Sáng chủ nhật, thời tiết quang đãng, trong trung tâm mua sắm hàng bày la liệt, người vào đông như kiến.
Trong tay Khương Tri Ly xách vài chiếc túi, sau khi dạo một vòng, cô đã mua cho mình vài bộ quần áo, váy vóc.
Mặc dù chọn đồ hoa cả mắt, nhưng Khương Tri Ly vẫn không quên mục đích đi dạo phố hôm nay.
—— Cô muốn chọn cho Phó Bắc Thần một món quà.
Đêm hôm đó, sau khi Phó Bắc Thần rời khỏi nhà cô, anh lại phải đi công tác, sau đó cô lặng lẽ kéo anh ra khỏi danh sách đen, luôn cảm thấy mình vẫn phải bù đắp cho người nào đó.
Vì để biểu hiện tốt một chút, Khương Tri Ly nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ ra một cách là tặng quà.
Sau khi nghỉ chân ở quán cà phê, cô chạy thẳng đến khu quần áo nam trên tầng năm trung tâm thương mại rồi bước vào một cửa hàng quần áo nam cao cấp.
Nhân viên bán hàng niềm nở chào đón: "Tiểu thư, cô đang chọn quần áo cho bạn trai sao? Cửa hàng của chúng tôi hôm nay vừa có áo sơ mi và âu phục mới về."
Khương Tri Ly mỉm cười gật đầu, cô đi theo hướng mà nhân viên bán hàng chỉ dẫn, liếc mắt đã nhìn trúng một cái áo sơ mi đen treo giữa một hàng mẫu mã mới.
"Phiền cô cho tôi xem cái kia."
Màu đen lạnh lùng cấm dục, hiệu quả mặc ở trên người Phó Bắc Thần, trước đây trong phòng tổng thống, Khương Tri Ly đã từng nhìn thấy.
"Vâng thưa cô, cô muốn xem cỡ nào?"
Vấn đề này khiến Khương Tri Ly cảm thấy choáng ngợp.
Cô vừa cố gắng nhớ lại, vừa tận lực đưa ra một con số chính xác: "Ừm...!Chiều cao thì, tầm khoảng m, m."
Khóe mắt cô liếc nhìn thấy ma nơ canh bên cạnh, hai mắt Khương Tri Ly sáng lên.
Cô đưa tay ra đo: "Dáng người, chắc là không khác với ma nơ canh này mấy."
Nhân viên bán hàng không nhịn được mà mỉm cười, giọng điệu hâm mộ: "Dáng người của bạn trai cô đẹp thật đấy...!Vậy cô đợi một chút, tôi đi xem mẫu này còn hàng không."
Khương Tri Ly bị nụ cười của nhân viên bán hàng làm cho ngượng ngùng: "Được rồi, cảm ơn."
Sau khi nhân viên bán hàng rời đi, Khương Tri Ly lại đi đến khu áo vest xem một chút, lúc cô đang chọn đồ hăng say thì điện thoại trong túi vang lên.
Diệp Gia Kỳ: Chị, chị đang ở SKP đúng không? Em thấy hình như em vừa nhìn thấy chị đó?
Khương Tri Ly: Ừ, em cũng ở đây ạ?
Diệp Gia Kỳ: Đúng thế đúng thế, chị ở đâu vậy, em đến tìm chị nhé, bạn em cho em leo cây rồi, một mình đi dạo thật sự rất cô đơn.
Diệp Gia Kỳ: "Chú mèo rơi lệ.GIF."
Phải nói rằng, sau khi biết Diệp Gia Kỳ là em gái của Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly vẫn luôn có cảm giác rằng cô đang hố Diệp Gia Kỳ, trong lòng vô cùng áy náy, đặc biệt là cô còn giấu một bí mật động trời là mình đã kết hôn, lúc đối mặt với Diệp Gia Kỳ, cô cứ cảm thấy chột dạ.
Khương Tri Ly ngẩng đầu lên nhìn tên cửa hàng, gõ vào điện thoại rồi gửi đi cho cô.
Khương Tri Ly: Em đến đi, chị ở đây.
Diệp Gia Kỳ trả lời: Nhận được rồi.
Em đến ngay đây!
Khương Tri Ly vừa mới đặt điện thoại xuống, nhân viên cửa hàng vừa cầm chiếc áo sơ mi quay lại, nịnh nọt nói: "Tiểu thư, cô xem một chút, chiếc áo sơ mi này của chúng tôi bán rất chạy, kiểu dáng đơn giản nhưng có thể làm nổi bật khí chất trưởng thành chững chạc của phái nam.
Cô xinh thế này, dáng người bạn trai cũng đẹp, cái này nhất định rất thích hợp với anh ấy."
Khương Tri Ly nhìn kỹ lại chiếc áo sơ mi, đường may rất tinh tế, ngoại trừ giá cả không được hợp lý, hoàn toàn không tìm ra được chút lỗi nào.
"Ừ, cái này đi, kích cỡ chắc không có vấn đề gì đâu, phiền cô giúp tôi gói lại."
Không ngờ rằng Khương Tri Ly lại hào phóng như vậy, nhân viên bán hàng vui vẻ mỉm cười: "Được, tiểu thư, cô cùng tôi đi qua bên này."
Khương Tri Ly đi theo nhân viên đến quầy tính tiền, cách đó không xa lại vang lên một giọng nữ quen thuộc.
"Tử Ngộ, hay là anh thử thêm màu này nữa đi? Em cảm thấy màu xanh đậm cũng rất hợp với anh."
Giọng người đàn ông rõ ràng không kiên nhẫn: "Lấy cái này đi, một lát nữa công ty có cuộc họp."
Khương Tri Ly thật sự không ngờ rằng còn có thể gặp được Hàn Tử Ngộ và Thẩm Tư Huyên ở đây.
Đúng là âm hồn bất tán mà.
Giống như là nhận ra được gì đó, Thẩm Tư Huyên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Khương Tri Ly đang đứng đó, vẻ mặt cô ta cứng đờ.
Cũng nhận ra rằng vừa rồi Khương Tri Ly đã nhìn thấy cảnh Hàn Tử Ngộ qua loa lấy lệ, vẻ mặt Thẩm Tư Huyên lại càng thêm khó chịu.
Từ lúc Khương thị đổi chủ, Nghiêm Huệ thất thế, cô ta rõ ràng cảm nhận được Hàn Tử Ngộ đối xử với cô ta không giống như trước đây.
Ban đầu cô ta vất vả lắm mới cướp được Hàn Tử Ngộ, còn cho rằng người đàn ông này đối với cô cũng có vài phần thật lòng, nhưng mà trên thực tế, thứ mà anh ta thực sự có hứng thú chỉ có Khương thị.
Bây giờ cô ta chẳng có gì cả, ba cô yếu đuối bất tài, thậm chí mẹ cô có thể ngồi tù, cô ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Hàn Tử Ngộ, nhưng mà bây giờ Hàn Tử Ngộ đối với cô ta lạnh lùng, qua loa lấy lệ, cảm giác nguy hiểm cực mạnh bao lấy Thẩm Tư Huyên, thậm chí ngay cả việc để Hàn Tử Ngộ cùng cô đi dạo phố, đều là do cô ta cầu khẩn mấy ngày mới có kết quả.
Lúc này, nhân viên cửa hàng đang chỉnh sửa âu phục cho Hàn Tử Ngộ, trong gương, Hàn Tử Ngộ nhìn thấy Khương Tri Ly đang đứng bên cạnh quầy thu ngân, ánh mắt rõ ràng hơi đơ ra.
So với lần gặp mặt trước, Khương Tri Ly có vẻ đã gầy hơn, khuôn mặt trái xoan thanh tú trông xinh xắn hơn, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, như một đóa hoa đào.
Trong lòng Hàn Tử Ngộ bỗng dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp, ánh mắt dừng lại trên người cô vẫn chưa rời đi.
Thấy anh chăm chú nhìn Khương Tri Ly không chớp mắt, sự ghen tị trong lòng Thẩm Tư Huyên ngày càng dâng cao, cô ta đạp giày cao gót bước tới, nở một nụ cười giả tạo.
"Chị, trùng hợp vậy sao, chị cũng đến đây mua quần áo à?"
Khương Tri Ly lười quan tâm đến cô ta, trực tiếp lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho nhân viên, giọng điệu bình tĩnh: "Tính tiền đi."
Nụ cười của Thẩm Tư Huyên cứng lại, không ngờ rằng lại bị cô hoàn toàn phớt lờ thế này, nhất thời vô cùng tức giận.
Cô ta cười lạnh, cũng không tiếp tục diễn vai chị em tình thâm nữa, bắt đầu châm chọc: "Chị này, chị đang mua quần áo cho ai vậy? Vì để đoạt lại Khương thị, trị trả giá không ít đâu nhỉ.
Chiếc áo sơ mi trị giá năm sáu con số nói mua là mua ngay, xem ra làm tình nhân của người khác kiếm cũng được nhỉ."
Cô ta vừa nói ra những lời này, nhân viên cửa hàng không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà người trong cuộc là Khương Tri Ly lại hờ hững như vậy.
Nghe được đám người Thẩm Tư Huyên còn tưởng rằng cô nương nhờ ở chỗ Phó Bắc Thần như một người tình, cô cảm thấy buồn cười,
Không biết sau này vào một ngày nào đó khi bọn họ biết được chân tướng sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Cô mỉm cười nhìn Thẩm Tư Huyên: "Một cái áo sơ mi thôi mà, đừng ra vẻ giống như chưa từng trải đời như vậy chứ."
Khương Tri Ly khẽ cười, giọng nói ngây thơ mang thêm chút trà xanh: "Ngày đó anh ấy nhất quyết muốn đưa cổ phần của Khương thị cho chị, chị thấy đắt quá nên không muốn nhận, nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng là chỉ vài trăm triệu thôi mà, cả ngày nhìn thấy đống đồ giả nhảy lên nhảy xuống cũng hơi chướng mắt.
Em nói xem?"
Nghe được giọng điệu trà xanh của Khương Tri Ly, sắc mặt của Thẩm Tư Huyên chuyển từ đỏ sang trắng, hàm răng nghiến chặt lại, vẻ mặt nhăn nhó, vừa định lên tiếng thì bị Hàn Tử Ngộ đứng bên cạnh cắt ngang.
"Được rồi."
Anh cau chặt mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, bỗng nhiên không hiểu sau ngay từ đầu anh lại nhìn trúng Thẩm Tư Huyên.
Rõ ràng ngoại hình và khí chất của cô ta không sánh được với Khương Tri Ly, lời nói và hành động thì nhỏ nhen ích kỷ, vĩnh viễn không bao giờ có tư cách để so sánh, bây giờ anh ta càng ngày cảm cảm thấy khó chịu, lại cảm thấy hối tiếc, không ngừng hối hận ban đầu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại giải trừ hôn ước.
Thẩm Tư Huyên bị một tiếng trách cứ này của anh mà ngừng lại, cô ta sợ chọc giận Hàn Tử Ngộ, chỉ có thể mím chặt môi, căm hận nhìn chằm chằm Khương Tri Ly.
Bầu không khí bỗng chốc lại yên lặng đến quỷ dị, đột nhiên, một giọng nữ trẻ tuổi cách đó không xa vang lên.
"Ui, con gà chua này ở đâu mà nhảy ra đây vậy?"
() Con gà chua 酸鸡, ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người chanh chua.
Hôm nay Diệp Gia Kỳ cũng mặc một bộ quần áo rất đẹp, bên trên là một chiếc áo len dài màu đỏ, bên dưới là một đôi bốt cao quá đầu gối màu đen, trên cánh tay còn đeo một chiếc túi phiên bản giới hạn, logo nhìn rất bắt mắt, giống như có viết ba chữ "Tôi rất đắt" lên trên đó.
Cô đi đến bên cạnh Khương Tri Ly rồi đứng lại, Diệp Gia Kỳ tháo kính râm ra, liếc nhìn Thẩm Tư Huyên từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bật cười, nụ cười vô cùng mỉa mai.
"Tôi còn tưởng rằng là ai? Sao vậy, bây giờ tiểu tam còn có mặt mũi đi khắp nơi khoe khoang cơ à? Không sợ bị người khác đập trứng thối vào người sao?"
Những lời này vừa nói ra, nhân viên trong tiệm liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhớ ra Thẩm Tư Huyên là ai.
Cách đây một thời gian, hot search tiêu cực của ngôi sao nhỏ nào đó vẫn luôn treo trên bảng, thảo nào nhìn quen quen.
Nhất thời, ánh mắt của những người xung quanh cũng trở nên phức tạp, xen lẫn chút khinh thường, sắc mặt Thẩm Tư Huyên lập tức trở nên trắng bệch, "Cô là ai vậy? Ở đây liên quan gì đến cô?"
Không ngờ rằng Diệp Gia Kỳ lại đột nhiên đến, Khương Tri Ly phản ứng kịp, cô cau mày vừa định nói chuyện, Diệp Gia Kỳ đã lên tiếng trước, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo phách lối.
"Sao nào, trung tâm thương mại này do nhà tôi mở, đây là chị dâu của tôi, chó đi tè cũng phải nhìn chỗ, sao mà lại có người còn không bằng chó vậy chứ?"
Nghe được câu thứ hai, đồng tử Khương Tri Ly run lên, cô kinh ngạc nhìn về phía Diệp Gia Kỳ, cô còn tưởng rằng Diệp Gia Kỳ đã biết chuyện bọn họ kết hôn rồi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Gia Kỳ quay đầu lại nháy mắt với cô.
Một giây sau, Khương Tri Ly cuối cùng cũng ý thức được, cô cố duy trì biểu cảm trên khuôn mặt.
Thì ra như vậy, ngài hoàn toàn không biết gì, ở đây diễn thôi đúng không??
Trời đất chứng giám, Diệp Gia Kỳ thật sự không biết gì cả.
Nhưng ai bảo anh cô lại trâu bò như vậy, vào những lúc quan trọng thế này không dùng thì tiếc quá.
Diệp Gia Kỳ lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen không giới hạn, vỗ nhẹ lên quầy thu ngân, mỉm cười nói với Khương Tri Ly: "Chị dâu, sáng nay chị không mang thẻ của anh em ra ngoài, anh ấy cố ý bảo em mang đến, chị quẹt thẻ của mình làm gì."
Khương Tri Ly không ngờ rằng vở kịch vui này cô cũng có cảnh, đành nhắm mắt diễn cùng Diệp Gia Kỳ, "Sáng nay đi vội quá nên quên cầm theo."
Nhân viên cửa hàng đang đứng một bên xem kịch, nhìn về phía Khương Tri Ly, ánh mắt hai người bọn họ sáng lên.
Cùng lúc đó, biểu cảm trên mặt Thẩm Tư Huyên hoàn toàn trở nên nhăn nhó.
Diệp Gia Kỳ hất cằm, hỏi nhân viên bán hàng: "Vừa rồi chị dâu tôi chọn cái nào? Mỗi màu một cái, cùng cỡ, cả hàng âu phục kia cũng lấy mỗi màu mỗi kiểu một cái."
Nhân viên trong cửa hàng như được tiêm máu gà, lập tức đi gói đồ.
Khóe mắt liếc nhìn Hàn Tử Ngộ đang đứng ngớ người ra bên cạnh, Diệp Gia Kỳ lại bổ sung: "Ờ, trừ màu sắc trên người anh này, quá thô tục, nhìn giống như vịt vương."
[Nói vậy thì xúc phạm danh hiệu vịt vương quá -.-]
Vẻ mặt Hàn Tử Ngộ cứng đờ, khuôn mặt ngay lập tức tối sầm lại.
Khương Tri Ly vừa cố gắng nhịn cười vừa định định ngăn cản hành động nhà giàu mới nổi của Diệp Gia Kỳ lại.
"Mua vậy đủ rồi, mua vậy thì đắt quá...."
Diệp Gia Kỳ thờ ơ xua tay: "Không sao đâu, dù sao thì cũng là tiền của anh em."
Khương Tri Ly nhất thời nghẹn lại: "Chị biết...."
Vì thế chị mới đau lòng qwq.
Trong lúc hai người đang thì thầm với nhau, Hàn Tử Ngộ hoàn toàn không chịu được tình huống xấu hổ này, trực tiếp nhấc chân rời đi, Thẩm Tư Huyên lập tức hoảng hồn, nhanh chóng đuổi theo.
Bầu không khí trong tiệm cuối cùng cũng hòa hợp trở lại, Diệp Gia Kỳ ký hai nét xong hóa đơn, động tác gọn gàng, hiển nhiên là cô đã quen với việc tiêu xài như thế này rồi.
Vừa ký, Diệp Gia Kỳ vẫn quay đầu lại hỏi: " Chị, thoải mái không?"
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, "Thoải mái."
Phá của thì phá của, đã thì cũng đã thật.
Diệp Gia Kỳ hài lòng mỉm cười, "Thoải mái là được rồi, nhưng mà chị này, chị cũng đừng có nghĩ nhiều.
Chị còn nhớ chuyện trước đây của anh trai em mà em kể chị nghe không."
Khương Tri Ly lập tức trở nên cảnh giác: "Sao vậy?"
Diệp Gia Kỳ nghiêm túc phân tích: "Gần đây em có nghe nói hình như anh ấy với cô bạn gái hồ ly tinh quay lại với nhau rồi, số tiền này mà em không tiêu ở chỗ chị thì sớm muộn gì chú chó tiêu chuẩn kép như anh em cũng tiêu ở chỗ cô bạn gái cũ kia.
Số tiền mà hôm nay em tiêu là số tiền đáng để tiêu."
Khương Tri Ly lại hít một hơi, cô đột nhiên cảm thấy hình như mình sắp mất đi năng lực nói chuyện rồi.
Cô nuốt nước bọt, cười cười: "Em thông minh thật đấy."
Đối với một người hoàn toàn không biết chân tướng như Diệp Gia Kỳ, vẫn còn ở đây đắc ý: "Đúng không, em cũng cảm thấy vậy."
Khương Tri Ly quyết định sẽ nhanh chóng kết thúc chủ đề này: "Lát nữa cùng nhau đi ăn tối đi, chị mời em."
"Được ạ, ăn đồ Nhật được không?"
"Được, ăn gì cũng được."
Chỉ cần sau khi biết được sự thật, em đừng có ăn chị là được, Khương Tri Ly âm thầm bổ sung trong lòng.
Buổi tối sau khi ăn cơm với Diệp Gia Kỳ xong về đến nhà, Khương Tri Ly xách một đống túi đến nỗi gần như gãy tay.
Còn có một số món sau hai ngày sẽ được gửi đến nhà, nửa phòng khách đều bị chiếm hết rồi.
Khương Tri Ly tắm xong, cô nằm ở trên giường bắt đầu gửi tin nhắn WeChat cho Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly: Hôm nay em đi dạo phố vô tình gặp được Gia Kỳ, em ấy khăng khăng đòi quẹt thẻ của anh, em không ngăn lại được.
Mười phút sau, có một tin nhắn trả lời.
Phó Phẩm Như: Ừ.
Chỉ ừ???
Sự lạnh lùng thờ ơ đột nhiên đập vào mắt khiến Khương Tri Ly cảm thấy khó chịu, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc vẻ mặt vô cảm của Phó Bắc Thần lúc trả lời tin nhắn.
Bình thường là một Phó Bắc Thần lạnh lùng vô tình, cao cao tại thương, lúc hôn cô thì lại là một Phó Bắc Thần khác.
Hừ, không thèm để ý đến anh nữa.
Trong lúc nóng giận, Khương Tri Ly ném điện thoại lên giường, cô đứng dậy đi sấy tóc.
Đến lúc quay lại, điện thoại lại có thêm một tin nhắn chưa đọc.
"Ngân hàng xx nhắc nhở quý khách: Quý khách thân mến, thẻ phụ của thẻ đen không giới hạn của quý khách tại ngân hàng đã được liên kết thành công.
Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ với chúng tôi: -.".