Studio chính thức khai trương chưa được bao lâu, ngày cưới cũng đã được ấn định.
Ngày cưới được ấn định vào giữa tháng năm.
Còn địa điểm, Khương Tri Ly chưa từng nghĩ đến.
Là một hòn đảo tư nhân.
Hơn nữa còn thật sự là một hòn đảo hình trái tim.
Từ trên máy bay nhìn xuống, nước biển xanh như ngọc bao quanh hòn đảo, đẹp như chốn thần tiên cách biệt với trần gian.
Đợi đến khi Khương Tri Ly biết được Phó Bắc Thần đã mua hòn đảo này rồi, chứ đừng nhắc tới việc bao nhiêu tiền…
Haiz, thôi vậy, phá của thì phá của.
Hôn lễ không hoành tráng lắm, Phó Bắc Thần cũng cố gắng phong tỏa tin tức, khách mời đến đảo tham dự tiệc cưới đều được chuyên cơ riêng đưa đón, vì thế không có khả năng phóng viên xuất hiện.
Ngày cưới, Thẩm Nhân cũng đến.
Thời gian trôi qua, những cảm xúc ban đầu của Khương Tri Ly đối với Thẩm Nhân, dường như cũng dần theo thời gian mà phai nhạt đi.
Lúc gặp lại Thẩm Nhân, trong lòng cô chỉ còn lại sự bình yên và yên lặng.
Có lẽ là vì, cô có một gia đình mới, có rất nhiều tình yêu thương.
Tình yêu, là sự tồn tại mà có thể chữa lành mọi nỗi đau trong quá khứ.
Mà tất cả những thứ này, đều là anh cho cô.
Cô từng cho rằng những năm tháng đó cô chỉ có một thân một mình kia, nhưng thật ra cho đến tận bây giờ, cô không chỉ có một mình.
Chỉ là cô không biết rằng, trên thế giới này, ở một góc độ mà cô không nhìn thấy, vẫn có người luôn yêu thương cô.
Những ngày này, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, những áng mây trắng nhẹ nhàng bay, ngay cả cơn gió cũng trở nên dịu dàng.
Cuối con đường hoa, Khương Tri Ly đi từng bước từng bước một, cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh xinh đẹp đó, bước về phía anh.
Đến khi cô bước đến bên cạnh anh, Khương Tri Ly mới phát hiện ra không biết từ khi nào mà đôi mắt mình đã ngập nước.
Cô ngước lên nhìn anh mỉm cười, lúc cô cười, nước mắt cũng rơi xuống.
Phó Bắc Thần vén khăn voan đội đầu của cô lên, đôi mắt lạnh lùng của anh cũng dịu dàng hẳn đi.
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
“Đừng khóc.”
Nghe được câu này, nước mắt Khương Tri Ly nhất thời chảy ròng ròng.
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ bất lực, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhuốm nụ cười dịu dàng.
Qua micro, giọng nói trầm thấp mà trịnh trọng của anh vang lên mọi ngóc ngách trong hôn lễ.
“Anh yêu em.”
“Trước đây yêu, bây giờ yêu, sau này vẫn yêu.”
Ngày hôm nay, Khương Tri Ly không biết đã cười bao nhiêu lần, khóc bao nhiêu lần.
Cô chỉ nhớ rằng, tất cả những thứ liên quan đến anh, cô đều cảm nhận được rõ ràng.
Cô rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
“Em yêu anh.”
Em biết.
Hơn nữa, chưa bao giờ nghi ngờ.
Tuần trăng mật chọn ở Hokkaido.
Lề mề đến tận cuối tháng mười hai, Khương Tri Ly cuối cùng mới có thời gian rảnh. Công việc của studio cứ liên tục không ngừng, công việc của Phó Bắc Thần cũng rất bận, anh vốn dĩ định chuyển trọng tâm phát triển của tập đoàn Phó thì về Trung Quốc, nhưng thực tế lại không dễ dàng như vậy.
Không những phải thường xuyên chạy đi chạy lại giữa hai nước, ngay cả thời gian ở bên cô cũng trở nên ít đi.
Cuối cùng, đến cuối năm, Phó Bắc Thần đã bàn giao trước một phần công việc, sau đó mới dành thời gian cùng Khương Tri Ly đến Hokkaido bằng máy bay riêng.
Trên đường đi, Khương Tri Ly đều ngồi im lặng đọc sách, hoàn toàn khác với dáng vẻ bám lấy anh nói huyên thuyên không ngừng trước đây, khiến Phó Bắc Thần lập tức nhận ra tâm trạng của cô có gì đó không ổn.
Lúc đầu anh còn cho rằng, là vì anh gần đây vẫn luôn đi công tác không có ở cùng cô nên cô mới nóng tính như vậy.
Mãi cho đến bữa tối, lúc nhân viên phục vụ bê một bát canh cá tươi lên, vẻ mặt Khương Tri Ly thay đổi, cô che miệng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc này Phó Bắc Thần mới nhận ra tình hình bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với những gì anh tưởng tượng.
Đợi đến khi quay lại khách sạn, anh dường như nhíu chặt chân mày, không hề buông lỏng.
Khương Tri Ly ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới chịu ra ngoài, lúc cô từ từ đi ra, cô nhìn thấy Phó Bắc Thần đang nghiêm túc chờ ở ngoài cửa.
Cô bước đến ôm anh, vùi mặt vào trong lòng anh cọ một cái, cố gắng làm nũng: “Sao vậy chồng yêu?”
Chỉ tiếc là lần này, hành động làm nũng này của cô không có tác dụng.
Anh không nói lời nào mà dẫn cô ra ngoài, vẻ mặt căng thẳng, “Bây giờ đến bệnh viện.”
Khương Tri Ly đành phải im lặng giấu que thử thai trong túi xuống sâu hơn.
Trong tuần trăng mật, Khương Tri Ly cũng không ngờ rằng mình thật sự phải đến bệnh viện, còn làm một loạt các siêu âm B.
Bên trong phòng chuẩn đoán khoa phụ sản, cô thẫn thờ nhìn đống danh mục khám ở trên bàn.
Đều là tiếng Nhật, cô xem không hiểu.
Vì vậy, toàn bộ quá trình đều là Phó Bắc Thần nói tiếng Nhật một cách lưu loát với vai trò là người trao đổi và phiên dịch, Khương Tri Ly không hiểu một chữ nào.
Nhưng cô có thể nhìn ra vẻ mặt chúc mừng của bác sĩ.
Khương Tri Ly ngây người mấy giây, đợi đến khi ra khỏi phòng bệnh, cô mới kéo nhẹ ống tay áo của Phó Bắc Thần, cô không dám tin mà hỏi anh: “Phó Bắc Thần, em… thật sự mang thai rồi à?”
Mặc dù cô vừa lén thử bằng que thử thai, nhưng cũng không dám chắc.
Vẻ mặt Phó Bắc Thần lại bình tĩnh lạ thường, anh thấp giọng trả lời: ” Ừ.”
Anh bình tĩnh như vậy, khiến Khương Tri Ly càng thêm bối rối.
Cái loại vừa bất ngờ vừa hoảng hốt này, quả thực hơi khó để hình dung.
Ngay sau đó, ánh mắt cô nhìn xuống, cô nhìn thấy bàn tay đang cầm tờ giấy khám thai của Phó Bắc Thần đang khẽ run, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Khương Tri Ly cuối cùng cũng nhìn ra anh đang lo lắng căng thẳng, khóe miệng cô hơi nhếch lên, cô không nhịn được mà muốn trêu chọc anh.
Cô mím môi, ra vẻ tủi thân giống như một cô vợ nhỏ, “Có phải anh không thích bé con không? Sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc như vậy? Nếu như anh không thích bé con thì…”
Phó Bắc Thần hoàn hồn lại, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, anh đột nhiên giơ tay lên ôm cô vào lòng.
Anh im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có hơi khàn: “Không có, chẳng qua là anh, hơi kích động.”
Khương Tri Ly cũng không quá tin vào câu nói này của anh.
Tay cũng đã run thành như vậy rồi, nào có thể chỉ là hơi kích động.
Cảm nhận được anh cẩn thận ôm cô như vậy, trong lòng Khương Tri Ly bỗng nhiên cảm thấy chua xót, là cái kiểu vừa chua xót vừa ngọt ngào, đang sôi sùng sục.
Cô lại có một gia đình, sao anh lại không chứ.
Trong hành lang bệnh viện, hai người lặng lẽ ôm nhau, giống như thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phó Bắc Thần không biết làm thế nào để hình dung cảm xúc bên trong mình lúc này.
Từ trước đến nay anh là kiểu người không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài, cũng không giỏi ăn nói.
Chỉ biết dùng cách trực tiếp nhất để làm sáng tỏ.
Anh trầm mặc, thì thầm vào tai cô một câu: “Vất vả rồi.”
Hốc mắt Khương Tri Ly cảm thấy cay cay, nhưng cô không nhịn được mà cười nói: “Vừa mới mang thai, vất vả cái gì chứ.”
“Vậy cũng vất vả.”
Vì Khương Tri Ly vừa mới mang thai, chuyến đi bảy ngày theo kế hoạch ban đầu bỗng nhiên kéo dài thành nửa tháng.
Xem xét đến tình trạng cơ thể và phản ứng khi mang thai của cô, trong thời gian ngắn không thích hợp để ngồi máy bay thường xuyên, Phó Bắc Thần cũng tìm cách lùi lại công việc, anh định cùng Khương Tri Ly ở Hokkaido phục hồi cơ thể trước khi về nước nuôi thai.
Những ngày này, buổi chiều Phó Bắc Thần ra ngoài, nghe nói là có một hợp đồng quan trọng cần phải bàn bạc, đối tác cũng không phải là người đơn giản, thậm chí ngay cả Hoắc Tư Dương cũng bay từ Trung Quốc sang.
Trong phòng tập yoga của khách sạn, sau khi Khương Tri Ly hoàn thành các bài tập dưỡng thai hàng ngày như thường lệ, cô thu dọn lại đồ đạc, định đến chỗ Phó Bắc Thần đang bàn chuyện công việc chờ anh.
Ở khu vực ghế sofa, Khương Tri Ly lại nhìn thấy một bóng người xinh đẹp quen thuộc.
Khương Tri Ly chớp chớp mắt, cô có hơi không thể tin được là mình có thể gặp Thời Diên ở đây.
“Cô Thời?”
Người phụ nữ nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy là cô, mỉm cười rồi nói: “Cô Khương, trùng hợp quá nhỉ.”
Quả thật Khương Tri Ly chưa từng nghĩ rằng sẽ trùng hợp như vậy, gần đây cô ở khách sạn, lúc rảnh cô thường hay lên mạng, đương nhiên gần đây cô đã thấy không ít tin tức của Thời Diên.
Nghe nói gần đây Thời Diên đắc tội với nhân vật lớn, tài nguyên ban đầu cũng bị cắt đi, việc quay phim bị đình chỉ, ngay cả một người ngoài nghề như cô cũng không khỏi thở dài.
Trước đây, khi tiếp xúc với Thời Diên, Khương Tri Ly có ấn tượng tốt với cô ấy, một người dịu dàng dễ nói chuyện như vậy, không biết là cô ấy đã đắc tội với ai, ngay cả cô cũng cảm thấy bất bình.
Nhưng hôm nay khi cô nhìn thấy Thời Diên, cô ấy nhìn không hề tiều tụy hay khổ sở giống như những gì cô tưởng tượng.
Khí chất vẫn dịu dàng như cũ, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến người ta động lòng.
Mặc dù không biết sao Thời Diên lại xuất hiện ở đây, Khương Tri Ly vẫn ngồi xuống trò chuyện cùng cô một lúc.
Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, một bóng người đàn ông cao ráo bỗng nhiên xuất hiện, đang bước nhanh đến từ cách đó không xa
Khương Tri Ly nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, đợi đến khi nhìn thấy rõ mặt mũi của người kia, vẻ mặt cô kinh ngạc không thôi.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, đường nét trên khuôn mặt sắc bén, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt đẹp trai tựa yêu nghiệt, một đôi mắt phượng hẹp dài đa tình, nhưng hoàn toàn bị vẻ thù địch trong ánh mắt áp xuống, cả người đầy những góc cạnh sắc bén, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy sợ.
Là một kiểu hoàn toàn khác với Phó Bắc Thần.
Nhưng… Phải nói là, khí chất và ngoại hình quả thật rất đẹp trai, khiến người khác không thể rời mắt nhìn.
Trong lúc Khương Tri Ly đang ngẩn người, cô chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông rơi tên cánh tay cô đang khoác lên tay Thời Diên, sau đó anh ta cau mày khó chịu, còn liếc Khương Tri Ly một cái.
Khương Tri Ly bất ngờ bị ánh mắt lạnh lùng này của anh ta làm cho đông cứng lại, cô theo bản năng buông lỏng cánh tay đang khoác lên tay Thời Diên.
Người đàn ông này… Sao mà ngay cả giấm của phụ nữ cũng ăn vậy, thật vô lý.
Nhìn thấy cô buông lỏng, người đàn ông ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Thời Diên, thờ ơ nói: “Đi thôi.”
Cái giọng điệu này… Khương Tri Ly nhạy bén đánh hơi được mùi nhiều chuyện, ánh mắt cô đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, vẫn cảm thấy khó tin.
Dù sao thì, khí chất của hai người, có hơi…..
Không xứng nhỉ. Nhưng mà lúc hai người bọn họ đi cạnh nhau, lại hòa hợp đến khó hiểu.
Thời Diên bất đắc dĩ đứng dậy, trước khi đi còn không quên nói với Khương Tri Ly, cô dịu dàng nói: “Cô Khương, tôi đi trước nhé. Đợi sau khi về nước có thời gian, chúng ta lại gặp nhau.”
Khương Tri Ly khẽ cười rồi trả lời: “Được, đến lúc đó chúng ta lại hẹn sau.”
Cô nhìn hai người bọn họ rời đi, Phó Bắc Thần không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.
Anh hơi nheo mắt lại, nhìn Khương Tri Ly quyến luyến nhìn đi chỗ khác.
“Đẹp như vậy sao?”
“……”
Trai thẳng quả nhiên sẽ không hiểu trái tim muốn ship cp của cô.
Nhưng Khương Tri Ly vẫn không nhịn được mà hóng hớt, cô nghiêng người kéo cánh tay của Phó Bắc Thần.
“Ông xã, người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Xem ra có mối quan hệ không đơn giản với nữ thần Thời nhỉ.”
Phó Bắc Thần đưa tay lên gõ nhẹ lên trán cô, “Chuyện của người ta em quản ít lại.”
Cô bất mãn nắm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Anh mau nói cho em biết đi, anh không nói thì tối nay em ngủ không yên…”
Phó Bắc Thần cau mày, anh thực sự không muốn nói với cô, nhưng anh không thể chịu đựng được cô làm nũng như vậy.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, lời ít ý nhiều: “Đế Đô, con nuôi nhà họ Bùi, Bùi Kỵ.”
() Bùi Kỵ – Thời Diên là nam nữ chính trong bộ “Cuồng si” của tác giả Mộc Vũ Nguyện, mình nhớ có nhà đang edit mà quên mất là nhà rồi -.-
Khương Tri Ly cũng không biết nhiều về những chuyện trong giới kinh doanh, cũng chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu Phó Bắc Thần đã coi trọng cuộc đàm phán hôm nay như vậy, chắc hẳn người kia cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Tránh để cho hũ giấm Phó lại phát tác, Khương Tri Ly vô cùng thức thời mà dừng chủ đề này lại, cô nở một nụ cười yêu kiều.
“Tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
Phó Bắc Thần: “Em muốn ăn gì?”
“Ừm… Ăn lẩu nhé.”
“Không được, đổi cái khác.”
……
Chớp mắt đã nửa tháng đã trôi qua, sau khi về nước, chương trình nuôi thai giống như được ấn nút tăng tốc vậy, nhanh đến nỗi khiến mọi người không phản ứng kịp.
Trong khoảng thời gian mang thai này, nói Khương Tri Ly được cưng chiều lên tận trời xanh cũng không hề quá đáng.
Phó Bắc Thần cũng cố gắng giảm bớt công việc ở công ty lại, cố gắng tranh thủ thời gian mỗi tối sau khi tan làm ở cùng cô một lúc.
Mãi cho đến ngày sinh, Khương Tri Ly nằm trên giường bệnh tỉnh lại, điều đầu tiên mà cô nhìn thấy, chính là Phó Bắc Thần ở bên mép giường.
Cô mãi mãi không quên được cảnh tượng ấy.
Người đàn ông vì cả đêm không hề chợp mắt, đôi mắt đỏ hoe, mặc dù giữa hai hàng chân mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại càng lộ rõ vẻ đau lòng.
Thấy cô tỉnh lại, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thanh âm khàn khàn nhưng lại dịu dàng đến cực điểm.
“Vất vả rồi, bà Phó.”
Sau đó, Khương Tri Ly nghe Diệp Gia Kỳ nói, khi cô vừa mới sinh xong, Phó Bắc Thần nhìn đầu tiên không là đứa bé, mà từ đầu đến cuối anh đều ở bên giường cô, chờ cô tỉnh lại.
Cho đến tận bây giờ chưa ai từng nhìn thấy, người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn nội liễm, lúc chờ ở ngoài phòng sinh lại hoảng hốt như vậy, ai không biết lại tưởng tập đoàn Phó thị sắp vỡ nợ.
Lúc y tá ôm con đến, anh mới chú ý nhìn một cái.
Bạn nhỏ Phó Tư Ly đáng thương, ngay từ khi sinh ra đã cam chịu xếp vị trí thứ hai trong nhà.
Mà Khương Tri Ly thực sự không ngờ rằng, rõ ràng là sinh con gái, đường nét trên khuôn mặt lại giống Phó Bắc Thần như đúc, không di truyền một nét nào từ cô, chỉ có thể trách gen của Phó Bắc Thần quá mạnh.
Ồ không, chính xác mà nói thì có di truyền một chút, chính là tính cách của Khương Tri Ly.
Trước khi sinh ra Phó Tư Ly, cho đến bây giờ Khương Tri Ly cũng chưa từng nghĩ rằng mình thật sự sinh ra một cô nhóc rắc rối bướng bỉnh, cả ngày chỉ biết đối nghịch với cô.
Nhưng người đau đầu nhất đương nhiên vẫn là Phó Bắc Thần.
Buổi tối sau khi tan làm về đến nhà, Phó Bắc Thần vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy tiếng của hai mẹ con, một lớn một nhỏ đang cãi nhau ầm ĩ.
“Phó Tư Ly! Có phải mẹ đã nói là không được lấy kem trong tủ lạnh ra ăn không!”
Ngay sau đó, chính là giọng nói non nớt mang vẻ tức giận của bạn nhỏ Phó Tư Ly, hai má trắng trẻo như tuyết phồng lên, miệng líu lo.
“Nhưng mà chẳng phải mẹ cũng đã ăn rồi sao, sao Ly Ly lại không được ăn…”
“……”
Khóe miệng Phó Bắc Thần không biết tại sao lại nhếch lên, anh còn chưa kịp đi tới thì một bóng người nhỏ nhắn đã nhào vào trong lòng anh.
Anh ôm lấy con gái, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn đi.
“Lại chọc giận mẹ à?”
Bạn nhỏ Phó Tư Ly thật sự đã học kỹ năng làm nũng từ mẹ mình vô cùng thành thục, nói: “Ly Ly không có, rõ ràng là mẹ lén ăn trước.”
Thấy con gái nhà mình tố cáo, Khương Tri Ly nhất thời có hơi chột dạ: “Mẹ nào có! Mẹ đây là quang minh chính đại nhé!”
Bạn nhỏ Phó Tư Ly bắt lấy cơ hội, ôm chặt cổ người đàn ông, giọng nói non nớt hơi tức giận: “Ba thấy chưa, mẹ cũng thừa nhận rồi kìa!”
Phó Bắc Thần bật cười, anh đưa tay lên nhéo nhẹ mũi của cô nhóc, dịu dàng nói: “Ừ, mẹ con không nghe lời. Nhưng Ly Ly phải nghe lời.”
Sự thiên vị rõ ràng như vậy khiến bạn nhỏ Phó Tư Ly vô cùng bất mãn: “Ba, rốt cuộc ai mới là bảo bối của ba vậy!”
Phó Bắc Thần vẫn chưa trả lời, khuôn mặt Khương Tri Ly đã đỏ bừng trước.
Cho đến khuya.
Ánh trăng mờ ảo, gió cũng yên lặng, bên trong căn phòng im lặng vang lên những thanh âm nho nhỏ.
Cuối cùng, Khương Tri Ly cũng tìm được cơ hội, cô vẫn chưa quên hỏi chuyện ban ngày, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị anh nhận ra trước.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông cúi người xuống, khàn giọng thì thầm bên tai cô.
“Bảo bối.”
“Bảo bối.”
……
Cứ một lần rồi lại một lần, để cho ý thức của Khương Tri Ly hoàn toàn biến thành hư không.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn nghe được câu nói cuối cùng kia của anh, vô cùng trịnh trọng, vô cùng dịu dàng.
“Anh yêu em.”