Chương 1440 Hoắc Anh Tuấn quá lợi hại. Vụ kiện này làm cho anh càng thêm áy náy với Khương Tuyết Nhu. Khương Tuyết Nhu chậm rãi đứng dậy, cô chưa kịp nói chuyện thì anh đã dùng sức ôm cô vào lòng. “Tuyết Nhu, anh xin lỗi.” Hoắc Anh Tuấn buồn bã xin lỗi: “Trước kia anh quá ngu, anh đột nhiên hiểu ra em không tha thứ cho anh là đúng.” “Vậy em. . . Không tha thứ cho anh nữa nhé?” Khương Tuyết Nhu nhíu mày nói. Hoắc Anh Tuấn sợ hãi, vội vàng nói: “Anh nói nhảm thôi.” Khương Tuyết Nhu “Phụt” cười một tiếng: “Quên đi, càng nghĩ tới những chuyện trước kia thì càng không vui thôi.” “Đúng thế.” Lâm Minh Kiều nhảy vào nói: “Bất cứ người phụ nữ nào nghĩ đến chuyện chồng mình đưa nơi chứa tình yêu của hai người cho kẻ thứ ba cũng sẽ tức muốn chết, anh có biết lúc anh phát bệnh, Tuyết Nhu đã cố ý chuyển vào biệt thự ven biển hay không, đó là nơi hai người đã hứa hẹn với nhau.” Mặt Hoắc Anh Tuấn nóng bỏng, vô cùng xấu hổ: “Tôi không biết, tôi không nhớ rõ. . . .” “Được rồi, Minh Kiều, nói những lời này cũng không có ích gì.” Khương Tuyết Nhu khuyên can. Lâm Minh Kiều thở phì phì nói: “Cậu đúng là khoan dung độ lượng.” Khương Tuyết Nhu xấu hổ: “Nếu tớ cứ để trong lòng thì đã sớm tức đến chết rồi.” “Tuyết Nhu, em yên tâm, sau khi anh lấy lại thì sẽ cho người phá đi.” Hoắc Anh Tuấn lập tức nói: “Chúng ta sẽ xây tổ ấm mới.” “Không cần, em không muốn thấy mảnh đất đó nữa, anh bán đi đi.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói sang chuyện khác: “Anh xử lý vụ kiện này rất đẹp.” “Bởi vì em ở đây nên anh mới làm tốt.” Hoắc Anh Tuấn cẩn thận lấy lòng cô, anh thấy Tống Dung Đức hồn bay phách lạc đi tới. Anh đuổi theo đập vào vai anh ta: “Cậu có thể xuất viện rồi à?” “Ừm.” Tống Dung Đức vẫn mơ màng, thậm chí hốc mắt đỏ lên: “Anh Tuấn, Nhạc Trạch Đàm nói là thật sao.” Giọng Lâm Minh Kiều truyền tới: “Ôi trời, đến bây giờ người nào đó vẫn chưa chấp nhận được sự thật, Tuyết Nhu, cậu nói xem có ngốc hay không.” Khương Tuyết Nhu cười cười: “Tớ lại cảm thấy không cần quan tâm đến con người Nhạc Hạ Thu, không phải yêu cô ta sao, cho dù cô ta độc ác xấu xa cũng phải bao dung, có câu nói rằng cảnh giới cao nhất trong tình yêu là yêu một người cũng là việc của riêng mình, hơn nữa cũng phải có người thu nhận Nhạc Hạ Thu, không có người đàn ông nào lại thu nhận loại người như thế thì để cô ta lang thang gây hại cho thiên hạ hay sao, cậu Tống là người thích hợp nhất.” “Có lý có lý, haiz, anh mau đuổi theo Nhạc Hạ Thu đi, hiện tại cô ta chắc chắn khổ sở bất lực, anh đi an ủi cô ta đi.” Lâm Minh Kiều giơ ngón tay cái lên. Không hổ là chị em tốt của cô ấy, đâm vào vết thương của người khác mà không cần dao. Tống Dung Đức vốn rất bi thương, chẳng qua sau khi hai người này nói bóng nói gió thì khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên. “Lâm Minh Kiều, cô đủ rồi đó.” Tống Dung Đức buồn rầu nói. “Đúng rồi.” Lâm Minh Kiều quay đầu giữ Nguyễn Nhan lại nói: “Không phải cậu đồng ý đi ăn cơm với tớ sao, đi thôi, Tuyết Nhu, cậu có muốn đi không . . .”