“Tin…tin…”
“Đại ca, hôm nay cậu có lịch tập luyện!”
Evil dời phòng ngay sau khi nhận được thông báo mặc dù cơ thể vẫn chưa trở lại như bình thường. Hắn xác nhận mật khẩu cửa, chiếc bể tắm tự động dời sang phía bên tay phải, để lộ ra một đường hầm lớn ngay phía dưới. Evil bước xuống tầng hầm, cánh cửa phía trên cũng tự động đóng lại. Hắn tiến về phía cái thang máy phía đối diện, mở hai chiếc hộp nhẫn nhỏ, mang từng chiếc nhẫn một ra và đặt vào trong ổ khóa trên cửa, ổ khóa sáng đỏ lên vì nhiệt độ của chiếc nhẫn, cánh cửa thang máy tự động mở ra.
Evil đang suy tính tới việc sẽ thiết lập một ổ khóa kiểu mới, bởi những việc hắn đang làm với cái thang máy này thật dườm dà và lắm thủ tục.
Evil xuống tới phòng tập luyện, hắn cẩn trọng nhập mật mã trên bảng số, đặt bàn tay lên màn hình cảm ứng để xác nhận dấu vân tay. Mất vài giây để load, màn hình máy tính hiện dòng chữ màu xanh “Open”. Cánh cửa với lớp kính chịu lực và một cửa cách âm tự động mở. Evil bước vào phòng tập luyện của mình, căn phòng được bảo vệ bởi hệ thống an ninh cấp cao: jpa, ngoại trừ dấu vân tay của Evil ra thì không một ai có thể ra vào căn phòng này!
Gian nhà rộng dưới lòng đất được cách âm hoàn toàn với bên ngoài. Một loạt dụng cụ bằng kim loại mài rũa vô cùng sắc nhọn được móc bên kệ phía tay phải. Dọc hai bên đường đi chính của gian nhà là phòng luyện tập và tù nhân.
Hai tên lính canh cổng đang ngồi đánh bài với nhau, thấy Evil cũng cúi đầu chào kính cẩn. Hôm nay hắn có lịch phải tập luyện với khẩu D, loại súng mới được nhập về từ Mĩ, công dụng của nó được tâng bốc cao lắm và có lẽ vì thế mà lão yêu cầu hắn dùng thể để đưa ra quyết định có lấy lô hàng này về không.
Evil bước vào phòng kính, cánh cửa vừa mới được khép lại thì bỗng nhiên đầu hắn nhói lên, đưa tay giữ một bên chán, hắn nhẹ lắc đầu. Evil bỏ qua điều mới xảy đến với mình, hắn đeo tai nghe và kính bảo hộ, qua lớp kính màu, evil thấy bia đỡ đại phía trước nhòa đi,trong giây lát, đầu hắn đau đến tê dại. Evil đứng không vững, hắn ôm lấy đầu, cảm giắc như mọi thứ bên trong sắp nổ tung ra vậy. hắn chống tay xuống bàn, phải chăng Evil đã quá xem thường tác dụng của ly rượu đó?!
Mặt hắn đã tái nhợt đi, tim đập dồn dập trong lồng ngực, máu lại ừng ực ở đáy họng, các bắp cơ như đang tê liệt vì dây thần kinh đang bị ức chế hoạt động. Evil chao đảo trở ra khỏi phòng, ném lại bộ đồ bảo hộ và khẩu D xuống dưới sàn. Hắn nghĩ mình nên về phòng trước khi có kẻ nào đó thấy bộ dạng bây giờ của hắn, nếu lỡ chuyện này đến tai lão ta thì thật không hay ho chút nào.
Phòng thí nghiệm: Nga ngồi bịch xuống ghế, nét mặt không vui vẻ gì, lên tiếng ngán ngẩm:
- Lũ giúp việc thật không biết thân biết phận chị Ngân ạ!
Ngân cất dung dinh vào tủ bảo quản, thấy Nga kêu ca liền quay lại hỏi thăm:
- Có chuyện gì?
Nga tự chắt ình một cốc nước, uống cạn:
- Thì là mấy con nhỏ giúp viêc đó chị, có mỗi việc dòn dẹp cổng chính thôi mà làm cũng không xong. – Nga ngừng một lát rồi bất chợt nói to hơn: - Lại được cả con nhỏ Hell nữa, nó chỉ biết ngồi ngắm trai đẹp thôi!
- Trai đẹp sao? Ngân có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi lại
- Vâng, thì là anh phong hàn đó chị! Lúc nào em cũng thấy nó thẫn thờ ngồi trước máy quay an ninh ở phòng bảo vệ để ngắm anh trai chị đấy. Mà chúng nó bảo con này thích anh Hàn lâu lắm rồi kìa.
- Gì cơ? Hell sao? Thích Phong hàn á?- Ngân bỏ bàn làm việc rồi tiến nhanh về phía Nga mặt đầy ngạc nhiên.
- Sao chị ngạc nhiên thế? Em tưởng chị biết chuyện này lâu lắm rồi chứ!?
Ngân lắc đầu phủ định, thật sự cô chưa biết đến chuyện này.
- Chẳng phải hôm đó chị cũng ở đấy mà!
Ngân ngồi xuống bàn nghiêng đầu khó hiểu.
- Chị không nhớ gì sao? – Nga tròn mắt nhìn Ngân: - Cái ngày mà chúng ta nhận được nhiệm vụ từ EL đó, từ khi biết chính Hell là người ném tờ nhiệm vụ của Nhược Phong vào nhà kho thì em đã biết rồi.
- Chị còn tưởng em làm chuyện đó?
- Tình yêu luôn khiến người ta thông minh và thủ đoạn bất thình lình chị ạ! – Nga cười lớn
Ngân bỗng nhận ra một điều gì đó, cô nhìn về phía phòng ở của người làm, mắt khẽ sáng lên một tia tàn khốc.
Phong Hàn đã về tới StarWar, hắn không nghĩ buổi kí kết lại nhanh đến vậy, mới giờ chiều, mọi chuyện nhanh hơn hắn dự tính. Dù sao thì Hàn cũng muốn về nhà sớm…
Hàn xoay xoay khối rubic trên tay, có lẽ cô ta thích nó!?
Hell đang để hồn tung tăng ở đâu đó-nơi mà ả thấy toàn là màu hồng. Mới sáng ra hàn đã đến gặp ả, thực ra là lúc Hàn chuẩn bị đi kí hợp đồng, hàn nhở ả làm đồ ăn trưa cho Nhược Phong, có lẽ đến chiều tối hắn mới về, mà tụi Ngân và Minh chắc chắn sẽ nghĩ mấy trò với nó, ngay như trong bữa tiệc vừa rồi cũng vậy, Hàn nghĩ chúng đang có âm mưu gì đó. Tốt nhất Phong nên ở trong phòng.
Hell tuy bực mình vì Phong Hàn yêu cầu làm riêng đồ ăn cho Nhược Phong nhưng ả cũng lỡ đồng ý với Hàn nên cũng đành ngậm ngụi cho qua.
“ Cóc cốc” Tiếng gõ cửa đưa Hell thoát khỏi những mơ tưởng, ả quay mặt về phía cửa, người con gái đứng ngay sau ả lúc nàyđang cười tươi tăn lắm, là Di Ngân!
- Cô tìm tôi cõ việc gì không? –Hell ngơ ngác hỏi bởi xưa nay chưa thấy Ngân tới tìm ả bao giờ.
Ngân ngồi xuống giường, căn phòng này chật chội đến mức không thể nhét thêm một cái ghế nào cho tử tế cả. Ngân không dám nhìn thẳng mặt Hell vì nó quá gớm giếp. Một kẻ như ả mà cũng dám mơ tưởng đến anh trai cô sao? Thật nực cười, nhưng cũng không sao, chỉ cần ả dám làm mọi chuyện vì tình yêu thì chuyện gì cũng có thể!
Evil về đến phòng, những bước chân xiêu vẹo trên sàn, hơi thở càng ngày càng gấp rút. Hắn ôm đầu, hắn muốn đập vỡ nó đi, đã có những lúc cảm tưởng như hắn đã chết đi vì không thể chịu đựng được cơn đau ấy.
Hắn lao lại phía tủ thuốc, lục tung cả lên nhưng không thể tìm được lọ thuốc đặc hiệu, Evil chộp lấy lọ thuốc giảm đau loại nhẹ, chỉ còn vài viên ở đáy hộp, Evil ném mấy viên thốc vào miệng rồi gằn cho chúng xuống cổ họng. Người hắn nóng rực, mắt đỏ ngầy vì những sợi máu li ti đã vằn đỏ tự bao giờ.
Evil để mình rơi tự do xuống giường, hắn đã mất kiểm soát khả năng và hành động, chút thuốc kia không làm đỡ bớt đi chút nào cơn đau đang làm chủ trong mình.
Hắn nhấc máy gọi xuống cho quản lí-Nga, nhưng người nghe máy lại là Hell
- Thuốc giảm đau! Nhanh lên!
Hell vội chạy đi lấy thuốc để mặc Di Ngân ngồi đó, có lẽ Evil bị gì đó, Hell thấy giọng cậu ta lạ quá.
- Cô đi đâu vậy!? – Ngân gọi với theo Hell
- Mang thuốc cho Evil, tôi sẽ suy nghĩ về việc cô mới nói.
Hell chạy đi, vừa mới tới phòng khách thì nghe thấy tiếng xe của Phong Hàn, ả quay ra, quả là anh về sớm hơn ả tưởng, cùng lúc đó, Nhược Phong bước từ cầu thang xuống, nó nghĩ mình nên đi dạo loanh quanh thay vì việc ngồi mãi trong phòng. Cánh cửa được Hell khép nhẹ lại, tạo một khoảng chắn tầm nhìn giữa Nhược Phong và Phong Hàn.
Hell vội tiến lại chỗ Nhược Phong, ả mới nảy ra một ý định từ những đề nghị của Di Ngân, có lẽ ả lên thừa cơ hội này mà loại Nhược Phong khỏi cuộc sống của ả.
- Cô Nhược Phong…- Hell dúi vào tay nó lọ thuốc giảm đau: -Phiền cô mang lên phòng hộ tôi, có được không ạ?
Nhược Phong cầm lấy lọ thuốc, nó cũng không nói lời nào, chậm rãi quạy đi lên tầng. Nhìn lọ thuốc trên tay, ai đó bị thương nặng lắm thì phải, loại này nặng lắm mà.
Nhược Phong ấn chuông phòng , phải một lúc lâu sau mới có người mở chốt cho nó. Cánh cửa mở ra nhưng không thấy ai bên trong cả. Nhược Phong ẩn của bước vào, , nó thấy Evil đang đi lại phía bàn làm việc, nó chỉ thấy tấm lưng rộng của hắn đang run run lên, quay mặt đi, hắn ta đang che giấu điều gì đó.
Nhược Phong cũng không muốn xâm phạm hắn ta nhiều nên chỉ tiến lại gần, đặt lọ thuốc lên bàn rồi nói:
- Hell nhờ tôi mang lên cho anh.
- Ra ngoài!
Evil tuy không còn sức nhưng vẫn cố gắng lên tiếng lạnh lùng. Nhược Phong nghe thấy từng nhịp run trong giọng nói của Evil. Biểu hiện của hắn thật lạ.
- Bị sao vậy? – Nhược Phong lên tiếng hỏi
Evil đang cảm thấy mọi thứ trước mặt mình quay vòng vòng, không ổn rồi, hắn không kiểm soát được nữa.
Phong Hàn vừa đi vừa huýt sáo, điều này thật lạ, hắn ta đang vui vẻ lắm thì phải. Những ngón tay nắm chắc khối rubic x, hắn nghĩ chắc nó sẽ thấy ngạc nhiên lắm nếu biết rằng hắn biết sở thích của nó.
Chợt Hell từ phía phòng chờ-ngay sát cầu thang-đi ra, đứng chắn trước mặt Phong Hàn:
- Tôi nghĩ…anh không nên lên trên đó bây giờ… - hell nói, anh mắt chờ đợi biểu hiện của Hàn
- Sao vậy!? Có chuyện gì sao?
- Không có gì…chỉ là…có người không muốn anh thấy một số chuyện thôi. -Hell nói rồi cố tình bước nhanh qua người Phong Hàn
Hàn kéo ả lại, thắc mắc hỏi tiếp:
- Có chuyện gì? Cô đang giấu tôi chuyện gì đúng không?
- Thực ra thì…Cô Nhược Phong mới xin thuốc giảm đau từ chỗ tôi…
- Nó bị thường sao!? – Hàn tròn mắt hỏi
- Là Evil…- Hell ngập ngừng: - Tôi không muốn nói cho anh chuyện này nhưng thật sự tôi thấy cô ấy rất quan tâm đến Evil đấy cậu ạ. Cô ấy nhất thiết không đồng ý cho tôi đem thuốc lên cho cậu ấy mà đích thân đem lên ạ.
- Không có chuyện đó đâu.
Hàn quay đi, hắn khẽ cười, một người thờ ơ với người khác như Nhược Phong thì không bao giờ có nhưng hành động như Hell nói, không những thế nó và Evil thì cũng có thân thiết gì đâu chứ!
Hell đứng nhìn Hàn bước lên tầng, ả khẽ nhếch môi, nét mặt vốn quái gở giời lại càng độc tàn!
Evil nhấc tay khỏi bàn, hắn quay lại nhìn Nhược Phong, định lên tiếng quát nhưng chính hắn cũng không thể, cơn đau đã nguôi ngoai dần nhưng thay vào đó là sự mê man, Evil không có điểm tụa nào cả, có thể là bây giờ chút thuốc giảm đau loại nhẹ vừa rồi mới có tác dụng
Nhược Phong nhìn lên gương mặt tái mét của Evil, mắt hắn ta đỏ sẫm, nó cảm nhận được từng nhịp thở đứt quãng của hắn, nó tiến thêm một bước, hắn ta lúc này như một cái xác thiếu sự sống. sau bờ môi trắng nhoợt, một vệt máu lăn dài xuống. Nhược Phong đang chờ Evil nói câu gì đó, nhưng cuối cùng hắn cũng không thốt lên lời nào, mắt hắn dần dần nhắm nghiền lại, người hắn đổ dần về phía trước, thuốc đã phát huy tác dụng rồi…
Phong Hàn cố không cho những câu nói của Hell xâm nhập vào ý nghĩ của mình, hắn cố gắng thay thế những lời nó vừa rồi bằng những cái lắc đầu. Bước hết cầu thang, Hàn dừng lại trước cửa phòng Evil, Nhược Phong đem thuốc cho Evil sao!?
Evil không còn đủ sức lực để giữ thăng bằng nữa, người hắn đổ dần về phía trước, Evil đang cần một điểm tựa vào ngay lúc này. Một bước thôi, chỉ cần lùi lại một bước thôi thì Evil sẽ ngã xuống sàn…nhưng Nhược Phong đã không làm vậy, nó đứng sứng nhìn Evil đổ lên người nó…
Phong Hàn bước thêm bước, cũng chỉ là lỡ chân bước thêm bước để vào phòng, mở cửa phòng …hắn đứng sững lại như mọc rẽ, đôi mắt thoáng từ ngạc nhiên sang bất ngờ và cuối cùng là sự lạnh lùng…Hai người họ…
Cánh tay buông thõng xuống, khối rubic đang được nắm chặt dẫn dần được gỡ lỏng ra và rơi xuống sàn!