Khi cô ra khỏi quán cà phê, bên ngoài trời đã tối.
Khương Tri Ly không về nhà, cô bắt xe đến một nhà hàng.
Mấy ngày trước, Nghê Linh đã cố gắng hết sức để giúp cô hẹn một cổ đông từng có mối quan hệ tốt với ba cô, vất vả lắm người ta mới đồng ý gặp mặt, đây là cơ hội cuối cùng của Khương Tri Ly.
Thời hạn một tháng như đã thỏa thuận với Nghiêm Huệ chỉ còn lại hai ngày cuối cùng.
Cho dù hy vọng mong manh, cô cũng muốn thử một lần cuối cùng.
Cô vừa xuống taxi, điện thoại trong túi rung lên.
Khương Tri Ly mở điện thoại lên, là tin nhắn WeChat của Tiêu Diễm.
Tiêu Diễm: Tri Ly, kết quả thiết kế cuối cùng của quý mới đã có một số thay đổi, chị cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nếu em vẫn còn hoài nghi thì có thể liên lạc trực tiếp với trợ lý An để hỏi cậu ta.
Khương Tri Ly cau mày lại, đầu ngón tay cô lướt trên màn hình, trả lời lại: Được.
Kết quả đã định rõ ràng, đang yên đang lành sao lại thay đổi.
Khương Tri Ly do dự một hồi, nhưng cô vẫn không kìm được sự tò mò trong lòng, gọi cho An Dương một cuộc điện thoại.
Điện thoại vang lên một lúc mới có người nhận.
Lúc này, An Dương vừa mới ra khỏi, anh tìm góc hành lang không người rồi mới lên tiếng nói: "Cô Khương, chuyện liên quan đến kết quả thiết kế của quý mới, là do tôi sơ suất.
Mấy ngày gần đây Phó tổng vẫn luôn xử lý vụ thu mua ở nước ngoài, chuyện kết quả thiết kế của Kỳ Nhạc, Phó tổng không biết."
Đầu bên kia điện thoại, Khương Tri Ly trầm mặc, "Ý anh là, chuyện chọn Giản Ngữ Phàm là nhà thiết kế, không phải do Phó Bắc Thần gợi ý sao?"
"Đúng vậy, cô Khương."
Trả lời xong câu này, An Dương lại ngẩng đầu nhìn cách cửa phòng họp cách đó không xa đang đóng chặt.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, Phó Bắc Thần bắt đầu làm việc liên tục giống như hai năm trước, cường độ làm việc gần như bất thường, những ngày cuối tuần, An Dương dường như chưa từng nhìn thấy Phó Bắc Thần chợp mắt nghỉ ngơi.
Nhất là tối hôm qua, sau khi biết được ông cụ nhà họ Phó ở nước Mỹ xa xôi, im lặng nhúng tay vào chuyện của Kỳ Nhạc, qua mặt bọn họ, trao cơ hội cho Giản Ngữ Phàm.
Đi theo bên cạnh Phó Bắc Thần nhiều năm như vậy, An Dương luôn nhận ra được thủ đoạn của ông cụ nhà họ Phó, cũng biết ông ấy muốn Phó Bắc Thần liên hôn với nhà họ Giản, nhưng ông ta ngại Phó Bắc Thần đang nắm trong tay toàn bộ Phó thị, ông không thể thay đổi được ý kiến của Phó Bắc Thần, chỉ có thể nghĩ hết mọi cách để ép Giản Ngữ Phàm về bên cạnh Phó Bắc Thần.
Ban đầu, thái độ của Phó Bắc Thần vẫn luôn hờ hững xem thường, nhưng mà lần này, dường như đã chạm vào vảy ngược của anh.
Tối hôm qua, An Dương tận mắt nhìn thấy Phó Bắc Thần đích thân giao dịch trên thị trường, khiến cổ phiếu công ty tư nhân của ông cụ nhà họ Phó rớt gần sáu phần trăm.
Ông cụ giận đến nỗi phải nhập viện vào nửa đêm rạng sáng.
Còn có vừa rồi lúc đang họp, cả phòng họp không ai dám thở mạnh, nguyên nhân là do tâm trạng mấy ngày nay của Phó Bắc Thần rất không tốt, anh công khai dạy dỗ người khác một cách không thương tiếc, cả người vô cùng nặng nề.
Mà An Dương lại nhận ra được, sự thay đổi này của Phó Bắc Thần đã xảy ra sau khi anh đặt nhà hàng đêm hôm đó.
Còn có tiệc rượu ngày hôm qua của giới kinh doanh, khoảnh khắc anh nhìn thấy Khương Tri Ly cùng Thương Diễm xuất hiện, An Dương nhạy bén nhận ra hơi thở trên người Phó Bắc Thần càng ngày càng lạnh hơn.
Hai người cãi nhau, một đám người gặp họa.
Vì cân nhắc đến thời gian nghỉ ngơi sau này của mình, An Dương do dự một chút rồi nói: "Cô Khương, ngày hôm qua lúc tham gia tiệc rượu ở khách sạn Peninsula, Phó tổng không mang theo bạn cặp."
Nói xong, An Dương lại bổ sung: "Không chỉ có ngày hôm qua không có, từ lúc tôi làm việc bên cạnh Phó tổng, cho đến bây giờ, tôi chưa từng nhìn thấy Phó tổng mang theo bạn cặp vào bất kỳ dịp nào."
Khương Tri Ly trầm mặc một lát, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên một vòng cung nhỏ.
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh, trợ lý An, " Khương Tri Ly bỗng nhiên nhớ ra gì đó, "Đúng rồi, còn có một chuyện."
Cô cân nhắc rồi lên tiếng: "Chuyện trước đây của tôi và Hàn Tử Ngộ, sau đó hot search bị xóa, có liên quan đến Phó tổng sao?"
An Dương do dự khoảng chừng nửa giây, sau đó trả lời: "Đúng vậy cô Khương, sau khi Phó tổng biết chuyện, bảo tôi liên hệ với bộ phận PR trước."
Tâm trạng còn đang thấp thỏm của cô trong nháy mắt bỗng leo lên như tàu lượn siêu tốc.
Từng chút ngọt ngào từ từ lan ra tràn ngập trái tim cô, dần dần bao trùm lấy sự không chắc chắn ở nơi sâu nhất trong lòng cô, hoàn toàn thay thế những băn khoăn vẫn luôn kìm hãm cô.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Tri Ly thở phào một hơi nhẹ nhõm, độ cong trên khóe miệng phải rất lâu sau mới hạ xuống, cô nhẹ nhàng bước vào trong nhà hàng.
Nhân viên phục vụ dẫn Khương Tri Ly đến một phòng bao, mở cửa, một người đàn ông trung niên đã ngồi bên trong.
Có thể là do đã ngoài năm mươi, dáng người ông có vẻ phúc hậu, khuôn mặt cũng hơi sưng, đôi mắt thâm đen nghiêm trọng, không phải khuôn mặt có ngũ quan đoan chính như trong tưởng tượng của Khương Tri Ly, cả người toát ra vẻ dầu mỡ, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên người Khương Tri Ly, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Phạm Chính Đức đưa tay lên chào hỏi cô, nghiêm túc nói: "Tri Ly đến rồi à, mau ngồi đi, chú Phạm chờ con lâu rồi."
Khương Tri Ly không ngồi xuống cái ghế mà ông ta vừa kéo ra, trực tiếp nhấc chân đến chỗ đối diện rồi ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt Phạm Chính Đức cứng đờ, chỉ có thể ngượng ngùng thu tay về, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên người cô, "Mấy năm không gặp, Tri Ly trổ mã càng ngày càng xinh, nếu như ba con biết được..."
Khương Tri Ly cau mày lại, cô không muốn lãng phí thời gian với ông ta, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi đến đây là muốn thương lượng với ông, chuyện liên quan đến Khương thị....."
Phạm Chính Đức trực tiếp vẫy tay cắt ngang lời cô, ông ta đứng dậy vòng qua bên người cô, cầm chai rượu lên rót vào ly: "Chú biết, chuyện của Nghiêm Huệ chú có nghe nói, đúng là không tốt chút nào.
Tính theo giao tình giữa chú và ba con, nói thương lượng chia chác làm gì...."
"Nào, uống ly rượu trước đi, chuyện của Khương thị không vội."
Khương Tri Ly nhìn chất lỏng màu đỏ rượu từ từ trượt vào trong ly, cô dịch người sang bên cạnh, mặt không đổi sắc nói: "Xin lỗi, tôi dị ứng với cồn, không uống được rượu."
"Con xem ngay cả một ly rượu con cũng không uống, như này là không nể mặt chú rồi." Phạm Chính Đức vừa nói vừa vươn tay về phía chỗ cổ tay thon thả trắng nõn của Khương Tri Ly, muốn ép cô cầm ly rượu kia lên uống.
Nhận ra được ý đồ của ông ta, Khương Tri Ly nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cũng lạnh đi.
"Tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải nói chuyện nữa."
Nói xong những lời này, Khương Tri Ly xách túi định rời đi, cổ tay cô bị ông ta kéo lại.
Cảm nhận được sự mềm mại tinh tế trong lòng bàn tay, tà hỏa trong người Phạm Đức Chính càng ngày càng lớn, lời nói cũng trở nên vô liêm sỉ, trên mặt nở nụ cười nham hiểm.
"Cô thật sự vẫn cho rằng mình là Khương đại tiểu thư được mọi người nâng như nâng trứng kia sao? Chẳng phải ai cũng nói cô đã leo lên giường của một nhân vật lớn rồi sao, mặt mũi cô đã bẩn thỉu như vậy rồi còn ra vẻ thanh cao trước mặt ông đây? Cùng ai mà chẳng phải tình nhân?"
Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch nhau, Khương Tri Ly không thoát ra được, cô dùng tay còn lại cầm ly rượu trên bàn lên rồi đập xuống bàn.
Âm thanh vỡ vụn vang lên, mảnh vỡ văng ra khắp nơi, chất lỏng màu đỏ tươi chảy từ trên mặt bàn xuống.
Khương Tri Ly đưa miệng chai nhọn hoắt về phía ông ta, cô nhếch môi cười lạnh, nói: "Buông tay."
Động tác của cô vừa nhanh vừa tàn nhẫn, vài giọt rượu đỏ bắn lên khuôn mặt trắng trẻo của cô, khiến đôi mắt cô nhìn vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
Lúc này, nhân viên phục vụ bên ngoài nghe thấy tiếng động không đúng, đến gõ cửa hỏi: ""Quý khách, bên trong xảy ra chuyện gì, có cần chúng tôi giúp không?"
Phạm Chính Đức cũng không ngờ rằng tính cách của cô lại mạnh mẽ đến vậy, ông nhìn miệng chai nhọn hoắt đang chĩa về phía mình, sắc mặt tái mét, sợ làm lớn chuyện, ông đành buông tay ra.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa không được đáp lại, gõ cửa hai cái, sau đó vội vàng đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy bên trong căn phòng lộn xộn, nhân viên phục vụ sửng sốt một lúc, vừa định lên tiếng hỏi Khương Tri Ly có cần bọn họ giúp cô báo cảnh sát hay không thì thấy cô vứt chai rượu vỡ đang cầm trong tay, xoay người rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Khương Tri Ly không vội vàng đón xe về nhà, cô ngơ ngẩn đi bộ trên đường.
Trong cơn gió lạnh, lý trí của cô cuối cùng cũng trở về, cô từ từ điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập nhanh vì sợ hãi.
Nói cô không sợ thì không đúng, bày tay vừa rồi cầm chai rượu vẫn còn đang run rẩy.
Chuyện xảy ra tối nay khiến cô nhớ lại cái đêm mà cô suýt chết ở London.
Màu rượu đỏ giống như màu máu tươi bắn tung tóe trong không khí, khiến người ta giật mình.
Cứ đi mãi đi mãi, Khương Tri Ly bỗng dừng lại trước một cửa hàng.
Bên trong tủ kính, ánh đèn sáng trưng, giữa tủ đặt một chiếc bánh ngọt vị hạt dẻ.
Bỗng chốc, ý thức của cô cuối cùng cũng thoát ra khỏi ký ức đẫm máu kia.
Trong mấy năm cô sống một mình kia, thật ra thì cũng có những ký ức đẹp.
Ví dụ như hai năm Khương Tri Ly đi thực tập, phòng làm việc nằm trong một khu phố vắng vẻ, cuối đường là một quán cà phê, mỗi ngày đều có mùi thơm thoang thoảng của bánh hạt dẻ mới nướng bay ra.
Khi còn học cấp ba, mỗi lần đón sinh nhật, chiếc bánh sinh nhật đầu tiên mà Phó Bắc Thần tặng cô là vị hạt dẻ.
Có lẽ Phó Bắc Thần cũng thích vị này, cô đoán vậy.
Mỗi lần Khương Tri Ly đi ngang qua, cô đều bị mùi thơm này mê hoặc, nhưng mỗi khi cô tan làm, bánh hạt dẻ đều đã được bán hết.
Năm đó vào sinh nhật cô, cô cố ý tan làm sớm đến quán cà phê kia, chủ quán là một người phụ nữ người Trung Quốc thân thiện dễ gần, biết hôm nay là sinh nhật cô, bà nhất quyết tặng chiếc bánh hạt dẻ cuối cùng cho Khương Tri Ly.
Sau đó, mỗi dịp Giáng sinh, ngày lễ mùa xuân, và sinh nhật của cô, bà chủ đều tặng cô một chiếc bánh hạt dẻ.
Đây hẳn là một trong những sự ấm áp ít ỏi mà Khương Tri Ly nhận được trong khoảng thời gian cô sống một mình.
Cô cầm chiếc bánh ra khỏi tiệm, cách đó không xa là một công viên vô cùng náo nhiệt.
Khương Tri Ly tìm một băng ghế trong công viên ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra, suy nghĩ trong lòng cô bỗng kiên định hơn bao giờ hết.
Đầu ngón tay gõ gõ, cô gọi điện thoại.
Âm thanh máy bận kéo dài, tiếng dòng điện xẹt xẹt vang lên.
Cuộc gọi đã được kết nối nhưng không có ai nói chuyện.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô lấy hết dũng khí hỏi anh: "Phó Bắc Thần....!Em có vài lời muốn nói với anh, anh có thể đến gặp em không?"
Đầu bên kia vẫn yên tĩnh, giống như không có ai nghe máy vậy.
Khương Tri Ly cắn môi, giọng điệu trở nên cố chấp: "Em ở công viên trung tâm đợi anh, nếu anh không đến em sẽ không đi."
Nói xong câu này, cô cúp điện thoại, không cho người bên kia cơ hội từ chối.
Trong công viên ồn ào huyên náo, có những đôi tình nhân trẻ sóng vai đi cạnh nhau, cũng có những cặp vợ chồng chơi đùa cùng con trẻ, còn có những người lớn tuổi với mái tóc hoa râm đang đỡ nhau đi.
Khương Tri Ly chỉ ngồi im lặng chờ, cô ôm chiếc bánh ngọt vị hạt dẻ vào trong lòng.
Ngọn đèn đầu đường kéo bóng cô trả dài trên mặt đất, cô cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi những lọn tóc đang lòa xòa trước mặt cô tung bay trên không trung.
Bóng cô trên mặt đất bị che mất một nửa, Khương Tri Ly dừng lại một lúc, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Người vừa bị cô cúp điện thoại giờ đây đã xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt cô sáng lên.
Phó Bắc Thần đứng đó, anh nhìn xuống cô, chờ cô nói trước.
Trong vài giây im lặng ngắn ngủi, dũng khí cúp điện thoại vừa rồi của Khương Tri Ly bỗng tan thành mây khói.
Cô liếm liếm đôi môi đang khô khốc, cố nặn ra một câu: "Anh muốn uống gì không? Em đi mua....."
Vừa nói xong, cô đặt bánh ngọt xuống ghế, đang chuẩn bị đứng dậy.
Ánh mắt Phó Bắc Thần dừng lại trên mặt cô mấy giây, anh nhàn nhạt lên tiếng.
"Đợi ở đây."
Khương Tri Ly ngẩn người một lúc, nhìn anh xoay người đi về phía xe trà sữa bên kia công viên.
Trong công viên có khá nhiều người, cũng có không ít người xếp hàng mua trà sữa, Phó Bắc Thần vừa đi tới, anh giống như chú hạc đứng giữa bầy gà, thu hút được sự chú ý của nhiều người.
Dáng người anh cao thẳng, cả người mặc âu phục, đứng trong đám đông dễ nhìn thấy nhất.
Khương Tri Ly hơi ngẩn người, ngay sau đó, một giọng nói non nớt vang lên bên tai cô.
"Chị xinh đẹp, anh đó là bạn trai của chị sao?"
Khương Tri Ly quay đầu lại, cô cúi đầu nhìn, là một cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi, mập mạp đáng yêu, chỉ tay về phía Phó Bắc Thần đang xếp hàng cách đó không xa.
Cô rũ mắt xuống, cười lắc đầu: "Anh ấy không phải bạn trai chị."
Dừng lại một chút, cô nhỏ giọng bổ sung: "Nhưng anh ấy là người chị thích."
Cô bé gãi đầu, khuôn mặt nhăn lại vo thành một nắm, bộ dạng khó hiểu: "Nhưng mà người mình thích chẳng phải là bạn trai của mình sao?"
Nhìn dáng vẻ mềm mại đáng yêu của cô bé, trong lòng Khương Tri Ly mềm nhũn ra, giọng cô mềm mại: "Người mình thích, không nhất định sẽ là bạn trai của mình.
Khiến người mình thích trở thành bạn trai của mình là một chuyện rất khó."
Cô bé lắc đầu, giọng điệu non nớt nghiêm túc nói: "Bày tỏ với chàng trai mà mình thích thì người ta sẽ là bạn trai mình.
Chị xinh đẹp, có phải chị vẫn chưa bày tỏ lòng mình với anh ấy không? Nếu chị không nói, làm sao anh trai kia biết được là chị thích anh ấy?"
Giống như vừa đánh thức người đang còn trong mộng, Khương Tri Ly ngẩn người, cô bé đã được mẹ gọi đi.
Đợi đến khi Phó Bắc Thần cầm trà sữa quay về, Khương Tri Ly cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Cô ngơ ngác nhận lấy ly trà sữa, đầu óc cô rối bời, hoàn toàn không nghĩ ra mình nên nói gì.
Khóe mắt cô liếc nhìn chiếc bánh ngọt bên cạnh, Khương Tri Ly cuối cùng cũng tìm được chủ đề: "Phó Bắc Thần, anh ăn bánh không? Em nhớ trước kia anh thích ăn bánh vị hạt dẻ...."
Phó Bắc Thần nhìn cô nói chuyện, anh bỗng nhiên lên tiếng: "Khương Tri Ly."
Giọng anh lành lạnh, hòa vào trong cơn gió chiều, lại càng thêm lạnh.
Vẻ mặt Phó Bắc Thần bình tĩnh, anh gằn từng chữ một: "Nhiều năm như vậy rồi, sở thích của con người cũng sẽ thay đổi."
Động tác trong tay Khương Tri Ly dừng lại.
Ý tứ trong câu nói của anh, cô hiểu được.
Một giây sau, cô ngước mắt lên nhìn anh, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt như ngọn lửa sáng rực.
"Nhưng anh vẫn còn thích em, không phải sao?"
Giống như hòn đá ném vào mặt hồ đang tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Sự lạnh lùng của anh bỗng chốc vỡ tan ra, nhưng anh cố gắng che đậy lại.
"Không phải cũng chẳng sao cả."
Không nhìn ra được cảm xúc nào trên khuôn mặt anh, Khương Tri Ly rũ mắt xuống, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Nhưng mà Phó Bắc Thần này, em thích anh."
Lời nói của cô vừa dứt, bầu không khí lại yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng lá xào xạc khi có gió thổi qua, ngăn cách nơi này thành một thế giới khác.
Phó Bắc Thần cau mày, anh nhìn thẳng vào cô.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô sáng ngời, tràn ngập bóng hình anh, chân thành nóng bỏng.
Giống hệt tám năm về trước.
Yết hầu anh bỗng trượt xuống, ánh mắt nặng trĩu, "Sau đó thì sao?"
Khương Tri Ly lại hít một hơi thật sâu, thận trọng nói: "Em có thể theo đuổi anh không?".