Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Không có gì đáng nghi, vậy người đưa cô ấy vào đang ở đâu? Tôi nghĩ anh ta khá an toàn vào thời điểm đó?” “Anh ta nói anh ta chỉ chịu trách nhiệm đưa cô Khương vào phòng mà thôi. Do bọn họ quá mải nói chuyện trên đường đi nên đã quên lấy mũ bảo hiểm cho cô Khương” “Quá mải nói chuyện?” Hoắc Anh Tuấn gõ gõ ngón tay, bật ra một tiếng cười lạnh.
Ngôn Minh Hạo liền bối rối, không ngờ điều này cũng khiến Hoắc Anh Tuấn ghen, liền vội vàng nói: “Nhân viên bán hàng đều là như vậy, họ rất hoạt ngôn, với ai cũng sẽ có nhiều chuyện để nói: “Tóm lại, lần này anh ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm” Hoắc Anh Tuấn chậm rãi nói: “Yêu cầu luật sư đưa thư qua bên đó đi. Nếu lần này Hồng Nhân không bồi thường thỏa đáng, tôi sẽ không bỏ cuộc. “Tôi hiểu rồi.”
Lúc này, Khương Tuyết Nhu cũng đã nấu cơm xong, vừa bê ra thì nhìn thấy Ngôn Minh Hạo, không khỏi sửng sốt: “Ngại quá, tôi chỉ nấu cho hai người." “Không sao đâu, tôi đã ăn rồi. Hơn nữa, tôi cũng phải đi luôn đây” Ngôn Minh Hạo liếc nhìn những món ăn trên bàn, thực sự kinh ngạc. Lần đầu tiên anh thấy một bữa ăn của Hoắc Anh Tuấn lại đơn giản tới vậy, bình thường bàn ăn luôn có tới mười mấy món. Nhưng điều khiến Ngôn Minh Hạo ngạc nhiên hơn cả, chính là Hoắc Anh Tuấn không hề nói gì.
Khương Tuyết Nhu sắp đồ ăn xong, thấy tay trái Hoắc Anh Tuấn vẫn còn dùng được, nói: “Anh tự ăn được hay muốn tôi giúp anh ăn?” “Em đừng hỏi vô nghĩa như vậy. Làm sao tôi dùng tay trái ăn cơm được?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày. Ngôn Minh Hạo nghe vậy, khóe miệng liền khẽ cười.
Cậu chủ của anh, rõ ràng tay trái dùng cũng tốt như tay phải vậy. “Cậu còn chưa đi sao?” Ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng ngước nhìn anh ta. “Vâng, vâng. Tôi đi bây giờ đây” Ngôn Minh Hạo vội vàng trả lời rồi quay người rời đi nhanh chóng. “Sao anh lại khó khăn với Ngôn Minh Hạo như vậy? Tôi thấy anh ấy rất tốt.” Khương Tuyết Nhu trong lòng có chút thương cảm với Ngôn Minh Hạo. “Cậu ta tốt ư?” Hoắc Anh Tuấn liếc mắt nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh: “Tốt hơn cả tôi sao?”
Khương Tuyết Nhu lập tức ngẩn người, mắt nheo lại nhìn anh rồi nói: “Anh như vậy... là đang ghen à?”
Ghen?
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn khẽ thay đổi, sau đó lại vờ bật cười như thể chế giễu: “Tôi sẽ ghen vì em, em đừng ảo tưởng mấy thứ đó trong đầu nữa. Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, đừng giống một con sói mắt trắng vô ơn, em không quên ai là người đã ba lần bảy lượt cứu em đấy chứ. "Là anh, là anh. Tôi nhớ rất rõ ràng. Anh mau ăn cơm đi, đừng để bản thân phải đói, tôi sẽ đau lòng.” Khương Tuyết Nhu không muốn anh tiếp tục dạy dỗ cô, vội vàng giục anh ăn cơm.
Rõ ràng, lúc trước Hoắc Anh Tuấn vô cùng chán ghét khi thấy mấy món đồ ăn mà Khương Tuyết Nhu mang về. Nhưng sau khi cô nấu xong, lại khiến anh thấy chúng rất ngon, ăn xong một bát lại muốn ăn thêm bát nữa.
Sau khi ăn, mí mắt của Hoắc Anh Tuấn khẽ díu lại một chút rồi nói: “Giúp tôi đừng dậy, tôi muốn vào phòng vệ sinh.
Khương Tuyết Nhu cố gắng đỡ anh thật cẩn thận. Vì biết lưng anh có vết thương nên đã vòng tay qua eo anh. Eo của anh rất thon nhưng lại cực kỳ săn chắc, thậm chí qua bộ đồ bệnh nhân mỏng, có thể cảm nhận được cả những búi cơ.
Hoắc Anh Tuấn vừa ngồi dậy, miệng vết thương trên lưng và vai liền bị ảnh hưởng, khiến anh đau đến mức cánh môi giật giật, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.
Khương Tuyết Nhu hoảng sợ, vội vàng nói: “Hay là anh đừng xuống giường, để tôi lấy giúp anh một chiếc bình tiểu
Cô rất nhanh lấy một bình tiểu mới từ tủ đồ bên cạnh.
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn khẽ nhếch lên, nhưng một lát sau mới hạ giọng nói: “Em giúp tôi đi.
Khương Tuyết Nhu không nói lên lời.
Không được, không được. Cô không làm việc này được. “Anh, không phải là... tay kia vẫn làm được sao?” Khương Tuyết Nhu bất lực nói. "Em không thấy lúc này chỉ động nhẹ là tôi cũng rất đau sao?” Hoắc Anh Tuấn vở cổ cử động, rất mau lại nghiến răng vì đau: "Em mau lên đi. Em muốn tôi đi tiểu ngay tại đây sao?"
- ----------------------