Dù Cho Anh Có Thâm Tình

chương 4: 4: hôm nay phó tổng không rảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Là một trong những doanh nghiệp đứng đầu ở Giang Thành, hiệu suất làm việc của Kỳ Nhạc cực kỳ cao.

Sáng hôm sau, sau khi trả lời email kia, Khương Tri Ly nhận được email hồi âm từ bộ phận nhân sự, thông báo sáng thứ tư cô đến làm thủ tục nhậm chức.

Thật ra thì Khương Tri Ly hoàn toàn không có ý định vào công ty, cống hiến hết mình cho tư bản, kế hoạch ban đầu của cô khi trở về nước là mở một phòng làm việc, làm một bà chủ nhỏ, dù sao thì khoản thu hằng năm từ số cổ phần Khương thị cũng đủ để cô không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc.

Nhưng ai mà ngờ được, cô mới về nước có hai ngày mà mọi thứ đã đảo lộn hoàn toàn.

Để gặp được Phó Bắc Thần, cô phải làm việc ở Kỳ Nhạc.

Ngày đầu tiên nhậm chức, Khương Tri Ly cố ý dậy sớm hai tiếng để chọn quần áo, từ mái tóc gọn gàng đến đôi giày cao gót trên chân, đến nỗi không thể tìm ra được chút khuyết điểm nào.

Là một nhà thiết kế trang sức, thứ mà cô nhất định không thể bỏ qua trên người chính là trang sức.

Lúc soi gương, ánh mắt Khương Tri Ly nhìn xuống xương quai xanh thanh tú, cô không đeo gì lên cổ, trong lòng bỗng cảm thấy trống trải.

Kể từ sau chuyện ngoài ý muốn đêm hôm đó, khoảng thời gian này Khương Tri Ly bị nỗi sợ hãi vây quanh, cô thường xuyên gặp ác mộng.

Vừa nhắm mắt, cô sẽ nhớ đến cảnh bị bóp cổ đến suýt chết.

Mặc áo cổ cao, đeo khăn choàng, thậm chí là sợi dây chuyền mà cô thích, tất cả những thứ này đều có thể khiến cô cảm thấy ngột ngạt, cô không dám đụng vào những thứ này nữa.

Cô cũng từng đến gặp các bác sĩ tâm lý, thực hiện nhiều phương pháp điều trị tâm lý khác nhau, nhưng không hề có tác dụng.

Nỗi sợ hãi chôn sâu trong đáy lòng cô, cô không thể vượt qua, chỉ có thể trốn tránh.

Sau khi liếc nhìn sợi dây chuyền đang đặt trên bàn đến lần thứ tám, Khương Tri Ly vẫn lựa chọn từ bỏ, cô bắt xe đến tập đoàn Kỳ Nhạc.

Trụ sở chính của Kỳ Nhạc nằm ở trung tâm thành phố Giang Thành, những tòa nhà cao chọc trời nằm san sát nhau, tòa nhà của Kỳ Nhạc là tòa cao nhất, dễ nhìn thấy nhất.

Bộ phận thiết kế nằm ở tầng , hiệu suất làm việc của phòng nhân sự rất nhanh, chỉ mười phút đã làm xong thủ tục nhậm chức, sau đó dẫn Khương Tri Ly đến chỗ làm việc.

Quả nhiên bộ phận thiết kế trang sức thì phái nữ vẫn chiếm thế thượng phong, còn chưa kịp gặp mặt sếp, Khương Tri Ly đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang ngồi cách đó không xa.

Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, đến khi nhìn rõ được Khương Tri Ly thì con ngươi cô ta co rút lại.

"Khương Tri Ly? Sao lại là cô?"

Khương Tri Ly cũng không ngờ lại gặp được người quen cũ ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Cô nhìn Hạ Tử Du, mỉm cười rồi chào hỏi: "Đàn chị, đã lâu không gặp."

Hạ Tử Du là đàn chị học cùng trường đại học, học cùng chuyên ngành với Khương Tri Ly, từ khi còn đi học thì Khương Tri Ly và cô ta đã không hợp nhau.

Có thể là do có vài người từ khi sinh ra đã không hợp tính nhau, cũng có thể là do Khương Tri Ly vừa lên năm hai đã giành được giải nhất trong cuộc thi thiết kế của trường, khiến cho Hạ Tử Du, người mà mong đợi sẽ thắng, lại thua cuộc trong tuyệt vọng, cuối cùng chỉ giành được giải nhì.

Đàn chị bại dưới tay đàn em, chuyện này đã đủ mất mặt lắm rồi, hơn nữa khi đó Hạ Tử Du thích Hàn Tử Ngộ, chuyện này cả trường đều biết, mà Hàn Tử Ngộ lại một lòng theo đuổi Khương Tri Ly, cứ hết món nợ này tới món nợ khác, mối thù giữa hai người bọn họ cứ thế mà kết thành.

So với nụ cười sáng chói trên mặt Khương Tri Ly, sắc mặt Hạ Tử Du nhìn không tốt một chút nào.

Chỉ cần Khương Tri Ly xuất hiện thì cô ta sẽ không gặp được chuyện gì tốt, sao cô ta có thể cười nổi.

Ngay khi bầu không khí sắp đóng băng lại thì Giám đốc bộ phận thiết kế - Tiêu Diễm đi tới, khoảnh khắc Tiêu Diễm nhìn thấy Khương Tri Ly, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Những thứ đẹp đẽ luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, huống chi là một nhân viên mới có lý lịch xuất sắc như vậy.

Tiêu Diễm vô cùng hài lòng dời ánh mắt nhìn về hướng khác, theo bản năng nhìn về cái đẹp, Tiêu Diễm nhìn Hạ Tử Du nói: "Hóa ra hai người học cùng trường à, đúng lúc, Tử Du, cô cũng xem như là nửa tiền bối, sau này chăm sóc Khương Tri Ly nhiều hơn nhé."

Giám đốc bộ phận đã nói thế rồi, Hạ Tử Du cũng chỉ có thể cười gượng: "Vâng, Giám đốc."

Khương Tri Ly cũng trả lời một câu: "Cảm ơn đàn chị."

"...!Không cần khách khí."

Làm sao mà Tiêu Diễm không nhìn ra khúc mắc giữa hai người, chỉ cần bình thường vui vẻ hòa thuận, không ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, cô cũng lười can thiệp vào.

"Đi thôi Tri Ly, vào họp trước đã, Tử Du cũng vào luôn đi.

Liên quan tới hạng mục mới, Hoắc tổng có vài lời muốn nói."

"Được."

Trên đường đến phòng họp, Khương Tri Ly không thể không tự hỏi trong lòng, một lát nữa họp cô có gặp được Phó Bắc Thần không.

Mặc dù xác suất không cao, nhưng cũng không phải không có khả năng.

Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly điều chỉnh tư thế, cô ngồi thẳng lưng, sửa sang lại tóc tai, đảm bảo khóe miệng nhếch lên theo góc đẹp nhất.

Hạ Tử Du ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy động tác này của cô, nghi ngờ liếc mắt nhìn một cái.

Hôm nay Khương Tri Ly mặc đồ công sở, áo sơ mi màu be, chiếc váy bút chì màu hồng nhạt, phía dưới là đôi chân thon dài trắng muốt, cô đeo một đôi bông tai kim cương sang trọng, nhìn cô vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

Nhận ra được ánh mắt của Hạ Tử Du, Khương Tri Ly quay đầu lại, nở một nụ cười thân thiện.

Mà nụ cười này trong mắt của Hạ Tử Du lại mang ý là: Muốn ngắm người đẹp thì nói thẳng, tôi cho cô nhìn chán mới thôi.

Hạ Tử Du: "....."

Khoảng năm sáu phút sau, bên ngoài phòng họp truyền tới tiếng bước chân.

Ánh mắt Khương Tri Ly bỗng trở nên vui vẻ hẳn, nhìn cánh cửa phòng họp được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ bước vào.

Người đàn ông có nước da trắng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đào hao, nhìn rất đa tình.

Ánh mắt Khương Tri Ly tối hẳn đi.

Tiêu Diễm ngồi ở phía đối diện đứng dậy, nở một nụ cười: "Hoắc tổng, ngài tới rồi.

Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu?"

Hoắc Tư Dương sải bước đi vào, chọn một chỗ bên cạnh ghế chính, khoanh hai chân lại, lười biếng nói, "Đợi một chút, Phó tổng cũng đến."

Những lời này giống như một quả bom để ở trong phòng họp, bầu không khí bỗng trở nên im lặng, sau đó, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ căng thẳng.

Ngược lại, Khương Tri Ly lại là người bình tĩnh nhất.

Ánh mắt Hoắc Tư Dương sáng lên, ánh mắt dừng lại trên người cô, lại nheo mắt nhìn thẻ làm việc cô đang đeo phía trước.

Sau đó, anh ta bỗng nhiên đứng dậy đi về phía cô, đứng trước mặt cô, cười hỏi: "Nhà thiết kế Khương? Hôm nay mới nhậm chức à?"

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn qua.

Khương Tri Ly bình tĩnh đứng dậy, lễ phép gật đầu: "Chào Hoắc tổng."

Nụ cười trên mặt Hoắc Tư Dương càng ngày càng đậm, anh đưa tay về phía cô: "Nghe danh đã lâu, hoan nghênh cô đến Kỳ Nhạc."

Câu "Nghe danh đã lâu" này nghe giống như là đang khách sáo, nhưng nụ cười trên mặt Hoắc Tư Dương lại mang ý vị sâu xa.

Khương Tri Ly không biết có phải do cô quá nhạy cảm hay không, cô cũng lễ phép đưa tay ra.

Lúc hai người đang bắt tay nhau, cửa phòng họp bị người khác đẩy ra.

Khương Tri Ly vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Phó Bắc Thần từ bên ngoài đi vào, theo sau là một trợ lý nam.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo vest tùy tiện khoác trên tay, nhìn bình thường hơn so với lúc gặp nhau trong bữa tiệc ngày hôm đó nhiều.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, dừng lại trên người anh, mờ mờ ảo ảo, khiến anh nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách, không dễ đến gần.

Bầu không khí trong phòng họp bỗng trở nên ngưng trệ.

Không biết có phải là ảo giác của Khương Tri Ly hay không, vừa rồi ánh mắt của anh giống như là dừng lại trên tay cô, sau đó nhìn đi chỗ khác mà không để lại chút dấu vết nào.

Khương Tri Ly vội vàng rút tay ra, cô ngơ ngác nhìn Phó Bắc Thần đi ngang qua rồi ngồi xuống ghế chính.

"Bắt đầu đi."

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên trong phòng họp yên tĩnh, mang đến cảm giác áp bức không thể nào giải thích được.

Tiêu Diễm nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở PPT lên, bắt đầu giải thích.

"Chủ đề sản phẩm của quý này tạm thời được đặt tên là《 Chờ đợi 》, mà nhà thiết kế chính của quý này sẽ được chọn thông qua phương thức bầu chọn, một trong những ứng cử viên sáng giá nhất được bộ phận thiết kế lựa chọn là nhà thiết kế Hạ Tử Du, ngoài ra còn có hai nhà thiết kế khác, một trong hai người bọn họ đang có mặt ở đây."

Khương Tri Ly ngoài mặt giống như đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra, mọi sự chú ý của cô đều tập trung trên người Phó Bắc Thần, cô không hề nghe thấy Tiêu Diễm nói gì, mãi cho đến khi cô nghe thấy có người nhắc đến tên cô.

Tiêu Diễm đứng phía trước, ung dung nói: "Nhà thiết kế Khương Tri Ly, mặc dù là người mới, nhưng trong cuộc thi thiết kế trang sức năm ngoái, thiết kế của cô ấy đã giành được sự ưu ái của nhiều giám khảo, thành tích cũng rất tốt, là một trong những nhà thiết kế mới nổi."

Khương Tri Ly tỉnh táo trở lại, cô vô thức nhìn về phía Phó Bắc Thần.

Nếu như hôm đó anh không nhận ra cô, vậy thì bây giờ anh nhớ ra rồi chứ.

Dù gì thì cũng từng yêu nhau, cũng không đến nỗi quên mất cô là ai chứ.

Khương Tri Ly vừa suy nghĩ, vừa quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Nhưng mà, để cô thất vọng rồi, Phó Bắc Thần ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, anh vẫn còn đang chăm chú xem tài liệu đang cầm trên tay, vẻ mặt lạnh lùng thờ ờ, giống như sự tồn tại của Khương Tri Ly không hề ảnh hưởng đến anh vậy.

Ngược lại, Hoắc Tư Dương ngồi bên cạnh anh lại vỗ tay, anh ta hắng giọng rồi chậm rãi lên tiếng: "Công ty rất coi trọng sản phẩm mới của quý này, để cho ba nhà thiết kế cạnh tranh với nhau cũng là vì để đưa ra thiết kế tốt nhất, có thể chiếm lĩnh toàn bộ thị trường.

Khương Tri Ly, tôi rất kỳ vọng vào cô, đừng để tôi thất vọng."

? Cạnh tranh cái gì?

Tôi đến đây là để đuổi người bắt cá, sao lại bắt tôi cạnh tranh??

Khóe miệng Khương Tri Ly từ đầu đến cuối vẫn duy trì độ cong, chỉ có thể cắn răng trả lời: "Cảm ơn Hoắc tổng, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Hoắc Tư Dương hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Phó Bắc Thần hỏi: "Phó tổng có muốn nói gì nữa không?"

Thần kinh Khương Tri Ly bỗng trở nên căng thẳng, cô vuốt lại lọn tóc đang lòa xòa bên tai, khóe miệng cong lên một cách hoàn hảo, cô vừa lo lắng vừa mong đợi nhìn về phía Phó Bắc Thần.

Giây tiếp theo, Phó Bắc Thần cuối cùng cũng ngước mắt lên, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô không quá một giây, sau đó lại lật xem tài liệu.

Khương Tri Ly vất vả lắm mới duy trì được biểu cảm bỗng trở nên cứng đờ.

Tôi không đẹp bằng đống tài liệu trong tay anh à?? Ngài có muốn nhìn lại lần nữa không, xem tôi có quen mắt không??

Còn chưa kịp khôi phục lại nhịp tở bình thường, Khương Tri Ly đã nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: "Còn một nhà thiết kế nữa đâu?"

...!Trái tim nhỏ bé đang nhảy nhót trong lòng cô, bỗng nhiên lại bị dội cho một gáo nước lạnh không thương tiếc.

Vẫn là anh lợi hại.

Tiêu Diễm nhanh chóng trả lời: "Nhà thiết kế Giản Ngữ Phàm bây giờ còn đang ở nước ngoài, khoảng nửa tháng sau sẽ về nước báo cáo.

Tôi đã gọi điện liên lạc, nhà thiết kế Giản nói bây giờ sẽ bắt tay vào việc chuẩn bị phương án thiết kế, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của dự án."

Nghe thấy cái tên này, Khương Tri Ly bỗng nhiên siết chặt cây bút đang cầm trên tay, bỗng nhiên cô muốn bật cười.

Kỳ Nhạc biết tuyển người quá nhỉ.

Nếu không phải vì Phó Bắc Thần, cô thật sự sẽ không ở lại chỗ này.

Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly ngước mắt nhìn lên, cô chỉ thấy Phó Bắc Thần đóng tài liệu trước mặt lại, anh cầm áo vest lên, không chút do dự xoay người đi ra ngoài.

"Biết rồi, tan họp đi."

Trợ lý An Dương theo sát phía sau, anh ta cầm iPad báo cáo lịch trình tiếp theo.

Chờ đến khi Khương Tri Ly thu dọn đồ đạc xong rồi đi ra khỏi phòng họp, đến cái bóng của Phó Bắc Thần cô còn không nhìn thấy, chứ đừng nói đến việc cô nói chuyện riêng với anh vài câu.

Kế hoạch "Ôn lại chuyện xưa" , kết thúc.

Cả một buổi sáng, Khương Tri Ly ngồi ở bàn làm việc, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm bản phác thảo trước mắt đến nỗi sắp xuất hiện hai cái lỗ trên đó, như một lão hòa thượng đang nghiêm túc ngồi thiền, cả người cô đang toát ra một loại không khí "Tôi đang thiết kế, đừng làm phiền tôi".

Hạ Tử Du ngồi bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, thấy đến giờ nghỉ trưa rồi mà Khương Tri Ly vẫn không rời khỏi bàn làm việc, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng, ham muốn thắng thua lại nổi lên, cũng bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên giấy.

Nào ngờ thứ mà Khương Tri Ly đang lo lắng chính là cô làm thế nào mới có thể gặp được Phó Bắc Thần.

Trực tiếp đến phòng làm việc của anh, ý đồ cũng rõ ràng quá rồi, hơn nữa sẽ kinh động đến mấy người trong công ty.

Trong khi cô đang cố hết sức để nghĩ ra biện pháp, thông báo WeChat vang lên.

Khương Tri Ly mở WeChat lên, cô vừa được Tiêu Diễm kéo vào nhóm của công ty.

Cô tiện tay mở danh sách thành viên trong nhóm, cô vuốt lên vuốt xuống, nhìn thấy một cái tên.

An Dương.

Là trợ lý đi theo Phó Bắc Thần sáng nay.

Khương Tri Ly lấy lại tinh thần, cô dứt khoát gửi lời mời kết bạn.

Hai giờ sau, lời mời kết bạn đã được chấp nhận.

Sửa đi sửa lại hết nửa ngày, cuối cùng cô cũng soạn xong tin nhắn rồi gửi đi.

Khương Tri Ly: "Trợ lý An, hôm nay Phó tổng có rảnh không, tôi có chuyện muốn nói với Phó tổng."

Khoảng một giờ sau, Khương Tri Ly nhận được tin nhắn trả lời.

"Xin lỗi cô Khương, lịch trình hôm nay của Phó tổng rất dày, e là không có thời gian."

Một lời từ chối vô cùng lịch sự.

Cũng không biết là anh bận thật, hay là không muốn gặp cô.

Nếu như cứ thế này, ngay cả cơ hội gặp riêng Phó Bắc Thần mà cô cũng không tìm được, kế hoạch nối lại tình xưa của cô không biết phải đợi tới năm nào.

Khương Tri Ly lấy lại tinh thần, cô lại gõ trên màn hình: "Không mất nhiều thời gian của Phó tổng đâu, tôi có chút chuyện gấp, phiền anh xem giúp tôi được không? Nửa tiếng, hay mười phút cũng được."

Đợi một lúc lâu, đã đến giờ tan làm, những người khác trong văn phòng lần lượt rời đi, chỉ có Khương Tri Ly vẫn ngồi lại bàn làm việc, cả người giống như đang ngồi trên đống than.

Một giờ sau, cuối cùng điện thoại cũng rung lên.

An Dương: "Tối nay Phó tổng phải đi xã giao, nhưng thời gian kết thúc vẫn chưa biết, có thể sẽ kéo dài đến tận khuya.

Sau khi kết thúc có thể dành chút thời gian, nhưng vẫn không chắc chắn là mấy giời."

Câu này ngụ ý là, cũng không ai có thể chắc chắn rằng hôm nay cô sẽ gặp được Phó Bắc Thần.

Khương Tri Ly do dự một chút, sau đó dứt khoát cầm túi xách của mình rồi đứng dậy.

Cho dù thái độ của Phó Bắc Thần có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không còn lựa chọn nào khác..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio