Lãnh Dạ cùng Đỗ Trình tại cửa quán cà phê cáo biệt sau đó tách ra, Đỗ Trình vốn định đưa Lãnh Dạ về nhà, bất quá Lãnh Dạ cự tuyệt.
Lúc này đã là ban đêm, G thị thực nổi danh là Bất Dạ Thành, thành phố lên đèn, rất mê người.
Đi chưa được mấy bước, liền phát hiện có xe ở sau người đi theo.
Lãnh Dạ không cần xem cũng biết đó là ai, vì thế xoay người đi đến trước xe, gõ vào cửa kính thủy tinh.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra mặt Viêm Phi, chỉ là biểu tình có điểm thối.
Lãnh Dạ tức giận hỏi:“Anh không phải cứ đi theo tôi đấy chứ?”
Viêm Phi nghiêm mặt:“Trùng hợp mà thôi.”
“Thật sự?” Lãnh Dạ đương nhiên không tin.
“Đương nhiên.”
“Vậy được rồi, tôi về nhà, tái kiến.” Lãnh Dạ nhún vai, xoay người rời đi.
Viêm Phi bắt lấy cổ tay hắn.
Lãnh Dạ cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ tay bị y cầm kia, nhướng mi.
“Lên xe.” Viêm Phi trầm giọng nói.
Lãnh Dạ không thích bị người khác ra lệnh như vậy, nhưng bây giờ lại không có chút cảm giác không vui nào, Viêm Phi rõ ràng ghen tị, Lãnh Dạ cảm thấy bộ dáng y ghen rất đáng xem.
Vì thế Lãnh Dạ lên xe.
Xe khởi động, trên đường vững vàng chạy, nhưng không phải phương hướng về nhà Lãnh Dạ.
“Anh đây là muốn dẫn tôi đi nơi nào?” Lãnh Dạ tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Nhà tôi.”
Lãnh Dạ chưa từng tới nhà Viêm Phi, thậm chí ngay cả nhà y ở nơi nào cũng không biết, tuy rằng không biết dụng ý của y, nhưng Lãnh Dạ rất tò mò.
Hai người dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện, Viêm Phi mặt vẫn không chút thay đổi, thậm chí từ lúc lên xe vẫn chưa liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái, Lãnh Dạ thường thường quay đầu nhìn về phía Viêm Phi, càng ngày càng muốn cười: Nam nhân này thật sự ngây thơ khả ái.
Lãnh Dạ vì thế liền nhìn chằm chằm vào Viêm Phi.
Viêm Phi coi hắn như không tồn tại, nhưng dần dần có điểm chịu không nổi, vì thế quay đầu, nhíu mày nhìn về phía Lãnh Dạ:“Làm gì cứ nhìn tôi vậy?”
Lãnh Dạ miễn cưỡng tựa vào cửa xe:“Tôi đang suy nghĩ anh sẽ giận dỗi tới khi nào.”
“Giận dỗi cái gì?”
“Giận vì ghen.”
Viêm Phi nhăn lại lông mi.
Lãnh Dạ nói:“Anh vẫn là cười rộ lên càng đẹp mắt.”
Viêm Phi đầy mặt hắc tuyến, lười quan tâm hắn, quay đầu tiếp tục lái xe, chẳng qua một lát sau khóe môi lại hơi hơi cong lên.
……
Sau khi nhìn thấy biệt thự của Viêm Phi, Lãnh Dạ phản ứng đầu tiên chính là Viêm Phi quả nhiên rất có tiền, trong ấn tượng của hắn loại biệt thự này chỉ những nhà nào giàu có lắm mới mua được, giá trị chế tạo nhìn ra cũng phải mấy chục triệu.
Đem xe dừng ở hoa viên cạnh gara, Viêm Phi mang Lãnh Dạ vào nhà.
Biệt thự bên trong trang hoàng rất đơn giản, phù hợp với tính cách Viêm Phi, y là người rất có phẩm vị, tại mọi phương diện.
Có người hầu trong phòng khách quét tước, Viêm Phi mang theo Lãnh Dạ lên lầu, đi đến hành lang lầu hai đến tận phòng bên trong.
Viêm Phi đẩy cửa ra, ánh vào mi mắt là một giá sách lớn, chiếm lấy một mặt tường nhỏ, bên trên có ghi tên.
Là thư phòng.
Hai người đi vào thư phòng, Lãnh Dạ đánh giá chung quanh, sau đó từ giá sách tiện tay lấy một cuốn sách, nói:“Không nghĩ tới anh còn có thể đọc sách, đam mê không tồi.”
Viêm Phi chọn mi hỏi:“Thực ngoài ý muốn?”
“Có chút.”
“Vậy cậu cảm thấy tôi bình thường thích làm gì?”
“Chơi nữ nhân.” Chống lại ánh mắt hơi bất mãn của Viêm Phi, Lãnh Dạ nhếch nhếch mi mắt:“Không đúng, thiếu chút nữa đã quên anh thích nam nhân.”
“Chỉ có cậu mới khiến tôi chịu không nổi thôi”
Lãnh Dạ chỉ là cười mà không nói, sau đó nói sang chuyện khác:“Anh dẫn tôi tới không phải chỉ tham quan thư phòng của anh đi?”
“Đương nhiên không phải.” Viêm Phi cũng đi đến giá sách, đưa tay tìm trong giá sách một khoảng không, ấn vào một cái nút sau giá sách.
Giá sách chậm rãi dời ra, bên trong là một mật thất.
Lãnh Dạ phát hiện Viêm Phi tựa hồ đặc biệt thích làm mật thất, tỷ như ở tổng bộ công ty, cũng tỷ như hiện tại.
Mật thất kỳ thật chính là một kho vũ khí, từ súng ống tới các loại vũ khí khác, thậm chí còn có một ít vũ khí công nghệ cao hình thù kỳ quái, ví dụ như súng mà Lãnh Dạ lấy từ y.
“Rất đồ sộ.” Viêm Phi cảm thán:“Nguyên lai thư phòng chỉ là ngụy trang mà thôi.”
“Tồn kho mà thôi.” Viêm Phi thản nhiên nói.
Tuy rằng là công ty sát thủ, nhưng hắn đồng thời cũng giao thiệp với hắc đạo, nên kho vũ khí này cũng không là gì cả.
Lãnh Dạ từ trên tường lấy một cái súng ngắm SVD, đường kính ., cầm ở trong tay nặng trịch, rất có khuynh hướng cảm xúc.
“Thích sao?” Viêm Phi hỏi.
“Đương nhiên.”
Súng ngắm là loại hình hắn yêu nhất, hơn xa các loại súng ống khác, hắn xem thư kích như một môn nghệ thuật, bởi vì không cần bất cứ gần gũi xung đột có thể giết chết mục tiêu, kiếp trước làm sát thủ hắn đứng thứ thế giới về tư kích, bách phát bách trúng, chưa từng thất thủ qua.
Viêm Phi sờ sờ cằm:“Chưa từng thấy cậu hưng phấn như vậy.”
Lãnh Dạ cười:“Bởi vì chưa phải thời điểm thôi.”
Hắn là tên cuồng súng ống, đứng ở một gian phòng toàn súng ống hắn không thể hưng phấn sao.
Lời nói của Lãnh Da khiến Viêm Phi sửng sốt, sau đó mới phản ứng là Lãnh Dạ nói đùa, Lãnh Dạ ưu nhã mà cũng có loại vui đùa này, xem ra thật sự là hưng phấn quá.
Viêm Phi gợi lên khóe môi:“Tôi cho cậu vũ khí, cậu sẽ vui sao?”
Lãnh Dạ đem họng nhắm ngay Viêm Phi, mắt đơn nhìn qua kính ngắm hướng về phía y:“Đương nhiên có thể, chỉ cần anh đem phòng vũ khí này tặng cho tôi.”
Viêm Phi không chút nghĩ ngợi đáp:“Được.”
Lãnh Dạ hạ cò súng, sau đó buông súng, mị mị nhãn tình:“Thật sự?”
“Thật sự. Như vậy, có thể cho tôi cậu sao?” Viêm Phi theo dõi ánh mắt hắn có điểm tà ác.
Lãnh Dạ cười cười, lời ngầm là anh muốn thử xem thử.
Viêm Phi đã biết hắn sẽ như vậy, cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ là cười nhún vai.
Hạn chế cấp đối thoại như vậy chấm dứt.
Lãnh Dạ cầm súng trong tay thả lại tại chỗ, sau đó chú ý tới trong góc tường có thứ gì đó, mặt trên cái một khối băng gạc.
“Đó là cái gì?” Lãnh Dạ nhìn qua bên đó hất cằm..
Viêm Phi thần bí hề hề cười cười:“Đây là nguyên nhân tôi mang cậu tới đây.”
Nói xong, Viêm Phi đi qua đi xốc lên băng gạc.
Băng gạc bị lột ra hiện ra một con thú, tựa hồ bị trọng thương, thân thể quấn quít lấy thật dày băng vải, vô lực quỳ rạp trên mặt đất, bất quá ánh mắt như trước lợi hại, tràn ngập thú tính hàn mang.