Chương 1667 Khương Tụng vui mừng gật đầu, đồng thời Khương Kiều Nhân cũng nhắc nhở bà ta, lần sau bà ta nhìn thấy Diệp Gia Thanh thì tránh xa một chút, bà ta cũng cũng không muốn mình và Thương Dục Thiên xảy ra mâu thuẫn. Bà ta suy nghĩ, sau đó nói với vệ sĩ: “Cậu đừng nói chuyện ngày hôm nay cho ông chủ.” “Vâng.” Vệ sĩ cung kính gật đầu. Khương Kiều Nhân lại nói: “Mẹ, mẹ không muốn nhận Diệp Gia Thanh, chẳng qua Diệp Gia Thanh có thể chạy tới tìm mẹ, con thấy ông ta vẫn chưa quên tình cũ với mẹ, ông ta cũng có chút quyền lực ở đây, nếu ông ta điều tra được thì. . . Có thể sẽ hơi phiền phức, nói không chừng sẽ xuất hiện ở trước mặt chú Thương, hay là mẹ cho người xóa video giám sát ở ven đường đi.” Khương Tụng nhớ Thương Dục Thiên rất hay ghen thì cũng đồng ý với Khương Kiều Nhân, bà ta lập tức nói vệ sĩ xóa hết video giám sát có mặt bà ta trong đó đi. … Bên kia Diệp Gia Thanh ngơ ngác lên xe, tài xế thấp thỏm nhìn ông một cái: “Ông còn muốn đến kiểm tra kho hàng mới không?” “Không đi nữa.” Diệp Gia Thanh lấy lại tinh thần, lập tức gọi cho Khương Tuyết Nhu: “Con đang ở đâu?” “Cha, con đang ở tập đoàn Hồng Nhân.” “Tối nay con về nhà họ Diệp, cha có lời muốn nói với con.” Diệp Gia Thanh nói xong thì cúp máy. Khương Tuyết Nhu hiếm khi nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của ông, cũng không dám chậm trễ, cô làm xong công việc thì quay về nhà họ Diệp. Trong phòng khách, Diệp Gia Thanh ngồi trên ghế sô pha cầm một tấm hình, ông nhìn rất tập trung, không phát hiện ra cô đã về. Khương Tuyết Nhu đi qua mới phát hiện là tấm ảnh chụp chung của Diệp Gia Thanh và Khương Tụng lúc còn trẻ, hai người ôm nhau rất ngọt ngào trên thảo nguyên. “Cha, thì ra cha và mẹ có chụp ảnh chung.” Khương Tuyết Nhu cười trêu chọc: “Trước kia con chưa thấy cha lấy ra.” “Cha vẫn luôn để trong két sắt, lúc mẹ con hai mươi tuổi, bà ấy và cha đi du lịch ở thảo nguyên rồi chụp lại.” Diệp Gia Thanh chua xót sờ mặt của Khương Tụng: “Giống, thật sự rất giống.” “Cha, giống cái gì, con nghe không rõ.” Khương Tuyết Nhu ngồi xuống bên cạnh, cô mới phát hiện hốc mắt Diệp Gia Thanh đỏ lên thì giật mình. “Tuyết Nhu, hôm nay cha nhìn thấy mẹ của con, nhưng bà ấy không thừa nhận.” Diệp Gia Thanh bỗng nhiên nói. Khương Tuyết Nhu kinh ngạc đến ngây người: “Không phải. . . Mẹ con đã chết rồi sao?” “Đúng vậy, cha cũng nghĩ bà ấy đã chết rồi.” Diệp Gia Thanh kích động nói: “Nhưng người kia rất giống với mẹ con, đôi mắt, cái mũi, đôi môi của bà ấy rất giống, cha sẽ không nhận nhầm, mà cha nghĩ lại năm đó mẹ con gặp chuyện, nhưng nhà họ Khương vẫn không tìm thấy thi thể của bà ấy.” Trái tim Khương Tuyết Nhu run lên. Năm đó không tìm thấy thi thể của Khương Tụng, không có thi thể thì không thể hoàn toàn chắc chắn nói người này đã chết đi. Cô vội vàng hỏi: “Cha, cha có nói gì với mẹ không?” “Lúc đó cha cũng rất kích động, hỏi bà ấy có phải là Khương Tụng hay không, nhưng hình như bà ấy không quen biết cha, còn nói cha nhận nhầm người, sau đó vệ sĩ đi tới đẩy cha ra.” Diệp Gia Thanh chua xót nói: “Dù sao cũng hơn hai mươi năm, cha sợ mình nhớ nhầm nên tìm ảnh của mẹ con ra, cha càng xem càng thấy giống, ngoại trừ bà ấy lớn tuổi hơn, có vẻ chín chắn hơn.”