Vân Mộ Hoa không ý thức được trong phòng đã xuất hiện thêm một người, vẫn tiếp tục đùa giỡn với Sách, không hề có ý định dừng lại.
Sách không kịp phản ứng, còn chưa nhận ra bầu không khí khác thường này rốt cuộc đến từ đâu đã bị Vân Mộ Hoa đẩy ngã.
“Đừng quậy, tôi sai, được chưa?”
“Hiện tại mới nhận sai? Muộn rồi!”
Vân Mộ Hoa vẫn không chịu bỏ qua. Ngay sau đó Sách dùng sức bắt lấy tay cậu. Bởi vì trọng tâm mất đi cân bằng, cho nên Vân Mộ Hoa đột ngột ngã về phía trước, cứ thế dựa vào người Sách.
“Xem cậu làm sao đối phó với tôi.” Sách đắc ý nhìn người kia.
Vân Mộ Hoa thấy đôi mắt của người trước mặt bỗng chốc gần trong gang tấc thì sửng sốt một chút, quay đầu, vừa vặn phát hiện một người đang đứng ở cửa phòng.
“Thụy!” Cậu kinh ngạc kêu lên, sau đó nhanh chóng né tránh khỏi sự khống chế của Sách.
Âu Dương Thụy đứng ở cửa, cười cười, “Hôm nay tôi mời, các cậu cứ tiếp tục đi.”
Tuy rằng anh ta đang cười, thế nhưng Vân Mộ Hoa chung quy vẫn cảm thấy đối phương rấy không vui Cậu chạy tới trước mặt Âu Dương Tụy, nghiêng đầu nhìn anh, “Tại sao anh lại mời?”
Âu Dương Thụy lơ đễnh trả lời, ”Bọn họ là bạn học của em, nên mà.”
Vân Mộ Hoa “A “một tiếng, không nói gì thêm, trong lòng âm thầm lo lắng bất an. Bộ dáng lúc nãy của mình và Sách, không phải đã bị anh ấy nhìn thấy rồi chứ?
“Xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Thụy thấy cậu im lặng liền lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Vân Mộ Hoa lắc đầu, “Anh đã đến đây rồi, vậy cũng tốt, chúng ta cùng về đi.” Chỗ này rất nhàm chán.
“Được.” Âu Dương Thụy chính là có ý đó.
Thanh toán xong xuôi, anh dắt theo Vân Mộ Hoa rời đi. Bọn họ vừa ra khỏi quán Karaoke, bạn học Sách đã vội vã đuổi theo.
“Về sớm như vậy sao?”
“Ừ.”
Dứt lời, Vân Mộ Hoa nghiêng đầu nhìn sang Âu Dương Thụy, phát hiện sắc mặt của anh phi thường khó coi.
Sách quan tâm hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có đâu.” Vân Mộ Hoa nhìn vào sắc mặt tựa hồ đã tối sầm của Âu Dương Thụy, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ, anh ấy sẽ không nổi giận với Sách chứ?
Vì thế, cậu âm thầm chửi mắng bản thân mình, tối hôm nay không nên đi hát Karaoke với Sách!
Không đợi Sách nói tiếp, Âu Dương Thụy đã cướp lời, ”Anh đi lấy xe, em chờ anh ở cửa.”
“Được. Anh đi trước đi.” Nhớ tới đám bạn học còn ở trong phòng Karaoke, Vân Mộ Hoa thừa dịp Âu Dương Thụy đi lấy xe, tiến đến trước mặt Sách, nhỏ giọng nói, ”Không phải nữ sinh lúc nãy có ý với cậu sao? Cậu mau quay lại đi, ngày mai gặp ở trường.”
Bỏ rơi Sách, Vân Mộ Hoa chạy vội ra ngoài cửa. Âu Dương Thụy đã lấy xe xong, một thân sơ mi màu trắng ngồi trong xe chờ đợi. Cậu nhìn sắc trời, thầm cảm ơn ông trời đã đối đãi với mình không tệ, ban cho chính mình một ông xã biết săn sóc như thế, buổi tối còn tự giác đến tìm để đưa mình về nhà.
Vân Mộ Hoa ôm theo tâm tình tương đối tốt đẹp ngồi vào trong xe, “Sao anh biết em ở đây?”
“Tới trường của em hỏi.” Âu Dương Thụy không mấy vui vẻ mà trả lời, sau đó lái xe rời đi.
Vân Mộ Hoa ngâm nga vài câu hát, giả vờ không thèm để ý đến Âu Dương Thụy đang một bụng tức giận ở cạnh bên, kéo kéo tay anh, nắm lấy. Tiếp đó, Âu Dương Thụy liền rút tay về, xem ra vẫn còn đang giận.
Vân Mộ Hoa chớp mắt mấy cái, hôn lên bên má người kia, nũng nịu nói, “Thụy, em không cố ý.”
“Hừ.” Người nào đó bực tức mà hừ lạnh một tiếng. Kỳ thực Âu Dương Thụy đã sớm hết giận, ai bảo Vân Mộ Hoa lại biết dỗ dành dẫn dắt tâm tình của anh như vậy, đúng là chọc người yêu thích mà.
“Sau này, tan học xong em sẽ về thẳng nhà trọ, không chạy loạn nữa, được không?”
“Làm được sao?” Âu Dương Thụy giả vờ tức giận.
“Cũng sẽ không náo loạn với Sách nữa.” Vân Mộ Hoa cúi đầu, một lần nữa nắm lấy tay anh. Dùng ngón tay vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay của đối phương, cậu nói, “Lúc nãy em đã rất chán, anh thế nhưng lại không xuất hiện sớm hơn.”
“Theo lời của em, vẫn là anh sai?” Âu Dương Thụy cố ý nhướn mày.
“Không phải, đương nhiên không phải ý này.” Cậu làm nũng, áp lòng bàn tay của Âu Dương Thụy lên trên gò má mình.
“Vậy có ý gì?” Âu Dương Thụy bỗng nhiên dừng xe lại.
“A, sao tự nhiên dừng lại vậy?” Vân Mộ Hoa khó hiểu nhìn anh ta, phát hiện thắt lưng của mình bỗng chốc đã bị người ôm chặt, thân thể cũng lập tức bị kéo lên, chuyển thành ngồi khóa trên đùi Âu Dương Thụy.
“Lúc nãy hình như em đang sờ tai của Sách?” Âu Dương Thụy hôn lên vành tai đối phương.
“Đã nói không phải cố ý mà!” Cậu vội vàng giải thích.
“Cậu ta còn ôm em.” Ngữ khí của anh có chút thương tâm.
“Vậy thì?” Rốt cuộc là anh muốn sao đây?
“Anh cũng muốn ôm em.” Không chỉ muốn ôm, còn muốn ăn, Âu Dương Thụy chăm chú nhìn vào đáy mắt người nọ.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em.” Mỗi khi người kia nhìn cậu bằng ánh mắt đăm đăm như vậy, chắc chắn kế tiếp không có chuyện tốt đẹp gì.
Âu Dương Thụy không đứng đắn mà thu hồi ánh mắt, lại hỏi, ”Loại ánh mắt nào?”
“Anh nói xem?” Từ cái nhìn chuyên chú của đối phương, Vân Mộ Hoa thấy được lửa tình cùng khát khao mãnh liệt.
“Là ánh mắt tràn đầy sắc dục sao?”
Khi nói đến mấy chữ ‘tràn đầy sắc dục’ kia, bàn tay Âu Dương Thụy liền không an phận mà lướt xuống lồng ngực của người nọ.
Chiếc xe đã đỗ ở ven đường một lúc khá lâu. Xuyên qua cửa kính, Vân Mộ Hoa nhìn ra bốn phía xung quanh, chỉ thấy một màn đêm thật yên tĩnh.
“Bảo bối, làm đi?” Âu Dương Thụy thấp giọng nói, thanh âm mang theo sắc dục vô cùng nồng đậm.
Vân Mộ Hoa suy nghĩ, nhanh chóng vươn tay đẩy đối phương ra ra, “Không được, chỗ này rất chật hẹp, bất tiện lắm.”
“Không sao. Chúng ta có thể xuống ghế sau.”
Âu Dương Thụy xuống xe, mở cửa, ôm người ra ghế sau ô tô, sau đó cúi mình đè xuống.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người bọn họ dán sát vào cùng một chỗ.
“Thật sự muốn làm ở đây?” Vân Mộ Hoa híp mắt, người này đích thực là đang động dục nha.
“Ừ, không sai.” Âu Dương Thụy dùng hành động cởi bỏ áo khoác của chính mình để trả lời đối phương.
“Có thể chờ đến khi về nhà không? Đường về nhà cũng không còn xa lắm.” Suy nghĩ một chút, cậu vẫn không muốn làm ở chỗ này. Trong xe chật chội chưa tính, còn có đường phố bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể có xe cộ đi qua, đặc biệt không an toàn.
“Em nói không sai, nhưng mà ở bên ngoài này có thể chơi xa chấn ().”
() Xa chấn: đã từng chú thích rồi, nhắc lại cho ai quên: ooxx trong xe