Dù Cho Anh Có Thâm Tình

chương 40-41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Không Giỏi Cũng Không Sao

Lúc nghe được những lời này, Khương Tri Ly bối rối một giây, sau đó mặt nóng bừng lên.

Phó Bắc Thần thật sự chỉ bị sốt thôi sao???

Sao cô lại cảm thấy anh sến súa vậy chứ???

Cô phát hiện ra rằng, hình như từ lức cô đến công ty tìm anh, anh giống như là bị cái gì kch thích, từ ngoài lạnh trong nóng lại thành khát khao trắng trợn...!Chẳng lẽ đây là lý do anh bị bệnh?

Đòi mạng, đúng là đòi mạng.

Khương Tri Ly hốt hoảng đứng dậy đẩy anh ra, hung hăng ra lệnh: "Anh ăn cháo nhanh lên, ăn xong rồi đi ngủ."

Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, còn đang giả vờ bình tĩnh, đôi môi mỏng của anh cong lên một vòng cung đẹp mắt.

"Tuân lệnh, bà xã."

Hai ngày tiếp theo, hai người dường như đã bước vào giai đoạn "sống chung".

Nhưng là kiểu vô cùng trong sáng.

Phó Bắc Thần ngủ ở một phòng, cô ngủ ở một phòng khác, là do anh chủ động đề xuất.

Lý do là, sợ lây virus cho cô.

Lần này Khương Tri Ly cũng không có ý kiến gì, chẳng qua là mỗi ngày đều mặc một chiếc áo thun oversize đi tới đi lui trong căn phòng tổng thống.

Ừ, cô tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác.

Bởi vì Phó Bắc Thần bị bệnh, mỗi ngày Khương Tri Ly đều giám sát anh nghiêm ngặt, thời gian làm việc tuyệt không được quá bốn tiếng, đúng giờ uống thuốc đúng giờ đi ngủ, lúc anh họp, cô ngồi ở bên cạnh vừa đọc sách vừa tính thời gian, tránh để anh làm việc quá sức.

Sau hai ngày ép anh sống theo quy luật như thế, Giáng sinh cuối cùng cũng lặng lẽ đến.

Vào lễ Giáng sinh, Phó Bắc Thần đến công ty từ sáng sớm.

Gần giữa trưa, Khương Tri Ly mới nhàn nhã rời khỏi giường, cô thong thả trang điểm, phối cho mình bộ quần áo khá hợp với lễ giáng sinh.

Cô mặc một chiếc áo len màu đỏ với quần short, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài màu trắng, nhìn vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, không phải phong cách ăn mặc thường ngày của cô, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.

Sau khi đến trụ sở chính của tập đoàn Phó thị, Khương Tri Ly đi theo thư ký, tư thái ung dung bình tĩnh đi thẳng một đường đến phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc đi ngang qua vài phòng làm việc, khó tránh khỏi việc thu hút vô số ánh mắt.

Từ ngày hôm trước, đã có không ít người biết đến sự tồn tại của Khương Tri Ly.

Mấy ngày trước lúc họp, mọi người đều nơm nớp lo sợ, kéo căng dây thần kinh ra, sợ không may phạm lỗi, vì khi phạm lỗi bọn họ sẽ bị Phó Bắc Thần không nể mặt mà khiển trách trước mặt bao người, bao gồm cả những nhân viên cấp cao đức cao vọng trọng trong công ty.

Nhưng mấy ngày gần đây, rất nhiều nhân viên quản lý có thể cảm giác được, số lần Phó Bắc Thần giáo huấn người khác đã giảm đi, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn.

Nhất định là vì vị tổng giám đốc phu nhân thần bí kia đến.

Đợi đến khi Khương Tri Ly đã đi xa, nhóm WeChat của nhân viên cũng bùng nổ theo.

Đồng nghiệp A: Tôi hoa mắt rồi, người kia là tổng giám đốc phu nhân à?? Đẹp quá vậy huhuhu...!Chắc chắn không phải là ngôi sao nữ nào đấy chứ?!

Đồng nghiệp B: Tuyệt đối không phải đâu, ngoại hình thế này nếu mà là ngôi sao thì đã là ngôi sao tuyến một từ lâu rồi?

Đồng nghiệp C: Phải đấy, thảo nào cái cô đóng phim điện ảnh Lâm Khanh Khanh kia ngay cả người Phó tổng còn chẳng đến gần được, không phải Phó tổng không gần nữ sắc, tổng giám đốc phu nhân đẹp như vậy, còn có thể vừa mắt cái kiểu dong chi tục phấn như cô ta sao.

Còn ngôi sao nữ xinh đẹp cái gì nữa, đúng thật là bị tổng giám đốc phu nhân của chúng ta treo lên đánh được không!

[Dong chi tục phấn; 庸脂俗粉]: ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, tranh điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.

Đồng nghiệp D: +, tôi tuyên bố bây giờ tôi là fan của tổng giám đốc phu nhân ..."

Khương Tri Ly cũng không biết rằng mình đã gây ra một trận mưa to gió lớn, mọi người bên ngoài đã nịnh nọt cô lên đến tận trời....

Bên trong phòng làm việc không có ai, Phó Bắc Thần vẫn còn đang họp.

Một mình Khương Tri Ly ở trong phòng làm việc, cô buồn chán đi tới đi lui, sau đó lại ngồi lên chiếc ghế trong văn phòng xoay hai vòng, chơi rất vui vẻ.

Bỗng nhiên, cô dừng ghế lại, liếc nhìn đống tài liệu nằm trên bàn.

Hình như là một đề án kinh doanh khách sạn.

Cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì cửa bị gõ nhẹ hai tiếng, nam thư ký vừa mới đưa cô vào đây đã mang cà phê và bánh ngọt vào.

Ôn Kỳ đi tới, đặt cà phê lên bàn, cung kính nói: "Phu nhân, đây là cà phê.

Nếu như cô còn cần gì thì cứ gọi cho tôi là được."

Khương Tri Ly đứng dậy đi đến bên cạnh ghế sofa, vừa rồi nhìn thấy đề án kinh doanh khách sạn, trong đầu cô đột nhiên lại nhớ đến chuyện đã lâu trước đây.

Cô gọi Ôn Kỳ lại, tò mò hỏi: "Đúng rồi thư ký Ôn, các khách sạn của Phó thị có thường xuyên tổ chức hoạt động rút thăm may mắn không? Ví dụ như mua vé máy bay có thể giành được giải nhất, miễn phí ở phòng cao cấp của khách sạn ấy."

Ôn Kỳ bật cười, mặc dù không biết tại sao cô lại hỏi vậy nhưng vẫn thành thật trả lời: "Phu nhân đang nói đùa sao.

Tôi vừa khéo phụ trách các hoạt động của khách sạn, theo như tôi biết, những năm gần đây tập đoàn Phó thị chưa bao giờ có bất kỳ hoạt động rút thăm nào tương tự như vậy với các hãng hàng không."

Khương Tri Ly sửng sốt một chứt, "Chưa từng có sao?"

Vậy thì giải thưởng mà cô trúng được khi vừa về nước từ đâu mà ra?

Ôn Kỳ gật đầu, trả lời chắc chắn: "Đúng vậy phu nhân, theo như tôi biết thì chưa từng có."

Thấy Ôn Kỳ khẳng định như vậy, Khương Tri Ly lập tức càng thêm nghi ngờ.

Cô chỉ cười cười, "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu nhé, thư ký Ôn."

"Cô khách sáo rồi."

Sau khi Ôn Kỳ rời đi, Khương Tri Ly ngồi trên ghế sofa, có nghĩ thế nào cũng không ra, nghi vấn trong lòng cô càng ngày càng nặng, cô vừa định lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn trúng thưởng nhận được lúc đó, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Phó Bắc Thần bước đến, anh khoác chiếc áo vest lên cánh tay, khuy măng sét tinh xảo tỏa sáng lấp lánh như pha lê, mỗi cử chỉ của anh, miêu tả sinh động hai chữ "cao quý".

Bên trong không gian có tone màu lạnh, một chút màu sác tươi sáng nổi bật trên ghế sofa, phía dưới là một đôi chân thon dài trắng nõn, cứ như vậy mà lộ ra ngoài.

Cô cau chặt mày lại, giống như đang mê mẩn suu nghĩ về một vấn đề khó khăn nào đó của thế giới, ngay cả anh đi vào mà cũng không nhận ra.

Ánh mắt Phó Bắc Thần dừng lại trên chân cô nửa giây, sau đó nhìn đi chỗ khác.

"Đợi bao lâu rồi?"

Anh đột nhiên lên tiếng, dọa Khương Tri Ly sợ hết hồn.

Cô lấy lại tinh thần, giận dỗi trừng mắt nhìn anh: "Sao anh vào mà không lên tiếng vậy? Em đợi lâu lắm đấy....!Cà phê cũng sắp uống xong rồi này..."

Khương Tri Ly còn chưa nói xong, cô nhìn thấy ánh mắt Phó Bắc Thần đang nhìn chằm chằm cô.

Lời còn chưa kịp nói ra đã bị nghẹn trong cổ họng, trong lúc Khương Tri Ly còn tưởng rằng anh sẽ khen cô hôm nay ăn mặc xinh lắm, chỉ nhìn thấy anh cau mày.

"Mặc như vậy không lạnh à?"

......

Xin hỏi anh là trai thẳng đúng không?!

Khương Tri Ly chỉ có thể cố nhịn lại không được đóng sầm cửa rời đi: "Chuyện của tiên nữ anh bớt quản lại!!!"

Phó Bắc Thần ngồi ở bàn làm việc, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, quả nhiên không xen vào nữa.

Thấy anh vẫn còn muốn tiếp tục làm việc, Khương Tri Ly bắt đầu đứng ngồi không yên.

Lễ giáng sinh tốt đẹp thế này, cô lại ăn mặc đẹp như vậy, cũng không phải đến công ty anh làm linh vật!

Nửa phút sau, Khương Tri Ly kiên quyết đứng dậy, cô đi tới đi lui trong phòng làm việc, cố gắng thu hút sự chú ý của ai đó.

"Phó Bắc Thần, anh nói xem lễ giáng sinh năm nay có tuyết rơi không?"

"Em xem dự báo thời tiết đi."

"........"

Lại bắt đầu rồi, lại trở về dáng vẻ trước đây.

Xem ra hai ngày trước quả nhiên là do bị sốt.....

Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô lại nhìn thấy đoạn giới thiệu phim trên màn hình của trung tâm thương mại phía đối diện.

Cô khoa trương kêu lên một tiếng: "Phó Bắc Thần anh mau nhìn xem, hình như hôm nay có chiếu một bộ phim tình yêu này! Anh nói xem phim này có hay không?"

Ám chỉ quá rõ ràng rồi.

Im lặng được một lát, Phó Bắc Thần bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Cuối cùng, anh khép máy tính lại, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó cầm chiếc áo vest đang vắt trên ghế lên, vẻ mặt bình tĩnh.

"Đi thôi."

"?"

Khương Tri Ly còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy anh giống như là có phép thuật, lấy ra hai tấm vé xem phim từ phía dưới bản đề án kinh doanh khách sạn trên bàn.

Anh nhướng mày: "Có hay hay không, xem xong chẳng phải biết rồi sao?"

"??"

Hóa ra anh đã đặt xong vé xem phim từ lâu rồi, vừa rồi còn cố ý trêu cô?!

Không muốn để ý đến anh nữa, hừ.

Khương Tri Ly quay mặt đi, khóe miệng cô cong lên, cô hất cằm, kiêu ngạo như một chú thiên nga trắng.

"Bây giờ anh đang mời em đúng không?"

Dù cho cô cố tình bày ra vẻ mặt ủ rũ, nhưng vẻ vui sướng từ giữa hai hàng chân mày lại không thể nào giấu được.

Rõ ràng là rất vui, Khương Tri Ly hết lần này đến lần khác lại diễn dáng vẻ do dự.

"Làm sao đây, bây giờ em thật sự không muốn xem.....!Nhưng mà nếu như anh muốn xem cùng em, em cũng có thể miễn cưỡng mà xem...."

Thấy cô biểu diễn mấy chữ "làm trời làm đất" một cách sinh động tinh tế, Phó Bắc Thần khẽ thở dài, anh bước đến bên cạnh cô.

Anh hơi cúi người xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô, vẻ mặt bất đắc dĩ có hơi nghiêm túc, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành.

"Đi thôi, tiên nữ."

Cuối cùng, Khương Tri Ly vẫn là "miễn cưỡng" cùng Phó Bắc Thần đến rạp chiếu phim.

Trong trung tâm thương mại rất có không khí giáng sinh, khắp nơi đều là những chiếc đèn nhiều màu sắc, nhìn rất náo nhiệt.

Mười lăm phút trước khi phim bắt đầu chiếu, Khương Tri Ly sờ lên tai mình, đôi hoa tai hôm nay đeo không hiểu sao lại hơi đau.

Cô liếc nhìn thấy nhà vệ sinh ở gần đó, cô dứt khoát bỏ túi xách xuống đưa cho anh: "Đợi em một chút, em vào nhà vệ sinh đã."

Ở lối vào phòng chiếu VIP, Phó Bắc Thần đành phải cầm túi xách đứng đợi cô,

Bỗng nhiên, ánh mắt anh nhìn thấy quầy bán đồ ăn vặt ở cách đó không xa, đa số là các cặp tình nhân trẻ tuổi đang xếp hàng, hầu như ai cũng có đồ uống.

Dừng lại một chút, Phó Bắc Thần bỗng nhiên nhấc chân bước đến.

Đợi đến khi Khương Tri Ly ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy ở lối vào phòng chiếu VIP, bên cạnh Phó Bắc Thần không biết lại xuất hiện thêm một người phụ nữ từ lúc nào.

Người phụ nữ có dáng người duyên dáng mỏng manh, cặp kính râm gần như che gần hết khuôn mặt, nhưng không khó để nhận ra cô ấy là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Khương Tri Ly mím môi, cô tăng tốc độ bước tới.

Nhìn thấy xung quanh không có ai, người phụ nữ tháo kính râm xuống, lập tức để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp

"Phó tổng, tôi là Lâm Khanh Khanh của công ty giải trí Thần Duệ, tôi vừa mới nhận quảng cáo cho sản phẩm quý mới của Phó thị, anh còn nhớ không?"

Ánh mắt Lâm Khanh Khanh tràn đầy hi vọng, như thể hoàn toàn không nhận ra được vẻ lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, cũng không nhìn thấy chiếc túi xách nữ trong tay anh.

Khương Tri Ly cau mày không vui, cảm giác khó chịu bỗng dâng lên trong lòng cô.

Đều là phụ nữ với nhau, cô đương nhiên có thể hiểu được ánh mắt của Lâm Khanh Khanh.

Chẳng qua là không đợi đến lúc Khương Tri Ly phát huy ra kỹ năng diễn xuất cấp bậc Oscar của cô ra, Phó Bắc Thần đã đi về phía cô, đưa hộp bắp rang trong tay đưa cho cô, không thèm để ý đến Lâm Khanh Khanh đang đứng phía sau.

"Vào thôi, phim sắp bắt đầu rồi."

Khương Tri Ly ôm hộp bắp rang, cảm giác khó chịu kia vơi đi hơn một nửa, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, cô vội vàng đi theo phía sau anh, cũng không thèm quay lại xem Lâm Khanh Khanh có vẻ mặt thế nào.

Sau khi tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Khương Tri Ly mới phát hiện ra, trong tay Phó Bắc Thần còn cầm thêm một ly trà sữa.

Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, có chút không thể tin được: "Đây cũng là cho em sao?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày: "Nếu không thì sao?"

Trái tim Khương Tri Ly đập lỡ một nhịp, một loại cảm xúc không thể nói thành lời từ từ dâng lên, ngay lập tức lấp đầy cả trái tim.

Cô cong mắt cười với anh: "Cám ơn sếp ~ "

Lời vừa dứt, ánh đèn bên trong rạp chiếu phim cũng vừa vặn tắt, Phó Bắc Thần không nói nữa, anh quay đầu lại nhìn màn hình.

Thật ra thì vừa rồi lúc đang đợi cô, chẳng qua là Phó Bắc Thần nhìn thấy, những cặp đôi đi ngang qua đều cầm những thứ này.

Anh không phải là một người kiên nhẫn, lại cực kỳ chú trọng đến hiệu suất, vì thế anh không giỏi trong việc xếp hàng ở những nơi đông người, anh chỉ cảm thấy hành động này rất phí thời gian, cũng không hiểu những thứ gọi là cảm giác nghi thức kia là gì.

Nhưng mà Khương Tri Ly thích.

Bất kể là tám năm trước, hay là tám năm sau, cô dường như chìm đắm vào những lời yêu thương ngọt ngào, thỉnh thoảng làm trời làm đất, nhưng lại rất dễ dàng thỏa mãn.

Ví dụ như một ly trà sữa cũng có thể khiến cô cười vui vẻ như vậy.

Trước đây anh cho rằng những hành động kia lãng phí thời gian, dường như vì cô mà anh dần dần tìm thấy ý nghĩa.

Cho nên, nếu cô thích, vậy thì anh sẽ làm.

Dù không giỏi, cũng không sao..

: Rung động ngàn vạn lần

Bên trong rạp chiếu phim, màn hình không ngừng biến đổi, là một bộ phim về tình yêu đẹp, có lẽ là vì phim được chiếu trùng với lễ giáng sinh nên thời gian trong phim cũng là mùa đông.

Phim chiếu được một nửa, nam nữ chính thổ lộ tình cảm với nhau dưới bầu trời đầy tuyết, nhiều cô gái ở đây đã cảm động đến rơi nước mắt.

Mà Khương Tri Ly lại không có cảm giác gì, từ lúc ngồi xuống, sự chú ý của cô đã không đặt vào bộ phim.

Lý do là, Lâm Khanh Khanh, người vừa mới ở ngoài cửa, lại theo bọn họ vào đây.

Hơn nữa, Khương Tri Ly cũng phát hiện ra rằng, nữ chính của bộ phim hai người bọn họ xem hôm nay, lại là cái cô Lâm Khanh Khanh này.

Làm phiền rồi, xin hỏi như thế này thì cô làm sao mà đắm chìm vào phim được? ?

Mà Phó Bắc Thần ở bên cạnh, từ đầu đến cuối anh nhìn chằm chằm vào màn hình, xem rất nghiêm túc.

Khương Tri Ly nhìn thấy dáng vẻ hết sức chuyên chú của anh, âm lượng decibel đang gào thét trong lòng cô dường như sắp vượt ra ngoài khả năng đo lường.

Phim hay đến vậy sao? ? Hả? ? Thậm chí xem đến nỗi không thèm chớp mắt! !

Ngay lúc nắm đấm của cô càng ngày càng siết chặt lại, người ngồi bên cạnh cô cuối cùng cũng động đậy.

Ánh mắt Phó Bắc Thần vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, trong khung cảnh mờ tối, anh đưa tay lên, động tác vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô.

Khương Tri Ly nhất thời ngẩn người ra giống như bị điện giật, không hề nhúc nhích.

Lòng bàn tay dày rộng ấm áp bọc lấy tay cô, chiếc đồng hồ màu bạc trên tay anh chạm vào làn da cô, mang đến một chút cảm giác lạnh như băng, khiến lòng cô run lên.

Bên tai Khương Tri Ly lập tức đỏ bừng, may mắn là đang ở trong rạp chiếu phim, hoàn toàn chẳng có mấy người chú ý đến bọn họ.

Trái lại, Phó Bắc Thần vẫn đang ngồi thẳng, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, anh tập trung đến nỗi bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng anh thực sự chỉ đang xem phim.

Trên thực tế, trong bóng tối, ngón tay anh từ từ luồn vào giữa những ngón tay cô, sau đó, vững vàng, dứt khoát, nắm chặt lấy tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, thân mật đến nỗi không có kẽ hở, nhiệt độ của anh từng chút từng chút một nhuộm đỏ làn da trong lòng bàn tay cô, có chút nóng như thiêu đốt.

Trái tim Khương Tri Ly đập loạn cả lên.

Ánh sáng xung quanh cực kỳ mờ tối, chính vì thế mà các giác quan lại càng được phóng đại trở nên rất rõ ràng.

Dường như ngay cả thanh âm từ bộ phim cô cũng không nghe được, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của của mình đập vào trong màng nhĩ, một nhịp rồi lại một nhịp.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch….

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại bắt đầu khẽ rung lên.

Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó xích lại gần cô, thấp giọng nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Nhiệt độ nơi lòng bàn tay bỗng rút đi, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng.

Khương Tri Ly giả vờ như đang mải mê xem phim, bình tĩnh gật đầu: ” Ừ.”

Đợi đến khi Phó Bắc Thần rời đi, Khương Tri Ly không nhịn được mà cúi đầu, cô nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình đến xuất thần.

Nhìn xong, khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên.

Nhưng mà một giây sau, độ cong trên khóe miệng Khương Tri Ly cứng đờ lại.

Bởi vì cô nhìn thấy, một bóng người đi ngang qua lối đi bên cạnh cô.

Lâm Khanh Khanh.

Lúc Lâm Khanh Khanh đi ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn thấy Phó Bắc Thần đang đứng ở cánh cửa gần cầu thang nghe điện thoại.

Anh mặc âu phục, đi giày da, dáng vẻ nhìn thẳng tắp chỉnh tề, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí bình thường trong rạp chiếu phim.

Lâm Khanh Khanh đột nhiên nhớ đến lần gặp mặt trước đây của cô và Phó Bắc Thần.

Trong bữa tiệc rượu, tên lão tổng bụng phệ nào cũng dẫn theo một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đến làm bạn cặp, say sưa nâng cốc chạm ly, khiến người khác nhìn vào cảm thấy buồn nôn.

Chỉ có anh, nổi bật giữa đám người, đôi mắt lạnh lùng trong veo nhìn xa xăm, không vẩn đục như những người khác, tỉnh táo đến nỗi kiêu ngạo liếc nhìn người khác bằng nửa con mắt, không để bất kỳ dc vọng nào chạm đến, dường như anh và bọn họ không phải là người của cùng một thế giới.

Cao đến nỗi không với tới, khiến người khác không dám đến gần.

Cho đến khi Lâm Khanh Khanh nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Người đàn ông đứng đợi ở nơi đó, khoác trên người bộ âu phục chỉnh tề, trên tay lại đeo một chiếc túi xách da nữ, trong tay lại cầm một ly trà sữa mà con gái thích uống.

Giống như là bị người phàm kéo từ trên tế đàn xuống phàm trần.

Kỳ lạ, nhưng lại vô cùng hài hòa.

Sau khi thu lại suy nghĩ, Lâm Khanh Khanh sửa sang lại váy, nở một nụ cười rồi bước đến gần anh.

“Phó tổng, thật không ngờ hôm nay anh lại đến xem phim của tôi, sau này nếu anh muốn xem, có thể trực tiếp liên hệ với tôi, tôi sẽ nhờ người đại diện của tôi gửi vé chiếu sớm đến cho anh.”

Phó Bắc Thần cất điện thoại, anh liếc nhìn một cái.

Cô mỉm cười tự nhiên, che giấu mục đích của mình rất giỏi.

Những người trà trộn vào trong vòng tròn danh lợi, mỗi người đều là diễn viên bẩm sinh, mấy năm nay, Phó Bắc Thần đã gặp rất nhiều.

Trong số những người mà anh gặp được, chỉ có Khương Tri Ly, cô tự cho rằng kỹ năng của mình rất tốt, nhưng thật ra, tâm tư nhỏ bé của cô đều được viết hết lên trên mặt, vụng về nhưng chân thành.

Anh nheo mắt, giọng nói không có chút nhiệt độ nào: “Không cần, cảm ơn.”

Nói xong, Phó Bắc Thần nhấc chân định rời đi, Lâm Khanh Khanh thấy vậy, trong lòng cảm thấy cuống cuồng, vội vàng lên tiếng nói: “Phó tổng, cô gái vừa rồi đi cùng anh, là bạn gái của anh sao?”

Đúng như dự đoán, người đàn ông dừng bước.

Giọng anh lạnh lùng, như thể không hề nghe ra vẻ thăm dò trong lời nói của cô.

“Không phải.”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Khanh Khanh cảm thấy vui mừng, khi trên mặt cô nở nụ cười, lại nghe thấy Phó Bắc Thần lên tiếng.

“Là bà xã tôi.”

“?”

Nụ cười của Lâm Khanh Khanh bỗng chốc trở nên cứng đờ: “Bà xã….. của anh?”

Phó Bắc Thần cau mày, tuyên bố sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn cạn kiệt, ngay khi anh định nhấc chân lên vào lại rạp chiếu phim, một bóng người đúng lúc từ bên trong đi ra.

Khương Tri Ly mỉm cười, bước đến nắm lấy tay anh: “Chúng ta đi thôi.”

Anh nhíu mày, hỏi cô: “Phim chiếu xong rồi à?”

Giống như không nhìn thấy Lâm Khanh Khanh đang dứng bên cạnh, Khương Tri Ly nhẹ nhàng nói: “Không có, bộ phim này chán quá, xem nữa thì phí thời gian, không bằng về nhà sớm một chút.”

Lâm Khanh Khanh: “……”

Phó Bắc Thần cúi đầu xem giờ, hình như cũng đến lúc rồi.

Anh gật đầu: “Đi thôi.”

Lúc hai người ăn cơm tối xong quay về khách sạn, Khương Tri Ly mới phát hiện ra rằng bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.

Những bông tuyết trong suốt như pha lê từ trên trời rơi xuống, treo trên cành cây, khiến lễ giáng sinh lại thêm phần lãng mạn.

Bên trong phòng tổng thống lại có một cái ban công rộng rãi, bao quát toàn bộ cảnh sông phía đối diện.

Nhân lúc Phó Bắc Thần còn đang ở trong thư phòng làm việc, Khương Tri Ly hào hứng chạy ra ban công, dùng tay hứng những bông tuyết rơi từ trên trời xuống.

Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Cô cũng không quay đầu lại, giọng điệu kích động như người phương nam chưa từng thấy tuyết rơi bao giờ: “Phó Bắc Thần, anh nhìn xem, tuyết rơi rồi này!”

Anh thấp giọng đáp lại, khoác chiếc áo khoác đang cầm trong tay lên cho cô.

Cảm giác ấm áp bao bọc lấy cô, Khương Tri Ly bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng, cô vội vàng cúi đầu xuống, tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo khoác.

Cô lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho anh, cô cong mắt cười, giọng điệu hết sức nghiêm túc.

“Phó Bắc Thần, giáng sinh vui vẻ, đây là quà giáng sinh.”

Ánh mắt anh hơi ngưng lại, trong mắt dường như có một tia cảm xúc đang chảy xuôi.

Yên lặng một lát, Phó Bắc Thần đưa tay lên nhận lấy hộp quà, sau đó mở ra.

Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt bằng pha lê màu xám, lạnh lùng tinh xảo, ánh kim loại sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Phong cách thiết kế đơn giản thanh lịch, không có bất kỳ trang trí phức tạp nào.

Anh nhìn một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tự tay em thiết kế à?”

Khương Tri Ly chớp chớp mắt, giọng điệu không thể tin được: “Sao anh biết thế?”

Phong cách của cô độc đáo đến nỗi chỉ cần nhìn một cái là biết rồi sao?

Khóe môi Phó Bắc Thần hơi cong lên, anh không trả lời câu hỏi của cô, anh đưa tay lên lấy chiếc kẹp cà vạt ra khỏi hộp.

Phía sau chiếc kẹp cà vạt, ở một góc không dễ nhìn thấy, còn khắc thêm ký tự nho nhỏ bằng tiếng Anh.

F&J

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt v lên hàng chữ, cảm giác mát lạnh lan ra từ đầu ngón tay.

“Đây là gì vậy?” Anh nhướng mày, đã biết rồi còn hỏi.

Không ngờ rằng cô đã cẩn thận như vậy thế mà vẫn bị anh phát hiện, Khương Tri Ly vì để giấu đi sự hoảng hốt của mình đành phải gượng gạo nói: “Em là nhà thiết kế, khắc logo lên thì sao nào?”

“Lỡ như sau này anh vô tình làm mất, tìm lại cũng dễ hơn.”

Thật ra thì tặng cho anh món quà này, cũng có chút tâm tư của cô trong đó.

Kẹp cà vạt, vị trí gần với tim nhất.

Hơn nữa, cô cũng không nói ra, thật ra thì món quà này, rất lâu trước kia cô đã chuẩn bị xong rồi, chẳng qua là vẫn không có cơ hội đưa cho anh.

Khương Tri Ly chớp chớp mắt, bỗng nhiên cô xòe tay ra đưa về phía anh, trong mắt lộ ra nụ cười ranh mãnh.

“Quà giáng sinh của em đâu?”

Phó Bắc Thần cất chiếc hộp đi, anh đút một tay vào túi, bình tĩnh hỏi cô: “Em muốn quà gì?”

Khương Tri Ly ngay lập tức không thể tin được mà mở to mắt: “Anh thật sự không chuẩn bị quà cho em sao.”

Vẻ mặt của anh thản nhiên như thường: “Anh tưởng rằng anh đã tặng rồi.”

“?”

Đừng nói là chiều nay anh cùng cô xem phim đấy nhé? !

Xin hỏi anh là kiểu trai thẳng cực phẩm nào vậy? ?

Khương Tri Ly tức giận đến bật cười, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúc mừng anh, bây giờ anh bị kết án hình phạt là không có vợ.”

Nhìn cô giống như một chú mèo nhỏ đang xù lông, khóe môi Phó Bắc Thần khẽ nhếch lên, anh ung dung thong thả cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Khương Tri Ly tức giận trợn mắt nhìn anh, lại xòe tay về phía anh: “Anh còn cười! Mau trả quà lại cho em!”

Một lát sau, ánh mắt anh đột nhiên lướt qua cô, nhìn ra ngoài ban công, giọng nói trầm ấm du dương tan vào trong gió chiều.

“Khương Tri Ly, quay đầu lại.”

Cô nhất thời ngẩn người ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Sau lưng cô, màn đêm buông xuống, giữa muôn vàn bông tuyết, những chùm pháo hoa khổng lồ nổ tung trên không trung.

Nườm nượp kéo đến, chớp nhoáng nhưng lại đẹp rực rỡ, trong chốc lát đã thắp sáng cả bầu trời đang tối đen.

Pháo hoa trong màn tuyết rơi dày đặc, là hai kiểu lãng mạn nhất chồng chéo lên nhau.

Đang đắm chìm trong khung cảnh xinh đẹp khiến lòng người rung động này, Khương Tri Ly chợt nhớ ra gì đó, cô khó tin quay đầu lại nhìn người bên cạnh.

“Đây chẳng lẽ là anh…”

Nửa khuôn mặt anh được bao phủ trong vầng hào quang mờ ảo của pháo hoa, đường nét thâm thúy trên khuôn mặt anh được phản chiếu nhìn dịu dàng hằn.

Phó Bắc Thần quay đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nói: “Chẳng phải em nói muốn xem pháo hoa sao?”

Không kịp chuẩn bị mà chạm vào ánh mắt anh, trái tim Khương Tri Ly bỗng nhiên lỡ một nhịp.

“Em nói khi nào… .”

Còn chưa nói xong, cô lại ngẩn người ra, ký ức không khống chế được mà ùa về.

Một tuần trước, trên WeChat.

Khương Tri Ly: Anh có muốn xem pháo hoa không? Thôi vậy, dù sao thì em muốn xem.

Khương Tri Ly: Đừng chớp mắt nhé.

Thoáng chốc, lại thêm một bông pháo nở rộ, Khương Tri Ly ngây người nhìn anh, đột nhiên cảm xúc trong lòng cô cũng nổ tung theo pháo hoa, nhanh chóng lan ra toàn thân.

Loại cảm giác đó rất khó tả, thậm chí còn làm cô muốn khóc.

Giờ phút này, so với trong phim cũng lãng mạn y như thế.

Thật ra thì, không phải cô muốn xem pháo hoa, mà là muốn ở cùng anh.

Nhưng hết lần này đến lần khác, cả hai đều được thực hiện.

Giữa màn pháo hoa khổng lồ, giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên bên tai cô, đánh vào tim cô.

“Giáng sinh vui vẻ”, anh nói.

Đến rất lâu rất lâu sau này, Khương Tri Ly vẫn không quên được, khi đó Phó Bắc Thần nói ra câu Giáng sinh vui vẻ, trong đầu cô lại hiện ra câu nói đó.

Hóa ra, đối với cùng một người, cũng có thể rung động đến hàng nghìn hàng vạn lần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio