, ngắm khuôn mặt nghiêm túc nhưng hiền hậu của mẹ trong ảnh, Nam Nam mới cảm nhận được chút ấm áp và đau buồn.
Nếu không có mẹ, có lẽ mình đã trở thành cặn bã xã hội, thành phường du côn du đãng đánh lộn cướp phá khắp nơi từ lâu rồi.
Chính mẹ đã nghiêm khắc cứng rắn uốn nắn mình trở về đường ngay, mẹ không chỉ cho mình cuộc đời đầu tiên, mà còn cho mình cuộc đời mới thứ hai.
Dù chỉ để mẹ trên trời được yên lòng, mình cũng phải sống thật tốt.
Tối đó, ăn cơm xong thì Nam Nam bật TV xem thời sự như thường lệ.
Người dẫn chương trình đang lo lắng nói về các vụ tự tử gần đây, những người chết đều dùng cách thức đau đớn và tàn nhẫn để tự làm mình bị thương.
Mặc dù các bức ảnh đã bị làm mờ nhưng vẫn thấy được tình huống thê thảm của nạn nhân qua lớp filter dày cộm.
Nam Nam nhìn khuôn miệng đóng mở của BTV, mắt cậu ngày càng mờ đi, cơn buồn ngủ quét sạch suy nghĩ của Nam Nam.
Cậu chống đầu, và rồi từ từ ngã xuống sofa ngủ thiếp đi.
Khi cô bé bị bắt nạt năm xưa xuất hiện trong mơ lần nữa, Nam Nam cảm thán: “Biết ngay lại mơ thấy mà.”
Giấc mơ lần này rất kỳ lạ, suy nghĩ của Nam Nam rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thậm chí cậu còn kiểm soát hành vi và ngôn ngữ của mình, chứ không vén váy và giật tóc bé gái theo ký ức thời thơ ấu.
Nghĩ vậy, Nam Nam lấy một que kẹo mút từ trong balo mình, bước tới trước mặt bé gái rồi vỗ vai cô nhóc, “Tặng cậu cái kẹo mút nè!”
Tuy chỉ là chiêm bao nhưng bù đắp tội lỗi trong mơ cũng tốt mà, Nam Nam nghĩ.
Bé gái nhút nhát trong ký ức cười khúc khích hai tiếng, chậm rãi ngoảnh đầu, khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt chảy máu tươi đập vào mắt Nam Nam…
“Áaaa…”
Nam Nam choàng tỉnh từ cơn ác mộng, cậu thở hồng hộc.
Giấc mơ lần này rõ ràng hơn trước đây, cảm giác sợ hãi kinh khủng ấy càng chân thật hơn.
Cậu cố gắng bình tĩnh, chờ nhịp tim ổn định trở lại thì một nhận thức khiến nỗi sợ lấp đầy tâm trí cậu lần nữa.
Đây không phải phòng khách cậu ở trước khi ngủ, thậm chí không phải bất cứ căn phòng nào trong nhà cậu.
Trong lúc ngủ say, cậu bị ai đó đưa ra khỏi nhà rồi ném lên giường trong căn phòng xa lạ?!
Hay là mình đang nằm mơ?
Nam Nam vội nhắm mắt, còn nhéo một cái rõ đau vào cánh tay.
Nhưng điều khiến cậu thất vọng là năm phút sau mở mắt ra, trước mặt vẫn là căn phòng xa lạ mà cậu vừa thấy.
Phòng rộng khoảng mét vuông, ngoài chiếc giường cậu đang nằm và tủ đầu giường, thì còn có một chiếc bàn đơn, một bức tranh sơn dầu treo tường.
Hình như trong tranh là một cô bé mặc váy, tiếc là quá trừu tượng nên không thể thấy rõ ngoại hình, Nam Nam cũng không chắc thứ lẫn lộn giữa màu đỏ và trắng kia có phải là váy hay không.
Căn phòng thông với ban công nhỏ và phòng tắm riêng biệt, sạch sẽ như nhà nghỉ chính quy.
Cậu không biết sao mình lại thức dậy ở đây, nhưng trực giác mách bảo cậu nơi này chắc chắn không đơn giản là nhà nghỉ.
Từ lúc thức dậy cậu đã thấy có gì đó không ổn.
Tuy không thể nói rõ không ổn chỗ nào, nhưng cơ thể cậu luôn rơi vào trạng thái căng thẳng theo bản năng.
Nam Nam lặng lẽ nhón chân bước tới cửa phòng, khẽ áp tai lên cửa và cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hiệu quả cách âm của cửa phòng không tệ, Nam Nam loáng thoáng nghe thấy ai đó nói chuyện, hơn nữa số người không hề ít.
Chẳng lẽ là băng đảng tội phạm?!
Nghĩ đến đây Nam Nam vã mồ hôi lạnh khắp người.
Cậu tính ra ban công quan sát địa hình thì nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó dừng trước cửa phòng cậu!
!!!
Nam Nam đứng sững trước cửa, cánh cửa ngăn cách cậu và người bên ngoài.
Cậu ngoảnh đầu thấy trên bàn có con dao nhỏ gọt trái cây, bèn cầm lên.
“Rầm rầm rầm!” Người ngoài cửa không phá cửa xông vào mà gõ cửa rất mạnh, suýt thì dọa con dao của Nam Nam rơi mất.
Cậu chết điếng tại chỗ, tiếng đập cửa kéo dài bốn, năm lần rồi ngưng bặt.
Nam Nam nghe người ngoài cửa kêu lên: “Lạ nhỉ, hình như trong phòng chẳng có ai cả! Chẳng lẽ lần này không có người mới?”
“Làm gì có chuyện…” Giọng một người đàn ông khác vang lên, “Chắc chắn là có người, khéo còn đang ngủ, thử lại đi.”
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa lại vang.
Qua đoạn đối thoại vừa rồi, Nam Nam tạm thời suy đoán mình lọt vào tụ điểm đa cấp rồi.
Cậu chạy ra ban công ngó thử thì suýt xỉu ngang, chẳng thấy mặt đất đâu cả, sương mù và mây trắng bồng bềnh cứ như tòa nhà cao tầng mà cậu đang ở là tòa nhà duy nhất trên thế giới vậy.
Lựa chọn duy nhất là mở cửa, Nam Nam nghĩ.
Cậu bước tới cửa, hít sâu rồi đặt tay lên nắm cửa..