Chap : Thời khắc cuối cùng
Evil dừng xe bên vệ đường, có lẽ hắn cần một chút yên tĩnh để suy nghĩ. Quay lại hay không? Chấp nhận hay để mất nó?
Hắn nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, từng giây một trôi qua, tâm hồn cắn dứt không nguôi.
Evil thở hắt ra một tiếng, hai tay nắm chắc volang, chiếc xe vòng một đường vòng cung tuyệt đẹp, bánh xe chuyền hướng đi về phía dinh thự phía sau...
Evil không muốn quyết định suy nghĩ thêm lần nào nữa, cái giá phải trả cho việc trở lại là vô cùng đắt...nhưng lúc này hắn chưa thể suy nghĩ tới điều đó...
"Reng reng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Evil đi chậm lại, tên cận vệ mật của hắn gọi
- Đại ca, tôi nhớ ra rồi...
Evil mở loa ngoài, hắn chú tâm lái xe trong khi vẫn nghe từng câu từng chữ tên cận vệ nói trong điện thoại
- Nhóm máu Nhược Phong không giống nhóm máu bố cô ấy.
Evil phanh xe đột ngột, hắn vội cầm điện thoại lên, sắc mặt thay đổi
- Vậy còn những người khác?
- Chỉ có duy nhất một người trùng nhóm máu với Phong...
- Ai?- Evil như thét vào điện thoại
- Anh trai Nhược Phong
- Tìm rồi đưa anh ta đến bệnh viện B gần Start War.
- Nhưng...anh ta đã mất trong vụ hỏa hoạn cách đây năm rồi.
Evil mím chặt môi, thảy chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh, hai tay chống lên volang, nếu như định mệnh đã muốn hắn phải làm như thế hoặc hơn cả như thế này...thì....
Chiếc xe lại lăn bánh, vài giây sau đó đã lao vụt đi trong đêm đen đặc...
Bác sĩ chuyên khoa đã đưa người hiến máu vào phòng làm thủ tục.
Một lúc sau, công việc lấy máu đã hoàn thành, vì lượng máu an toàn được lấy ra chỉ được bằng / trọng lượng cơ thể, với số lượng mà người đàn ông đó hiến thì chỉ cung cấp được hết ca phẫu thuật. Bác sĩ vì sự an toàn của người con trai tốt bụng này nên nhất quyết không đồng ý yêu cầu cảu cậu ta.
Người thanh niên nhất quyết lên tiếng khi thấy ông ra khỏi phòng
- Chỉ được thừa, không được thiếu.
- Cậu nghỉ ngơi đi, tôi cần quay lại phòng cấp cứu bây giờ.
Anh để cho y tá dán băng an toàn vào vết kim lấy máu. Anh không chần chừ đứng bật dậy đi theo bác sĩ. Người con trai điềm tĩnh lạnh lùng bình thường đâu rồi, giờ người ta chỉ thấy sự lo lắng vây hãm nét mặt kia thôi.
Phong Hàn ra khỏi phòng, cái rido phía bên trong một lần nữa được kéo lại, cánh cửa lại sáng đèn. Thật biết chêu đùa hắn mà, Hàn nhắm nghiền mắt, đừng có chuyện gì xảy ra với nó nữa...
Bất ngờ, một người con trai từ đâu cũng tiến lại, đứng trước cửa phòng cấp cứu đi đi lại lại chờ đợi. Phong Hàn ngạc nhiên nhìn anh ta, chẳng phải đó là Hunter sao?
- Sao anh lại ở đây? – Hàn vỗ vai anh
- Cậu là...? – Hunter nhìn Hàn thắc mắc
- Bạn tôi đang cấp cứu bên trong kia. Còn anh?
Hunter nhìn về phía phòng rồi nhìn Hàn:
- Đã có chuyện gì xảy ra với cô bé đó vậy?
ngày sau:
Phòng bệnh im ắng tiếng người, thi thoảng mới nghe thấy tiếng điều hòa quét gió. Hai lớp cửa cách âm khiến mọi âm thanh bên ngoài được cản lại trọn vẹn. Trong phòng không có ai, ngoại trừ bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh.
Nhược Phong vẫn chưa tỉnh lại sau ca cấp cứu. Bệnh viễn cũng đã nhận được máu hiến nhóm O Rh- ngay sau hôm cấp cứu, điều này có nghĩa Hunter không "được" ép buộc bác sĩ rút hết máu của mình.
Cửa phòng bệnh được mở ra vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ rằng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân.
Hai táy đút túi, lững thững bước vào. Vẻ mặt có vẻ vô cảm, nhưng ánh mắt lại không thể hòa điệu với những gì mà hắn cố thể hiện ra bên ngoài.
Evil kéo khẩu trang kín mũi, hắn không thích nghi được với mùi thuốc kháng sinh và mùi thuốc khử trong phòng bệnh. Và hơn hết, từ ngày Evil hay đến bệnh viện, mấy nhỏ y tá ngày nào cũng rình rập săn hình hoặc hơn thế là lao lại làm quen. Điều cấm kị của Evil là những chỗ đông người, hắn muốn mình lu mờ trong đám đông nhưng sự thật thì chưa bao giờ như mong muốn.
Evil kéo rèm cửa, mấy bà chị y tá đang úp mặt vào cửa kính bị tấm rèm chắn hết tầm nhìn.
Evil thả mình xuống chiếc ghế tựa trong phòng bệnh, ngày nào hắn cũng phải đến đây, không làm gì nhưng đó là nghĩa vụ và cũng vì hắn muốn thế.
Hunter đã gửi bản kí kết cho EL, Phong Hàn cũng bởi vậy nên không thể ở lại bệnh viện, Hắn phải sang Mỹ nhập chuyến vũ khí được Evil kiểm định vừa rồi. Hắn không an tâm khi để Nhược Phong một mình ở lại như thế, trong chuyến xuất cảnh lần này ít nhất , ngày Hàn mới về nước được. Tuy không muốn nhưng Phong Hàn vẫn phải nhờ vả Evil trông nom nó giùm hắn trong mấy ngày này.
Máu chảy trong dây dẫn bõng không chảy xuống nữa. Evil chăm chú nhìn rồi tiến lại gần, hắn cũng có biết chút ít về khoản này, hắn chỉnh lại nút trên dây dẫn, từng giọt máu một lại từ từ nhỏ xuống...
Nét mặt nó đã bớt nhợt nhạt nhưng vẫn thiếu sức sống lắm. Đã bao lâu rồi hắn chưa thấy nó nhìn hắn, ừ thì nhìn bâng quơ thôi cũng được. Sự im lặng này khiến một con người như Evil cũng cảm thấy khó chịu.
Evil đột nhiên cúi thấp người, khoang tay trước ngực, mấy vết bầm nhỏ trên mặt nó vẫn chưa tam máu, da thì nhợt nhạt, nhìn kĩ thế này thật không có chút sức sống nào cả.
Evil cứ nhìn nó như thể nghiên cứu một vật thể lạ...
Cho tới khí...
Bàn tay hắn khẽ đưa ra, nhẹ đặt lên má Nhược Phong, hơi lạnh từ cơ thể nó lan sang tay hắn, đôi mắt chưa một cảm xúc lạ.
Hơi ấm từ bàn tay Evil truyền qua lớp da mỏng, âm ỉ len vào cơ thể Phong một thứ sức sống mới, kì lạ.
Bất chợt, Evil thấy đôi mày của nó hơi chau lại, cặp mi cong vút khẽ động đậy... Evil đứng sững nhìn từng động thái nhỏ của nó mà vô tình quên mất việc trở lại trạng thái mạc định ban đầu...