Chương 1600 Còn Nguyễn Nhan. . . . Sau khi cô ta gả cho anh thì xử lý cô cũng không muộn. Thang Nhược Lan cắn răng, lúc này chuông điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ. Cô ta không muốn nghe lắm, bên trong truyền tới một giọng cười: “Hi, Nhược Lan, lâu rồi không gặp, bây giờ cô rất lợi hại nhỉ, sắp gả cho cậu Quý.” Thang Nhược Lan ngây người, có chút không thể tin được: “Cô là. . . Khương Kiều Nhân?” Năm đó, nhà họ Khương xuống dốc, Khương Thái Vũ bị bắt, cô ta chưa gặp lại Khương Kiều Nhân, bây giờ cô ta còn biết số điện thoại riêng của mình. “Nhược Lan, thật là khó cho cô còn nghe ra được giọng của tôi, tôi cho rằng cô đã sớm quên tôi rồi.” Khương Kiều Nhân cười nói. “. . .” Thang Nhược Lan nhíu mày, không biết nên nói gì. Cô ta từng tiếp cận Khương Kiều Nhân bởi vì Khương Kiều Nhân có giá trị lợi dụng, Khương Kiều Nhân biến mất mấy năm, cô ta không biết hiện tại Khương Kiều Nhân thế nào, cũng không dám tùy tiện lôi kéo làm quen, lỡ hiện tại người ta rất kém cỏi thì sao. “Mấy năm qua cô thế nào, tôi nghe nói cô quen biết với Nhạc Hạ Thu, chẳng qua gần đây tình trạng cũng không tốt lắm, bị Hoắc Anh Tuấn vứt bỏ.” Khương Kiều Nhân nhẹ nhàng nói. Thang Nhược Lan há miệng: “Sao cô biết được.” “Tôi còn biết rất nhiều.” Khương Kiều Nhân cười cười: “Từ khi Khương Tuyết Nhu vạch trần cô sao chép bài hát của cô ta thì có lẽ cô không sống tốt ở trước mặt Quý Tử Uyên đúng không.” Thang Nhược Lan lộp bộp trong lòng, không nói chuyện. “Được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa.” Khương Kiều Nhân cười nói: “Ngày kia tôi sẽ về nước, khi nào tôi về thì sẽ gặp mặt.” Thang Nhược Lan đau đầu: “Cô muốn về đây, chỗ này là địa bàn của Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu. . . .” “Lần này tôi quay về để đối phó với bọn họ.” Khương Kiều Nhân hời hợt nói: “Yên tâm đi, nếu tôi không chắc chắn thì sẽ không quay về, Hoắc Anh Tuấn lợi hại, chẳng qua anh ta chẳng là cái thá gì trên thế giới, có một số người bóp chết anh ta dễ dàng như bóp chết một con kiến.” “Kiều Nhân, cô. . . .” “Cô nhớ kỹ đừng nói chuyện của tôi với bất cứ ai, chúng ta là bạn bè, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, cô muốn gả vào nhà họ Quý, ngồi vững vị trí mợ Quý thì tôi có thể giúp cô.” Khương Kiều Nhân sâu xa nói. Thang Nhược Lan hít vào một hơi, cô ta hiểu rõ Khương Kiều Nhân, cô ta đã tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai. “Kiều Nhân, hoan nghênh cô trở về, đến lúc đó tôi sẽ mời khách.” Thang Nhược Lan mỉm cười. . . . Ban đêm. Trong câu lạc bộ. Quý Tử Uyên dùng cây cơ bắn mạnh vào hòn bida. Những hòn bida khác trên bàn bị đụng vào lăn tán loạn. Tống Dung Đức bị hòn bida bắn vào mặt, nhanh chóng lùi lại mấy bước. “Mẹ nó, Tử Uyên, có phải lâu rồi cậu không đụng vào phụ nữ nên trút lửa giận lên người chúng tôi đúng không.” Tống Dung Đức nói.