Lồng ngực An An phập phồng dữ dội như đang cố kìm nén tâm trạng kích động, gã ngồi xổm nhìn Nam Nam, gằn từng chữ:
“Mày tưởng tao không biết đây là âm mưu của chúng mày hả?”
“Mày nghĩ tao sẽ sợ Bắc Bắc và Thiến Thiến ư?”
“Nói mày nghe, sai lầm lớn nhất của chúng là lấy mày làm mồi nhử.” An An, hoặc nên gọi là Đống Đống, cổ họng gã bật ra tiếng cười khằng khặc, “Tao biết mày và thằng Bắc Bắc có vấn đề lâu rồi, đến thế giới phán xét mà cũng câu kéo được, đúng là anh trai của mà.”
“Đống Đống.” Có giọng nói lạnh lùng bất ngờ cắt ngang những lời đắc ý của Đống Đống.
Đống Đống nheo mắt ngoảnh lại, thấy Bắc Bắc thì gã càng cười tươi hơn, “Cuối cùng cũng ló mặt rồi hả, Bắc Bắc, lâu rồi không gặp, em gái mày vẫn ổn chứ?”
Mặt Bắc Bắc vô cảm nhưng Nam Nam phát hiện tay anh siết chặt thành nắm đấm, giấu trong bóng tối.
“Em tao rất ổn.” Bắc Bắc nói, “Con bé tìm mày lâu rồi, muốn đòi lại mày một thứ.”
“Thứ gì?” Đống Đống nhướng mày.
“Mạng của mày.”
“Haha!” Đống Đống cười mà mặt đỏ gay như say rượu, người run bần bật, “Nhóc bạn trai của mày đang trong tay tao, mà mày đòi mạng tao? Thôi đành ‘nhờ’ bạn trai mày đi theo tao chút ha.”
“Nếu gã giết em, đêm nay phòng ngự trong phòng sẽ mất tác dụng.” Nam Nam khó nhọc thốt từng chữ, “Gã không dám giết em đâu, Bắc Bắc, đừng sợ gã!”
“Ồ?” Đống Đống cười điên dại như nghe chuyện hài, gã vỗ mạnh vào má Nam Nam rồi nói đầy thương hại, “Khờ quá, không giết mày thì thằng ghệ của mày cũng đâu tha cho tao, giết mày, tuy chết nhưng lại kéo được mày xuống Địa ngục với tao.
Thay vì hỏi tao có dám không, sao mày không hỏi thằng ghệ mày xem…,” Đống Đống liếc Bắc Bắc, giọng điệu chắc nịch đầy chế giễu, “Nó dám không?”
Bắc Bắc đứng im tại chỗ thật lâu, sau đó cất giọng lạnh tanh, “Mày muốn gì?”
“Dễ lắm, nhóc bạn trai của mày đi theo tao tới cửa là được.” Chỉ cần vào phòng khóa trái cửa là gã sẽ an toàn.
Đống Đống cúi đầu dòm đồng hồ trên cổ tay, “Còn tiếng phút nữa tao sẽ được giải thoát hoàn toàn.” Đống Đống run rẩy, “Năm năm, tao mắc kẹt ở đây năm năm rồi, cuối cùng tao…”
Trong nháy mắt, Tiểu Quang – một trong những người vốn đang đè Nam Nam đột nhiên buông tay, đấm vào mặt Hoan Hoan đang ghì Nam Nam.
Hoan Hoan bị đấm choáng váng bèn vô thức đánh trả, con dao vốn dí cổ Nam Nam đâm về phía Tiểu Quang.
Nam Nam tạm thời được tự do, nhảy bật lên từ dưới đất, nhóm Lão Doanh phản ứng khá nhanh lập tức xông lên muốn bắt Nam Nam, nhưng không ngờ Mộc Mộc vốn cùng phe lại hung hăng đá đồng đội, trong phút chốc cảnh tượng rất hỗn loạn.
“Đừng để nó…” An An sợ Nam Nam chạy mất, định hét lên nhắc mọi người dồn hết sức bao vây Nam Nam, thình lình bị Bắc Bắc đá vào ngực.
Cú đá mạnh khiến gã lùi lại mấy bước, còn Nam Nam thì bị đè xuống lần nữa, Mộc Mộc kiệt sức, Tiểu Quang bị Hoan Hoan đâm thủng phổi ngã ra đất miệng phun từng búng máu, máu đỏ tươi dính nước miếng tạo thành bọt máu làm cậu ta không thốt nên lời.
Lúc sắp chết, Tiểu Quang khó nhọc nghiêng đầu mở to mắt, tầm nhìn cậu ta xuất hiện những đốm đen lớn nhưng điều đó không thể ngăn cậu ta nhìn thấy cô gái mặc váy vàng trong số các ma nữ đáng sợ.
Cô mới mười lăm tuổi, đang độ tuổi đẹp nhất, được bố mẹ yêu chiều, ngây thơ hồn nhiên, thậm chí lúc nhận ly rượu độc từ tay mình, cô còn ngốc nghếch ôm mình nói cảm ơn anh hai.
Cậu ta từng ghét sự ngây thơ của cô, cô không biết quá khứ của bố mẹ, từ bé đã là viên ngọc quý trong nhà.
Lòng ghen tỵ khiến Tiểu Quang chôn chặt hận thù dưới đáy lòng, ngày càng tích tụ, cuối cùng khi có lý do và cơ hội thích hợp, Tiểu Quang đã thuyết phục được bản thân.
Bỗng cô gái ngoảnh mặt sang, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Quang, cô đã đánh mất nụ cười hồn nhiên của mình, chỉ nhìn Tiểu Quang đang hấp hối bằng đôi mắt vô cảm.
Tiểu Quang há miệng như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phun ra vài búng máu đỏ tươi rồi tắt thở.
Đống Đống cười hả hê, nói với Bắc Bắc, “Đừng đấu tranh vô ích, sống cả lũ chẳng hơn à? Lẽ ra thế giới phán xét nên bị hủy diệt từ lâu rồi mới đúng.”
Khóe môi Bắc Bắc chậm rãi nhếch thành nụ cười giễu cợt.
Đống Đống linh tính có chuyện chẳng lành, tiếng thở của ma nữ quanh quẩn bên tai, hơi thở lạnh lẽo phả vào da thịt, vài đôi tay lạnh buốt đã nắm lấy cổ chân và bóp cổ gã.
Gã đứng hình, cúi đầu xuống.
Đôi chân đi giày thể thao đã rời khỏi phạm vi an toàn, giẫm vào vũng máu.
“Không, không, aaa…” Gã thét ầm lên rồi bị ma nữ kéo vào bếp, tiếng gào thảm thiết vọng ra liên tục như bị rọc da móc ruột, “Là mày, con đĩ, là…”
Giọng nói đột ngột ngưng bặt.
Phòng ăn thay đổi với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, máu trên mặt đất như có sức sống dần rút đi, chảy ngược lại rồi biến mất ở tận sâu trong bếp, bức tường loang lổ vết máu và nửa bàn ăn cũng khôi phục màu sắc ban đầu.
Bắc Bắc ngoảnh đầu nhìn nhóm người chơi còn lại đang sững sờ, thản nhiên nói, “Còn ai muốn lên không?”
Cả đám đang ghì Nam Nam vô thức buông tay ra, mặt Nam Nam có mấy vết bầm xanh, hễ nói là đau đến nhe răng trợn mắt.
“Chúng mày biết mình ngu cỡ nào không?!” Hoan Hoan suy sụp hét lên, “Chúng mày giết nó, ngày mai chúng ta hết đường ra khỏi đây! Nó có thể mang chúng ta trở về hiện thực đó!!!”
Xem ra đây là lý do bọn họ hết lòng giúp đỡ Đống Đống, Nam Nam nghĩ.
Nhưng Bắc Bắc không hề dao động, anh thông báo bằng giọng lạnh lẽo, “Mọi người có thể chọn ở lại, tiếp tục bị phán xét, hoặc chọn chết ngay bây giờ.”
Không ai trả lời.
“À… Lộn xộn lâu vậy, chắc gần tám giờ rồi nhỉ.” Bắc Bắc nhắc khéo.
Thoáng chốc đám người chơi không dám lơ ngơ ra đó nữa, ai nấy cúi đầu trở về phòng, người đi sau chót là Mộc Mộc đang khập khiễng, hắn hờ hững liếc Nam Nam và Bắc Bắc, lẩm bẩm như tự nói một mình: “Mình nên đi theo gã.” Dứt lời tập tễnh bước vào phòng.
Bắc Bắc chẳng màn chuyện khác, anh sờ vết thương trên mặt Nam Nam, nghe Nam Nam hít gió “Úiiii”, anh bật cười ghé tai cậu nói nhỏ, “Mọi thứ kết thúc rồi, Nam Nam, ngày mai em mở mắt ra là có thể quay về.”
Nam Nam giật mình, miệng nhanh hơn não, “Làm sao để tìm anh khi quay về hiện thực?”
Cánh tay Bắc Bắc ôm eo cậu hơi siết, sau đó buông ra, “Nam Nam, em còn nhớ dự án nghiên cứu của nhóm mẹ em không?”
Nam Nam ngơ ngác, không hiểu sao chủ đề lại nhảy sang mẹ mình.
Bắc Bắc thở dài, buông Nam Nam ra, “Sau khi mẹ em qua đời, dự án bị tạm dừng, mẹ em đã phát những mẫu thử tương đối thành công cho thành viên nhóm dự án.
Có lẽ… nhà em có một chiếc hoàn hảo nhất.”
Trong lúc Bắc Bắc nói chuyện, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối đi, không về phòng sẽ rất nguy hiểm.
“Tóm lại, em sẽ hiểu tất cả nếu tìm được sản phẩm mẫu đó!” Bắc Bắc vội nói nốt rồi đẩy Nam Nam vào phòng, bản thân cũng chạy về phòng đóng cửa.
Màn đêm buông xuống.
“Hy vọng sau khi biết sự thật, mình sẽ không bị đánh chết.” Bắc Bắc cười tự giễu, ánh mắt tuyệt vọng, “Nói mấy câu này làm gì, em ấy cũng đâu thể đánh mình.”.