Chap : Bàn tay kì quái
Evil nhẹ siết chặt bàn tay của Nhược Phong với hi vọng rằng trong quá khứ của nó còn vương vấn lại chút liên quan tới chiếc nhẫn của hắn.
Mắt hắn bắt đầu nhắm nghiền, bàn tay càng lúc càng nắm chặt lấy tay nó hơn…nhưng…tất cả những gì hắn thấy quả không như mong muốn. Một chút quá khứ cũng không thấy chứ đừng nói tới hình ảnh của cái nhẫn. Cảm giác như hai bàn tay hắn nắm lấy nhau vậy, nhắm mắt lại chỉ thấy toàn màu đen…Càng cố gắng thì càng không thấy gì.
Một hồi lâu sau, khi mà Evil đã bất lực trước quá khứ màu đen của con nhỏ trước mặt, hắn dần mở mắt, và điều đầu tiên hắn thấy: Nhược Phong đang tròn mắt nhìn hắn. Nó đã tỉnh lại do lực tác động từ tay hắn quá mạnh.
Ánh nhìn hiện rõ ba chứ: Làm gì vậy?
Phong đã rụt tay lại trước khi Evil buông tay. Hắn chẳng chút biểu hiện gì, đứng dậy tiến về phía bàn máy tính. Trong đầu vẫn đinh ninh những thắc mắc chưa có câu trả lời
- Anh là ai? Nhược Phong nhìn hắn, đôi mắt chậm lướt xuống bàn tay kia
- Người.
Evil trả lời chẳng buồn suy nghĩ. Câu hỏi dễ dàng như vậy liệu có nhất thiết phải suy nghĩ không?
Nhược Phong nặng nhọc đứng dậy. Giờ thì nó cũng chẳng thèm quan tâm xem hắn ta là ai, tại sao nó lại ở đây, anh ta cứu giúp nó với mục đích gì. Cũng chẳng có gì còn quan trọng đối với nó nữa rồi. Sự cưu mang, thương cảm của mọi người ư? Nó chẳng cần…
Phong tiến về phía cửa. Hắn không ngẩng mặt lên, mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính, tay gõ nhanh mấy kí tự rồi Enter. Hắn đã gửi cho K một thông báo.
- Tôi có chuyện muốn thương lượng. Evil lên tiếng
Phong nghe thấy thế nhưng vẫn bước tiếp, hắn ta và nó thì chẳng có chuyện gì đáng thương lượng cả.
- Liên quan tới…Hạ Phi
Hai từ Hạ Phi có ngữ điệu nhẹ hơn những từ còn lại.
Nó đứng sững lại. Chuyện gì liên quan tới Phi trong khi cậu ta đã…
Ngay vài giây ngắn ngủi sau đó cánh cửa phòng tắm khẽ mở chốt. K bước vào, trên vai là một thằng nhóc có vẻ đã bất tỉnh.
Người nó cứng đờ…Hạ Phi!? Chúng đã làm gì cậu nhóc vậy? Chúng đã quật cái mộ đó lên sao? Thật nực cười khi người đã chết cũng không thể yên nghỉ…
K thả Phi xuống sàn. Nhược Phong như không thể nhấc nổi chân lên. Nó đã dừng lại khi phát hiện ra cái xác của cậu nhóc, vậy mà bọn họ…
Dừng lại trước tên cận vệ, người nó khụy xuống sàn…nhưng mà…có phải nhầm lẫn không khi mà người chết da mẳ vẫn còn có sức sống vậy? Phong nhẹ đưa tay lên chạm vào má cậu nhóc. Nó thấy có hơi ấm…chiếc áo phông nhẹ phập phồng…cậu ta còn thở? Niềm hạnh phúc như vỡ ào, cậu nhóc chưa chết!
- Mạng sống của cậu ta có đủ để đổi lấy thứ không? Evil lên tiếng
Nó đáp lại chẳng đợi hắn ta dứt lời
- Thứ gì?
- Cái nhẫn.
Nhẫn? Nó đâu có cái nhẫn nào đâu chứ?
Nhược Phong ngước lên nhìn hắn, bất chợt bắt gặp ánh sáng dọi lại từ vật gì đó trên tay anh ta. Vậy ra thứ mà anh ta muốn là cái nhẫn giống như vậy sao? Nhưng nó lỡ ném bỏ rồi mà…
- Lợi cho cô nhiều hơn, vốn dĩ nó là của tôi.
- Nhưng…
- Cậu ta sẽ chết ngay tức khắc nếu cô không trả lại cậu chủ tôi chiếc nhẫn đó.
Nhược Phong suy nghĩ trong chốc lát, nó đã ném cái nhẫn vào bụi cây…có thể nó vẫn còn ở đó.
- Tôi sẽ trả lại anh với điều kiện mạng sống cậu ta được bảo toàn.
- Nó đâu?
- Không ở đây! Hãy cho tôi thời gian ngày, nhất định tôi sẽ kiếm lại nó cho anh
Nói rồi Nhược Phong quay bước về phía cửa chính, bước chân vội vàng. K vội chạy theo chặn nó lại
- Cô không thể ra ngoài vào lúc này, có rất nhiều người đang lục tìm cô và Hạ Phi.Có thể chúng tôi chưa lấy lại được nó mà cô đã bị bọn chúng bắt rồi. Vậy nên bây giờ cô không thể ra ngoài
- Tránh ra
Phong ẩn cậu nhóc sang một phía. Nó không quan trọng việc Di Ngân tìm nó.K giơ tay định cản nó lại. Đối với con gái cậu nhóc cũng gần giống Phi, không dùng bạo lực.
Nhược Phong vội lùi lại vài bước, bàn tay không bị thương nắm chặt rồi dịch về phía sau
Evil khẽ nhếch mắt nhìn nó…có thể hắn đã đúng.
…oOo…
giờ phút tối
Mọi người đã xuống phòng ăn và dùng bữa tối. Evil và K cũng vậy. Trước khi ra ngoài K đã truyền đạt lại những gì Evil dặn dò cho nó. Sau giờ thì cậu nhóc sẽ ra ngoài và tìm lại chiếc nhẫn cùng Phong. Khoảng thời gian trước đó Phong sẽ không được bước ra ngoài một mình.
Hạ Phi đã được K mang đi đâu đó. Nó chỉ thấy K vác cậu nhóc vào phòng tắm và sau đó thì cả hai đã biến mất. Một căn phòng bí ẩn ư? Vậy thì cầng an tường cho Phi thôi. Nó đã hứa rằng trả hắn ta chiếc nhẫn thì nhất định sẽ làm. Trong giang hồ vẫn luôn cần những lời giữ chữ tín.
Căn phòng tối đen không đèn. Nó đứng dậy khỏi sofa tiến về phía khung cửa kính. Gió hun hút thổi vào mùi mưa cuối mùa. Cánh tay trượt nhẹ qua khung sắt, liệu rằng phía ngoài khu biệt thự cuộc sống có khác nơi này không, hay cũng vẫn chỉ ám mùi thây ma?
Kết cục cho tất cả cuối cùng cũng sẽ là cái chết nhưng chính nó cũng không thể nào chấp nhận phải bỏ xác ở vùng đất xa lạ này.
Có quá nhiều thứ khiến Nhược Phong phải suy nghĩ. Nó đã chấp nhận chịu đựng việc Di Ngân hành hạ cũng cũng chỉ vì không muốn bàn tay này đả động đến quá khứ của ai nữa. Vậy là sai sao? Đừng bắt nó phải suy nghĩ lại điều đó nữa. Bởi vì rất có thể những việc nó sẽ làm không nằm trong tầm kiểm soát của mọi người nữa đâu.
Cánh cửa xanh rêu sởn màu hé mở, một bóng đén nhỏ bé bước ra ngoài. Chiếc mũ đội sụp xuống che kín khuân mặt cùng với mái tóc đỏ chói, thân áo chùm kín tới đầu gối…tựa như một thây mà chập chờn.
Phòng ăn
Địa điểm phòng ăn chính: nằm phía bên tay trái của phòng khách, hai nơi này tiếp giáp nhau bởi một cái sảnh nhỏ, hay còn được gọi là phòng chờ, đối diện với phòng ăn là khu bếp.Phía bên tay phải của phòng khách là ba dãy cầu thang để lên tầng, gần với cầu thang nhất là phòng ,,(nơi ở của mọi người được phân bố ở tầng )
Mọi người đang dùng bữa tối, tiếng nói chuyện có vẻ rôm rả hơn những ngày bình thường. Nhiều cái mồm, nhiều câu chuyện nhưng cũng chỉ chung một chủ đề: Sự biến mất của hai con người.
Nhược Phong nhẹ bước xuống cầu thang, nó đang cố gắng không để ai nhìn thấy mình mặc dù điều đó gần như không thể. Cửa chính có hai người của Di Ngân đang túc trực. Cửa bếp ăn có cả một đám đang tụ tập đánh bạc, vài người đã dùng xong bữa, họ đang ngồi xem chương trình tivi nhàm chán. Nó phải làm gì để ra được khỏi nơi này đây?
Từ phía cầu thang thứ hai, nó nghe thấy tiếng bước chân và nói cười rôm rả. Nó sẽ bị phát hiện chỉ trong vài giây nữa thôi…
Nhược Phong bật chân nhảy qua mấy bậc cầu thang, tiếp đất không một chút tiếng động. Nó lấp người sau cánh cửa phòng ngay kế bên đó
Tiếng bước chân ngày càng gần, nó đã thấy bóng ai đó in trên sàn gỗ. Chỉ cần vài bước nữa thôi cô ta sẽ nhìn thấy nó…
Ngước nhìn chiếc bảng đỏ ghi tên phòng. Phòng ! Chẳng phải phòng Hạ Minh sao? Minh cũng có thể giúp nó tìm lại chiếc nhẫn và cứa Hạ Phi mà. Nhược Phong nghĩ vậy, nó đã kịp vào phòng trước khi người con gái trên cầu thang hai bước thêm bước nữa và nhìn thấy nó.