Nam Nam lùi lại, sực nhớ chuyện gì đó mà hoảng sợ nói, “Cậu, cậu không nhân lúc tôi ngủ…”
“Nhân lúc cậu ngủ làm gì cơ?” Miêu Miêu khó hiểu.
“Nhân lúc tôi ngủ, nắm tay tôi vén váy cậu!!!” Nam Nam nín thở tuôn một tràng, “Ê con nhỏ này điên rồi! Dám làm cái chuyện bậy bạ như vậy để ép tôi kích hoạt điều kiện chết!”
“…” Miêu Miêu cất giọng sâu xa, “Nếu thích thì giờ tôi cho cậu vén váy luôn, đêm nay tôi tới mần thịt cậu công khai.”
“Khụ.” Nam Nam hơi nhẹ lòng xíu, ngoại hình Miêu Miêu thay đổi không phải do mình kích hoạt điều kiện chết, “Thế có chuyện gì? Cậu biến thành vầy, có liên quan đến quy tắc mới của Hệ thống phán xét không?”
Miêu Miêu chống nạnh hất cằm, “Mắc gì tôi phải nói cho cậu biết?”
“…” Nam Nam đỡ trán, “Hồi đó cậu như này trông rất đáng yêu kiêu kỳ, còn giờ phải nói là trí mạng.” Cái đầu chảy máu treo lủng lẳng trên cổ, cơ thể đầy vết bầm tím bị ngược đãi, nhìn đau cả mắt.
Miêu Miêu vươn bàn tay nhỏ bé lau vết máu và nước mắt nơi khóe mi, bỗng cô nghiêm túc nói với Nam Nam, “Đêm nay… Cậu phải cẩn thận.”
“Cẩn thận gì cơ? Tôi đâu kích hoạt điều kiện chết.” Nam Nam cố tình moi thêm tin tức từ Miêu Miêu.
Miêu Miêu cười rất tươi, “Cậu không cần tự tay lấy tấm vé đến thế giới bên trong nữa.
Nam Nam, tôi không thể nói quá nhiều, chỉ có thể nói với cậu rằng phải sống, sống sót ở thế giới bên trong!”
Miêu Miêu hét ầm lên rồi biến mất, sống lưng Nam Nam đẫm mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn nơi Miêu Miêu tan biến, tim đập nhanh như trống trận vọng bên tai khiến tâm trí Nam Nam rối bời, tương lai như bị mây đen bao phủ, vô định khó lường.
Rốt cuộc, ‘thế giới bên trong’ và ‘phó bản ký ức của ma nữ’ có gì giống và khác nhau? Lời nhắc nhở của Miêu Miêu ám chỉ điều gì?
Nam Nam trằn trọc mãi không hiểu được.
Đến bữa tối, cậu chẳng buồn ăn nên vùi mình trong phòng không ra ngoài.
May hồi trưa ăn nhiều nên giờ vẫn chưa đói.
Ngoài cửa ồn ào một lúc rồi im bặt.
Dù Nam Nam chắc mẩm mình không kích hoạt điều kiện chết, nhưng khi đồng hồ điểm h tối tim cậu vẫn đập nhanh, người run rẩy theo phản xạ.
Chắc do ảo giác hay sao mà Nam Nam thấy phòng càng lúc càng lạnh, cậu rùng mình moi chiếc chăn bông dày trong ngăn tủ ra đắp, lúc này mới ấm hơn chút.
Nam Nam không hiểu, nhiệt độ bên ở thế giới phán xét luôn rất ổn định, sao tự dưng tối nay đột ngột chuyển lạnh vậy? Chẳng lẽ vào đông rồi à?
Ngoài cửa yên ắng, đêm nay rất tĩnh lặng vì không có ai kích hoạt điều kiện chết.
Nhưng vì lời của Miêu Miêu mà Nam Nam luôn thấp thỏm chờ đợi.
Kết quả chờ tới chờ lui mọi thứ vẫn im lìm, Nam Nam đành vùi đầu vào chăn ngủ thiếp đi.
Sau một đêm ngon giấc, chuông đồng hồ vừa điểm giờ như thường lệ thì Nam Nam vẫn còn mơ màng, cuộn tròn trong chăn không muốn dậy.
Cậu đờ đẫn, mí mắt nặng trĩu rũ xuống vì buồn ngủ, định chợp mắt thêm lúc nữa.
Trong phút mơ màng, Nam Nam bỗng thấy có gì đó là lạ, dây thần kinh căng như dây đàn.
Cậu trở người bật dậy, gió lạnh ngoài cửa sổ luồn vào cổ áo khiến cậu rùng mình.
Nam Nam run rẩy quấn chặt chăn, ngó đăm đăm bầu trời xám trắng bên ngoài.
Tuyết rơi rồi.
Gió lạnh gào thét, bông tuyết to bằng móng tay rơi lả tả như xác minh suy đoán của Nam Nam đêm qua: Mùa đông của thế giới phán xét đã đến.
Nam Nam mở tủ đồ, thở phào khi thấy áo phao được xếp gọn gàng, may là Hệ thống phán xét không có ý để bọn họ chết cóng.
Nam Nam quấn mình thành quả cầu rồi bước tới ban công đóng cửa sổ, nhưng tay cậu chợt khựng khi chạm vào song cửa.
Cậu không dám tin vào mắt mình.
Qua ô cửa sổ, dưới đất cách độ cao bảy, tám tầng, là tốp năm tốp ba người đi đường đang che ô qua lại, xa xa là cửa hàng nhỏ, tiệm quần áo, tiệm ăn nhanh… Nam Nam dụi mắt nhìn lần nữa, đây không phải mơ.
Chuyện gì thế này? Cậu trở về hiện thực rồi ư? Sao, sao vậy được? Rõ ràng cậu vẫn đang đứng trong căn phòng ở thế giới phán xét mà!
“Miêu Miêu! Cậu ở đâu? Miêu Miêu?”
Nam Nam ngoảnh đầu hét to giữa căn phòng trống, nhưng chẳng ai đáp lời.
Trước tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát, Nam Nam không buồn đánh răng rửa mặt nữa, cậu (giữ nguyên giao diện) bô nhếch mở cửa ra ngoài, phát hiện mọi người đã tập trung ở phòng ăn.
“Lạch cạch.”
Bên cạnh có tiếng mở cửa, Nam Nam nhác thấy Bắc Bắc, anh mặc chiếc áo khoác da bó sát và đi đôi bốt mùa đông khúc xạ ánh sáng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo hoàn toàn không sụp đổ hình tượng (trong thế giới phán xét).
Nhóm người cũ đều đăm chiêu trước sự cố bất thường này, ngược lại ba người mới sau một đêm lo sợ thì thả lỏng hơn nhiều, một trong đó còn bảo với cậu nhóc đeo kính, “Thế giới phán xét cũng đâu đáng sợ gì mấy, bên ngoài đông vui thế kia, hay chúng ta ra ngoài dạo nhé?”
Lão Doanh sầm mặt, “Cuối hành lang đã có thang máy, ai muốn ra xem tình hình?”
Người mới ban nãy rất tích cực, “Để tôi!”
Lão Doanh gật đầu không từ chối, hắn ta nhìn cả bọn, “Còn ai muốn đi nữa?”
Gã người mới chọt cậu nhóc đeo kính, ý bảo cậu ta đi cùng mình, “Tôi, tôi đi với anh ta.”
Giang Giang là người duy nhất im lặng trong nhóm người mới, con ngươi láo liên như đang toan tính điều gì.
Nhóm người cũ không dám manh động, thấy cậu nhóc đeo kính và gã người mới an toàn bước vào thang máy, Náo Náo mới hét to, “Đói quá đói quá đê, hôm nay tới lượt ai dọn cơm? Sao lề mề quá vậy? Nhanh tay lên coi!”
Giang Giang đứng dậy, cúi đầu gãi tóc nói, “Nay tới lượt tôi.
Tôi, tôi không biết bữa sáng để đâu, hồi nãy không tìm thấy.”
VV lườm hắn ta, quát, “Đã bảo để trong phòng bếp rồi mà? Bộ mày đui hả? Ngay trên bàn bếp kìa!”
Giang Giang toát mồ hôi lạnh, “Có, có bàn bếp nhưng toàn để dụng cụ nấu ăn thôi.
À trong tủ lạnh thì đầy rau củ thịt thà, đừng nói mình tôi phải nấu hơn ba mươi phần cơm nha?”
Nghe hắn nói xong thì ai nấy đều im lặng.
Nam Nam và Bắc Bắc liếc nhau, đứng dậy vào bếp.
Quả nhiên nhà bếp đã khác trước rất nhiều, tủ bếp, bồn rửa, bếp nấu, tủ lạnh… cần gì có nấy, các loại gia vị, củi gạo dầu muối này nọ đều đủ cả.
Nam Nam không hiểu, rốt cuộc mình đang xuyên thời gian hay không gian.
Mọi thứ trước mắt cậu như trở về hiện thực, nhưng lại khiến cậu thấy oái oăm.
Sự thay đổi này, thực sự là chuyện tốt ư?.