Nhìn Lãnh Dạ bước tới gần, Viêm Phi thật sự là dở khóc dở cười, trước khi bị hắn giết Viêm Phi vội vàng hướng hắn giải thích:“Uy uy uy, em đừng nghĩ là thật a, tôi vừa rồi là nói đùa.”
Lãnh Dạ nhìn chằm chằm Viêm Phi, như trước mặt không chút thay đổi.
Viêm Phi cố nén trụ bụng đau đớn, đứng thẳng eo, chỉ chỉ vết thương trên người chính mình:“Nhìn xem đi, em cho rằng tôi sẽ nguyện ý vì một thế thân mà bị thế này sao?”
Lãnh Dạ trầm mặc, hắn vừa rồi chỉ nói một câu đối hắn thân thủ cảm thấy hứng thú, Viêm Phi liền không chút do dự lên lôi đài, thậm chí còn kiên trì đánh hơn mười trận đấu, Lãnh Dạ hồi tưởng lại mỗi lần thắng lợi Viêm Phi liền cho hắn mỉm cười, một người thật sự có thể làm cho một thế thân loại trình độ này sao?
Lãnh Dạ như trước không có mở miệng, nhưng biểu tình dần dần dịu đi xuống, Viêm Phi đi đến trước mặt hắn, khó hiểu hỏi:”Em như thế nào đột nhiên sẽ có loại nghi vấn này?” Lãnh Dạ rõ ràng một chút cũng không phải loại dễ dàng miên man suy nghĩ ra.
Lãnh Dạ nói:“Dư Khinh Dương.”
Nghe đến tên này, Viêm Phi sửng sốt, lập tức nhăn lại mi:“Khinh Dương? Là hắn nói cho em biết?”
“Ân.”
“Vậy em liền tin?” Viêm Phi nhíu mày.
“Hắn nói rất có đạo lý.”
“Em thật đúng là……” Viêm Phi thở dài:“Hắn phỏng chừng nói với em tôi đời này chỉ yêu Ngân Hồ đi.”
Lãnh Dạ gật đầu.
“Tôi đã biết.” Viêm Phi có chút đau đầu:“Tôi từng xác thực thực yêu Ngân Hồ, yêu đến không thể chết đi sống lạo, nhưng đã qua, hắn rất có cá tính nam nhân, tuy rằng bộ dạng không phải thực tốt, nhưng trên người chính là có loại để người khác không thể kháng cự mị lực, cho nên tôi từ nhỏ liền thầm mến hắn, nhưng vẫn không cùng hắn thổ lộ qua, đoạn thời gian hắn chết tôi thực thương tâm, giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ, thẳng đến khi em xuất hiện.”
Lãnh Dạ nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.
“Tôi thừa nhận tôi ngay từ đầu đối với em cảm thấy hứng thú là bởi vì em cùng hắn rất giống, nhưng tôi từ trước đến nay không đem em trở thành thế thân của hắn, tôi sẽ không làm ra việc ngu ngốc như vậy, em cùng hắn mặc dù có rất nhiều chỗ tương tự nhưng dù sao cũng là hai người khác nhau. Ngân Hồ trong lòng tôi vĩnh viễn giữ lấy một chỗ nhỏ nhoi, bởi vì hắn là mối tình đầu của tôi. Nhưng người hiện tại tôi yêu là em, Lãnh Dạ.” Nói xong lời cuối cùng, Viêm Phi lời nói càng ngày càng nhẹ, nhìn Lãnh Dạ ánh mắt cũng càng ngày càng ôn nhu.
Viêm Phi dùng là “Yêu”, mà không phải thích, điều này làm cho Lãnh Dạ trong lòng chấn động.
“Như vậy đủ sao?” Viêm Phi nhìn hắn.
“Tôi tin tưởng anh” Lãnh Dạ qua một hồi lâu mới gật đầu đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Viêm Phi giơ lên khóe môi, thân thủ khẽ vuốt hai má Lãnh Dạ:“Về phần Dư Khinh Dương, tôi không biết hắn đối với em nói cái gì, ngươi đừng tin tưởng hắn, hắn chỉ là hài tử bị làm hư mà thôi.”
“Anh thực hiểu biết hắn?” Lãnh Dạ có chút tò mò.
“Ân. Khinh Dương là nhi tử của đại.bá tôi, đại bá lúc trước bởi vì bang phái đấu tranh chết thảm, lưu lại hắn là con một, cha tôi cùng đại bá cảm tình rất tốt, liền đem Khinh Dương nhận nuôi, đem như con ruột để dưỡng, đối hắn thập phần sủng nịch, cho nên tính cách như hiện tại. Hắn kỳ thật cũng không xấu, chỉ là chiếm hữu dục cường mà thôi, hắn từ nhỏ cũng rất thân cận tôi, tôi lúc ấy còn tưởng rằng kia chỉ là tình huynh đệ mà thôi, sau lại mới phát hiện ý nghĩ của hắn, cho nên liền bất hòa với hắn.”
Lãnh Dạ sáng tỏ.
Hắn vẫn nghĩ đến Dư Khinh Dương là tình nhân cũ của Viêm Phi không nghĩ tới cư nhiên là biểu đệ, còn có cảm tình cấm kỵ như vậy.
“Tốt lắm, tôi nên nói đều nói, em hẳn là không có gì nghi vấn nữa đi? Sẽ không còn đối xử với tôi lạnh nhạt nữa chứ?” Viêm Phi cười nói.
“Không tất yếu.” Lãnh Dạ trên mặt rốt cục hiện ra vẻ tươi cười.
Hắn không ngại cùng Viêm Phi qua lại, dù sao giống hắn loại này có tiền có thế, có địa vị, có diện mạo cực phẩm, quá khứ hẳn không còn sạch sẽ, Lãnh Dạ không phải người có cảm tình khiết phích, chỉ cần Viêm Phi đối hắn là chân tâm là được, lần này rối rắm là hắn rất để ý Viêm Phi cảm tình là giả mà thôi..
Hắn nghĩ chính mình đại khái đã động tình ……
Rất sâu rồi.
“Tốt lắm, về nhà đi.” Hiểu lầm tiêu trừ, Lãnh Dạ tâm tình trở nên sáng sủa lên.
“Ân.” Viêm Phi gật đầu đáp, sau đó đột nhiên che bụng, kêu rên ra tiếng:“Ngô……”
“Làm sao vậy?” Lãnh Dạ hỏi.
“Bụng rất đau.” Viêm Phi nhíu chặt mi, trên mặt biểu tình có chút vặn vẹo:“Em vừa rồi đánh hết sức hả.”
Lãnh Dạ vì thế có chút áy náy:“Thực nghiêm trọng sao? Để tôi xem xem.” Nói xong liền muốn vạch áo y lên.
“Không sao.” Viêm Phi ngăn lại tay hắn.
“Hay là đi bệnh viện?”
“Không quan trọng.” Viêm Phi lời nói đột nhiên vừa chuyển, ai oán nhìn hắn:“Vừa rồi bị em đánh cho thảm như vậy, em ít nhất cũng phải bồi thường cho tôi chứ?”
“Bồi thường cái gì?”
“Tỷ như lại lên xe làm cái đó đó.”
Lãnh Dạ chọn mi, sau đó chú ý tới Viêm Phi trong ánh mắt mang theo vài phần giảo hoạt.
Lãnh Dạ tựa tiếu phi tiếu nói:“Anh còn có thể lực làm chuyện đó sao? Xem ra vừa rồi một quyền cũng không nghiêm trọng nha, không bằng lại đấm một lần?” Dứt lời, lại giơ lên quyền.
Viêm Phi khóe miệng run rẩy:“Kia vẫn là miễn đi.”
Tuy rằng ngụy trang bị Lãnh Dạ nhìn thấu, nhưng Viêm Phi vẫn là đánh bạo lại gần, Lãnh Dạ lưng tựa tại cửa xe, Viêm Phi một tay chống bên cạnh người hắn, hai người mặt càng ngày càng gần……
Ngay lúc hai người môi sắp đụng cùng nhau, lối vào bãi đỗ xe truyền đến một trận tiếng bước chân.
Hai người quay đầu, hướng tiếng bước chân truyền đến xem qua.
Chỉ thấy một đám mặc hoa áo sơmi nam nhân tter tuổi đang theo bọn họ đi tới, cầm trên tay có đao cùng ống tuýp, trên mặt biểu tình hung thần ác sát. Bãi đỗ xe không có những người khác, cho nên nhóm người này rõ ràng là hướng về phía bọn họ mà đến, đại khái là tay đấm của lão bản kia.
Đả thủ nhóm càng chạy càng gần, Viêm Phi cùng Lãnh Dạ ám muội tư thái dừng ở trong mắt bọn họ, tên đả thủ đi đầu khinh thường mở miệng:“Nguyên lai là như vậy, định ở trobg này bạo cúc đây mà.”
Những tên đả thủ đi sau lần lượt phụ họa nở nụ cười.
Đả thủ đầu cầm ống tuýp gõ lên bàn tay chính mình:“Nếu muốn bạo, vậy muốn kích thích, tao dùng ống tuýp tự mình giúp hai đứa mày bạo thế nào? Cam đoan lại thô lại dài lại vừa cứng.”
Nói xong, lại là một trận đáng khinh tiếng cười.
Viêm Phi cùng Lãnh Dạ nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó rất có ăn ý đồng thời gật đầu một cái.
Đả thủ có chín người, hơn nữa trên tay đều có vũ khí, Viêm Phi cùng Lãnh Dạ trên tay không tấc sắt đối phó bọn họ hẳn là có chút khó khăn, huống chi Viêm Phi bây giờ còn bị vây thể lực cạn kiệt, hai người đứng ở tại chỗ, bình tĩnh nhìn đám đả thủ làm thành một đoàn, chậm rãi hướng bọn họ tới gần.
Đám đả thủ thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, còn tưởng rằng bọn họ bị rung động, trên mặt tươi cười càng ngày càng hung thần ác sát.
Trên thực tế, hai người toàn thân cơ nhục đều đã căng lên.
Gần một chút, lại gần một chút……
Tại thời điểm nhóm đả thủ tới gần, Viêm Phi cùng Lãnh Dạ cùng nhau hợp tác, đồng thời ra tay, Lãnh Dạ đột nhiên ngồi xuống, chen chân vào vòng một đường cong xinh đẹp, một cú ngã hai tên, Viêm Phi còn lại là xoay người đá, lực đạo khiến tên đả thủ gần hắn bị đá bay ra ngoài, thân thể tầng tầng đánh vào một chiếc Rolls-Royce, giá trị vượt qua mười vạn liền biến thành một khối.
Hai người vừa ra tay đã làm ngã ba tên, đám đả thủ kia sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng bắt đầu phản kích, Lãnh Dạ cùng Viêm Phi tách ra tác chiến, hai người tại khu xe xuyên qua, nương ưu thế địa hình đánh du kích chiến, đám đả thủ kia băn khoăn đến xe thể thao xa hoa, đánh cho thật cẩn thận.
Viêm Phi chế trụ đầu của tên có vũ khí tầng tầng hướng cửa kính chiếc xe bên cạnh đánh tới, cùng với thanh âm thủy tinh vỡ vụn còn có thanh âm báo nguy bén nhọn, đả thủ đáng thương trực tiếp hôn mê bất tỉnh, một nửa treo.bên trong xe, một nửa ở bên ngoài, cả người vẫn không nhúc nhích.
Viêm Phi quay đầu nhìn Lãnh Dạ liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn đến Lãnh Dạ đối phó với mấy tên đả thủ, hắn ngay từ đầu còn có chút lo lắng Lãnh Dạ sẽ chịu thiệt, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy, Lãnh Dạ thân thủ so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn, vì thế hắn yên tâm, phân thần một lúc lại một đả thủ lấy đao hướng Viêm Phi chém lại, Viêm Phi vội vàng tránh đi, sau đó một quyền đánh trúng mũi đối phương, đối phương trong tay đao rơi xuống đất, che cái mũi kêu thảm thiết ra tiếng, Viêm Phi xoay người đá một cước, trực tiếp đưa hắn đá bay.
Chỉ chớp mắt, nhóm đả thủ liền tổn thất vài tên. Chúng cố không làm ảnh huởng tới xe thể thao xung quanh, nhưng điên cuồng công kích đã làm mấy chiếc xe bị tổn hai, nếu chủ nhân của mấy chiếc xe tại hiện trường, phỏng chừng đều phải hộc máu.
Viêm Phi cùng Lãnh Dạ cẩn thận ứng phó, hai người đánh đánh lại hội hợp đến cùng nhau, phía sau lưng hai người dán vào nhau.
“Thế nào, chịu đựng được không?” Viêm Phi quay đầu hỏi Lãnh Dạ.
“Ân, anh không sao chứ?” Lãnh Dạ hỏi lại.
“Bụng có điểm đau, bất quá còn chịu đựng được.”
“Vậy tốc chiến tốc thắng đi.”
“Được”
Nói xong, lần đầu tiên kề vai chiến đấu hai người đồng thời giơ lên khóe môi.
Ngay lúc bọn họ tính toán trực tiếp giải quyết điệu đám đả thủ, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng súng đinh tai nhức óc.
Tất cả mọi người hướng tiếng súng truyền đến nhìn qua.
Người nổ súng chính là Ảnh Lang không biết khi nào thì xông ra, trong tay cầm súng săn nhắm ngay Viêm Phi cùng Lãnh Dạ, dùng sức kéo hạ chốt súng, biểu tình âm lãnh mở miệng:“Không muốn chết, liền giơ tay lên”