Nam Nam sầm mặt, “Ý anh là… giống như em đã ăn thịt Miêu Miêu sao? Không thể nào, thật vô lý, từ giúp em đến giết em rồi hy sinh bản thân để hỗ trợ em, trong quá trình đó chẳng lẽ Miêu Miêu không bị cảm xúc gì lấn át ư?”
Bắc Bắc muốn nói ‘chắc vậy’, nhưng dòm gương mặt căng thẳng của Nam Nam, anh lại chẳng thốt nên lời.
Thấy Nam Nam vẫn đang xoắn xuýt, anh chuyển chủ đề, “So với chuyện đó, bây giờ có một chuyện nghiêm trọng hơn phải nói cho em biết.”
“Chuyện gì cơ?”
“Quyền hạn quản trị viên của anh bị vô hiệu hóa rồi.”
“…” Giờ Nam Nam không nghi hoặc nữa, mà cậu ngỡ ngàng nhìn Bắc Bắc, biết anh không giỡn chơi thì cậu mới hốt hoảng, “Sao, sao kỳ vậy? Đống Đống đã mạnh đến mức này rồi hả? Hay gã nhằm vào anh? Đúng rồi! Quy tắc phán xét! Mau đọc quy tắc phán xét!”
“Không cần đọc.” Bắc Bắc lắc đầu, “Giờ nó chỉ còn một chữ thôi.”
“Chết.”
…
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Nam Nam vẫn bị sốc trước cảnh tượng khi bước khỏi phòng.
Phòng ăn từng sạch sẽ sáng sủa giờ vô cùng u ám, tường nhớp nháp chất lỏng đỏ sẫm bốc mùi tanh nồng nặc, mảnh vỡ bát đĩa, những khúc tay chân gãy cụt lăn lóc khắp sàn, có tiếng sột soạt ma sát kèm tiếng khóc thút thít vọng ra từ nhà bếp tối om càng tăng thêm vẻ kinh dị ma quái.
Nam Nam nhíu mày, sực nhớ đến bánh mì mà Bắc Bắc chia cho mình, “Bánh mì anh cho em ở đâu ra vậy?”
“Cũng như trước đây,” Bắc Bắc hất cằm về phía bếp, “Phòng bếp tự động làm mới đồ ăn của người chơi, vào là có đồ ăn.”
Nam Nam im lặng nhìn máu chảy ra ngoài từ cửa phòng bếp, loáng thoáng có tiếng ma khóc, bỏ qua câu hỏi về độ khó của việc lấy thức ăn, cậu hỏi, “Sao không thấy những người chơi khác? Họ ở trong phòng hết à?”
Bắc Bắc gật đầu, “Chỉ có mười ba suất ăn được làm mới, cho nên vẫn chưa có người mới, còn nhóm người chơi cũ thì anh không nghe tiếng mở cửa.”
Nam Nam ngước mắt nhìn đồng hồ với kim phút và kim giờ đứng im trên tường, “Thảo nào em không nghe chuông, ra là đồng hồ hỏng rồi.”
Ánh mắt Bắc Bắc hơi lạ, “Sao đồng hồ lại…”
“Đồng hồ bị em giấu rồi.” Còn chưa nói xong, giọng nữ quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng khiến Nam Nam sợ sởn tóc gáy, vô thức lách sang cạnh Bắc Bắc.
Thiến Thiến bị chọc cười, “Anh, bạn trai nhỏ của anh nhát gan quá.”
Nam Nam bực bội, “Do cô thình lình xuất hiện sau lưng còn gì?!”
Bắc Bắc bất đắc dĩ cắt ngang cuộc cãi cọ không đúng thời điểm này, “Thiến Thiến, sao em lại giấu đồng hồ? Đó là cốt lõi của thế giới phán xét.”
Cốt lõi? Nam Nam nghiêm túc nhìn Bắc Bắc, Bắc Bắc chưa bao giờ nói với cậu điều này.
Bắc Bắc rất tự giác giải thích với Nam Nam, “Em đã đọc tiểu thuyết tu tiên võ hiệp bao giờ chưa? Mỗi chiếc đồng hồ trong thế giới con của thế giới phán xét tương đương với mắt trận của một trận pháp.
Mật độ dữ liệu của chiếc đồng hồ này rất cao, đủ để dựng nên cả một thế giới con, nếu đồng hồ bị phá hủy thì thế giới cũng sẽ sụp đổ.”
Nghe vậy, Nam Nam nghĩ đến câu hỏi khiến mình băn khoăn lúc trước, “Rốt cuộc tiếng chuông giờ sáng tượng trưng cho điều gì?”
“Bảo trì, nguyên lý giống như đóng cửa toàn bộ thế giới phán xét mỗi tháng một lần để bảo trì, chỉ khác là khi chuông reo, thế giới con tự tiến hành bảo trì trong thời gian ngắn nhưng vẫn giữ nguyên hoạt động.”
“Nói cách khác, Hệ thống phán xét sẽ dùng hầu hết các cấu trúc dữ liệu để bảo trì, đúng không?” Nam Nam hỏi lại.
Thiến Thiến mân mê môi, cười khẽ, “Anh dâu nhỏ thông minh quá.
Đúng vậy, khi chuông giờ vang lên là lúc phòng ngự của thế giới con yếu nhất, là thời cơ tốt nhất để phá tường thế giới con trốn đến thế giới con khác, cũng là lý do em giấu đồng hồ.”
Nói đến đây, vẻ mặt vốn cợt nhả của Thiến Thiến bỗng trở nên nghiêm túc, “Nhìn thời gian thì có vẻ hung thủ đã tích lũy dữ liệu đủ mạnh rồi.
Để ngăn gã lợi dụng tiếng chuông giờ phá tường thế giới con, em đã giấu đồng hồ, mà cũng may điện thoại của người chơi đã biến mất.”
“Em giấu ở đâu?” Bắc Bắc hỏi.
Thiến Thiến lắc đầu, “Em không nói được, vì không chắc hung thủ có nghe thấy không.”
Bắc Bắc đành thôi, miễn Đống Đống chưa trốn thoát thì nhất định sẽ có cơ hội trả thù thành công, và bây giờ, anh đang ngày càng đến gần cơ hội này.
“Lạch cạch…” Trong lúc hai người một ma nói chuyện say sưa, bỗng có tiếng mở cửa phát ra từ hành lang, tích tắc, Thiến Thiến lặng lẽ biến mất ngay tại chỗ.
Tiếng bước chân dần đến gần, là An An.
Nam Nam còn nhớ An An là một trong những người mới vào sau, cậu nhóc nhiệt tình thật thà, luôn đeo cặp kính gọng to trông hơi vụng về nhưng không gây phản cảm.
Trải qua thời gian tra tấn này, mặt An An gầy sọp đi, ẩn sau cặp kính gọng to trông càng tiều tụy, cậu ta gầy như chỉ còn da bọc xương.
An An sợ sệt ngó phòng bếp, mắt thường cũng có thể thấy cậu ta đang run, “Các, các anh vào đó chưa? Trong, trong đó có đồ ăn không?”
“Có.” Bắc Bắc là người duy nhất từng vào đó, anh nói thẳng, “Nhưng cũng có rất nhiều ma, xác suất kích hoạt điều kiện chết cao tới %.”
Nghe xong câu cuối, mặt An An tái như người bệnh nan y hấp hối, cậu ta run rẩy lùi bước, miệng lẩm bẩm, “Thôi, thôi…” Sau đó quay ngoắt muốn chạy về phòng.
“Này!” Nam Nam giơ tay định giữ cậu ta thì An An giật bắn như con cá hoảng sợ, chạy như điên về phòng rồi đóng sầm cửa.
Thấy cảnh này trong lòng Nam Nam rất khó chịu, không vì lai lịch hay thân phận, chỉ vì sự suy sụp đau khổ của một sinh mệnh và nỗi hoảng sợ của những người cùng lưu lạc chốn xa lạ như nhau.
“Phân tích ban đầu của chúng ta đã đi một vòng rất lớn mới đến gần sự thật, nhưng thực chất sự thật rất đơn giản.” Nam Nam bình tĩnh phân tích, “Thiến Thiến đã nói, hung thủ chỉ được phá tường thế giới con nếu gã đủ mạnh, vậy gã đã làm gì để bản thân dần mạnh hơn từ một cơ thể dày đặc dữ liệu yếu ớt? Đơn giản có hai cách là chạm vào xác chết và ăn xác chết.”
“Cho nên…”
Đêm đó, Nam Nam ngồi chờ trong phòng nhìn sắc trời mỗi lúc một tối dần, đồng hồ : sắp reo.
Chuyện gì sẽ xảy ra với mười ba người chơi? Trốn trong căn phòng an toàn duy nhất để rồi chết đói? Hay bị ma nữ ăn thịt?
Nam Nam hy vọng cả hai đều không phải.
Cửa phòng rung lên vì chấn động, bên ngoài, các ma nữ như tổ chức tiệc linh đình, gào thét chói tai và đập cửa, khóc rồi như cười, còn giơ móng tay cào cửa tạo tiếng ồn rất ghê tai.
Nam Nam nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, dù không chết đói hay bị giết, sớm muộn gì cũng bị tra tấn đến phát điên.
Không có điện thoại, Nam Nam chẳng biết làm thế nào để vượt qua đêm nay.
Cậu cầm gối bịt đầu, cố ngăn tiếng ồn ngoài cửa, nằm đến nửa đêm, thực sự hết chịu nổi bèn tìm đến bức tường sát phòng Bắc Bắc, dùng chân ghế gõ “Cộc cộc” vài cái.
Vốn không mong nhận được câu trả lời, em gái của Bắc Bắc đang ở đó làm gì rảnh để chơi trò gõ tường với mình.
Ai ngờ mấy chục giây sau, bỗng bên kia có tiếng gõ tường đáp lại.
Tâm trạng phiền muộn của Nam Nam được an ủi phần nào, nhớ lại mã Morse hồi bé mình học thuộc lòng vì thú vị, Nam Nam gõ vào tường.
[Thiến Thiến đang ở phòng anh hả.]
[Không, em sợ à?]
[Không sợ, nhưng chán quá.]
[Nam Nam, nếu có cơ hội chạy trốn, đừng ngoảnh lại.] Câu này rất dài, gõ từ tiếng Anh đến tiếng Trung nên càng mất thời gian, Nam Nam tốn rất nhiều công sức mới dịch được, nghe xong thì cậu trợn mắt.
Nói thừa quá ba!
Cổ tay Nam Nam đã mỏi nhừ nên bỏ ghế xuống, nằm vật ra giường chợp mắt nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau trời đã sáng.
Nam Nam thẫn thờ nhìn trời, nghĩ đến kế hoạch mà mình và Bắc Bắc vạch ra… Nếu may mắn thì đây sẽ là ngày cuối cùng của thế giới phán xét, khi kế hoạch thành công, giết Đống Đống và giành lại quyền quản lý thì bọn họ có thể khôi phục trật tự vốn có của thế giới phán xét.
Nam Nam sẽ được Hệ thống đưa về hiện thực sau khi vượt qua phó bản.
Đến lúc đó cậu sẽ quên ký ức nơi đây, quên mặt tất cả người chơi, xem như đã mơ một chiêm bao thật dài.
Không hiểu sao, tự dưng Nam Nam thấy hơi buồn..